Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 90

1191 0 8 0

Buổi tối ăn cơm xong, Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu chui trong phòng xem tivi, ban đầu là tính đi ngủ sớm nhưng Giản Ý Chi nhắn tin rủ đi ăn khuya, bảo Ôn Khinh Hàn tới.

Thời gian vẫn còn sớm nên Ôn Khinh Hàn cũng đồng ý, cô đi bắt xe, sau khi buổi ăn khuya cũng coi như đã tới hồi kết thì cô mới gọi cho Thời Thanh Thu, Thời Thanh Thu lái xe tới đón cô.

Lúc Ôn Khinh Hàn tới, Giản Ý Chi đã ngồi trên bàn ăn ngon lành rồi.

Trên bàn bày mấy đĩa đồ nướng, cạnh đó còn có mấy chai rượu, số lượng chai còn nhiều hơn số đĩa, nhưng mà người quen biết với Giản Ý Chi đều biết Giản Ý Chi không phải loại mới uống tí đã say. Nhưng khi Ôn Khinh Hàn đến gần xem thử thì lắc đầu, cô uống toàn rượu đế, đêm nay có thể trở về nhà bình thường hay không cũng là một vấn đề.

“Khinh Hàn, mau ngồi xuống đi, đêm nay không say không về.” Giản Ý Chi tươi cười chào hỏi, gọi Ôn Khinh Hàn tới, sau đó dặn dò một tiếng: “Ông chủ, đừng quên tôi mới kêu thêm thịt dê nướng đấy nhé.”

Ông chủ cất cao giọng trả lời lại: “Ơi, yên tâm, xong ngay đây.”

Đây là một quán nướng ngoài trời, Giản Ý Chi chọn một bàn cạnh tường, theo như cô từng giải thích thì vị trí này khá an toàn. Ôn Khinh Hàn ngồi xuống đối diện cô, một cái ly lập tức được đặt trước mặt, sau đó được rót đầy rượu.

Ôn Khinh Hàn nhìn cô một cái rồi nhả ra mấy chữ: “Mình không uống rượu, ăn chút gì đó là được rồi.”

Giản Ý Chi để chai rượu xuống, ánh mắt bất đắc dĩ: “Không đúng, lần trước gọi cậu tới cậu không uống, chẳng phải hôm nay đi cắt chỉ vết thương rồi à? Sao vẫn không được uống?”

Ôn Khinh Hàn cầm một xiên thịt bò lên, chậm rãi cắn một cái, giọng điệu bình thản: “Người nhà dặn dò trước khi vết thương lành hẳn thì không được uống.”

Giản Ý Chi bị một câu “người nhà” của cô chặn lại, vội uống một hớp rượu để bình tĩnh lại, bật cười chọc cô: “Khinh Hàn, cậu sắp biến thành người bị vợ quản nghiêm rồi à? Cậu nghĩ lại xem, dù gì cuộc sống trước khi theo đuổi được rất tự do, bây giờ theo đuổi được rồi thì lại càng gò bó trói buộc.”

Ôn Khinh Hàn ăn xiên thịt bò, cảm thấy khá ngọt, trong lòng có một ý định, sau đó mới nhìn sang Giản Ý Chi, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên một chút dịu dàng: “Nhưng mình càng thích cuộc sống bây giờ hơn, mình không phủ nhận sự tự do lúc trước nhưng bây giờ mình cũng không bị trói buộc, bởi vì mình vẫn luôn muốn bị gò bó trói buộc như lời cậu nói.”

“Hừ, người đã kết hôn đều thấy gớm vậy đó hả?” Giản Ý Chi nở nụ cười xấu xa, cũng không ép Ôn Khinh Hàn nữa, tự mình vừa ăn vừa uống.

Ôn Khinh Hàn rót một ly trà, ngửi mùi trà một chút vẫn không hài lòng, đồng thời còn khẽ nhíu mày nói: “Có lẽ người độc thân toàn nhìn bọn mình như thế đấy.”

