Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 70: Điên cuồng

426 0 1 0

Ngân Nha thành, Hồng Anh giá.

 

Tiểu Tâm đang an tỉnh nghĩ ngơi trong Anh Quang châu như thường lệ thì bổng cảm nhận được ngọc bội linh hồn của Phượng Tiểu Tịch trong nhẫn trữ vật đột nhiên nứt toạc!

 

Nàng hoảng sợ đến khiếp đảm lao thẳng ra Hồng Anh Giá, nhìn lên Nhan Hồng Anh vội nói:

 

"Chủ nhân, chu tước đại nhân đã xảy ra chuyện!"

 

Nhan Hồng Anh nhanh tay nhận lấy ngọc bội linh hồn, mày phượng khẽ nhíu rồi nhìn qua Trác Dịu Xuân đang ngồi ngay cạnh mình.

 

Trác Dịu Xuân hiểu ý gật nhẹ đầu, lập tức đưa tay xé rách không gian, mở ra một đường hầm dẫn theo cả nhóm 5 vị thầy cô, ba vị thúc thúc cùng viện phó Lam Ngọc Chi đến thẳng Lâm Vân đại điện.

 

Đùng, Đùng, Đùng, Đùng, Đùng,.......

 

Mới vừa đặt chân xuống nền đất thì cảnh tượng trước mắt làm cho cả nhóm kinh hải thất sắc.

 

Bốn phương tám hướng trên Lâm Vân đại điện đã bị hàng chục ngàn vết nứt không gian lớn nhỏ khác nhau bao phủ! Những hố sâu không đáy như voi tháng 7 gặp sông Ninh mà điên cuồng hút lấy toàn bộ vật thể xung quanh.

 

Mặt đất trăm dặm theo lực hút bị lột xé hoàn toàn, đại điện uy nghi cổ kín cống hiến mấy vạn năm nay giờ đây bị san bằng chỉ trong tích tắc!!!

 

Phép tắc thời không rối loạn tới nổi nếu không có Trác Dịu Xuân ở đây, cả bọn Nhan Hồng Anh tưởng mình đã chết ít nhất cũng 9 lần rồi.

 

Gió bão đang điên cuồng gào thét bổng bất ngờ im lặng.

 

Theo sau đó vô số cột sáng từ trời cao đánh thẳng xuống nền đất, rồi biến mất, để lại một số tu sĩ ngồi dưới nền đất Lâm Vân đại điện. 

 

Điều này cũng đồng nghĩa, những tu sĩ tham gia Lâm Vân cốc còn sống sót đang lần lượt bị truyền tống ra ngoài vào ngày thứ 9 sự kiện diễn ra, điều lần đầu tiên xảy ra trong lịch sử!

 

Không quan tâm tình cảnh hỗn loạn khi gần năm vạn tu sĩ bất ngờ bị dịch chuyển đến chung một không gian, Tiểu Tâm nằm trong tay áo Nhan Hồng Anh lúc này sau một hồi nhắm mắt cảm nhận thì ngữ điệu gấp gáp đến không kịp truyền âm:

 

"Không cảm nhận được khí tức của chu tước đại nhân!"

 

Nhan Hồng Anh nhanh như chóp lao vào đám đông tìm kiếm, tay xiết chặc truyền âm phù của Lý Diệu Hoàng mà bỏ rơi sau lưng cả đám thầy cô đang phân công bảo vệ học viên.

 

Phía bên kia Băng Băng cũng tương tự không cảm nhận được khí tức của Lý Diệu Hoàng và Phượng Tiểu Tịch.

 

Tứ nữ kinh hoảng thất sắc, nhưng các nàng lại không dám tách ra, chỉ đành lòng nóng như lửa đốt mà vội vã cùng nhau chạy khắp nơi tìm kiếm hai người các nàng.

 

Sau một hồi dò hỏi, các nàng đã biết hết mọi chuyện xảy ra trước khi kết giới hình thành và mọi người đều chỉ về hướng Tư Đồ Lập, tứ nữ tay cũng run lên vì sợ hải mà tìm ngay đến hắn.

 

Khi đến nơi chỉ thấy hắn quần áo rách nát, đầu tóc rối bời quỳ sắp xuống mặt đất, hai tay cầm chặc Song Nha Thuẫn đã vỡ tan mà nước mắt rơi lã chả. 

