Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 45

1251 0 9 0

“Không… ý của anh là gì?” Tần Vọng đưa ra nghi vấn, và có chút lo lắng liếc nhìn trợ lý của mình đang đứng ở ngoài, bạn gái ngoài đời của Quý Lam.

Vu Thục Thận vẫn duy trì dịu dàng tươi cười, nói đến sự ăn ý với đồng đội, không ai có lợi thế hơn nhóm của bà ấy. Bà ấy có liên hệ huyết thống với con gái mình, đó là một lợi thế tự nhiên.

Nhưng khi nói đến đối thủ, đó là nhóm của Thời Thanh Thu và nhóm của Lục Tư Chu, đều là hai cô gái lớn lên cùng nhau, nhóm của Thời Thanh Thu tên của hai người thậm chí còn na ná nhau, họ còn đã kết hôn, ưu thế này cũng không thua kém bà nhiều.

"Gấp gáp gì chứ? Một lát nữa sẽ biết." Người dẫn chương trình an ủi Tần Vọng, khoát tay ra hiệu cho nhân viên công tác phát giấy, sau đó nói: "Mọi người đổi chỗ cho nhau, đừng ngồi chung một nhóm. Các diễn viên ngồi bên phải, đối tác ngồi bên trái, bắt đầu đổi chỗ ngay bây giờ. "

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, Ôn Khinh Hàn vỗ vỗ tay của Thời Thanh Thu, nhìn trấn an nàng một cái, rồi cùng với Đỗ Lăng Mộng đi về phía đối diện. Cùng lúc đó, Tần Vọng, Lục Tư Chu và Từ Chỉ đến bên cạnh Thời Thanh Thu.

"Những chủ đề này được dựa theo điều kiện của mỗi người mà đặt ra, và hoàn toàn gắn liền với mối quan hệ của các bạn, không hề tồn tại góc chết. Vì vậy, bạn phải điền cẩn thận, một lát nữa sẽ công bố."

Người dẫn chương trình đi vòng quanh khu trung tâm, anh ta dừng lại một chút, đột nhiên khuôn mặt anh ta có chút giảo hoạt: "Tất nhiên, một số chủ đề quá mức nhạy cảm sẽ không được phát sóng, vì vậy đừng lo lắng." Lúc anh ta nói điều này, Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn liếc nhìn lẫn nhau, nụ cười càng trở nên thâm thúy.

Thời Thanh Thu nhìn từng câu hỏi một, càng nhìn thì sắc mặt của nàng càng trở nên bất thường, cô ấy nên trả lời những câu hỏi này như thế nào đây…

“Đăng ký kết hôn lúc nào?” Cái này cũng được.

“Hai người quen nhau bao lâu rồi?” Cái này là đơn giản nhất.

“Tên trường cụ thể của nhau từ tiểu học đến đại học.” Cái này không có vấn đề gì.

Nhưng mà...

"Khi thân mật thường thích tư thế nào nhất?"

"Lần cuối cùng bạn nói 'Mình yêu cậu' là khi nào?"

"Nụ hôn cuối cùng là khi nào?"

Bàn tay nắm bút của Thời Thanh Thu cảm giác mồ hôi chảy rịn ra, những chuyện này các nàng căn bản đều không từng làm qua, nhưng đây là những điều bình thường nhất giữa những người yêu nhau. Nếu không trả lời được, cho dù không phát sóng nội dung này, các diễn viên ở đây nhất định sẽ cho rằng nàng và Ôn Khinh Hàn bên trong hoàn toàn không thân thiết, về lâu về dài, khó có thể đảm bảo sẽ không bị truyền ra bên ngoài.

Nàng không khỏi không nhìn lên những người khác, phát hiện tất cả mọi người đang vùi đầu viết, hoàn toàn chưa từng ngừng bút. Nàng hơi nhướng mắt nhìn sang Ôn Khinh Hàn, liền thấy Ôn Khinh Hàn vén mái tóc dài ra sau tai, khuôn mặt mềm mại dưới ánh đèn, cầm bút không ngừng viết.

"Thanh Thu, đừng nhìn vợ cô, viết xong rồi hãy nhìn."

Người dẫn chương trình đi tới, thấp giọng nhắc nhở, nhưng trong khoảng thời gian yên tĩnh như vậy, mọi người vẫn nghe thấy rất rõ ràng. Lúc Thời Thanh Thu hắng giọng, thấy Ôn Khinh Hàn dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn cô, khóe môi có vẻ hơi nhếch lên, cúi đầu tiếp tục viết.

Thời Thanh Thu cắn răng, cúi đầu viết câu trả lời.

Khoảng mười phút sau, người dẫn chương trình vỗ tay và hỏi: "Mọi người viết xong chưa? Đến giờ nộp bài rồi."

