Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 18

1284 0 12 0

Không khí buổi sáng sớm luôn khiến người ta cảm thấy mát hơn một chút so với ban đêm, ít đi một chút bấp bệnh, mệt mỏi trong không khí.

Ôn Khinh Hàn mơ màng mím môi, hít một hơi thật sâu, trong không khí hình như có thêm hương thơm trước nay chưa từng có. Đôi mắt cô hé mở, trước mặt là người đã dần dần thiếp đi trước mặt cô tối hôm qua, Thời Thanh Thu.

Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ, mơ hồ chiếu sang khuôn mặt nhu hòa của Thời Thanh Thu. Mái tóc đen xoăn tán loạn trên gối và cầu vai ngàng. Môi nàng cong lên nhẹ nhàng như có như không, đơn giản mà thùy mị.

"Đang mơ sao? Có phải đang mơ một giấc mơ đẹp không...." Ôn Khinh Hàn mỉm cười nỉ non, bàn tay dừng trên mặt Thời Thanh Thu.

Bàn tay thon gầy của cô hơi cuộn lại, như thể đang nâng mặt Thời Thanh Thu, đi từ tai nàng xuống, thẳng đến cằm. Tay rõ ràng vẫn trong khoảng không, nhưng như thể đã chạm đến Thời Thanh Thu.

Dè dặt, không dám không dám động đến chút nào.

Người trước mặt bỗng nhíu mày một cái, Ôn Khinh Hàn nhanh chóng thu tay về, nhắm đôi mắt lại, giấu đi nụ cười. Cô cảm thấy Thời Thanh Thu hơi nhúc nhích, có tiếng nỉ non truyền đến, nàng máy móc cử động tay, chậm rãi mở mắt ra.

"Chào buổi sáng, Khinh Hàn." Thời Thanh Thu miễn cưỡng chào hỏi rồi lại vùi mặt vào gối, hai tay ôm chăn lên nói, dáng vẻ như thể còn muốn ngủ tiếp.

"Chào buổi sáng, mình dậy trước để gọi bữa sáng, lát nữa sẽ gọi cậu." Cơn buồn ngủ của Ôn Khinh Hàn đã qua từ lâu, trạng thái tinh thần bây giờ trông cũng tốt hơn Thời Thanh Thu.

Thấy Thời Thanh Thu nhắm mắt lại "ừ" một tiếng, Ôn Khinh Hàn mới rón rén vén chăn xuống giường. Cô đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra để ánh sáng ùa vào trong phòng, rồi lại quay đầu nhìn Thời Thanh Thu đang đưa lưng về phía mình ngủ tiếp, khóe miệng ngậm nụ cười.

Ôn Khinh Hàn gọi điện thoại bảo người ta đưa bữa sáng lên phòng trước rồi mới đi rửa mặt thay quần áo. Lúc nhân viên phục vụ đến đưa bữa sáng thì Thời Thanh Thu cũng đã tự giác xuống giường. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Ôn Khinh Hàn đã ngồi yên vào bàn chuẩn bị ăn sáng, đợi Thời Thanh Thu.

Bữa sáng là tiểu long bao cùng với sữa đậu nành. Ôn Khinh Hàn nhớ Thời Thanh Thu đã ăn rất nhiều lần rồi. Cô đưa đôi đũa sang, nói: "Thanh Thu, quán bánh bao súp này cũng có người gợi ý cho mình, cậu thử xem ăn có ngon hay không."

Chiếc bánh bao súp nhỏ nhưng đầy đặn vẫn còn bốc lên hơi nóng, Thời Thanh Thu nhận đũa, gắp một miếng bỏ vào miệng, cắn rách lớp vỏ bánh mềm mịn, mùi thịt ngay lập tức tràn ra trong khoang miệng.

Nàng ăn xong một miếng, mi mắt cong cong, nở nụ cười, khen: "Có vẻ hơi khác so với loại mình vẫn hay ăn, nhưng bánh của tiệm này cũng khá là ngon."

Môi Ôn Khinh Hàn cong lên, gắp cho Thời Thanh Thu một cái nữa, cười hờ hững nói: "Nếu thích ăn thì ăn nhiều một chút, không đủ thì kêu nữa."

Cô cúi đầu uống một hớp sữa đậu nàng, vị ngọt từ trong miệng tràn thẳng vào lòng. Đã vô số lần vì Thời Thanh Thu vui mà bản thân cũng vui, dù sự lựa chọn không phải của mình, nhưng cũng chỉ vì muốn nàng vui. Nhưng cho đến nay cô mới biết, khi Thời Thanh Thu nở nụ cười vì mình, đây mới là niềm vui thuần túy nhất.

