Trong lúc quay “Dữ Quân Tuyệt”, một vài tin lá cải truyền ra từ nhân viên công tác ở studio thật sự khiến đám cư dân mạng cảm thấy rất vui tai vui mắt.
Mấy năm qua Thi Chiêu Ý giữ mình trong sạch, cũng không có scandal gì, lần này trong lúc quay phim cũng càng có nhiều reuters hơn. Mà Thời Thanh Thu thì khác, nàng và Ôn Khinh Hàn phát cơm chó khắp nơi trong lúc quay chương trình truyền hình thực tế còn chưa đủ, lúc quay phim Ôn Khinh Hàn còn ở trong khu vực quay phim.
Nếu nói ra thì tính tình Thời Thanh Thu cũng tốt, mỗi lần có người chụp lén là Ôn Khinh Hàn luôn bình tĩnh phản ứng lại, Thời Thanh Thu lại cười một tiếng cho qua, dung túng cho mấy người kia.
Sắc mặt Thời Thanh Thu có phần tái nhợt dựa vào đầu giường, chăn đắp lên bụng dưới, hai tay cầm điện thoại đặt trên chăn xem hình ảnh trong màn hình, nụ cười dần phủ lên khóe môi.
Từ góc độ quay video thì rõ ràng là quay lén, nàng vừa ngồi xem kịch bản vừa ăn thức ăn ngoài, Ôn Khinh Hàn an tĩnh ngồi bên cạnh ăn phần của cô. Nàng hoàn toàn không chú ý tới hộp cơm, chỉ lo xem kịch bản, còn trong video thì thỉnh thoảng Ôn Khinh Hàn lại bình tĩnh tự nhiên gắp đồ ăn trong hộp cơm mình đặt vào hộp cơm của nàng.
Không hề nhắc nhở cũng không hề chú ý, nếu không phải nhìn thấy video quay lén này thì nàng sẽ hoàn toàn không hay biết gì cả.
Cửa phòng khẽ vang lên, Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng đi vào. Thời Thanh Thu hít mũi một cái, nhịn sự rung động khó hiểu trong lòng xuống, ngón tay gõ trên màn hình hai lần đổi sang video khác.
Tiếng giày cao gót của Ôn Khinh Hàn từ xa đến gần, dừng lại bên giường, sau đó nệm hơn lún xuống, mùi thơm trong tóc cô bay tới, giọng nói mát lạnh như con suối: “Đã khó chịu mà còn thấy vui vẻ thế à? Bây giờ đã khá hơn rất nhiều rồi hả?”
“Mình chỉ xem tí thôi, dù sao cũng rảnh rỗi, không ngủ được.” Thời Thanh Thu ngoan ngoãn đặt di động sang một bên định nói chuyện với Ôn Khinh Hàn.
Bây giờ nàng luôn cảm thấy mặc dù ở chung với Ôn Khinh Hàn không phải nhiệt tình cho lắm nhưng nhiều khi cũng không thể chuyên tâm làm chuyện khác, không biết là vì sao nữa. Có lẽ là vì cảm giác tồn tại của khối băng này quá mạnh nhỉ? Nàng cười thầm trong lòng.
Ôn Khinh Hàn kéo chăn lên giúp nàng một chút, hỏi bằng giọng bình thản: “Mấy ngày nay ở studio có tốt không? Sao không nghe thấy cậu kể gì vậy?”
“Lúc nào cũng tốt cho nên mình không kể lại, lúc cậu không qua đó thì mình quay phim xong là quay về ngay. Vậy cho nên bây giờ bốn chữ trọng sắc khinh bạn đã được mình chứng thực rõ ràng rồi.” Thời Thanh Thu trêu đùa Ôn Khinh Hàn một câu, trong mắt đều sáng tỏ.
Thời Thanh Thu biết thật ra cô muốn hỏi cái gì nhưng không cần phải công khai nhắc tới, cũng thuận theo ý của Ôn Khinh Hàn, báo cáo chuẩn bị đồng thời không khiến cô phải lo lắng.
“Vậy là tốt rồi, ngồi dậy uống thuốc đi, mình không đem kẹo theo nên sẽ hơi đắng.” Ôn Khinh Hàn hơi cong môi, ánh mắt hai người đã từng trải qua sự lắng đọng của năm tháng nên mới có thể ăn ý như vậy.
Cô vươn tay cầm nước trên tủ đầu giường rồi đưa viên thuốc trong tay cho Thời Thanh Thu, sau khi thấy nàng ăn xong mới lấy một viên kẹo không biết ở đâu ra, xé giấy gói rồi đưa tới bên miệng nàng.