Thời Thanh Thu viết xong thì ngẩng đầu nhìn, gần như tất cả mọi người đã viết xong, Ôn Khinh Hàn cũng đã ung dung ngồi yên vị nhìn lên hướng nhà khách bên ngoài, nhìn dáng vẻ không có chút nào lo lắng.

"Được rồi, thu bài, mọi người trở về với bạn đôi của mình."

Người dẫn chương trình ra lệnh, nhân viên đi lại cầm tờ giấy lên đưa cho chủ nhà, mọi người cũng trở về chỗ cũ.

Thời Thanh Thu đến gần Ôn Khinh Hàn, nhỏ giọng hỏi: "Thanh Thu, vừa rồi cậu trả lời mấy câu hỏi vừa rồi thế nào vậy?"

“Một lát nữa sẽ biết, đừng lo lắng.” Trong mắt Ôn Khinh Hàn mang theo ý cười, nắm tay phải của Thời Thanh Thu, chạm vào đầu ngón tay của cô, mồ hôi còn sót lại vì căng thẳng vẫn còn.

Người dẫn chương trình đầu tiên chọn bài của Vu Thục Thận và Du Lingmeng, lấy giấy tờ của hai người trong khi so sánh chúng, nói: "Sinh nhật của đối phương là vào ngày nào? Ừm ... câu trả lời giống nhau. Lần đầu tiên cả nhà đi du lịch cùng nhau là lúc nào? Này, viết được cả tuổi lúc đó của Ling Meng nữa, qua cửa..."

Vu Thục Thận nghe người dẫn chương trình đọc đáp án, thấp giọng thì thầm điều gì đó với con gái, dường như đang khen ngợi con gái nhớ rõ như vậy, dáng vẻ rất hài lòng.

Người dẫn chương trình sau đó đã lôi kéo nhóm Lục Tư Chu, nhóm Tần Vọng và nhóm Từ Chỉ, mỗi khi Thanh Thu căng thẳng đều cũng không đọc đến tên của nàng và Ôn Khinh Hàn. Mãi cho đến khi nhóm thứ tư được bốc thăm, nàng mới biết mình là người cuối cùng với Ôn Khinh Hàn.

Nàng chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối, câu hỏi của những người khác đều rất nghiêm túc, tại sao của hai người họ lại kỳ lạ như vậy?

"Được rồi, cuối cùng cũng là đêm chung kết của chúng ta, cặp đôi đầu tiên giành chiến thắng ba chặng trong "Trong phim ngoài đời", nữ diễn viên Thanh Thu và vợ của cô ấy, luật sư Ôn." Người dẫn chương trình nháy mắt. Sự xuất hiện của Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn là đủ để mở đường: "Có lý do là nếu họ đã có thể giành được chiến thắng liên tiếp như vậy, thì độ ăn của hai người họ phải rất cao, vì vậy chúng ta bây giờ chúng ta đến xem một chút ..."

Anh so sánh hai tờ giấy với nhau, càng xem lông mày càng run, cuối cùng anh ngập ngừng hỏi: "Hai người có muốn sửa một chút không? Đặc biệt là luật sư Ôn..."

Thời Thanh Thu còn đang thắc mắc, nhưng Ôn Khinh Hàn kiên quyết nói: "Không sửa đổi, có thể công bố."

Người dẫn chương trình nuốt nước bọt, tiếp tục đọc: "Ngày đăng ký kết hôn nhớ rõ ràng, câu trả lời giống hệt. Quen biết nhau từ nhỏ, ước tính một cách thận trọng là đã hai mươi lăm năm, đáp án này cũng giống vậy. Trường tiểu học, trung học cơ sở và đại học đều ở cùng nhau, ừm, đều giống nhau..."

Anh dừng lại một chút, liếc nhìn Ôn Khinh Hàn dáng vẻ tự nhiên và Thời Thanh Thu có đang mong chờ, nghiến răng tiếp tục công bố: "Bình thường thích nhất tư thế thân mật nào..."

Mọi người bật cười, Tần Vọng thiếu chút nữa bị sặc nước, sau đó cười hỏi: "Không phải... Câu hỏi của hai người bạo vậy sao? Không hổ là đêm chung kết."

Người dẫn chương trình không quan tâm đến Tần Vọng, vừa do dự vừa thích thú đọc câu trả lời: "Câu trả lời của Thanh Thu là tư thế truyền thống, còn câu trả lời của Khinh Hàn là tư thế yêu thích của Thanh Thu."

Thời Thanh Thu đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng, mất tự nhiên giật giật tay phải, lại phát hiện Ôn Khinh Hàn vẫn trấn định vô cùng, vẫn giữ vững chính mình.

