Giản Ý Chi giải thích tiến trình của vụ cố ý gây thương tích cho Ôn Khinh Hàn, sau đó nói: “Khinh Hàn, trong khoảng thời gian này cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng về Văn phòng luật sư.”
Ôn Khinh Hàn “Ừ” một tiếng, sau đó nở nụ cười, hỏi cô: “Mình nghỉ ngơi nhiều lần như vậy, cậu không có ý kiến sao?”
Giản Ý Chi tựa lưng vào ghế, thản nhiên cười: “Mình có ý kiến gì? Rời khỏi xã hội hỗn loạn, luôn sẽ có ngày trả giá, đến lúc đó mình sẽ nghỉ dài hạn, cậu cũng không thể có ý kiến.”
Sau khi Ôn Khinh Hàn nghe xong, cô hơi trợn mắt nhìn Thời Thanh Thu. Cũng không biết Phó An Nhiên nói gì đó, mà chọc cho tay Thời Thanh Thu cầm dao gọt trái cây giơ lên che môi, đôi mắt sáng cong cong do cười.
Cô quay lại nhìn Giản Ý Chi: “Lại nói tiếp, lúc nào thì cậu mời cơm? Mình đã nói với Thanh Thu, cậu đừng để mình chịu tai tiếng tuyên truyền sai sự thật.”
“Không phải...” Giản Ý Chi tức giận ngồi thẳng: “Có phải chơi hơi lớn hay không? Nhỡ mình không thành công thật?”
Ôn Khinh Hàn nhắm mắt lại, cô nhẹ giọng nói trong cơn chóng mặt không ngừng: “Nếu không thành công, mình không có khả năng ăn cơm cậu mời, chỉ đáng tiếc định hôn cho con sẽ dời lại.”
Giản Ý Chi nhẹ nhàng đá một cước vào dưới giường bệnh Ôn Khinh Hàn, cắn răng cười nói: “Tới địa ngục định hôn cho con đi, như cậu mà dạy dỗ con, thì đến lúc đó con của mình chắc sẽ bị khi dễ.”
Cảm giác được đáy giường rung rung, Ôn Khinh Hàn ngậm miệng không nói, chỉ là khóe môi vẫn nhếch lên.
Hai người ở đằng kia đứng dậy đi tới, một tay Phó An Nhiên cầm táo tây, một tay bưng bát dùng một lần, bên trong đó là cam cắt thành cho Giản Ý Chi.
Thời Thanh Thu ngồi bên giường Ôn Khinh Hàn, nàng cầm tăm xiên một miếng táo tây đưa tới môi Ôn Khinh Hàn nói: “Khinh Hàn, táo tây mua lần này ngon lắm, vô cùng ngọt, cậu ăn thử đi.”
Ôn Khinh Hàn há mồm ăn, mắt cô cũng không mở mà từ từ ăn vào trong miệng, thịt quả giòn mà ngọt, đúng là vị mình thích.
“Thanh...” Giản Ý Chi cắn miếng cam, cánh tay chọc Phó An Nhiên, Phó An Nhiên “Hả?” một tiếng, cô nói: “Nhìn Thanh Thu người ta đi, em học một chút.”
Phó An Nhiên không nói nhìn cô, vậy học làm sao? Nếu không phải Ôn Khinh Hàn không tiện, chắc chắc sẽ không bị động như thế.
Nghĩ đến nội dung cuộc trò chuyện với Thời Thanh Thu vừa rồi, Phó An Nhiên hạ giọng cười nói ở bên tai cô: “Chúng ta có thể đổi cách khác mà noi theo, nếu chị không ngại.”
Đương nhiên không thể học tình huống như Ôn Khinh Hàn, nên đổi cách gì mới có thể không rời giường?
Giản Ý Chi đùa giỡn còn bị đùa giỡn lại, cô nghẹn lời trừng mắt nhìn Phó An Nhiên đang cười trộm.
“Ý Chi, người gây ra họa kia thế nào rồi?” Thời Thanh Thu tiếp tục đưa cho táo tây Ôn Khinh Hàn ăn, mắt không hề chuyển.
Giản Ý Chi ném một miếng vỏ cam vào sọt rác, lại tiếp tục ăn, cô vừa ăn vừa nói: “Ừ... Yên tâm đi, bị truy cứu trách nhiệm, bồi thường tổn thất, không giảm cái nào cả.” Cô dừng một chút khoanh chân lại và nói một cách tự tin: “Cứ giao cho mình là được, nhớ đưa phim Khinh Hàn quay cho mình.”