“Cậu muốn mỉa mai mình độc thân thì cứ nói thẳng đi, đến mức kéo hết mấy người độc thân xuống nước luôn à?” Giản Ý Chi tức giận nói, cô phát hiện Ôn Khinh Hàn đã trở thành một người lập gia đình thật rồi, dường như giữa hai người đã có một chút khác biệt.

Ôn Khinh Hàn khẽ cười một tiếng, đẩy ly qua đụng vào ly Giản Ý Chi một cái rồi nâng ly nói: “Không, mình chỉ đang nói cậu mà thôi nhưng mà chưa đến mức phải nói trực tiếp như vậy nên uyển chuyển một tí. Bởi vậy nên mình mới thêm “có lẽ” đó, sao hả? Cậu không nghe thấy à?”

Hai người đã quen biết nhau nhiều năm, có đôi khi chỉ một ánh mắt hay một động tác cũng có thể hiểu được suy nghĩ của đôi phương, cả hai cứ trêu chọc nhau như thế mãi rồi thành thói quen. Thường là bất chợt chọc nhau từ một chuyện gì đó, người còn lại cũng có thể bắt kịp tiết tấu bất kỳ lúc nào.

Giản Ý Chi hơi sửng sốt, mỉm cười lắc đầu, móc một cái dây buộc tóc trong túi ra rồi nâng ly lên, sau khi uống một hớp rượu trong ly rồi mới trêu ghẹo tiếp: “Có lẽ là mình sẽ phải thua cậu một bước rất dài rồi, chờ khi con cậu biết mua nước tương thì có lẽ mình còn chưa kết hôn đâu. Lúc trước học đại học còn hẹn với cậu là hứa hôn cho con từ bé, xem ra là không được rồi, may là cậu đã tính trước nên lúc đó không có đồng ý với mình. Nếu không thì có lẽ con của cậu còn lớn hơn con mình tận mười mấy tuổi mất.”

Ôn Khinh Hàn lại lắc đầu một cái, cắn miếng thịt bò, ánh mắt vươn xa: “Lúc đó mình không đồng ý với cậu không phải vì mình đã tính trước mà là vì mình không chắc chắn.”

Bầu không khí vốn đang sinh động lập tức yên tĩnh lại, Giản Ý Chi giật môi, nhớ lại mấy năm ngầm hiểu lẫn nhau, cô lại uống thêm hai hớp rượu rồi mới nặng nề hỏi: “Cậu chưa từng nghĩ tới chuyện từ bỏ à? Lâu như vậy mà chưa từng nghĩ tới chuyện dừng lại hoặc đổi một người khác ư? Cậu không mệt hả?”

“Đã bắt đầu thì sao mà dừng được?” Ôn Khinh Hàn cười một tiếng, hai mắt sáng như sao: “Đời này dài bao nhiêu đâu? Nói thẳng ra thì cũng chỉ có mấy chục năm mà thôi, chúng ta còn phải làm việc, chúng ta còn cả ba mẹ và gia đình. Từ đó suy ra thì chúng ta còn bao lâu nữa đâu? Vậy nên tại sao phải kiềm chế chính mình chứ?”

Giản Ý Chi hỏi: “Chẳng lẽ cậu không hề kiềm chế à?”

“Đương nhiên là không rồi.” Ôn Khinh Hàn không hề có chút do dự nào.

Có cơn gió khẽ thổi qua mái tóc đen dài của cô, cô cúi đầu xuống, một tay vuốt ve xuôi theo ly, nhấp môi một cái rồi từ tốn nói: “Lúc trước cô ấy thích người khác, mình không thể chen vào, thầm nghĩ cứ như vậy đi. Sau này hai người chia tay nhưng lúc đó không phải là cơ hội tốt, mãi đến mấy tháng trước cũng không phải là thời cơ tốt.

Nếu như mình chủ động tùy tiện thì chắc chắn thứ mình có được sẽ là từ chối và xa lánh, nhất là khi cô ấy mới vừa trở thành một diễn viên, lịch trình của cô ấy sẽ trở thành lực cản lớn nhất trở ngại mình tới gần. Vậy nên mình định chờ đến khi cô ấy hết hợp đồng mới nhắc tới ước định đó, bởi vì mình cảm thấy cô ấy không muốn hẹn tiếp nữa, cô ấy sẽ có đủ thời gian.

