Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 98 + 99: Nhộn Nhịp

445 0 1 0

Ầm, ầm, ầm,... Kiều Lữ tung ba chưởng liên tiếp như phá sơn, tận dụng chênh lệch tu vi lại dễ dàng đánh bay thêm một đối thủ văng xuống lôi đài.

 

Trọng tài Âu Dương Kinh tay liền dơ thẳng một lá cờ đỏ: "Kiều Lữ - Trúc tộc dành chiến thắng thứ 7 liên tiếp."

 

"Hay", "Tuyệt lắm", "Bộp bộp bộp bộp"

 

 "Wúuuuuuuuuuu". Tiếng la hét của cả toà thành trì như bùng nổ sau mỗi lần Kiều Lữ chiến thắng, trái ngược hoàn toàn với Vĩnh Phúc khi nãy, mặc dù trận chiến của cả hai đều một màu như nhau, đối thủ cứ lên chưa tới một phút là bị đánh xuống, nhưng thứ mà cuộc lôi đài kén rể này không thiếu chính là những người như Lưu Thắng, đến đây với mục đích chính là hi vọng được Âu Dương Vũ chú ý để đầu quân cho vị thành chủ nức tiếng anh minh này. 

 

Vì vậy nên mặc kệ tu vi chênh lệch, trận chiến thứ 7 vừa mới kết thúc đã có một trúc cơ tu sĩ khác nhanh chóng bay lên lôi đài tỉ thí.

 

Ầm.

 

Sau một lúc lại một người nữa bị đánh bay, Âu Dương Kinh liền dơ cao cờ đỏ tuyên bố: 

 

"Kiều Lữ có chiến thắng thứ 10 liên tiếp, ngươi có muốn tiếp tục?"

 

Kiều Lữ cũng là người biết điều, nên liền ôm quyền kính cẩn: "Tại hạ xin tạm dừng."

 

Cả toà thành trì lại bùng nổ tiếng bàn luận.

 

"Làm tốt lắm, đánh hay lắm, bọn ta đợi xem ngươi tiếp."

 

"Đúng là thiên tài, xem ra là người có cửa vô địch sáng nhất rồi."

 

"Lại còn rất đẹp trai nha, rất xứng với vị trí con rể tương lai của Âu Dương thành chủ."

 

"Haha, thật là xứng đôi, thiên tài đứng đầu thế hệ là đây."

 

......

 

Kiều Lữ vừa bước xuống hàng ghế bảo lưu, một nam tử da ngâm đen áo da nâu hở ngực trái, vóc người lun lùn nhưng cả người cơ bắp rắn chắc rõ nét phi thân lên lôi đài, ôm quyền với Âu Dương Vũ rồi đứng yên bất động, toát ra một bầu không khí rợn người.

 

Nhưng thấy hắn tu vi chỉ có trúc cơ đỉnh phong, một trong số ít tu sĩ đến đây với chút hi vọng trở thành con rể thành chủ liền cảm thấy có cơ hội, một nam tử nhân tộc lam y tu vi thối thể tầng 1 nhanh chân lên trước.

 

Hắn hành lễ xong thì quay sang nam tử lun lùn đang đứng cách mình 20 trượng:

 

"Mời Khang huynh đệ."

 

Khang Tinh chỉ gật nhẹ đầu rồi nhún nát mặt đất dưới chân lao nhanh về phía hắn.

 

Nam tử thối thể kì liền bùng nổ tất cả uy áp của thối thể kì đánh thẳng lên cơ thể Khang Tinh, thật không khách sáo tí nào.

 

Nhưng tốc độ Khang Tinh không giảm lại tăng, dường như không bị uy áp ảnh hưởng chút nào, chỉ trong tích tắc đã tiếp cận nam tử thối thể kì, tay không đấm tới một quyền vặn vẹo không khí.

 

Nam tử thối thể kì nhếch môi cười gằn, cũng không tế xuất binh khí mà xiết chặc nắm tay, vung quyền đối quyền.

 

Ầm. Kình lực va chạm, ba động từ xô xát ngân lên điến tai.

