Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 114

961 1 6 0

Vào bữa tối ngày hôm sau, Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn vừa vào nhà ăn đã nhìn thấy cô Chung đang cách thủy óc heo.

Một chén canh đặc biệt dễ thấy, bếp từ đã được chuyển đến phòng ăn, vẫn còn đang sôi sùng sục.

Ôn Khinh Hàn đi tới hỏi: “Cô Chung, tối nay cũng có canh sao?”

Thời Thanh Thu nháy mắt với cô Chung, cô Chung đáp: “Đúng vậy, Thanh Thu đặc biệt giao cho cô nấu canh cho cháu uống để bồi dưỡng thân thể. Cô suy nghĩ ngày mai ăn canh gì, bây giờ là giai đoạn cháu khôi phục, phải bồi bổ nhiều dinh dưỡng.”

Thời Thanh Thu kéo Ôn Khinh Hàn ngồi xuống, nàng nói tiếp: “Cậu không cần lo lắng những thứ này, không phải mình nói tài nấu nướng của cô Chung rất giỏi sao? Bảo quản có thể để cậu ăn cả một tháng những món không giống nhau.”

Trong mắt Ôn Khinh Hàn có một ý cười hiện lên không dễ dàng phát giác, cô nhìn cô Chung bưng canh đến, cô đỡ bằng hai tay.

Thời Thanh Thu nhìn cô, muốn nói lại thôi: “Khinh Hàn, cái kia...”

“Hả?” Ôn Khinh Hàn ngửi mùi vị, chân mày cô hơi vặn, như là tức giận sau khi nhìn thấy gì đó trong bát canh.

Thời Thanh Thu nuốt nước miếng, đặt tay lên chân Ôn Khinh Hàn nói: “Cái mùi này khả năng không phải cậu đặc biệt thích, thế nhưng có trợ giúp đối với việc khôi phục của cậu, cho nên thực sự ăn không trôi, thì ăn một chút cũng có thể. Sau đó, đợi cơm nước xong mình cho cậu chút đồ ăn vặt.”

Nàng vẫn không kìm lòng được, dỗ Ôn Khinh Hàn ăn óc heo này với giọng điệu đáng thương. Triệu Uyển Nghi đã nói với nàng, Ôn Khinh Hàn không thích ăn óc heo, mỗi lần hầm đều không ăn, không thì ép buộc ăn mới nguyện ý.

Cô Chung cũng tận tình khuyên: “Đúng vậy, Khinh Hàn, Thanh Thu nói với cô đồ ăn này có trợ giúp đối với việc khôi phục thân thể của cháu nên bảo cô mua về làm cho cháu, cháu ăn một chút đi.”

Càng nói càng như dỗ trẻ con, Ôn Khinh Hàn cười cười, cô lắc đầu: “Mình đâu có tính trẻ con như thế, phải phân biệt được đồ ăn mình không thích và đồ ăn có tốt cho cơ thể chứ.”

Nói là như vậy, nhưng khi bưng bát lên ăn cô vẫn nhíu mày. Thấy bộ dáng lo lắng của Thời Thanh Thu ở bên cạnh, cô khẽ cắn môi, cầm thìa lên ba hai lần rồi cho vào miệng, ăn qua quýt, sau đó nuốt canh.

Cảm giác như là đánh một trận chiến...

Thời Thanh Thu rút khăn giấy, nín cười để sát vào để cô lau miệng.

“Ai dà, ăn thật sạch sẽ, mấy người ngồi đây một lát, cô đi xào hai món đồ ăn là có thể ăn cơm.” Cô Chung thu dọn bát đũa rồi vui vẻ đi vào bếp.

Ôn Khinh Hàn thở phì phò, con mắt cô nhìn chằm chằm bát canh kia nói: “Còn dư lại mình không ăn.”

“Tốt, không ăn thì không ăn, chúng ta chờ ăn.” Tất nhiên Thời Thanh Thu bằng lòng, có thể làm cho cô đồng ý ăn óc heo quả thực cũng đã là kỳ tích, đâu còn dám yêu cầu cô lại ăn thêm một chút?

Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn Thời Thanh Thu, hai tròng mắt sắc bén nheo lại, nhìn tới mức thân thể Thời Thanh Thu lạnh đi, nàng vội vàng kéo ghế lại gần Ôn Khinh Hàn một chút, quay đầu nhìn phòng bếp thấy cô Chung đang bận, thì lại quay trở lại, hôn gò má của cô, nháy mắt một thấp giọng nói: “Cậu đừng nhìn mình như thế, mình biết lỗi rồi mà, mình sợ cậu không ăn...”

“Làm nũng vô ích.” Đáy lòng Ôn Khinh Hàn cười thầm, nhưng nét mặt cô đông lạnh: “Cô Chung làm theo cậu, nhưng không nghĩa là cậu không cần nói trước với mình một tiếng.”

Nét mặt của cô lạnh lùng, thoạt nhìn không giống nói đùa.

Thời Thanh Thu sửng sốt, trong chốc lát nàng không biết nên làm thế nào cho phải. Lúc trước nàng dịu giọng, làm nũng với Ôn Khinh Hàn chẳng qua là chơi đùa, hơn nữa Ôn Khinh Hàn luôn sẽ dung túng nàng, nhưng lần này nàng thật sự cảm thấy mình đại khái hơi quá phận.

“Mình sai rồi, lần sau mình nhất định sẽ nói cho cậu trước.” Thời Thanh Thu cúi đầu nhận sai, cắn cắn môi: “Mình là sợ nói cho cậu biết cậu sẽ không đồng ý, mình muốn để mình bồi bổ thân thể hơn, sớm khỏe lên, không muốn cậu khó chịu.”

Nàng đầu gối bên chân Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn “Hả?” một tiếng thật thấp.

Nàng không thể làm gì khác hơn là khẽ cắn môi, dịch qua một chút ôm lấy hông của Ôn Khinh Hàn mà thân mật thì thầm: “Vậy làm sao cậu mới không tức giận? Mình nghe theo cậu tất, hoặc là, mình cho cậu ăn cục đường, tiêu tan mùi vị vừa ăn đó.”

Ôn Khinh Hàn nhếch khóe môi, giọng nói của cô vẫn bình thản như cũ: “Mình nói, làm nũng vô ích.”

Thời Thanh Thu thật sự không biết nên làm sao bây giờ, có cái gì có thể làm cho Ôn Khinh Hàn cảm giác hứng thú chứ, hơn nữa còn cảm thấy hứng thú đến mứ tha thứ cho nàng?

Nàng chưa kịp nghĩ ra gì, Ôn Khinh Hàn đã nhìn sang phòng bếp, sau đó yên tâm mà nghiêng người qua, tay mò trên hông của nàng, bình tĩnh nói ở bên tai nàng: “Hôm nay mình cảm thấy đầu không đau, hơn nữa cũng không choáng váng, cảm giác tốt, buổi tối có thể không cần ngủ sớm như vậy.”

Vừa nói, cô vừa sờ ngang hông Thời Thanh Thu, tính ám chỉ rất mạnh.

Mặt Thời Thanh Thu nóng lên, ngẩng đầu thấy ánh mắt trêu tức của Ôn Khinh Hàn thì không khỏi xấu hổ: “Ôn Khinh Hàn, cậu đùa bỡn mình! Cậu vừa thoải mái một chút là bắt đầu trêu chọc mình!”

Ngón cái của Ôn Khinh Hàn nhéo nhéo cằm của nàng, ngón trỏ uốn lượn nâng lên, làm cho má của nàng càng nhích lại gần mình, cô tràn đầy ý cười nói: “Trước đó là đùa cậu, cậu quan tâm mình, sao mình lại từ chối. Còn phía sau là thật hay giả, lẽ nào cậu không rõ ràng sao?”

“Mình...” Ánh mắt Thời Thanh Thu ngượng ngùng, nàng dùng sức bắt tay Ôn Khinh Hàn lại, ngồi lại, nghiêm khắc trừng cô: “Buổi tối cậu ngủ phòng sách, mình không muốn ngủ với cậu.”

“Được rồi, mình đùa cậu thôi, lại đây ngồi một chút, cách xa mình như vậy.” Ôn Khinh Hàn kéo Thời tay Thanh Thu đến gần đùi mình, mới vừa đùa đến đó thì ngừng.