Thời gian hơn sáu năm khiến cô ấy quên đi chuyện cũ, chỉ nhớ duy nhất một vài thứ khiến cô ấy hiểu lầm trong chuyện quá khứ mà thôi. Mà trong sáu năm này, có ngày nào mà mình phải kiềm chế đâu? Mình chỉ đang chờ, chờ một cơ hội thích hợp. Nhưng mà sự kiên nhẫn của mình không đủ, chưa chờ được đến khi cô ấy hết hạn hợp đồng thì đã không nhịn được. Nhưng cũng may là mình không nhịn được.”

Cô khẽ cười, vừa chờ đã chờ hơn sáu năm.

Chờ đến khi thanh danh của Thời Thanh Thu bắt đầu nổi lên, chờ đến khi Thời Thanh Thu đưa ra lựa chọn công việc nhất định, chờ đến khi Thời Thanh Thu chuẩn bị lấy lại sự tự do. Dù sao cô cũng không chờ được đến khi hợp đồng của Thời Thanh Thu hết hạn, không nhịn được thêm mấy tháng đã lỗ mãng đề nghị kết hôn.

Nhưng bây giờ cô cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã không luyện đủ kiên nhẫn như thế, nếu không thì lúc Kỳ Duyệt xuất hiện, cô lấy thân phận gì để được hầu hạ ngày đêm bên cạnh Thời Thanh Thu chứ?

Giản Ý Chi hít mũi một cái, nghe tới chuyện cũ này khiến trong lòng cô đau xót, nói tới nói lui không phải kiềm chế thì là gì? Nói dễ nghe hơn một chút thì bản chất vẫn sẽ không thay đổi.

“Ừ, vậy nên cậu muốn biểu đạt cái gì? Truyền lại cho mình bí kiếp thoát kiếp FA à? Nhưng mà mình không có crush, cậu nói mấy chuyện này cũng vô ích thôi.”

“Có hay không thì tự cậu biết.” Ôn Khinh Hàn cười nhạt một tiếng, sau đó đứng dậy.

“Khoan đã, cậu có ý gì hả?” Giản Ý Chi quay lại hỏi.

Ôn Khinh Hàn không trả lời mà đi thẳng đến chỗ ông chủ gọi vài món: “Phiền ông gói lại cho tôi thêm một phần xiên thịt bò, một phần đậu hủ cá, một phần cà nướng nhé.”

Cô dừng lại một chút rồi hất cằm về phía Giản Ý Chi: “Sẵn tiện tính tiền bàn kia luôn.”

Ông chủ vừa ghi lại vừa gào to: “Bà xã, tính tiền!”

Cô tiện tay bưng phần thịt dê nướng khi nãy Giản Ý Chi mới kêu thêm lại bàn, phát hiện ra Giản Ý Chi lại uống thêm hay ly.

Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thời Thanh Thu trước, nói là nửa tiếng sau tới đón cô, sau đó lại gửi một tin nhắn và định vị cho Phó An Nhiên.

Ôn Khinh Hàn cầm đũa gắp cà nướng lên ăn: “Nghe cô gái họ Trương kia nói cô ta giới thiệu cho cậu một thân chủ à?”

Giản Ý Chi uống không ít rượu, cũng không hỏi mãi đề tài khi nãy, sự chú ý bị dẫn tới chủ đề hiện tại.

Nhắc tới cô gái họ Trương này, cô không khỏi nhíu mày, bắt đầu kể khổ với Ôn Khinh Hàn: “Đúng vậy đó Khinh Hàn, khoan đã, đừng nói cậu cũng chọc phải ong bướm gì đó rồi nha? Cả ngày chỉ biết tâm địa gian xảo, vì chuyện của bạn cô ta mà lần trước còn hẹn riêng mình ra ngoài một chuyến. Chuyện đó hoàn toàn chưa đến mức phải mời luật sư, để mình kể cho cậu nghe, chuyện là thế này…”

Giản Ý Chi vừa uống rượu vào lại còn nói liên tục, nói đến khi Thời Thanh Thu dừng xe ở ven đường, bấm còi một cái cũng chưa hết nói. Ôn Khinh Hàn giơ tay ý bảo nàng chờ cô một chút, sau đó cô nhìn thời gian, giờ này chắc Phó An Nhiên cũng sắp tới rồi.