Thời Thanh Thu khẽ cười một tiếng, nghiêng người về phía trước, một tay khác của Ôn Khinh Hàn đồng thời vòng sang vai nàng. Đôi môi mỏng của nàng ngậm lấy viên kẹo kia, sau đó cũng không lui về mà dựa vào vai Ôn Khinh Hàn nhắm mắt lại.
Nàng thấp giọng nói bên tai Ôn Khinh Hàn: “Thật ra không cần phải uống thuốc, bà dì cả của mình cũng không phải chưa từng đau, cậu còn ra ngoài một chuyến mua thuốc làm gì.”
Ôn Khinh Hàn lắc đầu: “Một lát cậu phải tới studio, còn đau nữa thì sao mà cậu chịu được? Nhưng mà uống thuốc nhiều cũng không tốt nên mình mua túi giữ ấm cho cậu.
Khóe môi Thời Thanh Thu nở nụ cười yếu ớt, cọ lên bả vai Ôn Khinh Hàn, chợt tò mò hỏi: “Khinh Hàn, cậu từng đau bụng kinh chưa? Hình như mình chưa nghe thấy cậu nhắc tới bao giờ.’
Ôn Khinh Hàn khẽ lắc đầu: “Không có. Có lẽ mình ăn uống và nghỉ ngơi khá quy luật, cũng chưa từng ăn đồ ăn bên ngoài, còn cậu thường xuyên ra ngoài nên ăn uống không điều đặn, nghỉ ngơi không có quy luật, khó tránh khỏi cơ thể sẽ không chịu nổi.”
“Ồ… thì ra là vậy à…” Thời Thanh Thu đang nghĩ, quả nhiên Ôn Khinh Hàn sống như người già, nếu không phải đi cùng mình thì có lẽ cô cũng sẽ ít ăn thức ăn bên ngoài luôn.
Ôn Khinh Hàn thấy Thời Thanh Thu đang suy tư, hai tay nắm chặt thêm một chút, nghiêm túc đề nghị: “Chờ sau này cậu không còn bận rộn như vậy nữa thì chúng ta có thể ăn cơm nhà, nghỉ ngơi cũng sẽ có quy luật hơn. Mình đã hỏi mẹ cách nấu canh gà rồi, mình không rành bình thường cần bao nhiêu mới bồi bổ được cơ thể.”
Thời Thanh Thu lại cười, giơ tay vỗ vỗ lên cánh tay cô: “Cậu còn có cái gì mà cậu không biết không? Nói ra để mình có chút động lực, nếu không thì mình sẽ luôn cảm thấy cậu biết hết mọi thứ, hoàn toàn không có đất cho mình dụng võ nữa.”
Ôn Khinh Hàn nhìn kỹ lại, sắc mặt Thời Thanh Thu đã tốt hơn khi nãy rất nhiều rồi, cũng có thể chỉ là ảo giác của cô, cũng có thể là vì nụ cười của nàng.
Cô vuốt tóc Thời Thanh Thu, thản nhiên nói: “Tự cậu phát hiện từ từ đi, mình sẽ không nói nhược điểm của mình cho cậu biết đâu.” Sau đó cô cầm túi sưởi ấm tới, thấp giọng nói: “Tự cậu dán hay là mình qua studio với cậu rồi dán giúp cậu?”
“Mình có yếu vậy đâu chứ? A Hiểu theo mình qua đó là được rồi, sau đó mình sẽ tự dán, cậu đi làm việc của cậu đi…” Mặt Thời Thanh Thu nóng lên, cúi đầu nhận túi sưởi ấm mà Ôn Khinh Hàn đưa tới.
Không phải nàng luôn cố gắng từ chối Ôn Khinh Hàn làm gì đó giúp nàng mà là bây giờ nàng luôn cảm thấy có cảm giác rất kỳ lạ, cảm giác này khiến nàng không dám tùy tiện đáp ứng hành động thân mật, như vậy sẽ khiến nàng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Vậy cậu nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, tối nay mình đưa cậu ra ngoài.”
Ôn Khinh Hàn cũng không kiên trì nữa, nói xong cũng đi tới ghế salon cầm laptop bắt đầu làm việc.
Sau khi Thời Thanh Thu cảm thấy cơ thể thoải mái hơn một chút thì cũng không chậm trễ nữa, nàng rời giường thay quần áo rửa mặt rồi tới studio, Ôn Khinh Hàn đưa nàng ra khỏi khách sạn.
Ôn Khinh Hàn quay về phòng định tra thêm vài tiệm tạp hóa xung quanh, tính chờ buổi tối Thời Thanh Thu trở về sẽ đi mua một phần chè trôi nước về cho nàng uống một chút nước chè gừng để ủ ấm người.
