Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 47: Anh Hùng?

546 0 2 0

Trong một căn phòng lớn, Lục Linh, Tần Hạ Băng, Lý Diệu Hoàng, Bạch Vân, Huỳnh Giao đang xếp thành vòng tròn - ngồi theo thứ tự như trên, mắt tập trung nhìn hình chiếu trước mặt, quơ quơ tay để điều khiển biểu tượng của mình trên đó, môi liên liên tục nhấp nháy trao đổi thông tin.

 

Bây giờ đã là buổi chiều của ngày thứ 6, sáng hôm nay khi học viên năm ba năm tư đến, các nàng không có sân bãi liền vào phòng chuyển sang phương thức dùng pháp bảo hình chiếu giả lập lại nhiều trận chiến khác nhau để tập luyện trận hình.

 

Một lúc sau, hai mươi mấy biểu tượng của quân địch trên hình chiếu đã hoàn toàn biến mất, năm cô gái đồng loạt thở phào.

 

Lục Linh mở lời nhận lỗi: "Xin lỗi, vì ta phản ứng quá chậm nên khiến các ngươi phải tập lâu như vậy."

 

Tần Hạ Băng an ủi nhưng vẫn nói thẳng: "Tuy chúng ta đã làm độ khó hình chiếu lên cao gấp 6 lần nhưng trong thực chiến sẽ rất khác biệt, ngươi quả thật cần cố gắng nhanh hơn nữa. Nhưng lỗi không phải hoàn toàn ở ngươi, người này hành động thật sự quá ngẫu hứng."

 

Thấy Tần Hạ Băng quay qua nhìn mình, Lý Diệu Hoàng liền không phục:

 

"Gì chứ, đó gọi là phải thích ứng nhanh với mọi trường hợp. Sao ngươi không nói Bạch Vân đưa trận pháp quá phức tạp á, ta phải biến tấu theo nàng."

 

Bạch Vân vỗ đùi phân mua: "Trận pháp của ta rất đơn giản biết không, sao ngươi không nói đội hình của A Giao ngốc tiết tấu quá nhanh đi?"

 

Huỳnh Giao khả ái quơ quơ tay: "Tiết tấu không có nhanh đâu, Hạ Băng cũng dùng băng hệ nhiều quá, không giữ hậu chiêu."

 

Tần Hạ Băng cũng không chấp nhận: "Trong thực chiến phải đánh nhanh rút nhanh, nếu không đợi thêm người kéo tới sẽ rất phiền phức."

 

Năm người các nàng nói tới đây thì đồng loạt im lặng, chỉ nghiêng đầu suy tư một chút, Bạch Vân lên tiếng:

 

"Được rồi, như cũ bắt đầu tự kiểm điểm. Ta phải di chuyển nhiều hơn, trận pháp cần cơ động hơn nữa."

 

Huỳnh Giao nghiêng nghiêng đầu: "Ta nên chú ý các ngươi nhiều hơn, không nên tham đánh nhau."

 

Lý Diệu Hoàng tiếp theo: "Ta nên cải thiện hiệu quả giao tiếp."

 

Tần Hạ Băng cũng tự nhận lỗi: "Ta thật nên điều chỉnh tốc độ để phù hợp với các ngươi tốt hơn."

 

Cuối cùng là Lục Linh:

 

"Ta cần phải phản ứng nhanh hơn nữa, để không kéo chân các ngươi."

 

Lục Linh dứt câu thấy mọi người không ai nói gì, trong lòng chẳng những không chút buồn phiền mà ngược lại thật sự còn vui vẻ. Đối với người có một chức danh bình thường chỉ được xem như là 'thần tài' này thì thái độ của các nàng làm Lục Linh cảm thấy mình thật sự được tôn trọng, chứ không phải chỉ là một kho đan dược di động trong nhóm.

 

Nghĩ vậy, Lục Linh liền lập trung toàn bộ tinh thần tiếp tục diễn tập.

 

Qua một lúc thì lần diễn tập cuối cùng thành công tốt đẹp, Bạch Vân vươn eo mệt mỏi, giọng hồ hồ:

 

"Cuối cùng cũng xong, đi, chúng ta đi giải lao tí đi."

 

"Đi đâu?". Tần Hạ Băng bổng nhớ lại chuyện tối hôm qua đến phòng Kỳ Minh.

