Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 41: Lý Diệu Hoàng vs Tần Hạ Băng

519 0 2 0

Dưới bầu trời trong vắt lúc sáng sớm tinh mơ, từ hai phía, Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng chậm rãi đặt chân, bước lên lôi đài.

 

Mỗi bật thang, cảm xúc của Lý Diệu Hoàng lại một phần phức tạp. 

 

Nàng thật ra chỉ muốn đùa giỡn với Tần Hạ Băng một chút, sau giờ lại thành như sinh tử chiến thế này? Nàng cũng không hiểu. 

 

Nhưng nghĩ tới quyền lợi của người thắng kia, tâm trạng của nàng lại vô cùng đơn giản. Chỉ có xấu hổ và xấu hổ.

 

Còn Tần Hạ Băng cũng không hơn gì Lý Diệu Hoàng, cảm xúc lúc này cũng vô cùng phức tạp, mọi chuyện lại đi quá xa so với dự tính. 

 

Nàng biết mình thường ngày cũng rất hiếu thắng, nhưng hôm nay lại quá dễ dàng để mất kiểm soát, dẫn đến tình trạng này đây, thì thật là hơi quá. 

 

Có lẽ nàng thật sự chỉ đơn giản không muốn thua người đối diện.

 

Còn về quyền lợi kia, thì lại phức tạp hơn rất nhiều. Nàng cũng không biết là mình sẽ yêu cầu đối phương sẽ làm gì, nhưng một tia xấu hổ lại làm Tần Hạ Băng vô cùng bối rối.

 

Bên dưới khán đài, tâm trạng của mọi người chỉ khá hơn đôi chút, vừa buồn cười, vừa không nỡ, lại có mấy phần chờ mong hai nhất biểu thiên tài đánh một trận hết sức. 

 

Cả khu sân bãi chỉ có thủ phạm là Trác Dịu Xuân đang cuối đầu, dùng hết sức bình sinh mà cố không cười ra tiếng. 

 

Hai cô gái chẳng có gì giống nhau, giờ phút này đang đứng ở hai bên chiến tuyến, nhưng lại cũng cùng nhìn thẳng vào người đối diện, tâm trạng vô cùng phức tạp.

 

Tần Hạ Băng tế xuất "Hàn Linh thủ", lam y tung bay, ba ngàn sợi tóc vàng nhạt bay múa, dưới chân băng lam linh lực cuồn cuộn tràng ra, đóng băng cả một mãnh lôi đài, làm nàng lúc này cứ như là một nữ thần băng giá vậy, vô cùng hài hoà với buổi sáng trời đông. Nàng như thường lệ là người mở lời trước:

 

"Ngươi rút lui vẫn còn kịp."

 

Lý Diệu Hoàng triệu hồi "Ám Linh xích", cả người nàng trường bào toàn đen, một sợi xích đen ngồm không trên tay mà từ mặt đất chồi lên, liên tục tự chuyển động lên xuống bao quanh nàng, tạo thành một màn sương đen mờ ảo. 

 

Nàng nghe vậy, đưa đôi mắt cá chết hờ hững nhìn người đối diện từ sau màn sương quỷ dị, đôi con ngươi đen láy không tự chủ loé lên từ trong hắc sương làm người khác có ảo giác Lý Diệu Hoàng cứ như một nữ hoàng bóng tối vừa xé rách mặt đất từ địa ngục mà lên, hoàn toàn trở thành điểm nhấn của cả trời đông. Nàng nhàn nhạt đáp lời:

 

"Ngươi cũng có thể rút lui."

 

Tần Hạ Băng thật không biết nên nói gì, cả người linh lực vận chuyển, mặt băng dưới chân nàng lại dày thêm một lớp.

 

Nhìn thấy băng linh lực bạc ngàn ở phía đối diện, Lý Diệu Hoàng không nhịn được mà cười khổ:

 

"Ngươi thật sự rất muốn thắng ta."

