"Ngươi chết cho ta!"
Nhan Hồng Anh vừa dứt lời thì Liễu Lệ Vy liền rút kiếm xong về phía Bạch Vân, Tả Bang muốn ngăn nàng lại cũng không kịp.
Phía bên trên khán đài liền có tiếng nhân tộc chửi bới:
"Nha đầu đó làm cái gì vậy trời, mất mặt nhân tộc quá!"
Lại một nam tử nhân tộc phụ hoạ: "Thật sự rất mất mặt, dù gì cũng là giành cung, có muốn đánh cũng phải để yêu tộc đánh trước, còn tưởng con em tứ đại thế gia được gia giáo nội liễm thế nào."
Dương Càn trên trán gân xanh cũng nổi lên, cắn răng nghiến lợi mà không nói được gì. Còn đám bạn thuở nhỏ và người Liễu Lệ Vy yêu cũng chỉ cuối đầu.
Có người bắt đầu tất nhiên sẽ có kẻ hùa theo, nhân tộc thì chửi ầm lên, thỉnh thoảng có một vài yêu tộc góp vui vài câu, thậm chí có một số ít tộc không liên quan đến chuyện này cũng nhân cơ hội đâm lén.
Còn Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng ngồi một bên mà không nhịn được đồng thời thở dài, nhân tộc quả thật là hết thuốc chữa. Nhưng dù vậy, trong nhân tộc vẫn còn những người như Liễu Lệ Vy, tuy nàng nóng tính lại yêu một người đến ngu muội, nhưng không sống giả dối tới nổi coi một chút chuyện nhỏ nhặt như vậy có thể quyết định giá trị của nàng.
Quả thật không làm Lý Diệu Hoàng thất vọng, y như nàng nói, phe địch sẽ tấn công trước, chắc chắn là Bạch Vân và Lục Linh cũng đã chuẩn bị trước.
Một ngọn lửa đỏ sẩm nhanh chóng bao bộc toàn thân thanh cực phẩm thối thể linh kiếm trên tay Liễu Lệ Vy, huyết y thiếu nữ với cơn cuồng nộ toàn lực một kiếm chém thẳng một kiếm tới Bạch Vân!
Bạch Vân cũng nhanh chóng tế xuất "Linh Nhiễu Trượng" lên tay, chân tiến tới vài bước, hai tay nhanh chóng tăng lực cắm mạnh nhiễu trượng lên mặt đất. Thanh trượng vàng lơ càng phát quang rực rỡ, một lá chắn vàng chói quang hệ linh khí đánh ra trước người Bạch Vân.
ENNNnnnn~~.
Hoả kiếm và Quang thuẫn đối kháng không phân cao thấp. Liễu Lệ Vy và Bạch Vân đều bị cố định tại chỗ.
Tả Bang lúc này cũng theo lao, cực phẩm linh rìu trên tay một quật toàn lực thẳng xuống nền đất, đùng, đùng, đùng, kình khí cường ngạnh lội đá lao thẳng về phía Bạch Vân.
Bạch Vân tay trái nhanh lẹ kết một thủ ấn, quang thuẫn trước người nàng liền nứt toạt, Xẽng~, li ti lớn nhỏ mãnh vụng ào ra đánh quang hệ linh khí đẩy lui Liễu Lệ Vy.
Đã có thể động nhưng Bạch Vân không lập tức né đòn, bạch y thiếu nữ kín đáo nhẹ xoay "Linh Nhiễu trượng" đang trên mặt đất rồi mới vội vả nhảy ngược về sau.
Nhưng đùng, kình khí đã tới nơi, Bạch Vân bị xược nhẹ qua, gương mặt trắng noãn vì bị đau mà có chút đo đỏ, nàng cũng không quan tâm điều đó, loạn choạng đôi ba nhịp đã lấy lại thăng bằng liền cắm đầu chạy đi.
Liễu Lệ Vy nhếch môi cười gằn, lập tức phi thân truy đuổi mà không thể thấy được mặt đất bên dưới "Linh Nhiễu Trượng" vừa nãy có một chấm nhỏ đang hút linh khí bên trên đang được quang hệ ảo ảnh che lại.
Liễu Lệ Vy cũng là kiếm tu nên thể chất rất mạnh mẽ, rất nhanh đã đuổi ngay sát Bạch Vân, linh kiếm bao bộc hoả diễm đã tích đủ lực thế, tay phải nhẹ chuyển, lửa loé phương ngang xẹt hướng Bạch Vân bên dưới!
"Keng". Một mũi lục tên xanh biếc bất ngờ xé gió đâm tới hất văng linh kiếm, đường tên chính xác tuyệt đối chặn phá hoàn toàn quỷ đạo đòn thế của Liễu Lệ Vy! Lục Linh không biết khi nào đã đứng ở tít đằng xa, tay trái vương cao thượng phẩm trúc cơ linh cung, tay phải đã kéo thêm ba mũi tên, tiếp tục bắn tới ngăn chặn Liễu Lệ Vy.
Keng, keng, keng,...
Bạch Vân bất ngờ lại không mượn cơ hội này bức tốc kéo xa khoảng cách mà lại chầm chậm đôi chân, nhưng lại diễn quá tự nhiên đến nổi không ai phát giác, ngay khắc Lệ Vy bị chặn Tả Bang đã tiếp cận kế nàng, một rìu ngập tràng thổ hệ linh khí nâu sẩm hướng eo!!
