Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 83

1121 0 7 0

Cuộc gặp gỡ với Kỳ Duyệt không ảnh hưởng đến tâm trạng của Giản Ý Chi, cô có một vụ kiện tại tòa án vào ngày mai. Trải qua một thời gian dài chuẩn bị, thân chủ của cô đã thắng kiện trong phiên sơ thẩm.

Giản Ý Chi không kìm chế được sự vui sướng, cô lái xe trở về công ty luật, vừa vào đến đã ra lệnh: “Liễu Ức, cậu và Tư Kỳ đi ra ngoài mua đồ ăn cho mọi người, mua thêm đồ uống, tôi mời.”

Liễu Ức ngẩn ra một chút: “Tình huống gì vậy?”

“Cái gì mà ‘tình huống gì’ hả, chúng ta đã thắng kiện. Nhanh đi, mua cái gì cũng được, khi trở về tôi sẽ trả tiền lại cho.” Trông có vẻ tâm tình Giản Ý Chi rất tốt, kéo Liễu Ức đứng dậy và đẩy anh ta ra, rồi tự mình ngồi xuống ghế.

“Sao cơ chứ! Chúng ta thắng rồi! Thật tốt quá! Tư Kỳ đi đi, lão đại mời khách, nhanh lên!” Liễu Ức đi vài bước đến chỗ Mạnh Tư Kỳ, hai người bọn họ đi ra ngoài quét sạch.

Trần Dật dò xét qua hỏi: “Giản lão đại, sao cô không mời chúng tôi đi ra ngoài ăn tối, chỉ ăn nhẹ thôi hay sao?”

Có đôi khi thắng kiện đi ra ngoài ăn cũng không phải là không thể, hơn nữa Giản Ý Chi hào phóng như vậy, còn tùy tiện mua, rõ ràng là cảm thấy rất phấn khích đối với việc thắng kiện lần này.

Giản Ý Chi đưa tay gõ lên trán anh ta, lên giọng nói: “Cậu cho rằng đồ ăn vặt rẻ sao? Tôi không phải nói tùy tiện mua sao? Cậu xem một lát hai người kia không mang về đây một bàn đầy thịt mới là lạ.”

“ y da, để em nói cho, chị đừng có vội kích động…”

Phó An Nhiên ở vị trí của mình mỉm cười, sau đó kéo tay áo Lý Văn Kiêu nhỏ giọng hỏi: “Anh Lý, tôi nhớ rõ vụ án của luật sư Giản không phải là phiên tòa đầu tiên sao? Tại sao anh lại ăn mừng sớm như vậy? Nếu bị đơn kháng cáo lại thì phải làm sao?”

Lý Văn Kiêu gõ bàn phím cười, quay sang nói với nàng về khoa học: “Cô không hiểu chuyện này, tuy rằng không phải ăn mừng sau mỗi bản án, nhưng khi bản án rơi vào tay của Giản lão đại cùng với Ôn lão đại, bị cáo chưa bao giờ có trường hợp không hài lòng với phán quyết. Một khi tiếp nhận ủy thác, chính là đã vô cùng nắm chắc rồi.”

“Ồ…”

Phó An Nhiên nghe thế trong lòng đã hiểu rõ, trong ánh mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc, bao gồm sự tôn kính đối với Giản Ý Chi và cũng có mất mát.

Nàng nhớ kể từ sau khi ba mẹ trở về, nàng hầu như không có nói chuyện với Giản Ý Chi trong vài phút. Có đôi khi ra ngoài hoặc là gặp nhau ở nhà, đều chỉ là gật đầu chào hỏi, từ lần đi uống rượu với Giản Ý Chi, nàng chưa bao giờ thân thiết với Giản Ý Chi như trong thời gian qua nữa.

Giản Ý Chi tán gẫu với Trần Dật một chút, rồi quay lại văn phòng. Phó An Nhiên nhìn hai nam luật sư đang tập trung làm việc, lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa văn phòng Giản Ý Chi vừa mới đóng lại, nàng không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng, nàng giả vờ đứng dậy một cách tự nhiên bước lên lầu hai.

“Gõ cửa”

“Mời vào.”

Phó An Nhiên mở cửa đi vào, một lần nữa bước vào văn phòng nơi mà nàng đã từng làm việc với Giản Ý Chi, trong nội tâm nàng không khỏi có chút xúc động, sau đó đi về phía Giản Ý Chi.

