Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6: Quốc?

711 0 2 1

Lý Diệu Hoàng đang định ra tay thì bất ngờ hai nam tử - một già một trẻ gấp gáp xuyên qua đám đông tiến lên che trước người Tiểu Cẩm, là hôn phu Văn Thọ và cha ruột Lâm thúc của nàng vừa về kịp lúc.

 

"Các vị quan đại nhân, chúng ta thật là đã dọn rồi". Lâm Thúc nôn nóng chấp tay chen ngang.

 

Gã quan binh cầm đầu liền rút ngón tay đang nâng cằm Tiểu Cẩm xuống, gương mặt bất ngờ rất nghiêm chính như kẻ bỉ ổi khi nãy không phải là hắn vậy, đầu lại gật gù miệng tấm tắc:

 

"Vậy sao? Bọn ta đang kiểm tra hàng hoá, đồ các ngươi bán rất tốt, xứng đáng quy thuộc Minh Long đế quốc ta."

 

Tiếp theo còn bất ngờ hơn, không để ý đến Tiểu Cẩm mặt đầy nước mắt, Văn Thọ tiến tới ôm quyền kiêu hùng tiếp lời gã tuần vệ:

 

"Hoàng Dục đại nhân quá lời, hàng hoá chúng ta rất tốt nhưng đều là được trồng trên đất, tưới bằng nước từ nguồn của Minh Long đế quốc mới có thể phát triển. Nến tất cả đều nhờ Minh Long đế quốc chúng ta mới có ngày hôm nay."

 

Hoàng Dục? Tên cháu trai nức tiếng vô lại của thành chủ Hoàng Phục? Lý Diệu Hoàng chợt hiểu, nhưng sắc mặt chỉ càng âm trầm hơn.

 

"Đúng vậy". Lâm Thúc lại cũng theo sau tiếp lời con rể tương lai mà hùng hồn: "Chúng ta xin góp một phần sức mọn, để Minh Long đế quốc ngày càng hưng thịnh. Cho cả Đại Tinh Đại vực, không, là cả Tân Đại Thế giới phải nể phục Minh Long đế quốc chúng ta!!"

 

Một tên bán hàng đứng ở gần bổng dơ tay lớn tiếng hô hào: "Đúng! Minh Long đế quốc. Minh Long đế quốc..."

 

Tất cả mọi người trong khu chợ đều hùa theo reo hò:

 

"Minh Long đế quốc. Minh Long đế quốc...."

 

Người dân thì hò reo khí thế, quan binh thì gật đầu hài lòng, nếu không phải vành mắt của Tiểu Cẩm vẫn còn đỏ hoe ươn ước thì Lý Diệu Hoàng thật nghi ngờ mình bị ảo giác.

 

Aizz, sau tiếng thở dài và lần nữa cũng cố niềm tin, Lý Diệu Hoàng xác định một lần nữa:

 

Giường là nơi hạnh phúc nhất, không nên ra ngoài.

 

Nàng liền quay đầu bước đi, quay về Lý Gia thu xếp hành lý.

 

Ngày tiếp theo Lý Diệu Hoàng phải ở nhà cả ngày để "đoàn tụ" theo truyền thống Lý gia. Dù vậy, nàng chỉ gặp cha - Lý Tấn Huy trên bàn ăn, rồi ông lại chạy đi chuẩn bị đại tiệc. Nàng cũng không có cảm giác gì, kín đáo đưa truyền âm phù của mình cho Lý Hồng Vinh rồi quay về phòng ngủ một giấc đến tối, xong lại thức dậy ăn tiệc.

 

Yến tiệc Lý Gia quả thật rất linh đình, mời khắp các đại chủ, phú hào ba thành lân cận. Gần một ngàn người!!! 

 

Lý Diệu Hoàng hoàn thành xuất sắc trách nhiệm của mình với Lý Gia, nàng cười đến đơ cả mặt, đúng nghĩa là trưởng nữ của Lý Gia lần cuối. 

 

Sáng ngày hôm sau, nàng để lại một bức thư từ biệt rồi trốn vào một xó sảnh nào đó trong thành ăn ngủ chờ chết hai ngày như là đang tiếc hận, cố làm níu kéo những ngày cuối cùng của cuộc sống trong mơ. Tuy vậy nhưng sự nổi trội của Lý Gia tại thành Thừa Thiên vẫn giúp nàng nghe được phong phanh thông tin bên ngoài.