 

Lời nói tuy rất bình thường, nhưng đặt tại hoàn cảnh hiện tại thì lại nghe thành một nghĩa khác. Gương mặt trắng như tuyết của Tần Hạ Băng dần hiện ra một màn sương đỏ, lập tức bực tức phủ nhận:

 

"Ai rất muốn thắng ngươi? Ta thấy ngươi mới là người rất muốn thắng ta."

 

Lý Diệu Hoàng nghe vậy thì chột dạ. Thẹn quá thành giận, còn chưa để ý phản ứng người đối diện đã lớn tiếng phản bác:

 

"Ta không có nha, ngươi mới là người rất muốn thắng ta thì có."

 

Tần Hạ Băng lập tức vung chưởng, quát lớn:

 

"Nói nhăn nói cuội!"

 

Một chưởng Tần Hạ Băng tung ra, những bông tuyết li nhi đang lượng lờ quanh người Lý Diệu Hoàng bất ngờ toàn thân đâm ra những lưỡi băng kiếm dài sọc, biến thành những đoá hoa băng kiếm, bất ngờ tấn công!

 

Vù~. Lý Diệu Hoàng chân đạp phong linh lực như một mũi tên lao thẳng về phía Tần Hạ Băng, tránh né thành công hoa băng kiếm bất ngờ "nở rộ". Lớn tiếng:

 

"Ta không có!"

 

Tần Hạ Băng không tiếp tục cãi lên nữa, biến lời nói thành hành động liên tục hai chưởng về phía đối phương, lại một chưởng xuống mặt đất.

 

"Vạn tuyết chi mai" kết hợp với "Vạn thổ chi băng".

 

Lý Diệu Hoàng từ đầu đã không có kế hoạch gì đặc biệt đối phó với Tần Hạ Băng, nàng thật sự không muốn dùng thủ đoạn với người mình, nên giờ phút này nàng chỉ có thể đâm đầu tấn công, chân đạp phong linh lực né tránh trăm mũi dao băng đang bám riết truy đuổi từ mặt đất đâm lên.

 

Xẹt~." Ám linh xích" không ngừng uốn éo quanh cơ thể nàng, hắc ám thuộc tính trải dài thân xích lan tràn phôn hệ băng linh lực, làm chậm tốc độ nở rộ của những đoá hoa băng kiếm xung quanh giúp Lý Diệu Hoàng nhẹ nhàng lách người né tránh, vẫn không nghĩ tiếp tục tiến trình tiếp cận Tần Hạ Băng.

 

"Trẻ nhỏ dễ dạy". Một màn này làm Trác Dịu Xuân bên dưới mỉm cười hài lòng, chỉ nhìn nàng sử dụng ám hệ thuộc tính một lần mà đã có thể ứng dụng đến mức này, quả thật có chút năng khiếu.

 

Nhan Hồng Anh nhếch môi nhẹ nhàng: "Nhưng xem ra nàng không nghiên cứu đối thủ, chắc là không có kế sách gì nên đánh liều." 

 

Lại đi cận chiến với Tần Hạ Băng. Thật dũng cảm.

 

Tất cả mọi người đồng loạt gật đầu tán đồng, mắt vẫn chăm chú dán trên lôi đài.

 

Lý Diệu Hoàng đã gần tiếp cận, thì bổng nhiên Tần Hạ Băng trước mắt nàng biến mất!! 

 

Bản năng cảm thấy nguy hiểm, nàng lập tức nghiêng người sang phải né tránh.

 

Xẹt. Vị trí Lý Diệu Hoàng vừa nãy đã xuất biện cánh tay trắng như tuyết của Tần Hạ Băng, một chưởng thẳng tới.

 

Nhanh quá!!!! Lý Diệu Hoàng hoảng sợ đến đồng tử co rút lại. Nhưng thấy đối phương vì thất kích nên mất đà, nàng lập tức chân trái đạp về sau làm trụ, tay phải tế xuất "Song nha thuẫn" lấy đà đập thẳng tới theo phương ngang.

 

Vù. Tần Hạ Băng tức khắc ngửa người ra sau né tránh, tiếp tục mượn thế ngửa người lấy chân phải làm trụ, cả người xoay vòng theo hình chữ T quét chân trái tới mạng đùi Lý Diệu Hoàng!