Giản Ý Chi từ khi đến đây không có làm việc gì, cô chỉ mới vừa lấy di động ra ấn vài cái, thì thấy Phó An Nhiên đang đi đến, trong lòng cô có chút xúc động, liền đi về phía Phó An Nhiên .

Phó An Nhiên đứng ở trước bàn làm việc, đột nhiên không biết nên mở lời như thế nào: “Chị…”

“Đừng đứng đó, lại đây ngồi đi.” Giản Ý Chi cố gắng duy trì biểu cảm, không quan sát kỹ biểu hiện của Phó An Nhiên, cũng để bản thân không nghĩ về nụ hôn đêm đó.

Phó An Nhiên đưa tay nắm chặt góc áo ngồi xuống, nàng nhìn thấy vẻ mặt thân thiện quen thuộc của Giản Ý Chi, nàng muốn thuyết phục bản thân đó chỉ là ảo giác. Cho dù thuyết phục bản thân như thế nào, nhưng mà nàng vẫn không nhịn được mà nghĩ theo chiều hướng đó.

Nàng cảm thấy Giản Ý Chi đang cố ý xa lánh nàng, không quá rõ ràng, nhưng cũng đã đủ để cho nàng nhận thấy được điều đó.

Nàng cắn cắn môi, trầm giọng nói: “Chị, dạo này chị không nói chuyện với em nhiều như trước, em gửi tin nhắn cho chị qua WeChat, chị cũng rất ít trả lời.”

Giản Ý Chi cảm thấy có chút hụt hẫng, nhận thấy bàn tay sau bàn nắm hờ, thả lỏng rồi lại nắm, nét mặt không có gì thay đổi, vẫn cười một cách tự nhiên và nói: “Không phải đã nói xong, khôi phục bộ dáng như lúc trước kia sao? Ít nhất trong hai chúng ta phải có người yêu mới có thể hòa hợp trở lại, bằng không ba mẹ sẽ lại hiểu lầm.”

Phó An Nhiên bỗng nhiên yên lặng mà nhìn Giản Ý Chi với sự chắc chắn tuyệt đối, giọng nàng chậm rãi cất lên: “Nhưng em cảm thấy chị đang tránh mặt em. Trước đây quan hệ của chúng ta không có chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng tính tình của chị mang đến cho em cảm giác dường như giữa chúng ta luôn có một khoảng cách rất lớn, em không thể vượt qua, chị cũng không chủ động lại đây.

Sau này, thời gian lại càng làm cho khoảng cách dần dần biến mất, em có thể bước qua cùng với chị đứng chung một chỗ. Hiện tại, em đột nhiên nhận ra chị không còn thoải mái như trước, chị giống như đang lui về phía sau, lùi về một nơi xa hơn trước nữa.”

“Không có, là do em suy nghĩ nhiều thôi…” Giản Ý Chi nghe thé ánh mắt lóe lên, không có một giây nào có thể đối diện với Phó An Nhiên.

Gần đây để không đụng phải Phó An Nhiên, lúc gặp mặt cô cũng không nói gì quá nhiều, chào hỏi xong liền mượn cớ gì đó để rời đi trước.

Trả lời tin nhắn của Phó An Nhiên trên WeChat, cô hoặc là không trả lời, hoặc là trả lời rất muộn. Trước đó vài ngày ba mẹ đi vắng, Phó An Nhiên trở lại nhà sau bữa tối còn tiếp tục cùng cô nói chuyện phiếm trên WeChat, tâm trạng phảng phất giống như một giấc mộng.

Phó An Nhiên cười, nụ cười mang chút buồn bã cùng với sự thất vọng mà nói: “Chị, em cảm nhận được, hiện tại chị không muốn cùng em thân thiết nữa, trông chị vẫn như mọi khi, nhưng chị không chủ động tìm gặp hay nhắn tin lại cho em. Em biết, buổi tối ngày đó em uống quá nhiều vào đêm hôm đó…”

Giản Ý Chi nghe thế trái tim bỗng đột nhiên “Thình thịch” một tiếng, mở to hai mắt nhìn về phía Phó An Nhiên, sợ nàng nhớ rõ cái gì.