 

Dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của tứ nữ, Tư Đồ Lập bổng khóc rống lên, tay để "Lôi Hoả song tinh kiếm" lên cổ bi thương nói lớn:

 

"Lý tiểu thư, Tư Đồ Lập ta có lỗi với ngươi."

 

Keng. Mọi người xung quanh đang định lao lên ngăn cản Tư Đồ Lập "tự sát" thì Huỳnh Giao đã kề bên nhanh như chớp một đao chém văng "Lôi Hoả song tinh kiếm" qua bên cạnh.

 

Lục Linh lúc này cũng đã chạy đến, hai tay niếu chặc cổ áo Tư Đồ Lập, không thể kìm chế được mà gần như thét lên:

 

"Diệu Hoàng đang ở đâu? Nàng ra sao rồi?"

 

"Các ngươi làm cái gì vậy?". Theo tiếng la thất thanh của Huỳnh Tương - Liễu Ái, Mị Cốt, Tần Lâm, Dương Sĩ cũng theo nàng lao về phía Lục Linh.

 

Huỳnh Giao lúc này như một bóng ma bất ngờ ngưng thật trước mặt bọn họ, ĐÙNG, quyết tuyệt một đao vung ngang chém văng cả năm! Xẹt xẹt, xẹt xẹt,… Cả người nàng đã bao phủ hồng lôi, lôi văn khắp người từ xanh đã chuyển sang hồng, máy tóc đen tuyền giờ đây cũng đã thành hồng sắc, tay cầm đại đao, bước vào trạng thái ma hoá mà đưa ánh mắt lập loè hồng quang phẫn nộ đứng chặn trước năm người nhóm Mị Cốt.

 

Còn Lục Linh bên kia không thấy Tư Đồ Lập trả lời mà chỉ trố mắt nhìn mình thì ngày càng nóng nảy, tay siết càng chặc, nhất cao cả người Tư Đồ Lập lên không, lớn tiếng thúc giục:

 

"Ngươi mau nói, Diệu Hoàng đang ở đâu? Ngươi có là ai bọn ta cũng đ". Nói tới đây thì một bàn tay băng giá tinh xảo bổng bất ngờ xuất hiện trên tay nàng, nhiệt độ băng giá bên trên ngăn Lục Linh nói tiếp.

 

"Ngươi nên bình tỉnh lại. Thả hắn xuống trước đã". Tần Hạ Băng mặt không cảm xúc đứng cạnh Lục Linh lên tiếng khuyên can.

 

Tư Đồ Lập bị Lục Linh ném ra xa, vừa ho sặc sụa, vừa ôm quyền nói tạ: 

 

"Đa t".

 

"Ngươi mau trả lời câu hỏi!". Tần Hạ Băng nhíu chặt mày lạnh giọng, nàng thật sự đã không còn kiên nhẫn.

 

Tư Đồ Lập bất ngờ đến sựng người trừng lớn hai mắt, nhưng hắn nhớ đến tình cảnh Lục Linh khi nãy thì biết lúc này là việc gì nên làm, Tư Đồ Lập liền làm giọng bi thương:

 

"Ta và Lý tiểu thư cùng tiến vào kết giới, cùng nhau ngăn chặn Nguyệt Tiễn hươu gây hại cho thương sinh. Như-Nhưng nàng sau đó đã vì cứu ta mà bị Nguyệt Tiễn hươu hại chết, chiếc thuẫn này là nàng khi đó đưa cho ta tự bảo vệ bản thân mình. Tư Đ". 

 

Bạch Vân, Lục Linh, Huỳnh Giao đã nghe không nổi nữa, nhưng các nàng còn chưa kịp làm gì thì Tần Hạ Băng đã là người đầu tiên toàn lực một chưởng đánh thẳng tới Tư Đồ Lập.

 

"KHỪAUUUUUUUUUUUUUUUUUU"

 

Băng long dài 50 trượng điên cuồng gào thét cắn xé Tư Đồ Lập. Đùng, Đùng, Đùng, Đùng,... trấn hắn bể nát bốn món cực phẩm linh khí mà bay ngược ra sau, nằm trên đất ho sặc sụa.