“Luật sư Ôn, cô có gì giải thích về câu trả lời của mình không? Câu trả lời này của cô cũng chưa quá tốt để qua cửa à.” Người dẫn chương trình không nhịn được cười nói, quay sang Ôn Khinh Hàn hỏi.

Ôn Khinh Hàn rất bình tĩnh mà đưa tay Thời Thanh Thu đặt xuống gần bụng dưới mình, cười nhẹ: "Tôi thích cô ấy, cho nên tôi tự nhiên thích cái gì mà cô ấy thích. Chuyện này có chỗ nào không đúng sao?"

"Ừ... Hình như không có..."

Người dẫn chương trình liếm môi, không nhịn được ôm bụng cười, mọi người ai cũng không nhịn được cười.

"Được rồi, câu tiếp theo. Lần cuối cùng tôi nói 'Mình yêu cậu'. Này ..." Người dẫn chương trình đột nhiên dừng lại và nói một cách thích thú: "Câu hỏi này sau câu hỏi lần cuối cùng hôn nhau, hai người đã trả lời cùng ngày với ngày của câu hỏi cuối cùng, nhưng đáp án của hai người lần này lại không giống nhau. "

Tần Vọng nghe vậy không khỏi giễu cợt: "Này hai người chắc là người mình hôn là đối phương sao?"

Lời Tần Vọng vừa nói ra, tiếng cười của mọi người lại nổi lên, trong mắt Vu Thục Thận đầy ý cười, bà ấy không khỏi thúc giục: "Đáp án là gì? Mau công bố đi."

Người dẫn chương trình ho khan hai tiếng, sau đó nói: "Đáp án của Thanh Thu chính là lúc cô ấy tìm phong thư nhiệm vụ ngày hôm nay trong thôn."

Ôn Khinh Hàn nghe xong, trong đôi mắt đen bóng dần dần hiện lên một màu dịu dàng. Ngày hôm đó là lúc ngắm sao, Thời Thanh Thu đứng không vững đã được mình ôm vào lòng, ngày hôm đó cô nói với nàng rằng dù có thua thì cô ấy cũng sẽ dốc hết sức lực.

"Câu trả lời của luật sư Ôn... Ưm..." Người dẫn chương trình lại do dự.

“Ý của anh là” Tần Vọng nhịn không được mà thúc giục.

Người dẫn chương trình cuộn tờ giấy lại, hai tay chắp sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười, hỏi: "Vậy thì, cô có chắc là tối hôm qua cô đã hôn Thanh Thu không?"

Tất cả mọi người kể cả Thời Thanh Thu cũng đều kinh ngạc nhìn Ôn Khinh Hàn, Tần Vọng càng thêm kích động: "Ồ, thật không thể tin được, tối hôm qua cuồng nhiệt như vậy..."

“Đúng vậy, tối hôm qua.” Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn về phía Thời Thanh Thu, khóe môi nhếch lên, ánh mắt có chút dịu đi, nhẹ giọng nói: “Bởi vì cô ấy ngủ say nên không biết tôi nói cái gì, làm cái gì. Có gì bất thường sao? "

Trong lúc nhất thời toàn thể đều trở nên yên lặng, ngay cả Tần Vọng cũng không có gì để nói. Có thể ai cũng có thể bộc lộ tốt cảm xúc của chính mình, nhưng phần tình cảm chân chính nồng đậm nhất, lại sẽ bị che giấu dưới lớp bình thản.

Một lúc lâu sau không có tiếng động, vẫn là Vu Thiến phá vỡ sự im lặng, một giọng nói tươi cười vang lên từ đầu dây bên kia: "Quan hệ của hai người thật tốt. Hai người phải trân trọng lẫn nhau."

Người dẫn chương trình ôm bụng đỡ ghế sô pha, đưa tờ giấy cho nhân viên rồi thở dài nói: "Không, loại thức ăn cho chó này, tôi ăn quá nhiều rồi. Sao chơi game xong vẫn phải ăn thức ăn cho chó chứ..."

“Mẹ ơi, cái kẻ thối tha lạnh như băng vợ của Thanh Thu kia thực sự rất lãng mạn sao?” Tần Vọng vừa hỏi vừa kéo tay áo của Quý Lam, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn vừa mới đứng lên.

“Cậu nghĩ ai cũng có cái đầu heo giống cậu à?” Quý Lam vừa cười vừa chửi.

Mọi người đang nói cười vui vẻ, người dẫn chương trình cũng tham gia cuộc trò chuyện, nhưng Ôn Khinh Hàn đã đưa Thời Thanh Thu ra khỏi khách sạn và tìm một quán ăn nhanh gần đó để ngồi.

Ôn Khinh Hàn ở quầy dặn dò: "Hai phần hoành thánh đừng bỏ hành lá, một phần lại còn ít nước canh."

