Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 16: Cố nhân

667 0 2 0

Sau khi quay lại hang động chào hỏi thì tam nữ Lý Diệu Hoàng nhờ Huỳnh Tấn, Huỳnh Dương mà có thể phi kiếm, ít nhất tiết kiệm 3 canh giờ đi đường, thật rất hợp khẩu vị Lý Diệu Hoàng.

 

Do sáng hôm nay Huỳnh Văn đã đem theo mười mấy tên buôn lậu đi theo nên cả nhóm không có vướng bận gì, cứ thế liền lên đường tiến tới thành Nguyệt Hồi.

 

Lý Diệu Hoàng và Huỳnh Giao chỉ là luyện khí kì nên lần lượt đi ké phi kiếm của Huỳnh Tấn và Huỳnh Dương. 

 

Còn Tần Hạ Băng - yêu nghiệt 14 tuổi trúc cơ tầng 2 vẫn phong cách cũ, độc lại độc vãng, một mình một phi kiếm.

 

Người ta đã trúc cơ!! Tức thật, trước khi lên phi kiếm còn cười đểu mình. Dù ta trúc cơ ta cũng không xài phi kiếm có biết không? Đi ké tiết kiệm năng lượng biết bao nhiêu. Hừ.

 

Đang chửi thầm Tần Hạ Băng đến vui vẻ thì Lý Diệu Hoàng bổng cảm thấy không gian xung quanh vặn vẹo. Chỉ trong chớp mắt năm người các nàng đã đứng trước một thảo nguyên rộng ngàn trượng được phân chia hai vùng rõ ràng.

 

Một bên thì mấy nhóm tu sĩ đánh nhau tới thiên địa cũng biến dạng, một bên thì mười mấy bóng người chỉ đứng quan sát nhưng không khí cũng ngưng trọng tới lạ thường.

 

Sao lại gần như vậy? Lý Diệu Hoàng cả kinh, mà cái rừng Hoàng Hôn này sao đâu cũng thấy đánh nhau vậy? Bất quá hai phe vùng chiến chỉ lo sinh tử trước mắt nên vẫn chưa phát giác các nàng đã đến, có thể.

 

"Lục Linh? Lục Linh phải không? Oy, ta ở đây, ta Huỳnh Giao đây, Oyyyy". Huỳnh Giao cắt đứt hoàn toàn tâm trạng vui mừng của cả bọn, nàng đã nhảy xuống phi kiếm, quơ quơ hai tay chạy thẳng tới đám đông bên yên tĩnh.

 

Trong vòng chiến đã có người nhìn qua, Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng, Huỳnh Tấn, Huỳnh Dương đồng loạt thở dài rồi phi kiếm đuổi theo Huỳnh Giao.

 

Giọng nói Huỳnh Giao truyền đến làm một cô gái ở vùng tĩnh lặng giật mình nhìn qua, nàng một thân lục y gầy gò vội vã chạy xuyên qua thảo nguyên trắng xoá, khuôn mặt trắng phao nhỏ nhắn giữa khung cảnh hùng vĩ toát ra đôi chút yếu nhược, khí tức cả người lại cứ nhu hoà thiên thanh và gần gủi y như nụ cười rạng rỡ đang đáp lại Huỳnh Giao lúc này.

 

Cả hai chạm nhau, Lục Linh nhỏ nhắn thấp hơn Huỳnh Giao 3/4 cái đầu, nàng tươi cười nhu thuận mở lời trước:

 

"Sao ngươi lại ở đây Huỳnh Giao? Không phải đi theo ba vị thúc thúc bắt Hắc Liên Giáo sao?"

 

Huỳnh Giao cuối đầu ủ rủ: "Ai da đừng nói chuyện đó nữa, Văn thúc thúc lại trốn rồi". Rồi lại đưa lên nắm tay nhỏ: 

 

"Ngươi đang bị người khi dễ hả? Để ta dùng đao bổ bọn chúng! Dám khi dễ bằng hữu ta!!!"

 

Lục Linh đang định nói gì thì tầm mắt lại xuất hiện Huỳnh Tấn, Huỳnh Dương, nàng vội vàng ôm quyền hành lễ:

 

"Tấn thúc thúc, Dương thúc thúc". Nhưng lúc này lại có thêm Lý Diệu Hoàng cùng Tần Hạ Băng phía sau, Lục Linh theo bản năng nhíu mày đề phòng, lại xoay chuyển thái độ nhìn Huỳnh Giao rụt rịt hỏi:

 

"Bọn họ là nhân tộc?"

 

Tần Hạ Băng mặt không cảm xúc gì như đã biết trước hoặc đã quen với việc này. 