Thời Thanh Thu vừa ăn vừa nhìn nét ăn ưu nhã của Ôn Khinh Hàn.

Ôn Khinh Hàn gắp một miếng bánh bao súp, cắn một ngụm nhỏ, thỉnh thoảng lại nhấp một hớp sữa đậu nàng. Một tay khác của cô thì với sang bên cạnh lấy một tập văn kiện ra, ngón tay sạch sẽ trắng nõn miết di chầm chậm trên trang giấy. Thời Thanh Thu đột nhiên có cảm giác, khi Ôn Khinh Hàn ở chung với mình, mặc dù cũng không quá nhiệt tình nhưng ít nhiều gì cũng bớt chút vẻ lãnh đạm.

Thời Thanh Thu lại gắp thêm một miếng bánh bao súp nữa, hỏi: "Khinh Hàn, hôm qua cậu đi họp gì thế? Sao lại phải đến nơi có nhiều người giới thiệu món ngon thế này?"

Có chợ đêm rồi có cả bữa sáng, sợ là đến bữa trưa cũng có gợi ý luôn.

Ôn Khinh Hàn tiện tay khép văn kiện lại, để sang một bên, vẻ mặt điềm tĩnh trả lời: "Họp hành thì không thể thiếu sót được, nhưng lúc tạm nghỉ mọi người cũng cùng nhau nói chuyện phiếm, vừa hay người địa phương ở đây gợi ý vài món ăn."

"Cậu mà cũng nói chuyện phiếm với mọi người á?" Thời Thanh Thu hơi kinh ngạc. Có thể khiến cô, một người không quen thuộc gì với nơi này, nói chuyện với người lạ đã được xem là không tệ rồi, thế mà cô còn nói chuyện phiếm giết thời gian sao?

Ôn Khinh Hàn liếc nàng một cái, không mặn không nhạt đáp: "Mọi người nói chuyện phiếm với nhau thì cần ai cũng phải chen lời sao? Mình có thể nghe."

Thời Thanh Thu không nhịn nổi nữa, khẽ "phụt" một tiếng, bật ra tiếng cười. Đây rõ ràng là chơi chiêu già mồm át lẽ phải, nhưng nghe có vẻ lại chẳng có gì vô lý cả. Chỉ cần thỉnh thoảng ừ mấy tiếng, rồi toàn bộ quá trình đều ngồi cạnh xem.

"Nếu đã thế rồi thì cơm nước mấy ngày nay của mình giao cả cho cậu, cậu phụ trách gọi đồ ăn cho mình. Chú ý là ít calories thôi đó nhà, kiểu như bữa khuya tối qua thì cũng không cần đâu." Ăn ngon thì ăn ngon, những lỡ đâu mấy bữa nay nàng lại hấp thụ tốt quá, thế thì tiêu đời.

"Được thôi." Ôn Khinh Hàn đồng ý rất nghiêm túc, sau đó lại hơi nâng cằm: "Ăn mau đi, nguội không ngon."

Thời Thanh Thu nhìn dáng vẻ ôn hòa của Ôn Khinh Hàn lúc này, nghĩ đến ngày hôm qua khi cô nhìn anh luật sư Trình đó đổi luôn sang vẻ lãnh đạm trong nháy mắt, và cả ánh mắt nghiêm túc hỏi mình nữa. Trái tim Thời Thanh Thu như có một chút gì đấy trỗi dậy, nhỏ như măng mọc sau mưa, bắt đầu hiện lên từ ngày hôm qua.

"Khinh Hàn, nếu cậu muốn công khai quan hệ của bọn mình, thế thì cứ công khai thôi." Thời Thanh Thu đặt đũa xuống, nhẹ giọng nhưng cực kỳ trịnh trọng: "Không chỉ vì tình huống ngày hôm qua, mà còn để chúng ta có thể tự nhiên hơn một chút. Cho nên nếu như có công khai thì mình cũng không có ý kiến."

Ôn Khinh Hàn nhìn nàng thật sâu, như thể muốn nhìn xuyên qua nàng để thấy được nỗi lòng: "Tại sao lại đột nhiên nói thế?"