 

Lý Diệu Hoàng vì nện hụt nên mất đà đang nhào tới phía trước, tốc độ đối phương lại quá nhanh, chỉ trong tích tắc nàng còn không nhìn rõ thì chân trái Tần Hạ Băng đã quét ngang, chỉ cách đùi nàng 25cm!

 

Nàng thất kinh lại càng nhanh trí, tay trái dư thừa nhanh chóng bắt lấy, kéo căng "Ám linh xích" ngay hướng tấn công.

 

Kenggg. Linh xích chặn lại ngay góc chân, đối phương thành công ngăn chặn một đòn chí mạng. Tần Hạ Băng liền mượn lực lấy "Ám linh xích" làm trụ, xoay cả người theo phương ngang vung chân phải đặt lên một thân khác của hắc xích lấy thế phi thân lên cao, xoay người một chưởng thẳng xuống Lý Diệu Hoàng.

 

Một cơn bảo tuyết theo hướng tay ập đến.

 

Vạn Sương chi bão.

 

Lý Diệu Hoàng không nhìn kịp động tác của đối phương, chỉ thấy bóng dáng Tần Hạ Băng xoay người về điểm mù của nàng rồi sau lưng bổng có một cảm giác khiếp đảm ùa tới. Nàng hốt hoảng bung hết phong linh lực, hai chân nhấn mạnh bể nát mặt đất, xẹt thẳng lên trời cao như một mũi tên, tiếp tục thành công né tránh một chiêu chí mạng.

 

Nhưng đối phương vẫn không dừng lại, một tấm băng thuẫn bổng ngưng thật ngay trường bay đường bay của Lý Diệu Hoàng, là chiêu thức mới của Tần Hạ Băng! Nàng vội vã nghiên đầu ra sau.

 

Tần Hạ Băng bên dưới đang đạp phi kiếm xé gió lao lên!

 

Lý Diệu Hoàng vội vã vận chuyển  "Cung Ly hoả" bao bộc tay phải, Đùng, một quyền xuyên thủng Băng thuẫn rồi tiếp tục bay vút lên cao.

 

Đùng, đùng, đùng,... Băng thuẫn cứ thế liên miên xuất hiện, nhưng Cung Ly thần hoả vẫn cứ cuồng cuộng ươn ngạnh dễ dàng phá tan tất cả, Lý Diệu Hoàng thuận lợi một đường xé gió thẳng đến trời xanh.

 

Bất quá nàng chỉ là luyện khí kì, không thể phi kiếm, đến khi hết đà chỉ có thể lơ lửng trên không mà nhìn Tần Hạ Băng đạp phi kiếm dần tiếp cận.

 

Thời khắc này đợi đối phương tới là tìm chết, Lý Diệu Hoàng trực tiếp đưa hai tay cầm lên "Ám Linh Xính", người chuyển như vân, liên miên quật xuống hắc xích như vũ bão.

 

Keng, keng, keng, keng,.. Tần Hạ Băng chân đạp phi kiếm, dùng chưởng đối xích, thỉnh thoảng cánh tay thon dài chợt loé kèm thêm vài đòn "Vạn Tuyết chi mai".

 

Quỷ đạo của bóng xích lại khôn ngoan chí cực, luôn luôn lướt tới những bông tuyết xung quanh trong khi vẫn tiếp tục tấn công, ám hệ linh khí mượn thế ùa ra hấp thu lấy băng lam linh khí, trì trệ tốc độ "hoa nỡ" luôn giúp Lý Diệu Hoàng lách người kịp thời.

 

Keng, keng, keng, keng,.. Hai thiếu nữ - một lam, một hắc lơ lửng như chia nữa trời xanh, xích quật chưởng đỡ, băng hiện ám thu, chỉ qua một khắc đã gần trăm chiêu, không ai sợ ai, ngang tài ngang sức. 

 

Nhưng Lý Diệu Hoàng vẫn đang rơi xuống mặt đất, khoảng cách cả hai chỉ ngày càng gần!