 

Không để tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tần Hạ Băng cả người bao bọc băng lam linh khí, mày phượng nhíu chặt, môi mỏng nhấp nhấy, giọng nói uy nghi không cảm xúc liền vang vọng khắp đại diện ngàn trượng:

 

"Nàng là ai mà sẽ hi sinh tính mạng để cứu loại người như ngươi? Ngươi mau nói sự thật! Lý Diệu Hoàng đang ở đâu?"

 

Vù. Lúc này bổng có năm bóng đen phi thân bay đến, năm tên thối thể kì tầng ba tư vệ của Tư Đồ Lập đã vào vị trí, bọn chúng vội vã đứng chắn trước người chủ tử ôm quyền, nhưng giọng nói lại không chút khách khí:

 

"Vị tiểu thư này đừng nên manh động, thiếu gia chúng ta chẳng phải đá nói nói rồi sao, vị bằng hữu kia của"

 

Tới đây đã đủ thời gian cho các nàng thông báo trận hình, Tần Hạ Băng truyền âm nhóm: 

 

"Bắt Tư Đồ Lập lại! Trận hình khoá một!"

 

“Xẹt~”. Huỳnh Giao cả người hồng lôi nhanh như thiểm điện đã lao lên - xuất hiện dưới người năm tên hộ vệ, đại đao mang theo đao ý khiếp người vung ngang, “Đùng”, cùng lúc chấn tất cả bọn chúng lui ra sau hai bước.

 

Tần Hạ Băng tận dụng khoảng trống lập tức hai chưởng "Vạn Tuyết chi mai" lên trên.

 

Hai bông hoa tuyết bổng bất ngờ xuất hiện chặn ngay lưng Tư Đồ Lập, làm hắn mất thăng bằng.

 

Lý Diệu Hoàng... Bóng xích quen thuộc lúc này không còn xuất hiện trong mắt Tần Hạ Băng, nàng hai mắt mờ mịt tụ sương mai mà cắn chặt răng nhanh như chớp chuyển chiêu một chưởng thẳng xuống mặt đất.

 

Hai hình bóng vải băng mờ mịt theo sau đâm lên từ mặt đất quấn lấy Tư Đồ Lập, nhưng Tần Hạ Băng lúc này linh lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, lại mới liên tục tung hai chưởng nên thoát lực, lớp vải băng mỏng manh đang dần tan rã trong không khí. 

 

"Aaaaaaaaaaaa". Không chấp nhận thực tại trước mắt, Tần Hạ Băng đầy phẩn nộ a dài một tiếng trong cảm xúc điên loạn, bình cảnh trúc cơ tầng hai bị phá nát!

 

Nàng tiến giai trúc cơ tầng ba, chính thức xếp ngang với thiên tài đứng đầu thế hệ trong 100 năm nay khi gia nhập Tuyết Tinh học viện! Hai lớp vải băng mờ mịt cũng theo đó mà ngưng thực thành chục khoá xích băng lam cứng cáp, trong tích tắc đã khoá chặt người Tư Đồ Lập!

 

Bạch Vân ngay sau quỷ mị chỉ toàn là tàn ảnh xuất hiện dơ cao "Nhiễu Linh trượng" ngay trước mặt năm tên hộ vệ, một chiêu "Quang khắp chân nguyên" loá mắt bọn chúng.

 

Tiểu Lan ưởm đầy "Dực sinh hoả" không biết từ lúc nào được Lục Linh bắn lên, lúc này phát ra mê hương thành công mượn cơ hội khoá chặt hành động năm tên hộ vệ.

 

Huỳnh Giao lúc này đã không còn ai ngăn cản, nàng nhanh như sét đánh lao vút lên phía trước, một đao khiếp người vung tới Tư Đồ Lập.

 

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc, Tư Đồ Lập không kịp phản ứng, cả người bị khoá chặt mà đứng nhìn "Lôi Minh đao" ngày càng gần mình.

 

Keng~~.

 

Một trung niên nam tử tóc bạc tuấn lãnh bất ngờ từ trên không xuất hiện, tay không bắt lấy "Lôi minh đao", tay còn lại một chưởng âm hiểm thẳng đến Huỳnh Giao.