 

Lý Diệu Hoàng thì nhìn hai thiếu nữ nhà người ta - một ma một yêu lại thân thiết đến không rời mà trong lòng cười khổ không thôi, nàng thật không biết nhân tộc thường làm cái gì mà đi tới đâu cũng bị kì thị như vậy. Thật đáng thương cho đám người hò hét trong tửu lâu xem xuyên sao, còn tưởng Minh Long đế quốc, còn tưởng nhân tộc được vạn tộc kính trọng... 

 

Aizz, quá bi đát rồi...

 

Lục Linh hỏi xong thì Huỳnh Giao lại bắt đầu nhíu mày, mặt hờ hững, vừa hiên ngang đi tới chiến trường, vừa trầm giọng:

 

"Nhân tộc thì làm sao mà ma tộc thì như thế nào? Trên thế giới này ta chỉ phân biệt người tốt và kẻ xấu!!"

 

Nói xong quay bặc người, mặt nàng khôi phục lại vẻ khả ái thường thấy: "Là vậy đó nha!"

 

Lý Diệu Hoàng thật không còn lời gì để nói, chỉ có thể cuối đầu đưa tay đỡ trán rồi thầm tự hỏi: Mình có hối hận khi nói những lời này không?

 

Không! Đó là những lời thật lòng, là thứ mà nàng suy nghĩ và quyết định. Không có lí do gì phải hối hận hay hổ thẹn khi là chính mình!

 

"Phốc". Một giọng bật cười đến tươi đẹp bổng truyền đến: "Ai nói được những lời này quả thật rất đáng kính trọng."

 

Tần Hạ Băng đưa tay che môi như là đang cố nhịn cười, đưa hai mắt thâm thuý nhìn Lý Diệu Hoàng vừa bừng tỉnh.

 

Nếu đáng kính trọng thì ngươi đừng có vừa cười vừa nói như vậy được không??? Chỉ phỉ nhổ Tần Hạ Băng tới đây thì Lý Diệu Hoàng lại bị âm thanh xin lỗi của Lục Linh kéo đi.

 

"Xin.... Xin lỗi hai vị.... Thật xin lỗi". Lục Linh sau một lúc sựng người cả kinh thì cuối thấp người về phía hai nàng, mặt đỏ bừng ríu rít nhận lỗi. Lý Diệu Hoàng cũng cả kinh theo, xua tay ríu rít bỏ qua:

 

"Không có gì đâu, không có gì đâu.". Có trách cũng chỉ trách nhân tộc ngày thường làm việc gì mới khiến người ta kì thị như vậy.

 

Tần Hạ Băng chỉ gật nhẹ đầu không nói gì. 

 

"Ồ, không phải Hoàng nha đầu đây sao?"

 

Lại thêm một giọng nói ung dung phóng khoáng quen thuộc truyền lại, hướng tầm mắt Lý Diệu Hoàng về đoàn người đang từ khu vực yên tỉnh tiến lại.

 

Dẫn đầu mười mấy tu sĩ sắc phục luyện đan sư là một mỹ nữ 20 hào khí tuyệt trần, bên trong một bộ áo xanh ôm sát thân hình đẩy đà, bên ngoài một chiếc áo khoát trắng tinh dài tới gót chân tiêu sái phấp phới theo từng bước đi nhẹ nhàng dần tiến lại đây.

 

"Ách". Lý Diệu Hoàng đối diện mỹ nhân lại kinh hoảng tới giật bắn người bay ra sau, vội vã quay đầu bỏ chạy.

 

"Hì". Nhưng giọng cười đắc ý đã đến ngay sát bên tai nàng. 

 

Máy tóc dài mượt mà đen nhánh tung bay, thiếu nữ phóng khoán đã xuất hiện kế cận, đưa tay khoát vai, đè sát cơ thể hoàn mỹ chữ S của mình lên người Lý Diệu Hoàng, nàng bị thứ gì đó quá nặng đè xệ cả vai thì nhắm mắt mặc niệm đau khổ, nhăn nhó ngẩng đầu nhìn lên với gương mặt anh khí ngập trời của cố nhân:

 

"Cô Hồng Anh."

 

Đây là Nhan Hồng Anh, yêu tộc, giáo viên môn luyện đan ở Tuyết Tinh học viện, cũng là người giúp Lý Diệu Hoàng có thể đăng ký thành công.

 

"Đừng đau khổ vậy chứ nè, chúng ta cũng đã lâu không gặp, thật có duyên nha!". Nhan Hồng Anh tăng lực dính sát cả hai vào nhau, nhếch mắt rất đắc ý.

 

Không biết là ai đã mở kết giới dẫn nàng vào đây mà còn nói vậy??? Lý Diệu Hoàng thật không nhìn nổi nụ cười toả nắng của người cô nên nhăn nhó:

 

"Cô không phải là nhớ em tới nổi từ Cung Dung thành chạy ra đây chặn đường đó chứ?"