Lúc này Thời Thanh Thu mới tới gần, nàng chợt nhớ tới có chuyện muốn nói, nên kéo ống tay áo của cô hỏi: “Đúng rồi, A Vọng, Tiểu Lan và Chiêu Ý đều biết cậu bị thương, đúng lúc mấy ngày nay Chiêu Ý qua đây để ghi hình cho một chương trình, họ muốn thăm cậu một chút, có thể không?”

Ôn Khinh Hàn gật đầu đồng ý: “Ừ, họ thuận tiện thì không thành vấn đề.”

Được Ôn Khinh Hàn đồng ý, sau bữa cơm tối Thời Thanh Thu liên lạc với Tần Vọng và Thi Chiêu Ý, mấy người hẹn ba ngày sau gặp mặt xem tình huống của Ôn Khinh Hàn, buổi tối cũng ở lại ăn bữa cơm.

Bây giờ Thi Chiêu Ý đang dành thời gian thoát khỏi lịch trình bận rộn của mình để đến thành phố B, cô ấy chỉ còn chưa đầy hai năm nữa là hết hạn hợp đồng, bây giờ lịch trình do công ty sắp xếp cho cô ấy đã kín hơn trước, cơ hội dừng lại có thể nghỉ ngơi rất ít.

Mà Tần Vọng thì không giống, bây giờ Tần Vọng đã ký với phòng làm việc của Thời Thanh Thu, Thời Thanh Thu biết rõ ràng tiếp theo Tần Vọng phải làm thế nào để xây dựng hình ảnh của mình, tiếp tục đảm nhận các hoạt động viết kịch bản, đó là chiến lược tiếp theo.

Cho nên, đối lập với Thi Chiêu Ý mà nói, Tần Vọng có nhiều thời gian riêng tư hơn.

Trạng thái của Ôn Khinh Hàn càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp, đến ngày hẹn, ngoại trừ cảm giác hơi khó chịu, còn có những yếu tố mà cô đã quen.

Lúc xế chiều, Quý Lam gửi tin nhắn nói lập tức sẽ đến rồi, Tần Vọng và Thi Chiêu Ý cũng cùng qua đây.

Thời Thanh Thu vừa trả lời, vừa về đến phòng từ phòng sách.

Nàng mở cửa đã nhìn thấy Ôn Khinh Hàn đang mặc áo len, áo sơ mi bên trong nhét vào trong quần, Thời Thanh Thu để điện thoại di động xuống, đi qua lật cho cô, sau đó mặc áo khoác lên giường.

Trong khoảng thời gian này, thân thể Ôn Khinh Hàn không tốt, hơi thở lạnh lẽo sắc bén khiến người ta không dám nhìn cũng dần biến mất, dáng vẻ cô giờ ưu nhã mười phần, cực kỳ đẹp.

Ôn Khinh Hàn hỏi: “Mấy người Chiêu Ý đến à?”

Thời Thanh Thu với tay vào áo khoác và kéo quần áo của cô, rồi đáp: “Tiểu Lan vừa gửi tin nhắn cho mình, nói là sắp tới, chúng ta có thể đi xuống.”

Ôn Khinh Hàn gật đầu, để Thời Thanh Thu xử lý quần áo cho mình, sau đó cùng đi xuống tầng đón khách.

Bọn họ đợi ở con đường nhỏ giữa khu vườn nhỏ trước biệt thự, thừa dịp người còn chưa tới, Thời Thanh Thu lấy điện thoại di động ra gửi lại tin nhắn nhóm WeChat gia đình, còn bảo Ôn Khinh Hàn gửi hai câu, để ba mẹ yên tâm.

Một chiếc Mercedes-Benz màu đen lọt vào tầm nhìn của họ, Thời Thanh Thu vội vàng chỉ chỉ ga ra nhà mình, để Tần Vọng đi về phía nơi đó.

Đợi dừng xe xong, Tần Vọng vừa thấy mặt đã bắt đầu oán giận: “Nữ thần, em không biết trận này của Chiêu Ý à, sau khi ghi hình buổi diễn sẽ khó lẻn ra cửa sau. Nếu không phải là anh em có kỹ thuật, ngày hôm nay cô ấy có thể không gặp được em.”