 

Rắc. Tay phải nam tử thối thể kì bất ngờ lại là bên thua thiệt mà phát ra thanh âm rợn người. Hắn hoàn toàn kinh hải trợn mắt, nhưng tay trái còn trống của Khang Tinh lúc này lại từ bên hông đấm lên.

 

Nam tử thối thể kì liền tế xuất cực phẩm linh kiếm lên tay trái, có kinh nghiệm xương máu trước mắt nên hắn nào dám khinh địch lần nữa, bùng nổ linh lực chém tới chống đỡ.

 

Tay trái Khang Tinh khéo léo chọn góc độ chuyển hướng xé gió đánh vào mặt kiếm.

 

Keng~. Da thịt rắn chắc cứ như như kim loại mà làm linh kiếm ngập tràng linh khí ngân lên.

 

"Hổ~, là chủ tu luyện thể tu sĩ, hàng hiếm nha. Nếu ta đoán không sai thì hắn chắc hắn là người của thiết thủ tộc". Trác Dịu Xuân từ lúc Khang Tinh dễ dàng loại bỏ uy áp của thối thể kì thì đã nghi ngờ.

 

Khác với uy áp huyết mạch, uy áp tu vi căn bản chỉ là tu sĩ nhờ sức mạnh chênh lệch bởi tu vi cao hơn mà tạo ra một màn không khí vô hình đè nặng lên người đối thủ, làm họ chậm chạp đi hay chỉ cần khiến đối thủ phân tâm trong chóc lát để chiếm lợi thế khi đánh nhau là được.

 

Vậy cũng tức có nghĩa nếu người bị uy áp có pháp lực hùng hậu như kẻ tạo uy áp hoặc cơ thể đủ mạnh mẽ để không coi chút áp lực từ không khí đó ra gì là có thể phá giải được.

 

Lại nói khác biệt nhất của thối thể kì và trúc cơ kì chính là sức mạnh của cơ thể, Khang Tinh chỉ trúc cơ nhưng tay không mà đấm văng được kình lực từ đường kiếm của thối thể kì thì Trác Dịu Xuân không nghĩ cũng biết hắn là thuộc loại thứ hai, là một trong số ít chủng tộc ngoài ma tộc chủ tu luyện thể.

 

Keng, keng, keng,... Quyền - Kiếm liên tiếp tương đối, linh kiếm vung hết toàn lực liên tục bị Khang Tinh trúc cơ kì chỉ dùng nắm tay chặn lại thì nam tử thối thể kì thật là điên rồi.

 

Nhưng sau gần trăm kiếm hắn cũng đã quen dần với tiểu xảo góc độ giúp tay của Khang Tinh luôn đánh chính xác vào mặt linh kiếm của mình.

 

Keng. Lại lần nữa linh kiếm trên tay bị đối phương đấm văng ra, nam tử thối thể kì lại tiếp tục lần nữa chém tới.

 

Nhưng lần này khi linh kiếm đi được 4/5 chặn đường hắn lại đột ngột xoay tay làm lưỡi kiếm lệch đi 12 độ.

 

Phụt. Lưỡi kiếm bao bộc linh khí chém thẳng vào nắm tay Khang Tinh, nhưng một kiếm toàn lực của hắn chỉ gây ra một vết thương ngoài da thì đã ngưng lại trên nắm tay đối phương.

 

"Thiên, nắm đấm hắn làm bằng gì vậy trời."

 

"Khủng thật." Bên dưới lôi đài liền có tiếng nghị luận.

 

Còn Khang Tinh như đã tính toán trước, nhân cơ hội đối thủ hốt hoảng phân tâm liền mượn thế xoay cổ tay nắm chặc linh kiếm, tăng lực kéo mạnh cả người đối phương về phía mình, tay phải thuận lợi đi tới tung hơn trăm quyền ngay góc hiểm.

 

Đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng,... Nam tử thối thể kì hoàn toàn sơ hở, chịu hơn trăm đấm tượng lực trong tích tắc thì ngã lăng trên đất bất tỉnh.

 

"Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa". Màn lấy thương đổi thương này của Khang Tinh làm cả toà thành trì Ồ lên bùng nổ, bên dưới lôi đài cũng tiếp tục có tiếng tung hô.