 

Nhà người cô kính yêu cũng ở Cung Dung thành, nơi sản nghiệp buôn lậu chính của Lý gia toạ trấn nên từ nhỏ hai cô trò đã quen biết nhau, cũng nhờ vậy mà Nhan Hồng Anh mới phát hiện tài nàng luyện khí của Lý Diệu Hoàng và giới thiệu. Dù rất ít gặp mặt nhưng cả hai đều người thông minh nên vẫn rất ăn ý.

 

Nhan Hồng Anh lúc này chuyển sang cười vũ mị dơ hai tay bước đi giọng hùng hồn:

 

"Nhớ thì làm sao mà không nhớ thì như thế nào? Ta chỉ quan tâm là chúng ta gặp nhau ở đây thôi!"

 

Thôi đi có được hay không? Lòng gào thét nhưng bên ngoài Lý Diệu Hoàng không chịu thua kém, ưỡn ngực, hất cầm:

 

"Mặc dù em tài trí tựa yêu, phong cách bất phàm, lại còn biết tiết kiệm bảo vệ gia sản, không lo chết đói. Nhưng cho dù không phải là nữ nhi thì vẫn tuổi còn nhỏ lắm, chưa muốn nghĩ đến việc này quá sớm đâu."

 

"Cũng không biết ngươi là quá tự tin hay là ngu ngốc". Tần Hạ Băng ở một bên đỡ trán làm như ưu sầu, nàng quay người hướng Nhan Hồng Anh gật đầu thi lễ: 

 

"Cô Hồng Anh."

 

Nhan Hồng Anh có vẻ như có chút bất ngờ: "Ồ, Băng nha đầu cũng ở đây cà". Lại nhìn qua Lý Diệu Hoàng rồi lại nhìn Tần Hạ Băng qua lại, nàng chớp chớp mắt khả ái: 

 

"Hai ngươi là bằng hữu?"

 

"Không phải!!!". Hai thiếu nữ lập tức đồng thanh rồi lại trừng mắt nhìn nhau, rồi lại không thèm quan tâm nữa, cùng hiểu tình thế quay qua quan sát chiến trường đang cực kì căng thẳng ở xa tít.

 

Nhan Hồng Anh thì vẫn thông dông bật cười. Huỳnh Giao tươi cười khả ái gật gật đầu:

 

"Ta đã nói mà, ai cũng nói vậy hết. Lục Linh sao bọn họ lại chặn đường các ngươi dạ?"

 

Lục Linh thì thào: "Bọn ta từ Cung Dung thành vận chuyển đan dược tới thành Nguyệt Hồi bán đấu giá. Chắc bọn chúng là muốn cướp đan."

 

Lý Diệu Hoàng đang nhìn về vùng chiến liền thầm lắc đầu, tổng cộng quân số phe ta trên chiến trường chỉ có 5 người chống đỡ chết sống, còn quân số của bọn Hắc y nhân lại tới tận 14!!

 

Nếu muốn cướp đan chỉ cần phân cho 8 tên chống đỡ 5 đại tướng phe ta rồi toàn bộ kéo qua đây, chỉ toàn luyện đan sư yếu đuối căn bản không thể chống đỡ, cần gì phiền phức đánh nhau chết sống như vậy? 

 

Hơn nữa xung quanh mấy dặm đều có kết giới, đây chắc chắn là muốn giết hết diệt khẩu!!!

 

"Thế nào? Được không? Làm được cô dẫn em đi mấy vòng hội đấu giá". Nhan Hồng Anh tiến tới đưa khuỷu tay chọt chọt eo Lý Diệu Hoàng, môi cười tươi như hoa, chân mày nhếch nhếch dụ dỗ.

 

Lý Diệu Hoàng không vội trả lời, chỉ nhìn Nhan Hồng Anh thật sâu một cái rồi tiếp tục âm trầm phân tích chiến trường. 

 

Cách bố trí đội hình Hắc Y nhân rất kì lạ. 

 

Chiến trường bây giờ được chia làm 5 phần: 

 

Bốn phần đầu tiên là một người phe ta đánh với hai tên hắc y nhân, tổng cộng là 4 người phe ta đối đầu 8 gã hắc y nhân.

 

Tất nhiên phần còn lại quân ta chỉ có một nam tử lực lưỡng cùng lúc giáp chiến với sáu người!!

 

Tới đây thì tất cả cũng hết sức bình thường. Vì toàn bộ tu vi của Hắc y nhân chỉ ở khoảng thối thể tầng 1 tầng 2, nhưng 5 người phe ta lại lên đến tới thối thể tầng 4 5, nên chia hai tên cầm cự một người, rồi dùng nhân lực nhiều nhất có thể là 6 tên để dứt điểm trước một người lấy nhanh lợi thế, sau đó chỉ cần đơn giản kéo đến thành 8 đánh 1, rồi từ từ kết thúc trận đánh như vậy là chiến thuật cơ bản.