Ở phía sau anh và Quý Lam đi chung với anh, là Thi Chiêu Ý đã lâu không gặp, chỉ thấy cô ấy nở nụ cười quen thuộc, đến gần cười nói: “Thanh Thu, luật sư Ôn, đã lâu không gặp.”

Ôn Khinh Hàn khẽ cười: “Đã lâu không gặp.”

Thời Thanh Thu trêu ghẹo nói: “Đã lâu không gặp, có nhớ em không?”

Thi Chiêu Ý hất tóc, có ý riêng mà đáp lại: “Nếu nói không muốn, khả năng em sẽ tức giận, nếu nói muốn, có thể đêm nay luật sư Ôn sẽ lên nóc nhà không?”

Thời Thanh Thu vỗ vỗ cánh tay Ôn Khinh Hàn cười nói: “Yên tâm đi, thân thể của cậu ấy không cho phép cậu ấy lên nóc nhà.”

Ôn Khinh Hàn hơi nhíu mày lại, liếc mắt nhìn Thời Thanh Thu đang cười tươi như hoa.

Quý Lam thấy vậy, không khỏi buồn cười nói: “Nhưng khó mà nói chắc được, Thanh Thu cô phải cẩn thận.”

Thời Thanh Thu đang muốn trả lời, Tần Vọng đã xoa xoa bàn tay thúc giục: “Chúng ts đi vào trò chuyện tiếp được không? Bên ngoài lạnh như thế thua thiệt cho mấy người trò chuyện hăng say như thế quá, ở nhà ấm áp dễ chịu mà vừa ăn vừa nói chuyện không phải sẽ thoải mái hơn sao?”

“Em thấy có anh muốn ăn ấy.” Thời Thanh Thu cười với anh ta, sau đó gọi mọi người vào trong nhà: “Đi thôi, vậy trước tiên đi vào nhà, cơm nước đang chuẩn bị, chúng ta vào ngồi trước.”

Đi vào phòng khách tầng một, Tần Vọng nhìn hai bên một chút, rồi hét lên kinh ngạc: “Nữ thần, chỗ này của em còn lớn hơn hơn chỗ anh, mọi người đều là biệt thự vì sao lại khác biệt lớn như vậy?”

Quý Lam đi ở phía sau cười không nói, Thời Thanh Thu trả lời: “Nơi đây tốt thì tốt, nhưng sau đó em lại cảm thấy lớn, trước đây không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy các phương diện cũng không tệ. Hiện tại ở, mới thấy lớn quá.”

“Em ngại phòng của em lớn, anh ngại phòng của anh nhỏ, không bằng chúng ta đổi đi?” Tần Vọng tiến lên nháy mắt.

“Anh đi đi.” Thời Thanh Thu đánh anh ta, cười mắng.

Mọi người ngồi vào ghế sa lon, Thi Chiêu Ý nhìn Ôn Khinh Hàn, thấy cô không biểu hiện có gì không khỏe, tâm trạng của Thời Thanh Thu cũng bình yên hơn rất nhiều, thì biết rõ Ôn Khinh Hàn đã khôi phục tốt, nên chuyển trọng tâm sang chuyện trên trán cô bị thương: “Luật sư Ôn, tổn thương trên trán sao rồi? Có nghiêm trọng không?”

Ôn Khinh Hàn đang nghiêng người đi châm trà cho mọi người, nghe vậy ngồi lại vị trí, đưa một ly cho Thi Chiêu Ý đi qua: “Không sao, chỉ là bị thương nhẹ thôi. Tối nay tôi có thể cởi băng gạc.”

Thi Chiêu Ý nhận lấy chén trà, Ôn Khinh Hàn mím môi cười nói: “Tuy nhiên trà này tôi không thể uống cùng mấy người, uống trà trong khoảng thời gian này có ảnh hưởng đối với việc khôi phục thân thể.”

“Đừng lo, thân thể của em quan trọng.” Thi Chiêu Ý ân cần nói, sau đó nhìn về phía Thời Thanh Thu, mỉm cười: “Hơn nữa nếu bọn chỉ để em uống, thì giờ vị nhà em chắc sẽ lên nóc rồi. Có phải không, Thanh Thu?”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16