Như kế hoạch ban đầu, vì để nhanh chóng quay về gặp lại tứ nữ nên Lý Diệu Hoàng quyết định dùng truyền tống trận để giảm bớt thời gian di chuyển.
Nhưng truyền tống trận là trận pháp hoạt động dựa trên không gian pháp tắc, chỉ có hoá thần kì tu sĩ hoặc nguyên anh kì trận pháp sư xuất sắc mới có thể sử dụng được.
Mà những nhân vật như thế đều nắm vị trí cốt cán trong môn phái hoặc thế lực lớn, nên đa số chỉ hành động âm thầm trong bóng tối.
Số rất ít cường giả còn lại ở bên ngoài thì chỉ hoạt động độc lập ở những thành trì lớn, số lượng thật sự rất hiếm hoi, nhưng mai mắn gần thành Phong Linh lại có một nơi có truyền tống trận - thành Lưu Linh.
Lộ trình từ thành Phong Linh đến thành Lưu Linh phải đi qua ba nơi, nhưng hai địa điểm cuối kia thì chỉ là hai thành trấn nhỏ không có gì nguy hiểm, nên có thể nói chỉ cần vượt qua rừng Tỉnh U là coi như hoàn thành 8/10 chặn đường.
Tỉnh U là một khu rừng bạc ngàn, tài nguyên phong phú, trải dài hơn ngàn dặm ở phía Nam thành Phong Linh, nên cũng là địa điểm tiếp theo Lý Diệu Hoàng đến.
Trốn thoát khỏi Phùng Linh các thành công, Lý Diệu Hoàng sau khi cải trang mua mấy trăm món ăn và một đống nguyện liệu dự trữ cho A Ngao thì lập tức rời khỏi thành Phong Linh, tiến vào địa phận rừng Tỉnh U.
Nhưng nàng lại không lao như điên ra khỏi khu rừng như tâm trạng vội vã của mình lúc này mà có một dự tính khác.
Tối hôm qua Niệm Lương vì thuyết phục nên đã đưa cho nàng xem hai ngọc giãn.
Một là danh sách chọn lọc các nhiệm vụ ở Tán Long Minh.
Hai là bản đồ của cả khu rừng Tỉnh U rộng lớn được đánh dấu chi tiết những nơi có thể thu hoạch được vật phẩm để hoàn thành các nhiệm vụ ở bản chọn lọc trên.
Mà trải qua vụ 300 tu sĩ theo dõi tối qua, Lý Diệu Hoàng thật không muốn bán linh dược nữa, nguy hiểm ngoài dự kiến là một, lãng phí là hai, nàng tuy có nhiều đến đếm không xuể nhưng vạn năm linh dược thật quá trân quí, có nhiều đại dụng hơn là dùng để đổi linh thạch, mà truyền tống trận cũng có giới hạn nhất định có thể đi tới, chi phí dùng nhiều lần thật không ít chút nào.
Nên vì để phòng ngừa vạn nhất, Lý Diệu Hoàng quyết định hoàn thành một số lớn nhiệm vụ trong ngọc giản của Niệm Lương cho Tán Long Minh để lấy phần thưởng linh thạch tích trữ.
Quyết định làm nhiệm vụ là vậy, nhưng nàng hoàn toàn không có ý định giảm lại tốc độ mà để chậm trễ việc gặp lại tứ nữ.
"Muốn đốn củi hiệu quả thì đầu tiên là phải mài rìu."
Nàng ngay khi tiến vào rừng Tỉnh U liền tìm một nơi kín đáo bày ra kết giới rồi nhắm mắt nhớ lại trong đầu từng chi tiết nhỏ nhất về "Ngũ hành thiên can giáp".
Chỉ qua ba khắc thời gian, "Bách tướng" trên người Lý Diệu Hoàng phát ra kim quang rồi biến thành một bộ chiến giáp kiêu hùng tông đen.
Bên trong là phần áo liền ôm sát cả người, được mai dính liền tinh tế với phần giáp cứng đầy đủ bên ngoài - giáp thân, giáp vai, giáp hông, hộ uyển tay, chân được thiết kế tinh xảo, nhỏ nhắn nhưng vẫn sắc nhọn mạnh mẽ, đầy tính nữ cường so với với nguyên bản "ngũ hành thiên can giáp" hào nhoáng cho nam tử, và còn có thêm một lớp áo choàng đằng sau so với bản gốc.
Kiêu hùng là thế, nhiều chi tiết là thế nhưng Lý Diệu Hoàng cảm thấy "Ngũ hành thiên can giáp" của mình lại vô cùng nhẹ nhàng, lượng linh lực bị thất thoát khi sử dụng cũng không quá nhiều, nàng có thể kham nổi trong thời gian dài, nên chắc sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ đi đường mà nàng lo lắng nhất.