Thời Thanh Thu cười một tiếng, vểnh môi, duy trì độ cong nơi khóe miệng. Đầu tiên là cúi đầu, không lâu sau nàng lại ngẩng đầu lên, nhìn Ôn Khinh Hàn, mỉm cười: "Dù sao cũng chẳng còn đường lui mà có đúng không? Mình cũng không muốn giấu giếm mãi, sớm muộn cũng phải công khai."

Đúng là chẳng còn đường lui nữa rồi, Thời Thanh Thu nở nụ cười tự nhiên mà ấm áp. Khi các cô đi đăng ký cũng là lúc cắt đứt đường lui, cho dù là nàng hay Ôn Khinh Hàn.

"Ăn sáng trước đi đã, chuyện đó nói sau." Ôn Khinh Hàn lại bất ngờ không đồng ý luôn, ánh mắt nhìn nàng hình như lại càng hờ hững hơn.

Thời Thanh Thu nói mấy câu đã vạch rõ hết ngọn nguồn mối quan hệ này. Giữa hai người các cô vẫn chưa thể tự nhiên, ăn ý như một đôi yêu nhau. Thậm chí dù Thời Thanh Thu có đồng ý công khai nhưng chỉ vì không còn đường lui mà thôi.

Bắt đầu từ bao giờ mà chuyện các cô làm đã không còn vì suy nghĩ của bản thân nữa rồi? Ôn Khinh Hàn bỗng bắt đầu hoài nghi, ban đầu cô nói đến chuyện kết hôn, rốt cuộc là đúng hay sai?

Sự dũng cảm của khi ấy, rốt cuộc là sai hay đúng?

Nhưng khi nhìn thấy Thời Thanh Thu vén tóc mai ra sau tai, vẻ mặt điềm tĩnh, gò má được ánh sáng bao phủ xinh đẹp đến động lòng người, cô chợt bác đi nỗi băn khoăn ban nãy.

Là đúng hay sai đến giờ cô vẫn không rõ, Ôn Khinh Hàn chỉ biết là thời gian về sau còn rất dài, Thời Thanh Thu còn có rất nhiều thời gian có thể quyết định mình đi hay ở. Phàm là chuyện Thời Thanh Thu muốn thì cô đều sẵn lòng làm.

Ăn sáng xong, Ôn Khinh Hàn sửa soạn văn kiện để đi họp, Thời Thanh Thu vẫn ở lại khách sạn. Nàng tạm thời không muốn ra ngoài chút nào. Chuyến đi này, nói là giải sầu, nhưng thật ra là vì muốn phát triển mối quan hệ giữa hai người. Ôn Khinh Hàn như vậy, mà nàng cũng vậy.

Nếu muốn công khai mối quan hệ này, Thời Thanh Thu có thể tưởng tượng được sự kinh ngạc và vui sướng của ba mẹ. Đúng vậy, vui sướng. Từ nhỏ nàng đã vô tình hay cố ý được gán ghép với Ôn Khinh Hàn. Hồi nhỏ không nghĩ được nhiều chuyện như vậy, nhưng sau khi trưởng thành nghĩ lại, hiển nhiên sẽ nhận ra ý đồ của người lớn hai nhà.

Bây giờ quanh quanh co co một lúc, các nàng cuối cùng vẫn ở bên nhau, ít nhất là thỏa nguyện vọng của cha mẹ. Chuyện này có phải đã chứng minh rằng, từ lúc ra đời cho đến trước khi kết hôn có chăng chỉ là hư vô thôi, nàng và Ôn Khinh Hàn đã định sẵn rằng sẽ ở bên nhau rồi.

Thời Thanh Thu uống hết ngụm sữa đậu này cuối, nhìn ánh ban mai chiếu vào hộp đồ ăn đã trống không, không nén nổi nụ cười, mà trong nụ cười lại có vẻ khổ sở, nhưng lại tan biến rất mau. Nghĩ nhiều như thế để làm gì? Việc đã đến nước này rồi, không còn đường để lùi nữa.

Hội nghị nghỉ giữa giờ, Ôn Khinh Hàn đến phòng giải khát rót một lý nước ấm. Người người túm năm tụm ba tụ tập ở bên ngoài với nhau, cô tựa vào cửa hòng giải khát, nhìn về phía xa xa. Tựa như đang nhìn những người đồng nghiệp của mình, nhưng hình như cũng chẳng phải.

"Luật sư Ôn."

Một giọng nam dịu dàng vang lên bên cạnh, Ôn Khinh Hàn đánh mắt nhìn sang, môi mỏng hơi nhếch, nói: "Luật sư Trình."