“Cốc cốc cốc”
Cô vừa mở phần mềm ra thì tiếng gõ cửa đã vang lên, tiếng gõ cửa chậm rãi nhẹ nhàng, Ôn Khinh Hàn có một loại trực giác người này dùng tư tái vô cùng lễ phép để gõ cửa chứ không giống cảm giác thân thiết theo cảm tính lúc Thời Thanh Thu trở về.
Cô cất điện thoại, quanh người tản ra hơi thở lạnh nhạt đi ra mở cửa, quả nhiên người ngoài cửa là Kỳ Duyệt.
Hai người đối mặt nhìn nhau, gương mặt vốn không được xem là mặt biển bình tĩnh giống như đang ấp ủ một cơn bùng nổ lớn hơn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị này.
Ôn Khinh Hàn hơi tránh đường, ý cười hiện bên môi: “Sao hôm nay cô Kỳ lại rảnh rỗi tới đây vậy?”
Kỳ Duyệt đi vào trong, quay lại đối mặt với Ôn Khinh Hàn đang đóng cửa lại, giữa lông mày xa cách, tư thái ôn hòa lại khách sáo: “Hôm nay tôi tới đây là có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng.”
“Nếu đã vậy thì tôi xin lắng tai nghe.” Ôn Khinh Hàn vẫn giữ nụ cười thản nhiên, ra hiệu cho Kỳ Duyệt đi qua kia ngồi.
Cô rót hai ly trà rồi đi qua ngồi lên cái ghế cách xa Kỳ Duyệt một cái bàn, vẻ mặt tự nhiên, ung dung bình tĩnh: “Mời cô Kỳ nói.”
Kỳ Duyệt không cầm ly trà, cô ấy ngửi được trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hương của Thời Thanh Thu, còn cả một chút mùi hương thanh lãnh thuộc về Ôn Khinh Hàn. Cô ấy nhịn xúc động muốn nắm tay lại, bỏ qua sự đau đớn như kim châm trong lòng, bắt đầu nói: “Luật sư Ôn, cô phải biết bây giờ quy củ trong giới giải trí rất nhiều, quy củ bất thành văn lại càng nhiều hơn, sóng sau xô sóng trước là chuyện thường này. Hôm nay còn có diễn viên cực hot khắp trời nam đất bắc thì nói không chừng ngày mai đã bị kéo xuống, bị vô số người không biết tên bên ngoài giới chửi rủa.”
Ôn Khinh Hàn không đoán ra được ý đồ tới đây của cô ấy nên suy nghĩ trong lòng trước, vẻ mặt bình thản: “Ừm, tôi có nghe được chút ít.”
Kỳ Duyệt gật đầu nói tiếp: “Bình thường tuổi trẻ ra ngoài làm ăn cá nhân, hoặc là sau lưng có người hoặc là trong nhà có điều kiện, nếu không thì cực kỳ dễ bị đối thủ cạnh tranh mưu toan. Còn cả một số người vừa mới rời khỏi công ty quản lý ban đầu, mấy người được gọi là giao thiệp lúc trước cũng lập tức cắt mất.” Cô ấy dừng một chút rồi châm chọc một câu: “Cũng không biết mấy nghệ sĩ này nghĩ gì mà lại tự tin cảm thấy giao thiệp công ty đã bị mình nắm giữ nữa.”
Ôn Khinh Hàn thu hồi tầm mắt, giơ tay cầm ly trà bằng sứ vuốt trong lòng bàn tay, cô đã đoán được tính toán của Kỳ Duyệt.
Kỳ Duyệt khẽ cười một tiếng, trông vô cùng thiện lành khiến người ta thấy rất dễ gần. Cô ấy cầm ly trà uống một hớp: “Luật sư Ôn, cô nói xem có đúng không?”
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tùy từng người sẽ khác nhau, tình huống của mọi người đều có chỗ khác biệt. Tôi không phủ nhận chuyện này nhưng tôi cũng sẽ không dùng một gậy đập vào cả thuyền người.”
Dường như Kỳ Duyệt không ngờ đến phản ứng này của Ôn Khinh Hàn, cô ấy cũng không thèm để ý, trái lại còn dựa vào ghế, vẻ mặt thanh thản: “Đó là điều đương nhiên. Nhưng luật sư Ôn có từng nghĩ tới, nếu có mấy thanh đao đặt trước mặt cô, dù chỉ có một cây là có lưỡi đao, vậy cô có dám cược bản thân cô sẽ không cầm cây đao đó không?”
Mí mắt Ôn Khinh Hàn giật một cái, hỏi người lại: “Tôi không cần phải đưa ra lựa chọn này, không phải sao?”