 

Bên dưới mặt đất còn không cận chiến lại đối phương, bây giờ trên không, người kia còn có phi kiếm, để nàng tiếp cận không chết thì là cái gì?

 

Nghĩ vậy, Lý Diệu Hoàng vội vã truyền "Cung Ly Hoả" chạy dọc khắp thân dài ngoằn "Ám Linh Xích", hai tay tăng nhanh tốc độ quật tới linh xích cháy bừng!

 

Đùng, đùng, đùng, đùng, đùng,... Những điểm hoa băng kiếm còn chưa xuất hiện đã bị "Ám Linh Xích" kết hợp "Cung Ly hoả" quật cho nổ tung, chưởng xích dày sát bắn ra vô số tia lửa lách tách, Băng hệ đối Hoả - Ám hệ tạo thành trăm vụ nổ.

 

"BÙM". Chỉ một khắc sau chiến trường trên không đã nổ tung. Khói mù lan khắp bốn phương tám hướng, che mắt cả hai thiếu nữ.

 

Lý Diệu Hoàng đã nhớ kỹ vị trí của Tần Hạ Băng, hai tay lập tức xoay chuyển vung tới "Ám Linh", xích đen xẹt xuống dưới bóng tối dễ dàng quấn chặt phi kiếm đối phương, ám hệ tức khắc ùa ra xiếc lấy giam cầm không cho cơ hội phản kháng, nàng tăng mạnh lực tay quét cao cả hai. Linh xích và phi kiếm bị quăng khỏi chiến trường.

 

Tần Hạ Băng tầm mắt chỉ mới vừa bị vụ nổ che đi liền cảm thấy phi kiếm dưới chân biến mất, nàng nhanh lẹ một chiêu "Băng chi hộ thuẫn", đạp lên băng thuẫn từ không ngẩng đầu đợi Lý Diệu Hoàng rơi xuống.

 

 Vèo, vèo, vèo, vèo, vèo,...

 

Trăm cây phong hoả châm và hoả phi đao xé rách màn khối mù lao xuống, Tần Hạ Băng hai tay lập tức đảo điên tuyệt mỹ đánh tới vài chục chiêu "Băng chi hộ thuẫn".

 

Keng, keng, keng, keng, keng,...

 

Hàng rào băng thuẫn hình thành, chặn lại hoàn toàn trăm cây phong hoả ám khí nhưng cũng trong giây lát bốc hơi thành một màn khói trắng, một lần nữa che mắt Tần Hạ Băng, và cả thần thức trúc cơ kì lúc này cũng bị ẩn nặc ngọc bội khắc chế. Trước mắt nàng giờ đây hoàn toàn là một mãnh mờ mịt, không một tung tích người kia.

 

Vùu~. Lý Diệu Hoàng tay cầm phàm khí cự rìu xuyên qua màn khói trắng bổ xuống.

 

Keng~. Tần Hạ Băng một chưởng thẳng ngay lưỡi rìu, dễ dàng ngăn chặn.

 

Lý Diệu Hoàng lập tức buông bỏ cự rìu, mượn thế trọng tâm đã thấp lao dưới, tế xuất phàm thương đâm thẳng lên tay còn trống của đối thủ.

 

Keng~. Tần Hạ Băng lại một chưởng ngăn chặn phàm thương.

 

Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng, lơ lửng trên không trung, hai mắt nhìn nhau dưới làng khói trắng. Trong khoảng khắc đó, trong mắt hai thiếu nữ như có thanh âm dao động.

 

Mắt Lý Diệu Hoàng cười đắc ý: "Hai tay ngươi bị ta chặn rồi nha."

 

Mắt Tần Hạ Băng không hoảng sợ mà đắc ý đáp lại: "Ngươi cũng vậy."

 

Lý Diệu Hoàng cả kinh.

 

Không chi Băng châm.

 

Hàng ngàn mũi Băng Châm bất ngờ ngưng thật từ màn sương trắng bốn phương tám hướng, sắc lẽm chỉ thẳng về phía Lý Diệu Hoàng đang bất động!!!

 

Vù vù vù vù....

 

Lý Diệu Hoàng lập tức hét lớn:

 

"Cung Ly hoả, Sóng lửa!"