Chưa tới mấy phút, Phó An Nhiên đã xuống taxi, nhìn thấy chỗ của hai người thì vội đi qua.

“Luật sư Ôn, học tỷ sao vậy? Chị ấy uống nhiều quá hả?”

Giản Ý Chi đã nằm trên bàn lẩm bẩm không biết đang nói gì, Ôn Khinh Hàn đứng dậy bàn giao: “Ý Chi uống nhiều quá, vết thương của tôi vẫn chưa tốt nên không tiện lái xe, hai người ở khá gần nhau nên tôi gọi em qua đây.”

“Học tỷ, chị ổn chứ?” Phó An Nhiên quay lại vỗ lên vai Giản Ý Chi nhưng không có chút động tĩnh nào.

Ôn Khinh Hàn bình tĩnh trấn an: “Cậu ấy không sao đâu, về nhà nghỉ ngơi một đêm là tốt ngay. Chỗ này đã thanh toán rồi, chìa khóa xe của cậu ấy trong túi đấy, làm phiền em rồi.”

Phó An Nhiên ngồi thẳng dậy, trên mặt lộ vẻ lo lắng rõ ràng nhưng vẫn nói tạm biệt với Ôn Khinh Hàn trước: “Vâng, em biết rồi, em nhất định sẽ đưa học tỷ về nhà an toàn.”

“Vậy tôi đi trước đây, lái xe cẩn thận.” Ôn Khinh Hàn cười một tiếng, sau đó đi tới chỗ ông chủ lấy đồ nướng mình vừa rồi, đi tới chỗ Thời Thanh Thu dừng xe.

Phó An Nhiên dõi mắt nhìn Ôn Khinh Hàn lên xe, sau đó quay lại vỗ vỗ Giản Ý Chi, thấy cô vẫn không hề có động tĩnh gì thì cắn răng, đỡ người Giản Ý Chi dậy, để cánh tay cô khoác lên vai mình rồi đỡ cô đi.

“Hả? Khinh Hàn, sao đột nhiên cậu thấp thế?” Giản Ý Chi mơ màng hỏi một câu, sau đó lại an tâm dựa lên người Phó An Nhiên, còn không quên nhắc nhở: “Coi chừng tay của cậu đấy, nếu… gì nhỉ… À, nếu bà xã của cậu trách tội mình…”

“Đúng rồi, cậu nghỉ phép nhiều lần như vậy, ngày nào đó mình cũng phải nghỉ phép dài hạn để ở nhà ngủ, cậu không được có ý kiến gì đâu đấy nhé.”

“Cũng phải để một mình cậu quản đám khỉ con ở công ty luật nữa, còn mình muốn nghỉ ngơi.”

Phó An Nhiên càng nghe càng buồn cười, nàng thấy một tay khác của Giản Ý Chi còn lộn xộn vung qua vung lại thì bị chọc cho quên sạch những khó chịu trong mấy ngày nay. Từ sau lần đó nàng đã không còn tìm Giản Ý Chi nữa, bỏ mặc buông xuôi, không làm phiền nữa.

Dù cho nàng rất nhớ Giản Ý Chi.

“Còn phải đi bao lâu nữa? Sao vẫn chưa tới vậy?” Giản Ý Chi hơi híp mắt lại nhìn về phía trước.

Phó An Nhiên cười một tiếng, làm liều sờ lên mặt cô, vỗ về Giản Ý Chi: “Tới ngay thôi, xe của chị đang ở ngay trước mặt kìa.”