 

Ầm. Huỳnh Văn, Huỳnh Tấn, Huỳnh Dương xuất hiện trước người Huỳnh Giao, lấy ba địch một, đối hơn chục chiêu trong tích tắc thì hai bên bị lui ngược ra sau.

 

Vừa mới chạm đất, Tư Đồ Khuyết liền nhìn về phía Trác Dịu Xuân quát lớn:

 

"Thật quá quắc, dám ngang nhiên ức hiếp người của Tư Đồ gia ta giữa thanh thiên bạch nhật! Tuyết Tinh học viện là thông đồng với bọn họ sao? Trác viện trưởng tại sao lại chỉ đứng nhìn? Lập Nhi không phải là học viên xuất sắc của Tuyết Tinh học viện sao?"

 

Trác Dịu Xuân từ lúc Tần Hạ Băng tung chưởng đầu tiên đã đến, nàng lúc này "A" lên một tiếng bất ngờ:

 

"Vậy ta chính thức đuổi học Tư Đồ Lập, từ hôm nay hắn không còn là học viên của Tuyết Tinh học viện."

 

"Ngươi". Tư Đồ Khuyết ngón trỏ chỉ thẳng Trác Dịu Xuân đang cười khúc khích, miệng chỉ nói được một tiếng phẩn nộ.

 

Tần Hạ Băng lúc này nhanh chóng truyền âm cho tam nữ:  "Trận hình chia cắt, ta thay phần nàng!"

 

Tần Hạ Băng chưa dứt câu đã tung hơn chục chưởng.

 

Keng, keng, keng,... Một hàng rào băng thuẫn lập tức hình thành chặn lại trước năm người Mị Ái, lại tách bọn họ ra với Tư Đồ Lập.

 

Một hàng rào băng thuẫn bên kia cũ cùng lúc tạo thành trước mặt năm gã hộ vệ, nhưng lại có quá nhiều kẻ hở, đoán chừng khó khăn ngăn cản thối thể cường địch. 

 

Tần Hạ Băng cắn môi, ý định tiếp tục cắn răng cậy mạnh.

 

“Vụt, Vụt, Vụt,..”. Tiểu Đằng bao bộc "Dực Sinh Hoả" lúc này bổng bất ngờ từ đất đâm lên, dây mây cháy bừng lục hoả đan kết cùng băng thuẫn thiếu sót tạo thành một hàng rào vững chắc chắn ngang năm tên hộ vệ!

 

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong giây lát nhưng cũng đủ thời gian cho một tu sĩ cấp cao như Tư Đồ Khuyết từ bất ngờ về độ ngông cuồng của tứ nữ mà chuyển sang bắt đầu chuyển mình tấn công. 

 

Nhưng Huỳnh Văn, Huỳnh Tấn, Huỳnh Dương cũng nhanh chân xuất hiện chặn hắn lại, Tư Đồ Lập chính thức bị cô lập.

 

Huỳnh Giao tận dụng khoảng trống mà lần thứ hai lao lên một đao như xé rách không gian, “Lôi Minh đao” hồng lôi ngập trời bổ thẳng về phía Tư Đồ Lập.

 

Tuy có chút bất ngờ vì hành động điên cuồng của các nàng nhưng chiến lực của Tư Đồ Lập vẫn rất siêu quần, hắn nhanh tay cầm lấy "Lôi hoả song tinh kiếm", kích hoạt chưa đến mười trang bị còn lại tăng cường sức mạnh rồi kiếm vung thẳng về phía Huỳnh Giao.

 

KENGGG~. Đao kiếm đối nhau, Huỳnh Giao bị chấn lui ra sau một bước!

 

VỤT. Một mũi huyết tên xoắn vặn vẹo không khí ngay khắc đó bay vút tới bồi thêm!

 

Keng. Tư Đồ Lập hốt hoảng toàn lực chuyển tay đưa đưa kiếm chống đỡ, đứng yên bất động.

 

Bạch Vân như không khí ngưng thật, bất ngờ xuất hiện chính diện hắn dơ cao nhiễu trượng một chiêu "quang khắp chân nguyên"!

 

Tư Đồ Lập phản ứng cực nhanh, lập tức nhắm mắt xoay người, nhưng thứ "quang khắp chân nguyên" làm loá là linh hồn, tránh chiêu thất bại, hắn đã hoàn toàn mất khả năng phòng vệ.