 

Sau lời tâng bốc của mọi người thì 9 hiệp đấu sau của Khang Tinh cũng trở thành trận chiến một màu, không tu sĩ thối thể kì nào có thể xuyên qua được nắm đấm cũng như phá giải được chiêu thức quá độc ác với bản thân mình này của hắn.

 

Khi Khang Tinh chính thức được quyền nghĩ ngơi thì cả toà thành cũng tiếp tục náo động không kém. Lên thay hắn là một kiếm tu nhân tộc tu vi trúc cơ đỉnh phong, kiếm ý lả lướt dịu nhẹ nhưng lại chính khí mười phần, chiến thắng liên tiếp 9 tu sĩ thối thể kì khác.

 

Đến trận thứ 10, đối thủ của hắn là một nam tử yêu tộc bụi bẩm tu vi cũng trúc cơ đỉnh phong, tay trái cầm kiếm, bước lên ôm quyền hành lễ với Âu Dương Vũ:

 

"Tại hạ Chương Nhị, lãng du khách quản sự, xin ra mắt thành chủ."

 

Hai kiếm tu - một trắng một nâu - một nhân một yêu song song nhìn nhau trong giây lát và.

 

"XẸt~", "Enng~". Hai thanh cực phẩm linh kiếm - một xanh một đỏ nhanh như sấm đã đối kháng mà không thua kém chút nào ngân lên.

 

Keng~, keng~, keng~, keng~, keng~,...... Hai kiếm sĩ liên miên dùng kiếm đo kiếm, dùng ý phủ ý, hai làng kiếm ảnh đối lập như trời đất bay vùn vụt rồi nghiền nát lẫn nhau búa xua trên khắp sân đấu.

 

Nếu kiếm ý của nam tử nhân tộc được là trắng thì kiếm ý của Chương Nhị là đen mà bạo ngược ngang tàn, hiểm hốc bất luật, nhưng điều kì lạ là Chương Dị vẫn còn như cố kị điều gì mà chỉ công để cố thủ, kiếm khí chỉ va để đủ cầm chân kiếm khí đối phương.

 

Huỳnh Giao ở rìa ngoài lại nhìn được một thứ khác: "Ai da, tên Chương Nhị này làm việc thật đủ thông minh nha, nhưng có ngây thơ quá không dạ?"

 

Lục Linh nghe vậy thì nhíu mày nhìn kỹ hai kiếm sĩ đang vu đảng trên lôi đài, chỉ qua giây lát nàng ngẩng người kinh ngạc nói vội:

 

"Là hắn đang cố tình kéo dài để làm đối thủ suy giảm thể lực?"

 

"Đúng nha, nhưng mà chắc không đơn giản như vậy đâu á."

 

Keng, keng, keng,... xẹt, Bạch Y kiếm tu lại lần nữa thất thế bị thương, quả nhiên qua chín trận đấu hoa mỹ và một hồi đánh nhau quyết liệt với cường địch thì hắn đã bắt đầu xuống sức nên tốc độ dần chậm lại, ba mươi kiếm gần đây liên liên tục bị Chương Nhị ép bại lui. 

 

Nhưng chỉ còn một trận nữa là có thể tạm nghĩ bổ sung linh lực, bạch y kiếm tu quyết định dùng tuyệt kỹ mạnh nhất kết thúc trận chiến. 

 

Nam tử bạch y đột nhiên uyển chuyển cổ tay, linh kiếm liền trượt xuống xoay tròn quanh cẳng tay. 

 

cheng, cheng, cheng. Cheng. Lam kiếm lộng vũ trấn bay thanh huyết kiếm của Chương Nhị, kéo dài khoảng cách của cả hai, bạch y kiếm tu lập tức nhanh tay bắt lại linh kiếm lần nữa hét lớn:

 

"Phong chuyển liễu xa!"

 

Thanh cực phẩm linh kiếm phát sáng lam quang trên tay hắn liền toát ra bạt ngàn phong hệ linh khí. Bạch Y kiếm tu thét lớn thêm một tiếng:

 

"Nhị thập thất dịp."