Bấy giờ Giản Ý Chi mới yên tĩnh lại, cả trọng lượng cơ thể đều đè lên người Phó An Nhiên. Phó An Nhiên lấy chìa khóa xe trong túi quần cô ra, mở cửa ghế lái phụ đỡ Giản Ý Chi vào đó, Giản Ý Chi cũng phối hợp, vừa lên xe đã bắt đầu ngủ làm cho Phó An Nhiên thắt dây an toàn rất thuận lợi.

Phó An Nhiên lên xe, quay lại nhìn Giản Ý Chi đang ngủ say. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Giản Ý Chi uống đến say mèm như vậy, vì sao lại uống say chứ? Là do phiền muộn hay có chuyện không muốn đối mặt?

Nàng lặng lẽ mỉm cười vén mấy sợi tóc chưa buộc chặt ra sau tai cho Giản Ý Chi.

Ý thức Giản Ý Chi mơ hồ, vừa chưa ngủ hoàn toàn lại chưa thanh tỉnh, trong đầu cô như có một đống bột nhão, không những dính lên mí mắt của cô khiến cô không mở mắt nổi mà còn dính lên lý trí của cô, không biết tình huống bây giờ thế nào.

Cô chỉ biết trong lúc mông lung, dường như có người đến gần sờ lên mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng còn có chút ngọt ngào của thiếu nữ: “Bây giờ thế này, em phải làm gì mới được đây?”

Cô lẩm bẩm một tiếng: “Chill…”

Sau đó, dường như người kia bật cười, hơi xấu hổ lại có phần mất mát lui về, sau đó hình như còn mở cửa xe.

Quay về cư xá, Phó An Nhiên đỗ xe xong thì đỡ Giản Ý Chi xuống, bỏ chìa khóa lại vào trong túi cô rồi đỡ cô đi vào thang máy.

Có lẽ đây là lần cuối cùng có thể có cơ hội ở chung với nhau trong khoảng cách gần như thế, hơn nữa còn chỉ có hai người họ. Phó An Nhiên cúi đầu nhìn bộ dạng mập mèm của Giản Ý Chi, không nhịn được khẽ vuốt lên mặt cô.

“Học tỷ, sắp về tới nhà rồi, chị có muốn nói gì không? Có gì… muốn nói với em không?”

Giản Ý Chi cố gắng ra nhưng chỉ thấy một bóng người mơ hồ, hơn nữa đầu óc choáng váng khiến cô không còn sức gắng gượng nữa. Cô đổi tư thế đặt Phó An Nhiên lên cạnh thang máy, đầu dựa trên vai Phó An Nhiên, hô hấp nóng rực phả vào cái cổ trắng nõn khiến nó ửng đỏ một mảng.

“Tôi không muốn, không muốn, đừng tới gần tôi, không muốn…” Giản Ý Chi gắt gao đè Phó An Nhiên lại, nói liên miên bên tai nàng nhưng cơ thể lại dựa vào nàng.

Phó An Nhiên đỏ mắt, không rảnh để ý xem thang máy có dừng lại hay không, có ai đi vào hay không mà cố gắng nở nụ cười, nâng mặt Giản Ý Chi lên, giọng nói khẽ run rẩy: “Giản Ý Chi, chị nhìn cho rõ em là ai. Em không biết đi với người khác, em chỉ muốn đi cùng chị, chị nhìn em, trả lời em, chị có đồng ý không?”

Rõ ràng là nàng thích Giản Ý Chi nhưng thời gian của nàng không quá dài.

Trong mỗi ngày bị Giản Ý Chi xa lánh, nàng đều muốn quay về như trước kia. Lần đó sau khi Giản Ý Chi nói xin lỗi rồi thôi, nàng quyết định không làm phiền Giản Ý Chi nữa, nàng muốn tìm một chuyện khác để thay thế sự ảnh hưởng của Giản Ý Chi đối với nàng.

Nhưng nàng phát hiện làm vậy cũng vô dụng, cũng cùng là một việc, mỗi người có trạng thái của mỗi người nhưng mấy người đó đều không phải là Giản Ý Chi. Cũng cùng là đi tản bộ, ăn một bữa cơm nhưng nàng cũng chỉ muốn đi với một mình Giản Ý Chi mà thôi.