 

Bạch Vân run vai cười hắc hắc: "Dùng ẩn nặc ngọc bội đi đến trang viên của học viên năm 3 năm 4, coi có gì thú vị không."

 

Tần Hạ Băng tất nhiên là không đồng ý, nhưng cuối cùng bỏ phiếu lại chỉ có nàng và Lục Linh là hai phiếu chống, phe kia lại có thêm Phượng Tiểu Tịch và Băng Băng, người đông thế mạnh, hai nàng đành thống nhất đi theo, cũng là bảo đảm năm kẻ này không gây ra hoạ gì lớn.

 

Trang viên cho học viên năm ba nằm ngay kế cạnh khu của giáo viên, các nàng dùng ẩn nặc ngọc bội lỏn lẻn một tí đã tới.

 

Đứng trong góc tối, Lý Diệu Hoàng quan sát rõ ràng toàn bộ khung cảnh bên dưới, nàng thật không biết mình có nên tới đây hay không.

 

Học sinh năm ba đang tổ chức lửa trại ở giữa sân, nhưng có tận ba nhóm lửa trại, phân theo ba chủng tộc, nhân tộc, yêu tộc, ma tộc. Ba phe ngồi ba góc, không biết là dự kiến lúc đầu của bọn họ hay là do xung đột, vị trí trung tâm của tam giác là một lôi đài.

 

Mỗi phe tộc đều lần lượt cử người lên tỉ thí, bọn họ đánh đến khí thế, sứt đầu mẻ trán, máu tươi đầy người. 

 

Ai thắng thì được phe mình tôn vinh đưa đan dược chữa thương, ai bại thì bị quăng vô một góc mà nằm đó, mọi người xung quanh mặc kệ, chỉ tiếp tục hò hét, chửi bới 2 phe đối diện vì đánh họ nặng tới vậy. 

 

Học sinh năm ba càng chửi càng hăng, tiếng động phát ra như ong ve phá tổ, làm run chuyển cả khu nhà.

 

Hai yêu, một ma, hai nhân đứng trong góc tối xem một lúc lâu mà trầm mặc, không ai nói gì. 

 

Riêng Lý Diệu Hoàng lại có vô vàng cảm xúc, nàng lần đầu tiên có thể cảm nhận được mâu thuẫn giữa các chủng tộc là sâu đến dường nào. Sâu đến bỏ mặc cả nguyên do đấu tranh, chỉ có hận thù trong quá khứ tồn tại trong cuộc chiến này. 

 

Quá nực cười.

 

Nhưng nàng có muốn ra tay ngăn bọn họ? 

 

Không, ngăn lại thì có ích gì, đây là con đường bọn họ tự chọn, nàng có ngăn hôm nay, ngày mai thì sao? Vô ích.

 

Lại nhìn qua ba nữ tử "ngoại tộc" đang kề bên, Lý Diệu Hoàng thật sự cảm thấy mai mắn vì đã gặp được họ. Nếu gặp những kẻ khác, liệu nàng còn sẽ đi trên con đường này? 

 

Chắc sẽ là có đi, nhưng sẽ cô đơn hơn rất nhiều.

 

"Bên dưới có người rất giống ngươi."

 

Lý Diệu Hoàng bị giọng nói trêu chọc của Tần Hạ Băng cắt ngang dòng suy tư triền miên, nàng đưa mắt theo hướng nhìn đối phương thì thấy một nam nhân da ngăm đen, thân hình rắn chắc, tu vi trúc cơ 6 giai, đứng ở một góc khuất giữa sân.

 

Nhìn vị trí đứng của hắn mà Lý Diệu Hoàng không thể không đồng ý, quả thật rất giống, nơi đó là nơi ẩn thân tốt nhất giữa đám đông, không quá thần bí, không quá khoa trương, cộng thêm vẻ mờ nhạt, thật sự như tàn hình. Tuy nghĩ vậy nhưng ngoài miệng nàng vẫn không chịu thua:

 

"Ngươi làm như ngươi không đứng một mình dạ."

 

"Ô, hắn tên Lưu Thoại, quả thật rất khéo ẩn nấp, thâm sâu khó lường lắm nha."