Trong lòng Thời Thanh Thu lại có chút kỳ lạ, rõ ràng đang là mùa hè nóng nực, nhưng tay cô lại cứng ngắc đến mức không thể động đậy. Bởi vì Ôn Khinh Hàn rất cẩn thận cũng ít khi để lộ sự ấm áp, vậy mà lại lo lắng mọi phương diện như kia.

Khi nàng ăn thức ăn với canh, nàng luôn luôn không thích nhiều canh, thậm chí chỉ cần một chút mà thôi.

Chiếc bàn họ chọn nằm trong góc, với một mặt dựa vào tường. Ôn Khinh Hàn ngồi xuống ghế bên cạnh Thời Thanh Thu, chống tay lên bàn, quay đầu nhẹ giọng nói ấm áp: "Thanh Thu, đợi một lát nha, nếu đói quá thì cũng ráng nhịn một lúc nha."

Thời Thanh Thu lắc đầu, có rất nhiều từ mắc kẹt trong cổ họng, bỗng nhiên nàng có rất nhiều điều muốn nói. Có một số cảm xúc trong lòng nàng càng trở nên mạnh mẽ hơn sau trò chơi câu hỏi vừa rồi, cảm giác áy náy và không đành lòng đối với Ôn Khinh Hàn tiếp tục lan tràn, trong lòng có một chút cảm giác không thể giải thích được.

Ôn Khinh Hàn thấy Thời Thanh Thu không nói chuyện, lặng lẽ đưa tay về, sờ lên đầu gối rồi im lặng, lại ngẩng đầu nhìn nhưng thấy Thời Thanh Thu đang cắn môi chăm chú nhìn cô.

Cô cười hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Đột nhiên, bàn tay dưới bàn bị bắt lấy, lòng bàn tay ấm áp nắm chặt mu bàn tay cô, không chút do dự.

Vẻ mặt của Thời Thanh Thu lại không dứt khoát như động tác, nàng do dự hồi lâu, những lời nói đó đã ủ trong đáy lòng nổi sóng nhiều lần. Cuối cùng, nàng trầm thấp cười, trong tiếng cười dường như ẩn chứa một tiếng thở dài: "Thanh Hàn, mình không biết nên nói gì, mình luôn cảm thấy có lỗi với cậu. Trò chơi vừa rồi đã khiến mình nghĩ rất nhiều, nhưng thật ra những câu hỏi này còn chưa hỏi đến những vấn đề kia, nếu hỏi mình rằng cậu thích ăn gì, cậu thích đọc sách gì và cậu có thói quen gì, vậy nhất định chúng ta xong đời rồi. Bởi vì mình thậm chí còn không biết..."

"Vậy thì từ bây giờ hãy bắt đầu hiểu rõ đi. Những gì còn chưa rõ, mình sẽ cho cậu biết hết." Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng ngắt lời, đưa tay còn lại chạm vào tay Thời Thanh Thu, đồng thời bàn tay bên dưới cũng lật úp bàn tay của Thời Thanh Thu vào lòng bàn tay mình nắm lấy mà bảo hộ.

Thời Thanh Thu cảm thấy bây giờ nên cười mới đúng, nhưng nàng lại cảm thấy có chút buồn không thể giải thích được, nàng rõ ràng là một người không dám dám vào chuyện tình cảm nữa, nhưng khi đối mặt với Ôn Khinh Hàn, cô hết lần này đến lần khác tham luyến cảm giác này. Không phải nàng tham luyến những chuyện này, mà là nàng không kháng cự lại được người tên Ôn Khinh Hàn này.

Con người này giống như một loại độc dược không màu không mùi, lặng lẽ cướp đoạt dây thần kinh tình cảm trong cơ thể nàng để nàng có thể nhận thức được cảm xúc. Lúc trước chưa từng thân thiết như vậy nên nàng không cảm giác được, nhưng bây giờ ngày đêm đối mặt với nhau như vậy, nàng mới nhận ra mình cảm thấy không muốn từ bỏ, nàng không dám tưởng tượng đến một ngày phải chia xa.

Nhưng chỉ cần họ không có lý do gì để chia lìa, thì ngày này sẽ không đến.

Thời Thanh Thu gật đầu, nụ cười cuối cùng cũng dập tắt được lo lắng trong lòng, nghĩ đến những gì Ôn Khinh Hàn đã nói hôm nay, trên môi nở nụ cười nói: "Được rồi, từ bây giờ mình sẽ tìm hiểu thật kỹ về cậu, để xem con người cậu có thể nhàm chán đến mức nào. "

Lúc này, người phục vụ bưng hai phần mì hoành thánh tới, Ôn Khinh Hàn cong môi cười: "Vậy thì cậu nhớ cho kỹ, mình không ăn cay, đừng có quên đó."

Thời Thanh Thu mỉm cười: "Được rồi, mình nhớ rồi."

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16