Kỳ Duyệt cười nói: “Nhưng cô nhất định phải chọn, giống như Thời Thanh Thu đã quyết định không gia hạn hợp đồng mà tự mở studio riêng của mình, đạo lý như nhau thôi.” Cô ấy thỏa mãn nhìn về phía Ôn Khinh Hàn đang nhíu mày, tiếp tục nói: “Tin tức này đã đang lan truyền trong giới rồi, như vậy thì ai có thể đảm bảo cô ấy nhất định sẽ thành công chứ? Ai đảm bảo được nơi tay cô ấy duỗi xuống không phải là thanh đao đã có lưỡi chứ?”
“Vậy thì sao? Cô ấy có thể không làm diễn viên nữa.” Giọng Ôn Khinh Hàn lạnh xuống, cô nhìn thẳng vào Kỳ Duyệt: “Từ trước đến nay nguyện vọng của cô ấy không phải là làm một diễn viên, nếu không thì cô ấy đã không thi vào đại học chính trị và pháp luật toàn quốc rồi. Hơn nữa chúng tôi đã có chuẩn bị tâm lý về kết quả thất bại rồi, tôi nghĩ là không cần cô Kỳ phải lo lắng giùm đâu.”
Tất cả chuẩn bị của Kỳ Duyệt đều bị câu nói “Chúng tôi đã chuẩn bị trước về kết quả thất bại rồi” của Ôn Khinh Hàn đánh cho đổ nát, cô ấy không biết Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn đã thân nhau đến mức này rồi. Thậm chí cô ấy vẫn còn nhớ rõ nhiều năm trước Thời Thanh Thu từng nói Ôn Khinh Hàn không thích nói chuyện, vậy nên rất nhiều chuyện Thời Thanh Thu đều thông báo kết quả trực tiếp cho Ôn Khinh Hàn nhưng xưa nay cũng sẽ không tìm Ôn Khinh Hàn thương lượng và nghiên cứu thảo luận.
Kỳ Duyệt mím chặt môi, một tay còn lại nắm chặt dưới mặt bàn, móng tay bấm mạnh vào trong lòng bàn tay đau đến mức khiến cô ấy tỉnh ra khỏi hồi ức, vứt lợi thế còn lại của mình ra ngoài: “Luật sư Ôn, cô cho rằng sau khi người trong giới này thất bại thì sẽ trở về làm người bình thường được à? Thân là một nhân vật của công chúng, nếu như thất bại thì nguyên nhân gì dẫn đến thất bại? Hơn nữa có bao nhiêu người đã nhìn chằm chằm chờ cô ấy thất bại? Cô cũng biết rõ mấy chuyện này mà nhỉ?”
Lông mi Ôn Khinh Hàn khẽ run lên nhẹ đến mức khó phát hiện ra, ánh mắt cô không thay đổi, trong lòng đã nổi lên cơn sóng thần cuồn cuộn.
Nếu như có khả năng thất bại thì Thời Thanh Thu sẽ gặp phải loại cản trở gì? Nếu Thời Thanh Thu thất bại thì còn có thể quay về sống cuộc sống của người bình thường được không? Không bị ai quấy rầy, không bị ai lên án, chỉ là một người bình thường sống thật đơn giản thôi thì có được không?”
Ôn Khinh Hàn thờ ơ hỏi: “Cô muốn nói gì thì nói thẳng đi.”
Đây chính là câu mà Kỳ Duyệt muốn nghe, cô ấy mỉm cười nói: “Tôi có thể che mưa chắn gió cho cô ấy, đồng thời những thứ cô ấy có được tôi cũng sẽ không lấy một phần, coi như là tôi bù đắp cho cô ấy. Luật sư Ôn, tôi biết cô đang lo lắng cái gì, nhưng cô phải nghĩ cho kỹ cái nào nhẹ cái nào nặng.”
Mọi chuyện Ôn Khinh Hàn đều lấy Thời Thanh Thu làm chủ, không thể nào bỏ mặt tương lai của Thời Thanh Thu. Kỳ Duyệt để lại danh thiếp của mình rồi đứng dậy rời đi, cửa phòng vừa đóng lại cũng chỉ còn một mình Ôn Khinh Hàn.
Môi Ôn Khinh Hàn mím lại thành một đường, cả người ngồi thẳng tắp, nước trà trong ly không còn bốc hơi nóng nữa. Từ sau khi Kỳ Duyệt nói rõ mục đích tới đây cho tới bây giờ cô không hề nói một lời, ngón tay vuốt trên danh thiếp của Kỳ Duyệt.
Hai chữ “giám đốc” in sau tên Kỳ Duyệt, hai tay Ôn Khinh Hàn đặt trên đầu gối, mệt mỏi dựa vào thành ghế, đôi mắt luôn không gợn sóng khi đối mặt với người không liên quan dần nhắm lại.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)