Giản Ý Chi vững vàng ôm Phó An Nhiên, hơi lưu luyến mùi hương mình ngửi được, có một chút thơm ngát lại có chút ngọt ngào. Nhưng xung quanh cô vẫn mơ hồ, thậm chí trong đầu còn vang lên ong ong, không nhìn thấy gì cũng chẳng nghe được gì cả.

Trong đầu cô chỉ nhớ rõ lúc Ôn Khinh Hàn già mồm không có giới hạn.

Cô hơi mấp máy môi, lẩm bẩm nói: “Đừng, đừng… Cậu, đi ra… Tôi không muốn…”

Cô nói không lưu loát nhưng trong lòng cô thầm nghĩ: Mình không muốn biến thành loại người già mồm lập gia đình như Ôn Khinh Hàn đâu.

Phó An Nhiên ngửa đầu, vành mắt nhói đau, đôi mắt như bị một tầng hơi nước che lấp, hô hấp của nàng như đang lặng lẽ thút thít. Người uống say không nên giấu giếm mới phải, bởi vì họ không có ý thức.

Nàng cúi đầu, một giọt nước mắt trượt xuống rơi trên mặt Giản Ý Chi, nàng vội lau đi, giọng khàn khàn: “Vậy lần này sẽ là lần cuối cùng, sau này chúng ta chỉ là đồng nghiệp.”

Nàng vừa nói xong lại có một giọt nước mắt lăn xuống, giọt thứ hai, giọt thứ ba, nàng nói chuyện cũng không còn lưu loát nữa: “Chuyện tối nay, chị ngủ một giấc rồi mai dậy sẽ quên hết, cho dù nhỡ rõ thì cũng chỉ là một giấc mơ. Ngủ ngon…”

Cửa thang máy mơ ra, Phó An Nhiên đỡ Giản Ý Chi ra ngoài. Lúc đứng trước cửa nhà Giản Ý Chi, nàng lau sạch nước mắt, ánh đèn hành lang chiếu sáng tơ máu không rõ trong mắt nàng, nàng bình phục cảm xúc rồi nhấn chuông cửa.

Cửa mở ra, Hàn Vũ San “ồ” một tiếng, vội nghênh đón Phó An Nhiên đang đỡ con gái của mình, nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy? Ý Chi uống nhiều quá hả?”

Phó An Nhiên mỉm cười khéo léo, vẻ mặt không hề có chút sơ hở nào: “Dạ, tối nay mấy đồng nghiệp trong công ty luật tổ chức tụ tập, học tỷ uống nhiều quá nên luật sự Ôn bảo con đưa học tỷ về.”

Hàn Vũ San vui vẻ muốn vươn tay kéo Phó An Nhiên vào trong ngồi: “An Nhiên à…”

“Bác gái, con phải đi rồi.” Phó An Nhiên như tùy tiện ngắt lời, kiềm chế sự đau đớn đột ngột trong tim, cười nói: “Anh Trần còn hẹn con xem phim, sắp bắt đầu rồi, học tỷ giao cho bác nhé. Ngày mai đi làm con sẽ kể lại bộ phim cho học tỷ, tạm biệt bác gái.”

Anh Trần?

Sắc mặt Hàn Vũ San lập tức sụp đổ, đành phải gật đầu một cái: “Được, vậy con đừng chơi quá muộn, nhớ về nhà sớm.”

Hàn Vũ San đỡ Giản Ý Chi vào nhà rồi đóng cửa lại, nước mắt của Phó An Nhiên lập tức như vỡ đê vào giây phút cửa đóng lại.

Một người tốt như Giản Ý Chi chắc chắn sẽ có nhân tài thích hợp hơn nàng mới phải, người kia sẽ dịu dàng quan tâm ở bên cô, cùng cô làm những chuyện mà người yêu hay làm. Cùng nhau nấu cơm, cùng nhau tản bộ, cùng nhau xem phim, còn biết dạy cô nấu cơm, lúc đi làm cô sẽ đưa đón hoặc đi cùng.

Nếu cô muốn thì chắc chắn sẽ thực hiện được.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16