Ôn Khinh Hàn nhắm mắt lại nói: “Đương nhiên giao cho cậu, làm xong, đến lúc đó sẽ không thể thiếu cậu cam.”
“Mình...” Giản Ý Chi ngồi thẳng, khẩu hình chữ “Phi” định phun ra, nhưng nhìn Thời Thanh Thu lại nhìn Phó An Nhiên, cô trừng mắt nhìn, đè tức giận xuống: “Vậy được, nhìn cậu đáng thương, mình cũng không so đo với cậu.”
Thời Thanh Thu cười đề nghị: “ Hôm nay thời tiết tốt, chúng ta cùng nhau cùng nhau đi dạo đi. Bác sĩ cũng dặn ngoài việc nghỉ ngơi, Khinh Hàn vẫn nên hoạt động vừa phải một chút.” Nàng nhéo nhéo tay Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng hỏi: “Khinh Hàn, thế nào, ra ngoài một chút có được không?”
Phó An Nhiên vui vẻ đồng ý: “Có thể, chúng em đi dạo cùng với luật sư Ôn một chút.”
Giản Ý Chi nhướng mày nói: “Mình miễn cưỡng bằng lòng.”
Ôn Khinh Hàn lật tay, nhẹ nhàng che tay Thời Thanh Thu, khóe miệng nổi lên ý cười: “Khó có được Ý Chi lại phối hợp, mình không có ý kiến.”
Ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng, khí trời lại lạnh, Thời Thanh Thu mặc cho Ôn Khinh Hàn một cái áo khoác dài, nhưng là phối hợp với đồ bệnh nhân bên trong, tạo cảm giác cả người cô đều gầy đi trông thấy, có vẻ càng lạnh hơn.
Bốn người họ đi dạo một vòng ở trong vườn hoa, bởi vì Phó An Nhiên là đại diện các đồng nghiệp của Văn phòng luật sư tới thăm Ôn Khinh Hàn, Giản Ý Chi cũng muốn về chuẩn bị đóng cửa tan tầm, nên hai người tạm biệt.
Còn chưa tới giờ ăn cơm, Thời Thanh Thu tiếp tục vừa đi vừa nghỉ cùng Ôn Khinh Hàn ở trong vườn hoa.
Ôn Khinh Hàn đi rất chậm, còn thường dừng lại chậm một chút, do cô thở hổn hển nhắm mắt lại chờ cơn chóng mặt càng ngày càng kịch liệt đi qua.
Khi cô kéo tay áo của Thời Thanh Thu, Thời Thanh Thu vội vàng dừng bước lại đỡ lấy thân thể của cô, nàng đau lòng sờ mặt cô nói: “Khinh Hàn, thực sự không được, chúng ta đi về nghỉ ngơi trước đi, mỗi ngày đi vài bước cũng đủ rồi.”
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, cô hơi mở mắt, giọng nói nhạt như một luồng khói nhẹ: “Không, nằm cũng giống như nhau, đi nhiều một chút, cũng là tĩnh dưỡng.”
Trong vườn hoa không nhiều người lắm, nhưng có lác đác vài người nhận ra Thời Thanh Thu, nhưng bởi vì họ đang ở với người thân của họ, nên họ không có hành vi rõ ràng.
Bọn họ chậm rãi đi trên con đường nhỏ, Thời Thanh Thu đỡ Ôn Khinh Hàn, hỏi cô: “Tối nay muốn ăn gì? Mình đi mua.”
“Gì cũng được.” Ôn Khinh Hàn nhìn không chớp mắt, lúc thân thể không thoải mái, cô ăn cái gì cũng chỉ có thể ăn rất ít.
Thời Thanh Thu cũng không nổi giận, nàng tiếp tục nói bữa cơm tối nay với cô: “Hoành thánh có được không? Mình biết một nhà bán hoành thánh, không nhiều nhân thịt lắm, nên ăn sẽ không bị dính, cũng uống một chút canh để ấm bụng.”
“Tốt, cậu quyết định cũng không vấn đề gì.” Ôn Khinh Hàn chịu đựng sự cuồn cuộn trong dạ dày, nhẹ giọng trả lời.
Cây cối hai bên lối đi có lá vàng khô rụng xuống, khi lá chạm đất phát ra âm thanh giòn tan.