“Chị, buổi tối hôm đó có phải hay không em uống nhiều quá, đã làm ra điều gì đó sai hay sao?” Phó An Nhiên rũ mắt nói nhỏ, ngón tay xoắn xoắn góc áo, nội tâm bàng hoàng không ngừng.

Nàng không biết tại sao lại biến thành như thế này, ngọn nguồn mọi chuyện hẳn là vào đêm đó. Nếu sớm biết sẽ như vậy, nàng thà uống sơ sài không nên nhân nhượng Giản Ý Chi uống rượu, nàng không uống được rượu, nhưng vì Giản Ý Chi, hơn nữa Giản Ý Chi lại thích uống rượu nên nàng mới đồng ý.

Như thế nào nàng cũng không thể tưởng tượng ra được bản thân khi say đã nói cái gì, thậm chí đã làm cái gì, đã làm gì mà khiến cho Giản Ý Chi ấn tượng về nàng đột nhiên lại kém đến vậy.

Giản Ý Chi thở phào nhẹ nhõm, trong mắt có chút phức tạp: “Không có, thật sự không có.” Cô dừng một chút, lại nói: “Là chuyện của chị, chị sợ sẽ ảnh hưởng đến em, đó không phải là thỏa thuận sao? Chờ em…”

“Em có thể không có tâm lý đó để phát triển.” Phó An Nhiên cắn cắn môi ngắt lời, trong ánh mắt Giản Ý Chi hiện lên sự ngạc nhiên, nàng nói: “Em tạm thời không có tâm trạng đó và cũng không có ý muốn đó.”

“Vậy em…”

“Vậy thì chị có phải đợi tới khi em có tâm trạng và suy nghĩ đó, để chị không cảm thấy nó ảnh hưởng đến em?” Phó An Nhiên lại ngắt lời Giản Ý Chi nói, khóe môi nàng mỉm cười nhưng trong mắt lại không hề có một tia cảm xúc. Rõ ràng, nàng không tin tưởng lời Giản Ý Chi nói.

Lòng Giản Ý Chi giờ đây đã vô cùng rối loạn, cô ngả người ra ghế, không nói được gì và cũng không biết bản thân phải nói gì.

“Chỉ là để đồng ý, trong lòng chị vẫn định né tránh, em có thể không tự mình cảm nhận được.” Phó An Nhiên bật cười, đứng dậy, đôi mắt đỏ bừng nói tiếp: “Nhưng em có thể cảm nhận được.”

Nàng nói xong, nàng đã xoay người rời khỏi văn phòng của Giản Ý Chi mà không hề dừng lại.

Cửa văn phòng đóng “Rầm” một tiếng, làm cả người Giản Ý Chi đều trở nên run rẩy, mọi cảm xúc trong mắt cô đều dần trở nên mờ đi.

Cô đã làm sai điều gì hay sao? Nếu không, tại sao lại biến thành tình huống như thế này?

Thời Thanh Thu luôn có thói quen chợp mắt khi ở nhà, nàng ngủ dậy không có rời giường mà ở trong chăn trò chuyện với Ôn Khinh Hàn trên WeChat.

Ôn Khinh Hàn: “Tỉnh rồi mà còn không chịu dậy, ăn cơm xong rồi, ăn no tắm rửa xong lại ngủ?”

Thời Thanh Thu mím môi cười và trả lời: “Ý cậu đây không phải là nói mình chính là heo đấy sao? Hừ, ở đâu ra một con heo xinh đẹp như vậy [ tức giận ] [ tức giận ] [ tức giận ]”

Ôn Khinh Hàn nhanh chóng gửi lại một biểu tượng cảm xúc: “Mọi thứ đều lấy cậu làm niềm vui.jpg”

Thời Thanh Thu trong ổ chăn “Hừ” một tiếng, ngón tay nhanh chóng nhảy lên trên màn hình: “Bản thân đi làm còn không nghiêm túc, vậy mà còn không biết xấu hổ nói mình, mình muốn đi đến chỗ của chị Phương.”

Ôn Khinh Hàn: “Mình đưa cậu qua đó.”

Thời Thanh Thu: “Không cần, thời gian nghỉ trưa của cậu rất ít, mình có thể tự đi được.”

Ôn Khinh Hàn: “Vậy cậu nói chuyện xong thì hãy gọi cho mình, chúng ta cùng nhau đi ăn tối.”