 

Quả nhiên như dự đoán, Lý gia sẽ đem bức thư rêu rao khắp nơi là Lý Diệu Hoàng như thế nào tự lập, nhưng vẫn ngay lập tức gửi người đuổi theo để bảo vệ. Nàng cũng chỉ có thể xin lỗi cha mẹ, khu vực sống Dã Điềm Hầu hơi gần nha, nàng thật là lười vòng qua vòng lại lắm, hix hix.

 

Đến sáng ngày thứ ba, Lý Diệu Hoàng đội lên mủ trùm đen, bước ra quán trọ, thẳng đến phía rừng Hoàng Hôn, nhưng lại có một điều vô cùng quái lạ, nàng đã lướt qua ba bốn con phố nhưng cả một bóng người cũng không thấy!!

 

Chẳng lẽ thành thừa thiên thật có linh tính? Cảnh tiễn đưa này thật rất hợp khẩu vị của nàng nha!

 

"Aaaaaaaaa."

 

Tiếng thét hốt hoảng thất thanh của một thiếu nữ từ xa truyền đến cắt đứt dòng suy nghĩ của Lý Diệu Hoàng, nàng nhanh lẹ đu tường nhảy lên máy nhà để tăng tầm mắt, một hắc y nhân đang đạp phi kiếm bồng theo một cô nương bất tỉnh ở bầu trời góc phố!! Nàng vội vã truyền phong linh lực đuổi theo, đạp không, đu tường, cố gắng nhảy từ má nhà này sang máy nhà khác với tinh thần chính nghĩa.

 

Hắc y nhân phi kiếm một hơi lướt qua ba máy hiên....

 

Nếu tinh thần chính nghĩa bán được khả năng phi kiếm thì lúc này Lý Diệu Hoàng cũng bán!

 

Một người chạy một người truy, truy truy đuổi đuổi gần nữa tiếng đồng hồ, hắc y nhân cũng mất dần kiên nhẫn, mấy lần đã rụt rịt quay người, qua một lúc cuối cùng đã hạ xuống một mãnh đất trống ngoài rìa thành Thừa Thiên.

 

Nhãn pháp rất tốt, Lý Diệu Hoàng đảo mắt xung quanh không một chướng ngại vật thì vỗ tay thầm khen, biết nàng chỉ luyện khí kì nên tìm chiến trường thích hợp cho việc phi kiếm như vậy.

 

Trong mắt hắc y nhân thì tiểu tu sĩ luyện khí tầng 7 đã như cá lọt lưới, hắn nhếch miệng âm tà ném thiếu nữ xuống đất, phi kiếm tăng nhanh tốc độ, linh kiếm trên tay đâm thẳng về phía Lý Diệu Hoàng:

 

"Lắm chuyện thì chết cho ta!!!"

 

Dù là tốc độ vẫn là sức mạnh, trúc cơ kì so với luyện khí kì vẫn là chênh lệch trời đất, nhưng Lý Diệu Hoàng lại bình tĩnh đến lạnh lùng, khoảng cách đôi bên chỉ còn 10m nàng vẫn đứng yên bất động. nụ cười bên dưới khăn che mặt càng thêm nham hiểm, hắc y nhân càng nhanh tốc độ lao thẳng tới.

 

"Vù", "Keng", "Xẹt".

 

Ba âm thanh ngay thời khắc đó bổng vang lên, tên hắc y nhân chỉ cảm thấy mất thăng bằng ngã nhào về phía trước rồi cổ họng một lạnh, mắt đã nhìn thấy thân của mình trên đất, hắc y nhân chết không nhắm mắt.

 

"Ay da huynh đệ, thật xin lỗi, tí nữa còn có việc, không thể để ngươi làm bị thương được nha." Lý Diệu Hoàng tiếp đất liền thu lại binh khí, chạy đến xác hắc y nhân thu nhẫn trữ vật.

 

Ngồi trong không gian linh sủng chứng kiến tất cả mọi chuyện, Phượng Tiểu Tịch lại không khỏi thầm tán dương Lý Diệu Hoàng nhanh trí.

 

Nha đầu này ở thời khắc hắc y nhân phân tâm, lao lên tế suất "song nha thuẫn" đập mạnh vào phi kiếm làm hắn mất thăng bằng, rồi lại đạp thuẫn kết hợp phong linh lực gia tăng tốc độ áp sát đối phương trong tích tắt, kết thúc bằng một đường phàm kiếm bao bộc kim hệ linh khí xé nát màn linh lực của kẻ địch, một kích tất sát!!

 

Lợi dụng mọi thủ đoạn từ tâm lí chiến, địa hình, phương thức đến vũ khí. Biến bị động thành chủ động, biến bất lợi thành có lợi, nhưng trên hết muốn làm được những điều đó thì phải tính toán toàn bộ từ trước, bằng không tốc độ hai bên chênh lệch quá lớn, nếu chỉ dựa vào bản năng chắc chắn sẽ thất bại chứ đừng nói là nuột nà như vuốt tre như thế.