 

Vô số cơn phong hệ mỏng manh lập tức ngưng thật thành 26 kiếm ảnh sắc bén, cùng thanh lam kiếm đồng loạt xé rách không khí vung tới.

 

Đối mặt với 27 kiếm khí thì Chương Nhị nhếch môi đắc chí, cả người vận chuyển linh khí. Huyết kiếm trên tay liền phát quang bắn ra 17 kiếm ảnh rằng sọc quắn quéo, nhưng không chỉ vậy, tay trái hắn lúc này đột ngột xuất hiện thêm một thanh huyết kiếm và 17 kiếm ảnh như song sinh với đối diện.

 

Chương Nhị mắt loé hung quang, hai tay trái - phải đồng địu bạo ngược quơ ngang kiếm khí tàn bạo.

 

"Kengg~". 36 kiếm khí Chương Nhị va chạm rồi "Xẹt~". Xé rách 27 kiếm khí của kẻ địch. 

 

"Aaaaaaaaa". Bạch Y nam tử bị chém bay, hét dài một tiếng rồi ngã xuống bất tỉnh, đã thua cuộc.

 

"Chương Nhị của lãng du khách chiến thắng, chấm dứt chuỗi thắng của đối thủ". Âu Dương Kinh phất cao một lá cờ đỏ hướng - Chương Nhị hai tay hai thanh huyết kiếm sọc kẻm đơn đọc chính giữa lôi đài mà tuyên bố.

 

"Wowwwwwwwwwwwwwwwwww". Cả thành Lưu Linh lần nữa bùng nổ.

 

"Tên này cũng thật có đầu óc."

 

"Thiên, còn có tận 36 đường kiếm khí với kiếm ý đặc biệt như vậy?"

 

"Còn chia ra hai tay nữa mới ghê. Nhưng không biết hắn có tu ra kiếm mang được không?"

 

"Đúng là nguy hiểm, tương lai khả năng vạn kiếp bất phục rất cao."

 

Thật ra bọn họ bất ngờ với lo lắng như vậy cũng không khó hiểu, vì muốn tu ra "Kiếm Mang" từ một "Kiếm Ý" bạo ngược như vậy thì thật không dễ chút nào. 

 

Muốn chủ tu một binh khí nào đó trước tiên tu sĩ phải cảm nhận điểm mấu chốt của binh khí đó và kết hợp với cái tôi bản thân để sinh ra "Ý". 

 

"Ý" nói nôm na là chỉ cần trả lời một câu hỏi: 

 

Một thanh kiếm đối với bạn là một vật như thế nào?

 

Sắc bén, uyển chuyển, không lùi bước,... 

 

Mỗi tu sĩ đều khác nhau nên sẽ có cảm ngộ khác nhau, nhưng quan trọng nhất là bọn họ phải TIN thứ mà mình cảm thấy.

 

Nếu niềm Tin đó càng vững chắc, kiếm pháp càng tinh dịu, kiếm "Ý" sẽ càng mạnh, cũng đồng nghĩa với khi kiếm tu đó truyền linh lực vào kiếm sẽ sinh ra càng nhiều kiếm "Khí".

 

Cho đến một lúc đủ 49 kiếm "Khí", một kiếm trên tay - 48 ảo ảnh xung quanh thì kiếm tu sẽ "Quy nhất" tất cả chúng thành một, hình thành kiếm "Mang".

 

Nhưng điểm khó nhất của giai đoạn "Quy nhất" này là kiếm tu bắt buộc phải giữ vững đức Tin vào "Ý" của mình. 

 

Mà ở xã hội này thì người quá bạo ngược khẳng khái như Chương Nhị sẽ rất dễ lung lay, cũng vì vậy đa số kiếm tu đều chỉ "chọn" kiếm "Ý" là uyển chuyển, như kiếm có hai lưỡi vậy, một để tấn công - một để phòng thủ, biết tiến biết lùi là đạo của "quân tử", để dễ dàng làm cường đại kiếm ý, giữ vững đức Tin, tránh trường hợp bị xã hội vùi dập mà lạc lối dẫn đến kiếm "Ý" bị huỷ.