 

Nhưng có hai điều bất thường: 

 

Một là bốn chiến trường đầu tuy tu vi chênh lệch nhưng phe ta vẫn bị ép đến kinh khủng, cực kì nguy kịch. Trên thật tế hai tu sĩ thối thể 2 giai cũng chỉ có thể đánh ngang hoặc cầm cự thối thể 4 giai tu sĩ. Nhưng 2 tên hắc y nhân thối thể nhất giai lại có thể chiếm thượng phong hoàn toàn khi so chiêu với 1 người thối thể 5 giai phe ta.

 

Nếu không phải nam tử lực lưỡng chiến lực kinh người thì đã chết từ lâu, nói phe hắc y nhân dồn 6 người cố giết nam tử không bằng nói hắn đang một mình cằm chân 6 gã hắc y nhân giúp đồng đội!

 

Hai là mặc dù nam tử lực lưỡng đang cùng lúc đối đầu với 6 hắc y nhân nhưng đa số cũng chỉ có 3 đòn công kích bay tới. 

 

Tức là 6 gã hắc y nhân đối đầu với hắn cũng chia ra bộ đôi mà tấn công!!

 

Bọn hắc y nhân này chắc chắn là song lâu đấu, những tu sĩ chỉ chuyên tâm tập luyện kết hợp tác chiến bộ đôi. 

 

Tình thế bây giờ đang nghiên về phía hắc y nhân rất nhiều. Nếu kéo dài thêm 3 khắc chắc chắn cô Hồng Anh sẽ dẫn nhóm luyện đan sư này mở đường máu bỏ chạy. Nhưng giờ các nàng đã đến, nếu trốn chạy thì 5 người phe ta đang giao chiến sẽ dữ nhiều lành ít, lại mất đi lợi thế chiến trường, tiên cơ, khả năng toàn quân đào thoát cũng không cao, chi bằng chọn đánh một trận. 

 

Nhưng nếu muốn chiến thắng trận này thì ít nhất phải cằm chân bốn tên, giết được bốn tên, hơn nữa phải thật nhanh, nếu một người phe ta thất thủ thì toàn bộ mọi người ở đây nắm chắc cái chết.

 

Lại nhìn về viện binh, một ma vệ tầng 6, một ma vệ tầng 3, một trúc cơ tầng 2, một luyện khí đỉnh phong, một luyện khí tầng 7. Muốn cằm chân 4 tu sĩ thối thể tầng 2, giết 4 tu sĩ thối thể  tầng 1 là rất khó khăn. 

 

Nhìn tu vi chênh lệch 31 cái tiểu cảnh giới, 3 đại cảnh giới, cho dù chiến lực không bình thường vẫn thiếu hai điều kiện nghịch thiên làm lá bài tẩy.

 

Lý Diệu Hoàng thấp giọng nghiêm túc nhìn qua Nhan Hồng Anh:

 

"Nếu có thêm người nữa thì em không thể làm gì."

 

Nhan Hồng Anh hai mắt sáng rỡ, rất hài lòng vỗ vỗ vai cô học trò tươi cười: "Yên tâm, tới thần giết thần, tới phật sát phật". Rồi nàng lớn tiếng tập trung sự chú ý của mọi người, chỉ về phía Lý Diệu Hoàng:

 

"Mọi người nghe đây, bây giờ Lý Diệu Hoàng hoàn toàn nắm quyền chỉ huy, tất cả nghe lời nàng phân phó, ai dị nghị bước qua Hoa Loan đỉnh của ta!!"

 

Nhóm người Huỳnh Giao thì đã biết sự cơ trí của Lý Diệu Hoàng qua việc xe hàng nên chỉ gật đầu rồi quay qua chờ nàng giao phó.

 

Tần Hạ Băng thì chỉ im lặng nhìn qua như đang chờ điều gì.

 

Còn hơn hơn mười luyện đan sư tuy lúc nãy bị "nhân tộc thì làm sao mà ma tộc thì như thế nào?" của Lý Diệu Hoàng cảnh tỉnh nên không còn kì thị các nàng nữa, nhưng khi nghe Nhan Hồng Anh tài trí hơn người nói như vậy cũng không khỏi bất ngờ, chưa hoàn toàn tin phục là vậy nhưng cũng không ai có thái độ gì, tất cả đã quay người tập trung lắng nghe.

 

Thấy tất cả mọi người đã tụ tập lại, Lý Diệu Hoàng lướt nhanh một vòng khuôn mặt tất cả đồng đội, nở một nụ cười đầy tự tin:

 

"Trước hết có một số việc cần hỏi mọi người."

 

Tần Hạ Băng môi vô ý thức nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng.

 

Quả nhiên đã quay lại một ít.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16