 

Kỳ Minh không biết đã đến đây từ lúc nào, bổng lên tiếng chen ngang làm Lý Diệu Hoàng giật mình chột dạ, nhưng đêm qua nhìn lén chỉ thấy đối phương nằm ngủ một mình nên nàng liền lấy lại bình tỉnh, tiếp tục quay đầu quan sát nam tử da đen.

 

"Aaaa."

 

Lúc này một tên yêu tộc bị chưởng văng ngay vị trí Lưu Thoại, hắn nhẹ nhàng lách người né tránh. 

 

Ngũ nữ và Kỳ Minh không hẹn mà cùng quay đầu sang hướng khác, không để ý đến hắn nữa.

 

Kỳ Minh nhìn lên eo Lý Diệu Hoàng: "Ngọc bội này là em luyện chế? Rất phá cách nha, nhưng tiêu hao linh lực hơi nhiều,...... Chỉ cần thêm xích minh thạch cỡ nhỏ, tăng cường một chút quang hệ là được."

 

Lý Diệu Hoàng nghe vậy mắt sáng lên, vội vã ôm quyền nói tạ. Lúc này Thạch Lỗ, Lê An, Lâm Nghiêm, Liễu Sương cũng đi tới.

 

"Vị trí ẩn nấp rất khá". Thạch Lỗ thấy năm người các nàng cũng ở đây thì không khỏi khen ngợi một câu.

 

Lý Diệu Hoàng thấy cả năm vị giáo viên đứng trong bóng tối xem kịch vui thì không khỏi thắc mắc:

 

"Các thầy cô không phải tới đây ngăn bọn họ?"

 

Năm người nhìn nhau một cái, Lâm Nghiêm bật cười lên tiếng:

 

"Không cần bọn ta ngăn cản, bọn ta cũng không ngăn nổi."

 

Lâm Nghiêm vừa dứt câu, một thân ảnh trong góc tối khác xé gió đâm xuống giữa lôi đài, một chưởng giáng xuống vị trí trung tâm chiến trận, Ầm, ngăn cản thế công của ba tên nhân, yêu, ma đang lao vào tiếp tục đánh nhau.

 

Thời cơ cũng quá thích hợp đi? Lý Diệu Hoàng không khỏi nghi ngờ nhìn vào đoàn bụi mù bên dưới.

 

Khói bụi dần tán ra, thân ảnh dần hiện rõ, đứng giữa sân đấu là một nam tử tuấn tú, vóc dáng thư sinh, có thể sánh ngang với Dương Hoàng Long nhưng khác biệt rõ nhất là tóc hắn màu bạc, càng khiến nam tử thêm nổi bật. 

 

Nhưng làm Lý Diệu Hoàng kinh ngạc nhất không phải là vẻ ngoài đẹp mã kia, mà là đồ trên người hắn. Mười mấy món đều thối thể cực phẩm linh khí, hơn nữa đều dùng luyện tài cấp 5 - 6 để luyện, chắc chắn toàn bộ đều là tác phẩm của Khuyết Dương đại sư. Quan trọng nhất tất cả đều là hoả lôi song hệ, mười mấy món đều thành một bộ!!!!! 

 

Thiên, rich kid, không, tiểu hoàng đế. Ngươi không sợ bị người cướp hả. Lý Diệu Hoàng tắm tắc rồi lại nhớ tới món nợ trong năm, khịt khịt mũi bi ai cho số nghèo nợ nầng ngập đầu của nàng.

 

Kỳ Minh lúc này đã để đầu lên vai Liễu Sương làm nũng, cầu bỏ lệnh tử hình vì mới lấy công chuộc tội. Thấy Lý Diệu Hoàng mắt cũng trừng lớn sắp lọt ra ngoài, liền nhân cơ hội tiếp tục lập công:

 

"Hắn là Tư Đồ Lập, con trai của Tư đồ Khuyết, cũng không có gì đáng bất ngờ."

 

Lý Diệu Hoàng lập tức quay sang vội hỏi: "Tư Đồ Khuyết? Khuyết Dương đại sư?"

 

Kỳ Minh gật đầu: "Đúng á, thiên phú luyện khí cũng không tệ, hắn được mọi người công nhận là học viên đứng đầu năm ba, nhưng sau chuyến Lâm Vân cốc này, chắc phải sửa thành học sinh đứng đầu của Tuyết Tinh học viện."