 

Huỳnh Giao lập tức khéo léo hạ trọng tâm, vòng qua Bạch Vân đâm thẳng "Lôi Minh đao" tới.

 

Lúc này không gian trước mặt Tư Đồ Lập bổng bị xé rách.

 

Keng. Một bàn tay theo đó mà nắm chặc lôi minh đao, một tu sĩ hoá thần đang tới!

 

Trác Dịu Xuân đang định ra tay thì một bóng hình xa vời lướt ngang.

 

Một nữ tử thanh y xinh đẹp tuyệt trần, 7 phần giống với Tần Xuân Hân và Tần Hạ Băng, nhưng lại không phải là năng động dễ gần, hay là lạnh lùng cao quí mà Tần Trúc Lam thanh lệ thoát tục phi thân tiếp cận, Đùng, chưởng đối chưởng với hoá thần kì tu sĩ mới xuất hiện, ôm eo Huỳnh Giao xoay vòng quay về.

 

Hai bên quay trở về thế giằng co nhìn nhau. Tên hoá thần tu sĩ mới xuất hiện lúc này bước về phía trước lên tiếng đầu tiên:

 

"Hoà bình của Tân Đại Thế Giới đang rất mỏng manh, tại sao chúng ta lại không đoàn kết mà cứ tự tàn sát nhau như vậy?”. Lúc này lại quay về cha con Tư Đồ, mắt đầy thâm ý:

 

“Ta thấy Tư Đồ Lập hiền điệp thiên phú trác tuyệt, là một viên ngọc quí, tương lai nhất định sẽ hơn người, nhưng sức mạnh càng lớn thì trách nhiệm càng cao, về với Cổ Tộc ta lúc này là thích hợp nhất."

 

Tư Đồ Khuyết lúc này như sắp điên rồi, thật không biết đứa con ngu ngốc của mình đụng phải thứ gì mà cả phó thống lĩnh đương nhiệm của Vân Trung liên minh cũng tới, nhưng hắn chỉ có đứa con này là máu mũ, tuyệt đối không thể để nó có chuyện gì xảy ra, nghĩ như thế, Tư Đồ Khuyết có can đảm nhìn thẳng Tần Trúc Lam:

 

"Tư Đồ Khuyết ta xưa nay cống hiến rất nhiều cho Vân Trung liên minh. Nhưng hôm nay tại sao phó thống lĩnh lại bắt ép cha con ta đến nước đường này? Aizz, Thật là làm cho ta quá đau lòng". Nói xong hắn khoát tay áo dẫn theo Tư Đồ Lập cả người nhếch nhát mà đi.

 

"Đứng Lại!!". Tần Hạ Băng, Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân đồng thanh lớn tiếng, dưới chân linh lực đã tụ sẵn, định lao lên tiếp tục tấn công.

 

Nhưng Nhan Hồng Anh từ nãy giờ đứng một bên im lặng lúc này bổng xuất hiện chắn lại phía trước, tay đưa cao một tờ giấy chặn lại các nàng.

 

Tứ nữ ban đầu còn có chút nôn nóng khó hiểu nhìn Nhan Hồng Anh, nhưng khi nhìn thấy huyết thệ trên giấy nợ Lý Diệu Hoàng kí lúc trước bây giờ tuy đã sẩm màu, nhưng vẫn không biến mất thì lại mừng rỡ hai mắt lấp lánh mà lấy lại chút bình tỉnh. 

 

Nhưng người thì vẫn không thể cho đi! Tần Hạ Băng định tiếp tục truyền âm nhóm thì lại giọng nói dịu dàng của Tần Trúc Lam vang vọng trong thiên địa:

 

"Trúc Lam chỉ mới tới chưa rõ ngọn ngành. Nhưng đây là chuyện liên quan đến bằng hữu của tiểu muội, Trúc Lam xin dùng danh nghĩa của phụ mẫu mạo muội mời ba vị nán lại đây vài ngày để điều tra rõ một số chuyện. Tuyệt đối sẽ không làm khó bất kì ai, các vị sau đó muốn đi đâu, ta sẽ không cho phép bất cứ ai ngăn cản."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16