Và tất cả điều đó chứng tỏ giả thuyết đầu tiên về nâng cấp "Ngũ hành thiên cáp giáp" của Lý Diệu Hoàng đã thành công, nàng thừa thắng xong lên, bắt đầu vận chuyển linh lực.
Chỉ vừa cảm nhận, linh khí từ viên ngũ hành thạch tí tẹo nằm trước ngực liền liên kết với thức hải của nàng, Lý Diệu Hoàng nhếch môi bắt đầu biến đổi ngũ hành linh lực thành phong hệ linh lực truyền vào Liên Linh.
"Ngũ hành thạch" lập tức lang toả phong hệ linh khí khắp cả bộ giáp.
"Ngũ hành thiên can giáp" theo đó biến đổi lần nữa.
Chiếc áo choàng đằng sau chia ra thành hai mãnh vãi nối liền với hai bên vai bay phấp phới.
Phần giáp cứng tất cả đều biến nhỏ mà nhẹ nhàng hơn.
Một hoa văn ngân sắc ba sọc kí hiệu gió phát sáng ngân sắc xuất hiện trên mỗi bộ phận của phần giáp cứng tạo thành điểm nhấn trong tông màu đen của cả bộ giáp.
Cả người Lý Diệu Hoàng nhẹ bổng vì được bao bộc bởi một lớp phong hệ linh khí mạnh mẽ. Giả thuyết thứ hai từ đó có thể khẳng định là thành công, nhưng nàng không có thời gian vui mừng.
Sau khi luyện hoá một viên linh thạch, uống hai viên trúc cơ đan để bổ sung linh lực và tăng tốc độ tu luyện thì nàng lập tức triệu hồi ra "Yến Phong", thanh phi kiếm ngày hôm qua.
Chân trước Lý Diệu Hoàng mới vừa đặt lên phi kiếm thì nàng liền đã cảm nhận sự khác biệt như trời vực so với lần sử dụng đầu, lòng vì đó vui mừng mà đặt lên chân thứ hai, phong hệ linh khí từ "Phong hệ thiên can giáp" liền như nước lũ truyền vào "Yến Phong".
Phi kiếm nhẹ nhàng như lông chim bay lên trên không, Lý Diệu Hoàng mượn thế một đạp ra sau lấy đà.
XẸT! Lý Diệu Hoàng bổng bất ngờ phát hiện mình xuất hiện ở vị trí cách đó 7m gần một góc cây, nhưng phi kiếm vẫn còn trớn mà tiếp tục lao tới!!
Étttt~~. Nàng nhanh chẹn xoay gót chân đổi hướng phi kiếm, dừng lại thành công vào phút chót! Hốt hoảng đến mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng ý cười trên môi chỉ ngày càng sâu, chân sau liền tiếp tục một đạp rồi nàng nhanh như chớp bay thẳng đến vị trí đầu tiên được đánh dấu trên bản đồ.
VÙUUUU~~~.
Lý Diệu Hoàng theo như kế hoạch bắt đầu càng quét.
Nàng nhờ vào hai ngọc giãn Niệm Lương đưa tối qua mà đã nắm rõ vị trí của tất cả vật phẩm yêu cầu trong nhiệm vụ, nên lúc này tận dụng tốc độ kinh khủng của mình mà nhanh như cơn gió bay thẳng một đường hết nơi được đánh dấu này đến nơi được đánh dấu khác.
Gặp dược thì hái, gặp yêu thú thì ném phong chăm, nhanh tay lẹ mắt thu nhặt tài nguyên, nhưng Lý Diệu Hoàng không dừng lại bất kì khắc nào mà cứ lướt xuyên thẳng qua khu rừng.
Tuy lúc đầu có đôi chút không quen vì ít kinh nghiệm phi kiếm và tốc độ lại tăng quá đột ngột, nhưng đối kháng với nàng chỉ là mấy con luyện khí, trúc cơ yêu thú nên Lý Diệu Hoàng nhờ vào sự uyển chuyển của cơ thể và phản xạ nhanh chóng của mình mà tuy có chệch choạc trên phi kiếm nhưng vẫn dễ dàng đánh bại bọn chúng thu lấy tài nguyên và giữ vẫn tối đa tốc độ.
Lúc sau nàng lại hoàn toàn thành thục nên tăng mạnh phong hệ linh khí vào "Phong hệ thiên can giáp" lần nữa.
Hai mãnh lụa sau vai tách ra từ chiếc áo choàng lúc này liên tục đập mạnh về sau như hai đôi cánh mà mượn lực đẩy Lý Diệu Hoàng nhanh đến nổi chỉ thấy tàn ảnh đi khắp khu rừng, chính thức trở thành một hồn ma.