 

Gương mặt tứ nữ cũng không còn bất ngờ, không có cảm xúc gì tiếp tục quan sát màn kịch hay dưới sân.

 

Tư Đồ Lập "một chưởng chấn quần hùng", bạch y phiêu diêu đứng giữa sân đấu, tên Ma Tộc bị đẩy ra chỉ về hắn quát to:

 

"Tư Đồ Lập, ngươi lại nổi điên cái gì vậy? Nhân tộc các ngươi làm người đủ khó hiểu đó."

 

Tên Nhân Tộc bị đẩy ra nghe vậy cũng lên tiếng: "Bọn máu điên các ngươi mới khó hiểu, hắn dù gì cũng là nhân tộc, ai cho bọn máu điên các ngươi tuỳ tiện xỉ vã?"

 

Cả dàng nhân tộc đằng sau cũng chửi lên:

 

"Đúng vậy, bọn máu điên chết tiệt."

 

"Ai cho phép bọn máu điên các ngươi chửi hắn."

 

Phe ma tộc sau có thể để yên?:

 

"Bọn cặn bả rác rưỡi các ngươi nói ai máu điên."

 

"Bọn giả nhân, giả nghĩa chết tiệt, bọn ta thích chửi ai thì chửi người đó."

 

Tên yêu tộc lúc này không chịu cô đơn, lên tiếng xen vào: "Một bọn là rác rưỡi, một bọn là máu điên tranh cái gì, đều phải nằm dưới chân bọn ta. Tên Tư Đồ Lập chết tiệt này"

 

"Ai cho bọn xúc sinh các ngươi chửi Lập ca?". Một cô gái mắt đỏ như máu, toàn thân hắc bào, từ xa lao lại vung đại chuỳ về phía tên yêu tộc đang lớn giọng.

 

Tư Đồ Lập bổng nhiên phi thân, một tay ngăn đại chuỳ lại, xoay người bắt lấy vòng eo thiếu nữ hắc bào ma tộc, cả hai quay mấy vòng trên không, hai mắt nhìn nhau.

 

Khi chân chạm đất lần nữa, Tư Đồ Lập mở lời ân cần:

 

"Huỳnh Tương, cảm ơn ngươi, nhưng ngươi không nên làm vậy."

 

Nói xong hắn buôn Huỳnh Tương đang hồn vía lên mây ra, lập tức có hai nữ tử khác - một yêu tộc tương dương huyết bào, một nhân tộc dịu dàng lam y tiến lại đỡ lấy Huỳnh Tương. Phía sau lại có thêm ba nam tử khác vừa tới.

 

Tư Đồ Lập gật đầu với sáu người phía sau rồi đi đến trung tâm lôi đài, đối diện ánh mắt của hơn ngàn đồng môn làm mặt bi ai:

 

"Chúng ta đều là sinh linh, chỉ không cùng chủng tộc mà thôi, đừng tàn sát lẫn nhau."

 

Nhân tộc lần này lên tiếng trước: "Tư Đồ Lập, chuyện hôm nay ngươi không quản được, mau lui ra sau."

 

Ma Tộc ngay sau đó chửi lên: "Bọn ta thích gì thì làm đó, không giống như bọn giả nhân giả nghĩa nhân tộc các ngươi."

 

Lập tức có nhân tộc chửi lên: "Bọn máu điên". Nói xong năm nhân tộc lao lên tấn công.

 

Ma tộc cũng không thua kém chửi lại: "Bọn rác rưỡi". Lại năm ma tộc lao lên.

 

Yêu tộc cũng tham gia cuộc vui, lại thêm năm yêu tộc nữa.

 

Khi mười lăm kẻ đó đã sắp giáp công, Tư Đồ Lập bổng xuất hiện ngay vị trí liên kích, khắp người linh lực bùng nổ, trên tay kim đan cực phẩm pháp kiếm toả quang liên kết với mười mấy món cực phẩm linh khí trên người, linh lực như hồng thuỷ ào ra bốn phương tám hướng, hắn một kiếm quơ ngang chấn mười lăm tên lao lên văng ngược ra đất.

 

Tư Đồ Lập tóc bạc phiêu phiêu từ từ đặt chân xuống mặt đất. Hắn cuối thấp đầu, giọng bi ai đau lòng:

 

"Nếu các ngươi muốn đánh cứ tìm ta. Ta, Tư Đồ Lập một ngày nào đó sẽ mang hoà bình, bình đẳng cho mọi chủng tộc trên Tân Đại Thế giới, tuyệt đối sẽ không lùi bước nơi đây."