Thời Thanh Thu đáp lại bằng một lời hứa, sau đó rời giường đi rửa mặt, trang điểm nhẹ và chuẩn bị ra ngoài.

Đi ngang qua nhà ăn thấy Đường Tĩnh Tuệ ở bên trong đang gọt một quả lê chuẩn bị làm thịt nguội, nàng bước vào và nói: “Mẹ, con muốn đi ra ngoài, buổi tối không về ăn cơm.”

“Hả? Buổi tối có hẹn sao?” Đường Tĩnh Tuệ cũng không có ngẩng đầu lên, chuyên tâm mà gọt lê.

“Cũng không phải.” Thời Thanh Thu bước đến nắm láy cánh tay Đường Tĩnh Tuệ, tựa cằm lên vai và nhẹ giọng nói: “Chỉ là đi ra ngoài gặp mặt lãnh đạo, sau đó cùng với Ôn Khinh Hàn đi ăn tối.”

Đường Tĩnh Tuệ nghe vậy không khỏi cười nói: “Hai đứa sao còn không mau về ở chung đi. Lần trước có thấy mấy cái nhà mà ba mẹ giới thiệu cho hai đứa con hay không? Có thích hay không? Thời gian dài như vậy cũng không nghe các con nhắc tới nó.”

Những bản kế hoạch xây nhà đó Thời Thanh Thu đã sớm thấy vào đem tin tức đám cưới được công bố, cơ bản không có thích cho lắm. Ngược lại, cô thích căn biệt thự đã mua nhưng không thường xuyên lui tới hơn nhiều, cách bài trí trong nhà của Ôn Khinh Hàn cũng không tồi.

Đường Tĩnh Tuệ cắt một miếng lê nhỏ đưa lại, Thời Thanh Thu cũng cúi xuống cắn, vừa ăn vừa nói: “Để con ở với ba mẹ thêm vài ngày nữa đi. Việc nhà có liên quan thì chúng con tự quyết định, có yêu thích thì chúng con sẽ mua.”

Nàng cảm thấy mình sắp không thể sống trong ngôi nhà này nữa rồi, trên căn bản từ ngày đầu tiên khi nàng trở về, giọng nói thúc giục nàng sống cùng với Ôn Khinh Hàn mỗi ngày đều vang lên bên tai nàng. Nhìn dáng vẻ, cũng không khác biệt lắm, nhưng nàng vẫn chưa quyết định nên sống ở đó hay sống với Ôn Khinh Hàn.

Đường Tĩnh Tuệ không đánh giá cao lòng hiếu thảo của Thời Thanh Thu cho lắm mà nói: “Những người già chúng ta có thể đi cùng nhau mà không cần hai đứa trẻ các con. Các con nếu thật sự muốn đi theo, hãy sinh một đứa trẻ và mang nó đến cho chúng ta, người già chúng ta có trẻ con ở bên mới có thể vui vẻ. Hai người đã già rồi, không còn gì để đồng hành.”

“Tối nay con sẽ nói với Ôn Khinh Hàn, như vậy thì ba mẹ có thể yên tâm rồi có đúng không?” Thời Thanh Thu nhanh chóng đồng ý, nếu không nàng sợ rằng nàng lại dính vào đứa nhỏ.

“ y da, nó khá giống nhau. Nếu lần trước con không thích những căn hộ đó, hãy để ba con chọn một căn trong hai ngày và cho con xem lại. Còn có cần phải mua xe, đừng quên chọn.”

“Được rồi, con đã hiểu rồi, con nhất định sẽ nhớ rõ.” Thời Thanh Thu đều đồng ý, liếc mắt nhìn thời gian, vỗ vai sau lưng Đường Tĩnh Tuệ nói: “Mẹ, con đi đây. Gọi cho con nếu mẹ muốn mua gì đó nhé."

“Thôi, đi đi, tranh thủ, buổi tối cũng không cần phải về nhà đâu.” Đường Tĩnh Tuệ dọn dĩa thịt nguội ra, đưa cho Thời Thanh Thu gợi ý gây sốc.

Thời Thanh Thu nghe vậy khóe miệng không nhịn được mà run lên một chút, nếu cuộc hôn nhân không kết thúc, cô ấy sợ rằng mình sẽ bị mẹ trói và đưa đến nhà của Ôn Khinh Hàn mất thôi.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16