Thời Thanh Thu đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau, nàng cảm thấy Ôn Khinh Hàn tựa hồ có hơi thay đổi, không phải là bởi vì thân thể khó chịu mà thay đổi. Từ tối hôm qua tỉnh lại, dường như Ôn Khinh Hàn đã trở lại như lúc mới kết hôn.
Nếu nói mấy năm qua Ôn Khinh Hàn ôm thâm tình, đè nén đau khổ, vậy thì thời khắc này Ôn Khinh Hàn đã trở lại như trước khi yêu nhau.
Nàng không thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, không thể cảm nhận được những cảm xúc đang chôn chặt trong trái tim cô. Thật giống như, Thời Thanh Thu trở thành người ngoài cuộc chỉ sau một đêm, nàng bị chặn ngoài trái tim cô.
Nàng đột nhiên trầm mặc, làm cho Ôn Khinh Hàn nhận thấy cảm xúc dao động nhẹ, cô dừng bước, xoay người hỏi: “Làm sao vậy?”
Thời Thanh Thu lắc đầu, nghĩ đến lần đầu tiên Ôn Khinh Hàn nói yêu mình, trong lòng nàng chua xót không thể giải thích được, nàng cắn cắn môi, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe thấy nói: “Từ tối hôm qua, mình đã cảm thấy cậu có hơi không đúng, rất ít khi chủ động nói chuyện với mình, có phải mình đã làm sai điều gì, để cậu không vui hay không...”
Lòng Ôn Khinh Hàn run lên, cô lập tức hiểu tại sao Thời Thanh Thu phải hỏi vấn đề này. Cô cũng không biết mình làm sao, ngày hôm qua sau khi nghĩ tới những vấn đề kia, trong lòng cô luôn áy náy, nên không tự chủ mà lãnh đạm.
Nhưng rõ ràng cô có thể không lãnh đạm như vậy, cô khó chịu, nhưng để cho Thời Thanh Thu yên tâm, tại sao cô lại khiến người mình quan tâm nhất cảm thấy khó chịu?
Lòng Ôn Khinh Hàn run lên, cô muốn cầm tay Thời Thanh Thu. Khi chạm vào những ngón tay lạnh lẽo đã lâu không được nắm, cô thay đổi suy nghĩ, duỗi tay ra và ôm lấy Thời Thanh Thu.
“Không, một chút cũng không, cậu làm rất tốt.” Cô hết sức bỏ qua sự khó chịu, nhắm mắt lại ôm chặt Thời Thanh Thu, dùng giọng nói dịu dàng trầm thấp trả lời: “Là thân thể mình khó chịu, sợ cậu vì chăm sóc mình mà mệt muốn chết. Hơn nữa ngày hôm qua cậu lo lắng cho mình như vậy, mình muốn để cậu nghỉ ngơi nhiều, cho nên mới không nói nhiều với cậu, cậu nghĩ đi đâu rồi?”
Ngay cả ôm cô cũng cố sức như vậy, Thời Thanh Thu ở trong ngực cô mà lắc đầu, nàng ôm lại cô, chống đỡ cô: “Mình không phiền, mình muốn chăm sóc cậu, đây là điều mình phải làm, chúng ta là một thể không phải sao?”
“Đương nhiên, chúng ta là một thể, tuy hai mà một.” Ôn Khinh Hàn cong khóe môi cười, trong nụ cười cất giấu vẻ đau khổ Thời Thanh Thu không nhìn thấy: “Chúng ta trở về đi, mình muốn ăn nhà hang cậu vừa nói, cậu đề cử thì chắc chắn ăn ngon. Mua hai phần, chúng ta ăn chung.”
Đã không còn đường lui, đã sớm không còn.
Bây giờ điều duy nhất có thể làm, chính là chú ý giữ gìn sức khoẻ, không cho Thời Thanh Thu vì mình lo lắng hãi hùng, không để bản thân có bất kỳ khả năng nào rời xa nàng. Nếu có thể, thì lúc già, không để cho mình đi trước nàng, đau khổ như vậy, thì hãy để mình gánh chịu.
Không bao lâu sau khi trở lại phòng bệnh, vợ chồng Ôn Thừa Tuyên và vợ chồng Thời Hồng Lãng cũng tới thăm, đúng lúc Thời Thanh Thu có thể yên tâm rời khỏi Ôn Khinh Hàn, rời bệnh viện đi mua hoành thánh.