 

Khi đó nhẹ thì chuyển sang kiếm ý "quân tử" hoặc đổi binh khí để dùng, nặng thì như lời tu sĩ bên dưới nói, vạn kiếp bất phục.

 

Tuy vô vàng khó khăn là vậy nhưng nếu tu ra "Mang" thì lực lực của tu sĩ sẽ gia tăng một cách đột biến. 

 

Theo kinh nghiệm đời trước ước lượng, một kiếm tu vừa mới sinh ra "Mang" có thể dễ dàng một kiếm chém nát cùng lúc đòn tấn công của 10 kiếm tu chỉ có 49 kiếm "Ý", thực lực chênh lệch thật sự quá lớn.

 

Và điều đó cũng dẫn đến lúc này quái thai bắt đầu "Quy nhất" đao mang vào năm 14 tuổi - Huỳnh Giao đang ngáp ngắn ngáp dài mà bỉu môi không thôi: 

 

"Lại không đủ ấn tượng rồi."

 

"Xem ra tình hình này còn phải đợi lâu, thậm chí có lẽ chúng ta phải chuẩn bị tốn công một chút". Tần Hạ Băng nói vậy chỉ vì một lí do đơn giản: 

 

Khang Tinh và nam tử bạch y đã gần như đánh bại hết tất cả những thối thể kì tu sĩ hiếm hoi tham gia buổi lôi đài hôm nay.

 

Quả nhiên sau trận chiến với nam tử bạch y thì Chương Nhị nhẹ nhàng đánh bại 9 trúc cơ tầng 8 - đỉnh phong khác rồi bảo lưu quyền thi đấu. 

 

Những trận chiến sau đó đều chỉ là một cuộc thay phiên lên và xuống của trúc cơ kì tu sĩ.

 

Chỉ thỉnh thoảng có một số thối thể kì lên lôi đài nhưng lực chiến của bọn họ cũng không cao, chỉ qua 5 6 trận đấu là đã thua cuộc vì đuối sức.

 

Hàng ghế bảo lưu vì vậy chỉ có thêm vài người được Âu Dương Kinh chấp nhận cho tạm nghỉ dưỡng thương, căn bản không có cơ hội cho Huỳnh Giao tạo ấn tượng mạnh.

 

Nhưng nhờ vậy mà những trận chiến đó rất kịch tính, làm buổi lôi đài kén rể hôm nay vô cùng sôi nổi, mấy mươi vạn tu sĩ khắp thành Lưu Linh cực kì phấn khích, tiếng bàn tán của đám đông dồn dập cứ như mãi sẽ dứt. 

 

"Hôm nay tới đây thật xứng đáng, vừa được xem đánh nhau ta còn có thêm vài cảm ngộ nữa."

 

"Ngươi cũng có? Chậc, chậc mấy sư đoàn tán tu này đúng là doanh bất hư truyền nha, ai cũng có tiểu xảo riêng, thật là mở rộng tầm mắt."

 

"Nhưng nổi bật nhất là mấy tên tiểu tử kia rồi. Nào là thiên tài trúc tộc 19 tuổi thối thể tầng 2, chủ tu luyện thể tộc nhân, kiếm tu 36 kiếm khí bạo ngược như vậy nữa, thật không biết ai sẽ thắng trận này."

 

"Tất nhiên là tên Trúc tộc kia rồi, tu vi cao hắn cao nhất, thiên tài đệ nhất thế hệ rồi còn gì."

 

"Không, không, ngươi không thấy tên luyện thể không bị uy áp ảnh hưởng sao? Lợi thế tu vi không quyết định được gì."

 

"Theo ta thấy là tên kiếm tu mới đúng, ngươi không nghe nói kiếm ý như người sao? Kiếm ý hắn hiểm hốc như vậy chắc chắn sẽ có nhiều thủ đoạn."

 

"Thôi, thôi các ngươi không cần cải nhau, ta nói là đúng nhất."

 

"Ngươi nói cái gì" (cả bọn đồng thanh).