Yêu thú, linh dược gặp nàng thì lập tức mất tích, tu sĩ thấy nàng thì tuy hiếu kì nhưng cả thối thể trung kì cũng chỉ thấy được lờ mờ hình bóng nên dù có tò mò cũng không ai có thể đuổi theo Lý Diệu Hoàng.
Tốc độ càng quét từ đó mà tăng mạnh, sau hai canh giờ nàng đã hoàn thành 600 nhiệm vụ, thu hoạch còn nhiều hơn 2 tháng của năm thợ săn cùng cấp với nàng cộng lại.
Tuy vậy nhưng tốc độ đến thành trì tiếp theo của Lý Diệu Hoàng cho đến giờ cũng không ảnh hưởng chút nào vì nàng đã dựa vào thông tin của Niệm Lương đưa cho mà tính toán chu toàn, và đã lên kế hoạch cụ thể.
Đầu tiên nàng sẽ đi trên tuyến đường được tối ưu hoá dựa trên bản đồ mà thẳng đến thành trì tiếp theo bằng tốc độ nhanh nhất có thể và bỏ lại một số lượng nhất định tài nguyên, chỉ cố gắng thu toàn bộ những thứ trên đó như hai canh giờ nay vẫn làm.
Rồi lúc này sẽ cất lại "Yến Phong" và bắt đầu dùng chân chạy bộ, vì hai nguyên do.
Thứ nhất: số lượng, giá cả của linh dược cũng như yêu thú bên ngoài bìa rừng Tỉnh U rất thấp vì bị thợ săn tán tu do gần thành trì mà triển khai khai thác mạnh, nên càng vào sâu thì chất lượng vật phẩm thu được càng lớn, số lượng cũng nhiều hơn. Và sau hai canh giờ bức tốc nàng đã đặt chân vào khu vực giá cao.
Thứ hai: tuy những tu sĩ kia không đuổi theo kịp nhưng nếu nàng cứ đi trên một đường thẳng như vậy thì rất dễ bị họ bắt bài, nên vì an toàn nên Lý Diệu Hoàng muốn dừng lại đổi hướng một chút, sẵn tiện tìm một số tài nguyên được treo giá cao hơn.
Tuy làm vậy chắc chắn ảnh hưởng đến thời gian rời khỏi đây một chút nhưng Lý Diệu Hoàng biết đánh đổi là thứ bắt buộc phải có trên cuộc đời này, hai canh giờ bức hết tốc lực như vậy nàng cũng đã tiến được rất xa, vì an toàn một chút thì cũng xứng đáng.
Với tư tưởng hướng đến sự chắc chắn như thế, Lý Diệu Hoàng lấy ra một bông hoa trắng thần kì hấp thu một lượng lớn Phật khí rồi kích hoạt "Như Lai Tạng Kinh" cường hoá thân thể.
Nàng dùng hết sức bình sinh đổi hướng cấm đầu chạy theo tuyến đường đã định đến nơi được đánh dấu tiếp theo trên bản đồ.
Nàng một bên vừa tiếp tục lên đường, một bên tu luyện thăng cấp sứ giả pháp thân, mà lại còn không có phi kiếm nên tốc độ chắc chắn sẽ chậm lại, ảnh hưởng lực chiến là chắc chắn, yêu thú trong khu vực này cũng đã mạnh hơn bên ngoài, nhưng độ khó khi thu thập vật phẩm nhiệm vụ cũng không gia tăng.
Vì Lý Diệu Hoàng lúc này tu vi đã tinh tiến và được sự giúp đỡ của "Miêu Linh trác" mà sáu năm trôi qua từ chỉ từ một bàn tay mà nàng đã trở thành có thể nén cả một căn phòng nhỏ phong hệ linh khí thành một sợi tóc mỏng để tấn công kẻ thù, yêu thú ở đây căn bản không thể chịu nổi một phong châm của nàng, nàng thậm chí còn chưa gặp được đối thủ để có cơ hội dùng hết toàn lực lần nào.
Lý Diệu Hoàng cứ một cái tủ nhỏ phong hệ linh lực nén lại làm tới mà lướt qua khu rừng, chạy bộ thuận lợi một canh giờ, thu được thêm 130 bụi linh dược 3 - 5 giai, 30 yêu thú trúc cơ tầng 8 - thối thể tầng 2, sứ giả pháp thân tầng 14 cũng tu luyện được một nữa thì lúc này nàng bổng bất ngờ dừng lại, vì đã có chuyện xảy ra.