Chờ nàng trở lại, trong phòng bệnh lại náo nhiệt lên.
Đường Tĩnh Tuệ kiên quyết nhấn mạnh: “Nếu phải tĩnh dưỡng, mẹ cảm thấy hay là về nhà đi, dù sao trong nhà ba mẹ cũng hơn môi trường ở trung tâm thành phố chỗ con.”
Triệu Uyển Nghi phụ họa nói: “Đúng vậy, Khinh Hàn, con đi về thế nào, đợi Thanh Thu trở về cũng thương lượng xem.”
Ôn Khinh Hàn đáp: “Đợi Thanh Thu trở về trước.”
Thời Thanh Thu gõ cửa, dừng một chút rồi mở cửa, thấy mọi người đang nhìn nàng, chỉ ngoại trừ Ôn Khinh Hàn nhắm mắt dưỡng thần, nàng không khỏi cười nói: “Ba, mẹ, làm sao vậy? Sao lại nhìn con?”
Đường Tĩnh Tuệ giải thích với nàng: “Bọn mẹ đang thảo luận để mấy con về nhà sống một thời gian, Khinh Hàn nên có một môi trường thích hợp để tĩnh dưỡng, nói như thế nào vẫn là trong nhà tốt hơn, ba mẹ cũng càng yên tâm.”
Nàng bỏ túi hoành thánh ra hai cái bát xong, đặt ở cạnh giường bệnh rồi mới hỏi: “Khinh Hàn muốn như thế nào?”
“Mình tùy theo cậu.” Ôn Khinh Hàn vươn tay từ dưới chăn ra, kéo tay Thời Thanh Thu vào, đè lòng bàn tay của nàng.
Thời Thanh Thu hiểu ý của Ôn Khinh Hàn trong nháy mắt, nàng suy tư trong khoảnh khắc, rồi đáp: “Phải tĩnh dưỡng, thì con càng muốn đến chỗ con, hoàn cảnh ở đó không hề kém chỗ ba mẹ, hơn nữa chủ yếu nhất chắc là sẽ không phiền đến ba mẹ.”
Nàng rất ít khi về biệt thự đã mua, nên tìm một người sống gần đó trông giữ cho mình, Ôn Khinh Hàn càng không qua đó.
Thời Hồng Lãng cũng lên tiếng khuyên bảo theo: “Có phiền toái gì đâu? Hai mươi mấy năm đều như thế rồi, còn lo gì mấy ngày nay sao?”
“Cũng là bởi vì hai mươi mấy năm đều như thế rồi, nên con mới không muốn phiền tới ba mẹ, dù sao đã kết hôn rồi, là người lớn rồi mà.” Mắt Thời Thanh Thu nháy một cái, bỗng nhiên nàng ra vẻ nũng nịu.
Đường Tĩnh Tuệ và Triệu Uyển Nghi liếc nhau, lại đồng thời nhìn về phía Ôn Khinh Hàn, Triệu Uyển Nghi giùng giằng một chút hy vọng cuối cùng hỏi: “Khinh Hàn, con thấy thế nào?”
Hai mắt Ôn Khinh Hàn mở ra một kẽ hở nhỏ, thong thả nói: “Con nghĩ giống Thanh Thu, sau này con sẽ sống cùng Thanh Thu, con biết rất rõ ràng ba mẹ lo lắng, nhưng con cũng hiểu chúng con đã trưởng thành.”
Lúc Ôn Khinh Hàn nghiêm trang nói đạo lý, cô vốn không cần gì khí thế, mà tính tình điềm đạm và bình tĩnh nhiều năm của cô đủ khiến người ta không thể cãi cọ với cô, rơi vào thế hạ phong không giải thích được.
Triệu Uyển Nghi vừa rồi rất có hứng thú mà giờ biểu tình cũng ỉu xìu: “Ai dà, con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi.”
Đường Tĩnh Tuệ không cam lòng tỏ ra yếu kém, kéo Triệu Uyển Nghi ngồi chung, thở dài nói: “Ai dà, tôi đây cũng vậy, hiện tại mời về nhà một chuyến cũng không dễ dàng, trước đây dọn đi còn lưu luyến không rời, lúc này mới vài ngày...”
Thời Thanh Thu bất đắc dĩ nhìn về phía Ôn Khinh Hàn, người còn lại cũng đúng lúc quay qua nhìn, hai người đều nhìn thấy ý cười trong mắt của đối phương.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)