 

"Ta chỉ muốn nói là... Kẻ hài hước nhất chắc chắn là tên bổn công tử phá gia chi tử kia."

 

"A, Hahahahahahahahahahaha."

 

Trái ngược với không khí sôi nổi bên dưới, sau trận thắng của một nam tử nhân tộc lam y tuấn tú, tu vi trúc cơ đỉnh phong thì một nam tử ma tộc lực lưỡng áo da nhảy Ầm lên lôi đài, đầy phẩn nộ mà nhìn hắn.

 

"Ta quen biết ngươi?". Nhưng đáp lại thì nam tử tuấn tú nở một cười thân thiện với đối thủ.

 

"Ngươi có phải Phù Trác?". Nam tử trúc cơ đỉnh phong ma tộc vẫn thái độ cũ mà giọng trầm thấp.

 

Phù Trác chỉ mới gật được nữa đầu, ầm, Hút Thông dậm nát mãnh gạch bên dưới lao thẳng lên một rìu toàn lực bổ tới hắn.

 

Đùng. Phù Trác vì bất ngờ chỉ kịp sơ sài đưa kiếm lên phòng thủ nên bị Hút Thông vung văng ra xa, phun máu ngồi quỳ trên đất. 

 

"Ta với". Hắn chỉ nói tới đây thì cự rìu của Hút Thông đã từ trên không bổ xuống lần nữa.

 

Keng~, đùng, đùng, keng~, đùng,.. 

 

Thấy thế công tới tắp như có thù giết cha với Phù Trác của Hút Thông thì một nam tử yêu tộc bên dưới không khỏi có người thắc mắc hỏi:

 

"Nè, sao vậy hả, hắn bị". 

 

"Ngươi đừng nhiều chuyện, lo xem đi". Tên đứng kế bên liền kề sát nhỏ giọng chặn hắn lại.

 

"Hừ, rõ ràng là hắn bị điên". Một tên ở phía xa lớn tiếng vọng lại.

 

"Chó điên thì thích cắn người là chuyện bình thường mà."

 

"Nhưng cắn người ngay ngày thành chủ...."

 

Lát đát khắp nơi quảng trường bây giờ đều có tiếng chửi rủa làm Trác Dịu Xuân mỉm cười trêu ghẹo:

 

"Chậc chậc, cơ hội nổi bật của các ngươi đã đến rồi kìa."

 

"Tức thật, miếng mồi ngon như vậy mà không thể ăn". Nếu anh hùng ra tay trị Hút Thông thì thật là đủ ấn tượng, nhưng làm vậy sẽ bị trời đánh đó, quá vô sĩ, Bạch Vân tiếc hận không thôi làm Huỳnh Giao cũng gãi đầu bỉu môi:

 

"Ai da, chỉ hi vọng vụ này không nổi quá, bằng không thì phải đánh nhau thiệt luôn đó, tốn sức lắm!!"

 

Không biết vẫn có người ủng hộ mình, Hút Thông bị tiếng xì xào tác động mà thế công càng quyết liệt.

 

"ầm ầm ầm". Chỉ trong ba rìu nam tử tuấn tú đã bị hất bay lên cao bất tỉnh, làm tiếng chửi rủa bên dưới ngày càng lớn.

 

"Tên Hút Thông này điên rồi sao? Là muốn giết người?"

 

"Họ Hút là bị điên mà, tên điên ngươi không xem thành chủ ra gì sao? Lại muốn giết người ở đây."

 

Nhưng tiếng chửi rủa đó càng làm Hút Thông mất bình tỉnh, hắn trực tiếp nhảy lên vung rìu kết liễu.

 

"Mau dừng lại! Ngươi dám đụng đếm người của Phù gia?"

 

"Tên điên! Đây là đại công tử của Phù gia đó!"

 

Hút Thông vẫn không dừng lại, cự rìu càng gần Phù Trác thì tiếng lao nhao bên dưới càng khủng bố:

 

"DỪNG LẠI!!!"

 

"MAU DỪNG LẠI!!"

 

Ầm. Cự rìu của Hút Thông chạm vào thứ gì đó rồi nổ tung làm bụi bay mù mịt.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16