Lý Diệu Hoàng lúc này đứng trong một bụi cây kín đáo, nhắm mắt tập trung dùng thần thức sánh ngang với thối thể trung kì tu sĩ của mình mà quan sát một trận chiến.
Cách vị trí nàng đứng 250 trượng có hai con hắc hùng cao hơn 2m tu vi thối thể tầng 1 chia ra hai phía trước sau bao vây một bóng bình đại mãng xanh lam dài 20 trường.
Cả hai cùng lúc lao lên vồ bộ móng khổng lồ bao bộc thuỷ hệ linh khí cô đặc sắc bén như trời gián, ý định cướp lấy một đoá hoa 5 giai thuỷ hệ linh dược trong miệng cự mãng.
Bóng hình đại mãng tuy lực chiến kinh người, thân thể dài sọc uyển chuyển khéo léo liên tục né tránh rồi thỉnh thoảng đợi cơ hội nhanh như chớp luồng lách quấn lấy một tay của hắc hùng, dùng nó tự phản đòn đối phương.
Thuỷ hệ linh lực điều khiển lại lô hoả thuần thanh, liên tục cô động những mãnh nước nhỏ lãng phí của kẻ địch bên dưới mặt đất thành thuỷ châm đâm lên, đánh lén hai con hắc hùng.
Nhưng tu vi quá chênh lệch, cơ thể hắc hùng quá cường hãn, thuỷ châm bắn tới cây nào thì tan nát cây đó.
Số lượng lại áp đảo hoàn toàn, thuỷ xà tuy đều lách người bảo vệ thành công đồ vật nhưng mỗi lần đều phải bị một vết xước từ bàn tay dư thừa của hai kẻ địch.
Ầm, ầm. Sau ba khắc thời gian, đại mãng đã ăn một vồ trực tiếp đụng gãy hai góc cây.
Nằm trên đất mà bóng hình cự mãng liền tan biến, để lại trên đất một con tiểu lam xà dài chưa tới 40 cm, tu vi trúc cơ tầng 2.
Thiên, trúc cơ tầng 2 mà có chiến lực như vậy? Hơn nữa còn có thể triệu hồi được linh bản??? Lý Diệu Hoàng vẫn nhắm mắt ở xa.
Nàng hết bất ngờ rồi khi cảm nhận thuỷ hệ linh lực quá mức tinh thuần toát ra từ khắp tiểu lam xà, thì chợt hiểu vì sao ban nãy tận sâu trong cơ thể lại có một cảm giác kì lạ khao khát đi lại hướng này dù đã cực kì không muốn dính phiền phức mà né tránh tiếng ồn đánh nhau.
Vì con tiểu xà kia có thể giúp nàng bù đắp linh căn thuỷ hệ khiếm khuyết nhất của mình, nhưng thật trớ trêu, Lý Diệu Hoàng lúc này thật không muốn làm hại con tiểu xà trước mặt.
Tiểu xà nhỏ bé bị quật ngã nằm la liệt dưới góc cây, lớp vảy xanh lam tuyệt mỹ bên ngoài đã bông tróc, nhưng vẫn kiên cường lộn người bật dậy lần nữa, biến thành linh bản tiếp tục lao lên tấn công hai con hắc hùng.
Rồi lại bị đánh văng ra, nhưng lại vẫn lại đứng lên lao vào.
Đùng. Tiểu xà qua năm khắc thời gian đã ra vô gần chục lần, cả người đầm đìa máu tươi không một chỗ lành lặn, nhưng ánh mắt lại không một tia nao núng, mặc kệ vết thương, mặc kệ thực lưc chênh lệch, mặc kệ thất bại bao nhiêu lần mà bị đánh văng ra đi nữa nó vẫn ngoan cố đứng dậy, lao vào lần nữa chỉ vì bảo vệ một đoá hoa thuộc về mình.
Sự cố chấp đến ngu ngốc, tinh thần bất khuất chính nghĩa lại vô cùng hẹp hòi - nhất định phải bảo vệ lấy thứ thuộc về mình dù có nhỏ nhặt đến đâu đi nữa, và trên hết là sự háo thắng đến có chút kì quái của con tiểu làm xà này không khỏi làm Lý Diệu Hoàng nhớ đến một thân ảnh gầy gò cao quí vẫn không hiểu vì sao luôn inh ỏi trong trái tim nàng bao năm nay.
Và làm nàng lúc này đưa ra một quyết định.
Đại mãng xanh lam vẫn lao vào lần nữa, hai con hắc hùng cũng vẫn như thường lệ một vồ thẳng tới.
Nhưng lần này lại có thêm một cuồng phong nổi lên, đẩy văng hai con hắc hùng rồi đem cự mãng đi mất.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)