Người đến chính là Trình Hạo Thiên. Sau khi chào hỏi xong anh ta cũng đi rót một ly nước ấm, có hương trà thoang thoảng bay đến. Ôn Khinh Hàn hơi mím môi, xoay người nói: "Thời gian nghỉ sắp hết rồi, tôi đi trước đây." Dứt lời cô đi nhanh về phía chỗ rẽ.

"Đợi một chút, luật sư Ôn." Tiếng Trình Hạo Thiên có vẻ hơi sốt ruột, gọi Ôn Khinh Hàn lại.

"Sao thế?" Ôn Khinh Hàn xoay người lại nhìn. Vẻ mặt cô như sương tuyết sớm mai, trong trẻo lạnh lùng. Ngón tay sạch sẽ nắm lấy chiếc ly, nước trong ly còn bốc hơi ấm.

Chỉ là dáng vẻ đơn giản thế thôi nhưng cũng đủ để khiến người khác dừng chân vì Ôn Khinh Hàn. Trong lúc lơ đãng, cô đã hấp dẫn biết bao ánh mắt của người khách, khiến cho người ta động lòng. Nhưng đến giờ cô vẫn không hề hay biết.

"Chuyện tối qua, tôi thành thật xin lỗi. Tôi không biết cô đã kết hôn rồi, khoảng thời gian trước còn thường xuyên quấy rầy cô." Trình Hạo Thiên lại không phải loại người không buông nổi. Anh ta có cảm thấy tiếc, nhưng cũng vì vậy mà có thể trông thấy sự dịu dàng của Ôn Khinh Hàn, thế cũng đáng giá rồi.

"Không sao đâu." Ôn Khinh Hàn trả lời: "Tôi không để bụng."

Những lời này vừa khiến anh ta chua xót, lại vừa khiến anh ta nhẹ lòng. Chua xót là vì bản thân âm thầm hay trực tiếp bày tỏ cũng chưa từng được để ý đến, nhẹ lòng là vì Ôn Khinh Hàn cũng không trách cứ việc anh ta xúc phạm cô.

Kết hôn rồi, lại còn quen biết đã lâu. Rất hiển nhiên là khi Trình Hạo Thiên anh ta muốn thử theo đuổi Ôn Khinh Hàn xem thể nào thì trái tim và suy nghĩ của Ôn Khinh Hàn đều đã đặt cả lên người yêu hiện tại. Cứ thế tìm hiểu tiếp, Trình Hạo Thiên chỉ cảm thấy bản thân khóc không ra nước mắt.

"Vậy thì tốt, nhưng sao cô vẫn chưa công khai? Có nguyên nhân gì sao? Có cần tôi phải giữ bí mật không?" Trình Hạo Thiên không dám nghĩ kỹ hơn nên vội vàng mở chủ đề khác, hy vọng mình có thể làm chút việc cuối cùng cho Ôn Khinh Hàn, cho dù là giúp cô giữ bí mật cũng được.

Vấn đề liên quan đến chuyện giữ bí mật...

"Chỉ là tình huống hôm qua hơi bất ngờ thôi, chúng ta có thể tự nhiên một chút. Cho nên nếu như cô muốn công khai thì tôi cũng không có ý kiến gì."

Lời Thời Thanh Thu nói lúc sáng nay vang vọng bên tai Ôn Khinh Hàn. Cô mím môi, đôi con ngươi vẫn luôn lạnh nhạt trầm trầm lại hiện lên nét dịu dàng: "Tùy anh đi, thế nào cũng được."

"Vậy được rồi, nếu có người định theo đuổi cô hoặc lại đùa giỡn chọc tôi với cô thì tôi sẽ tùy tình hình mà xử trí." Trình Hạo Thiên cười nói. Anh ta nghĩ hẳn là Ôn Khinh Hàn không thích rêu rao công khai khắp nơi, hoặc vẫn chưa chuẩn bị xong cho việc công khai.

"Được." Ôn Khinh Hàn lễ phép gật đầu, mắt thấy có người ở xa xa vẫy tay với cô và Trình Hạo Thiên ý bảo sắp phải quay lại hợp rồi, hai người cũng không nói chuyện thêm nữa.

Nhưng Ôn Khinh Hàn đột nhiên giơ tay nhìn đồng hồ, chọt nhớ đến gì đó, thừa dịp còn mấy phút nữa, cô ngồi tại chỗ cầm điện thoại bắt đầu đặt bữa trưa, ghi rõ địa chỉ là phòng thuê của các cô ở khách sạn.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16