 

Phượng Tiểu Tịch chỉ có thể dơ ngón trỏ khen một tiếng "Hay". Nhưng nghĩ lại Trúc cơ đại viên mãng xà yêu còn bị hỗn nha đầu này làm gõi, nên chuyện này cũng không có gì đáng bất ngờ mấy, nàng liền im lặng cảm nhận trữ vật của Hắc y nhân.

 

Sau khi vơ vét thi thể, Lý Diệu Hoàng mặt lạnh như tờ, lại gặp người quen, hắc y nhân và cô nương bị bắt không ai khác là Hoàng Dục và Tiểu Cẩm nàng gặp ở nhóm chợ phàm nhân mấy ngày trước, sau một lúc môi nàng lại nhếch lên, cũng không biết là trào phúng hay bi ai mà tiếp tục cuối đầu dọn dẹp hiện trường, đỡ Tiểu Cẩm vào một góc khuất nghĩ ngơi.

 

Đợi khi nàng ta tỉnh dậy và đọc thư nàng viết, Lý Diệu Hoàng nhảy xuống thân cây, tiếp tục hướng rừng Hoàng Hôn bước đi với lời bi ai trong lòng:

 

Tên khốn, ngươi chạy ngược hướng làm ta phải đi ngược một vòng thành.

 

Lý Diệu Hoàng hai tay bối sau đầu, thông dông lần nữa lướt qua những con phố vắng vẽ tịch mịch, nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.

 

Mãi cho đến khi bị một tửu lâu kẹt kín người thu hút đưa mắt lướt qua, bên trên đại sảnh inh một hình chiếu, cả tầng chật kính chen chút gần năm mươi phàm nhân hô hào khí thế: 

 

"Minh Long đế quốc vô địch, Minh Long đế quốc vô địch, Minh Long....".

 

Lý Diệu Hoàng lúc này đã có câu trả lời, hôm nay là trận chung kết môn xuyên sao - một môn mà người chơi đạp phi kiếm, dùng linh lực vào đĩa pháp bảo tấn công đối thủ. Sự kiện tỷ đấu liên quốc như này không ai tập trung làm ăn cũng đã thành luật ngầm. 

 

Định nhúng vai bước đi thì tầm mắt Lý Diệu Hoàng lại tiếp tục sủng sờ, ở ngay trung tâm tửu lâu là hai nam nhân quen thuộc đang khoát vai nhau đầy hứng khởi, hôn phu của Tiểu Cẩm - Văn Thọ cùng cha ruột của nàng ta - Lâm thúc lại đang kịch liệt hò hét bên trong đoàn người.

 

Và nàng rất nhanh cũng chỉ xoay người bước đi mặt cho từng cơn gió buốt lạnh đánh ập lên cơ thể nhỏ bé, không cho giọt sương dưới mi mắt mờ mịt rơi thêm lần nào, Lý Diệu Hoàng biết mình không phải là người duy nhất thấy được, từng con người trong tửu lâu này, tất cả mọi phàm nhân trong Minh Long đế quốc, trong Nhật Tinh vực đều có thể cảm thấy được gì đó.

 

Chỉ có điều họ lại chọn tiếp tục hô hàu kẻ thủ ác như thánh nhân, chọn tạo ra một niềm tin kinh tởm để cảm thấy hạnh phúc, chọn tiếp tục sống trong sự dối trá để không bị cảm giác bất lực của bản thân dày xé, chọn trở thành một người thông minh để cuộc sống trở nên dễ dàng. Vì bọn họ thật sự chỉ yêu bản thân mình mà thôi.

 

Nhưng, nàng không thể trở thành như họ, nhưng, nếu làm vậy là thông minh thì Lý Diệu Hoàng ta cả đời này sẽ là một kẻ ngốc!!!

 

Lý Diệu Hoàng xiết chặc tay áo, tiếp tục bước đi trên con đường vắng vẻ tiến về phía trước, những kẻ còn không tự tôn trọng bản thân, còn không dám tự tranh đấu thì không xứng để nàng làm thay điều gì!!

 

Nhưng đôi khi tận sâu trong trái tim nàng vẫn có một câu hỏi lại vang lên:

 

"Liệu trên thế giới này còn có ai chấp nhận sự thật hay không?"

 

Có người muốn nói:

 

Tiểu Tịch Tịch: thiên a, sú nha đầu quá dark rồi, ai cứu bảo bảo a, hắc ám sẽ lây a a a a.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16