 

Tầng tầng lớp lớp bạc ngàn các cơn sóng lửa từ người nàng trào ra bốn phía, đánh thẳng hướng thế công của ngàn cây băng châm.

 

ĐÙNG. Băng châm - Sóng lửa hoà vào nhau cùng nổ tung. Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng đang khoá tay nhau văng ra hai phía, nhưng mắt vẫn đối mắt, mắt đầy ý cười.

 

Tần Hạ Băng môi nhếch thoả mãn, xoay người, một chưởng hét lớn:

 

"Hàn Ngọc chưởng pháp, Long Băng chi Sương"

 

"Graaaaaa". Một con băng long dài 40 trượng gào thét thẳng hướng Lý Diệu Hoàng đánh tới.

 

Lý Diệu Hoàng môi cũng đầy ý cười, hiểu ý tiếp chiêu, tế xuất "Song nha thuẫn" hét lớn:

 

"Địa xà"

 

"Xèeee". Cả người nàng hoá thành một con đại mãng dài 40 trượng vảy màu xanh đen, hướng thẳng phía băng long tấn công.

 

Đùng, đùng, đùng,.. Băng Long, Địa Xà gào thét, cắn xé rồi dùng đuôi quật nhau, không bên nào chịu bên nào. Sau cùng cả hai lại cùng quấn lấy đối phương biến mất trong không khí.

 

ĐÙNG. Nổ tung đẩy văng Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng rơi xuống mặt đất.

 

Hai nàng xoay người tiếp đất thành công, cả hai đều cạn kiệt linh lực mà ngồi quỳ trên đất, mắt vẫn đầy ý cười, chỉ chăm chú về người đối diện.

 

Qua một lúc, Tần Hạ Băng vẫn là người mở lời trước:

 

"Ngươi thật là mạnh hơn đám công tử, tiểu thư kia một chút, thiên tài số một thành Thừa Thiên".

 

Lý Diệu Hoàng cũng đứng lên theo:

 

"Đệ nhất thiên tài nhân tộc quả là danh bất hư truyền."

 

Hai nàng lại lần nữa tiếp tục chăm chú "hào hứng" nhìn nhau.

 

Chỉ qua một khắc, cả hai biến mất tại chỗ!

 

Vù. Tần Hạ Băng xuất hiện ngay giữa lôi đài, lại tay phải một chưởng thẳng tới.

 

Lý Diệu Hoàng phía đối diện như đã đoán trước, lách nhẹ sang trái né tránh, nhân tiện mượn đà chân phải làm trụ, xoay người quơ ngang chân trái thẳng hướng eo đối thủ.

 

Tần Hạ Băng lập tức xoay cả thân người, hướng lưng về phía người đối diện, chân phải làm trụ, chân trái đá văng chân trái Lý Diệu Hoàng lên cao. 

 

Nàng không dừng lại mà tiếp tục xoay ngang người trên không, chân phải đá tới đối phương. Chân trái mượn thế theo ngay sau đó.

 

Ầm, ầm. Lý Diệu Hoàng vội vã dựng đứng hai cẳng tay chống đỡ thế công, bị kình lực từ song cước chấn lùi về sau hai bước, hey, rồi dùng lực hất mạnh đối phương văng ra xa. 

 

Vì lúc nãy đã dùng hết ám khí, nàng lập tế xuất lệnh bài Huỳnh Văn cho, ném thẳng về phía Tần Hạ Băng đánh lạc hướng, rồi hạ thấp trọng tâm một cước tầm thấp lao tới.

 

Tần Hạ Băng bị hất văng, lập tức xoay người giữ vững thăng bằng, keng, quơ nhẹ tay trái hất văng lệnh bài, rồi dùng chân một dẫm, đón đầu đòn đá thấp của đối thủ. 

 

Nào ngờ khi hai thiếu nữ vừa đón đỡ đỡ đòn thế của đối phương, định tiếp tục tấn công, đã thấy mình bị dịch chuyển đến một không gian xa lạ.

 

Như là một mật thất bằng đá.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16