 

Huỳnh Tương cả kinh kêu lên: "Lập ca, đừng làm vậy."

 

Tư Đồ Lập quay đầu ra lệnh: "Bảo vệ các nàng."

 

Ba nam tử phía sau mặt tuy không muốn, nhưng vẫn tiếp tới quay quanh tam nữ.

 

Mười lăm tên bị đánh văng ra thật sự đã chịu hết nổi Tư Đồ Lập, một tên thét lớn:

 

"Lên, hôm nay chết cũng phải đánh hắn một trận!"

 

Một tên khác chuyến tuyến hùa theo thét lớn: "Được!"

 

Mười lăm tên đồng lồng lao lên giáp công Tư Đồ Lập, Tư Đồ Lập dùng gia tài của hắn phản công. 

 

Hai bên liền đánh tới khí thế ngập trời.

 

Lý Diệu Hoàng đứng trong góc tối chớp chớp mắt, thật không có quá nhiều cảm xúc với tình cảnh trước mắt, nếu có, chỉ là một tia buồn cười.

 

Huỳnh Giao lúc này là lấy đồ ăn ra gặm, bổng lên tiếng: "Ta đói, tí nữa coi xong đi ăn cái gì đi."

 

Bạch Vân rất hào hứng vì có mùi tiện nghi: "Được đó, nghe nói chợ đêm Ngân Nha thành rất nhiều thứ ngon nha. Còn có Bát trảo ngưu một trăm hương vị."

 

Lý Diệu Hoàng hai mắt sáng ngời: "Có vị ớt?"

 

Tần Hạ Băng nhíu mày nhìn nàng: "Ngươi ngoài ớt còn ăn có món nào khác không? Băng Băng cũng bị ngươi nuôi cho khổ sở như vậy."

 

Lý Diệu Hoàng không phục: "Băng Băng thích ăn mà ha, Băng Băng (graoo). Mỹ vị tất nhiên phải ăn nhiều một chút."

 

Kỳ Minh từ phía sau khoa trương như nói cho ai nghe: "Đúng vậy, mỹ vị ăn một tỉ vạn lần cũng không ngán nha". Nói xong bị Liễu Sương đỏ mặt đánh vai nàng.

 

Lục Linh bệnh nghề nghiệp nổi lên:

 

"Ngươi ăn nhiều một món, linh lực trong cơ thể sẽ không đều, có thể ảnh hưởng đến tu luyện."

 

"Thật?". Lý Diệu Hoàng thật là bị doạ sợ

 

Lê An liền lên tiếng giải thích: "Thật ra đây chỉ mới là một khái niệm của dược sư hội, chưa có đủ bằng chứng thí nghiệm..."

 

Thế là mười mấy cô trò đứng trong bóng tối xì xào về tối nay ăn món gì, quên cả xem màn "mãnh hổ địch quần hùng" dưới sân.

 

Sau, lại có thêm Nhan Hồng Anh và Trác Dịu Xuân tham gia, cả bọn đại náo cả khu chợ đêm, đến tận khuya mới về.

 

Lúc này Lý Diệu Hoàng cùng Tần Hạ Băng lại bị bỏ lại phía sau vì chỉ lo cãi nhau, đang gần bắt đầu chìm vào thế giới riêng lần nữa lại bị Bạch Vân níu tay áo làm giật mình. Cả hai quay sang nhìn lại phía tiểu mỹ nhân bạch y đang cười hắc hắc:

 

"Ngày mai là sinh nhật Huỳnh Giao, đây là danh sách đồ cần mua, hai ngươi lo cho tốt, nhớ về sớm. Huỳnh Giao đã có Lục Linh đánh lạc hướng, các ngươi không phải lo."

 

Lý Diệu Hoàng nhìn lướt qua danh sách đồ mua thì đưa qua cho Tần Hạ Băng, dù sao ngày mai nàng cũng định đi mua xích minh thạch, nên không ảnh hưởng gì. Nhưng nàng thật có điều thắc mắc:

 

"Vậy ngươi làm gì?"

 

Bạch Vân ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đầy tự hào:

 

"Ta lãnh đạo!"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16