Bạch Vân chỉ khẽ nhếch môi mỏng mà quang trượng một quật đánh ra quang thuẩn, "đùng", chiêu thức va chạm, nàng liền mượn được kình lực kéo dài thêm tí khoảng cách, tiếp tục để lại vị trí giây trước một chấm tròn ẩn dật mà không cần thủ pháp.
"Vụt~". Một mũi lục tên lúc này liền bắn tới ép buộc Tả Bang từ bỏ ý định truy đuổi mà dơ cao tấm khiên đá bên tay trái phòng thủ.
"Vụt, vụt, vụt, vụt,..."
"Keng, keng, keng, keng,..."
Tên xanh cứ thế lũ lượt kéo đến, tuy số lượng vẫn là uy lực vô cùng hạn chế, nhưng từng đường tên xoắn tới lại vô cùng khéo léo, khi thì cắm đất - cản chân, khi thì hướng tim - buộc đỡ, khi thì đối binh - lệch tốc, Liễu Lệ Vy và Tả Bang hoàn toàn chẳng gặp nguy hiểm nhưng lại bị góc độ tấn công quá tinh tế này làm phải giảm đi tốc độ truy đuổi.
Bạch Vân xinh đẹp trong mắt cả hai ngày càng nhỏ nhắn, bạch y mỹ nhân chỉ còn cách Lục Linh một khoảng mà thôi, Liễu Lệ Vy cũng là người nhạy bén, không theo kịp thì lập tức chuyển sang đánh tầm xa, nàng thét lên một tiếng:
"Thổ thiên linh hoả!"
Cả người huyết bào bổng đỏ rực hoả sắc linh khí, vấy bay chân chuyển quyết tuyệt một dậm, mặt đất dưới chân Liễu Lệ Vy nứt toạc thành gần trăm mãnh đá nhỏ dâng lên vây quanh người nàng, hoà chung với hoả diễm trên linh kiếm, cơn mưa đá bừng bừng đàn lũ bay tới Lục Linh phía xa chứ không phải Bạch Vân!
Bạch Vân cũng đâu phải tay vừa, tay lập tức dơ cao "Nhiễu Linh trượng", quang hệ dường như đã có liên kết từ trước mà trong nháy mắt đã ngưng thành quang thuẫn gấp đôi kích thước trước người Lục Linh!
"Đùng". Hoả thạch - Quang thuẫn đối kháng rồi tan mất, thay vào đó trên đất lại có một điểm nhỏ.
"Ngàn cân ná!". Tả Bang nhận thấy sơ hở lập tức chuyển chân một cước toàn lực xuống nền đất, mười mấy tảng đá lớn bị thổ hệ linh khí điều khiển trực tiếp vụt phía Bạch Vân!
Khoảng cách đã quá gần, Bạch Vân căn bản không thể làm được quá nhiều chuyện, nhưng nàng chưa một tia hoảng loạn hay suy nghĩ điều gì đã dơ cao nhiễu trượng hình thành thêm quang thuẫn.
"ẦM". Lần này quang thuẫn chưa đủ lớn mạnh, bị thổ hệ linh khí chấn nát để lại một chấm nhỏ ấn nấp và Bạch Vân văng ra phía xa, mai mắn không dính thương nặng, bạch y thiếu nữ lại mượn thế ngồi quỳ ở sau Lục Linh, nhưng trong giây lát không thể có thêm động tác nào khác.
Liễu Lệ Vy nhân cơ hội đối thủ bất động, ngay tức khắc một chiêu "Thổ Thiên Linh hoả" bay tới Lục Linh.
Lục Linh biết Bạch Vân đang cố tình, tâm tình hoàn toàn không động, nàng cất giọng lớn tiếng:
"Tiểu Đằng!"
Vụt, Vụt, Vụt,...
Hàng trăm dây leo dưới chân tách đất đâm lên bao phủ xung quanh lục y thiếu nữ, rào chắn xanh biếc dễ dàng ngăn chặn tất cả hoả thạch, bụi bay tán loạn bốn phía xung quanh.
Bạch Vân nhân được bụi mù che chắn liền bật người bức tốc tiếp tục chạy đi, khi khói bụi tan hết nàng đã đến được một đoạn xa, bất quá khoảng cách tới "Mộc Vũ cung" còn chưa đủ gây quá nhiều áp lực.
Đã hiểu ý đồ của đội bạn, Liễu Lệ Vy chỉ nhếch môi cười khinh bỉ một cái rồi lập tức vận dụng linh lực, cùng Tả Bang lao lên tấn công Lục Linh.
Đùng đùng đùng, đùng đùng đùng,.... Nhưng trái với dự đoán của mọi người, lúc này dây leo của Tiểu Đằng đã dâng lên thành cả mãnh rừng, lại thông linh lạ thường, trăm sợi dài ngoằn cứ liên miên dũng mạnh quật tới Liễu Lệ Vy và Tả Bang, tuy dễ dàng bị bọn họ dùng binh khí chặn lại - không gây nguy hiểm nhưng sẽ tạo khoảng trống.
Lục Linh theo đó mà cả người thoăn thoát trong rừng cây tìm điểm mù, lục y phiêu dật, tay như chớp kéo cung nhắm ngay khoảng trống mà bắn đến.
Keng, keng, keng,... Tuy phẩm chất vũ khí không đủ cao nên không thể xuyên thủng màn phòng ngự linh khí của bọn họ, nhưng sự phối hợp tấn công này là không thể tránh né, Liễu Lệ Vy và Tả Bang cứ thế bị ép buộc hao tổn một lượng lớn linh lực để phòng thủ, quan trọng hơn là tốc độ tiến công một lần nữa giảm xúc trầm trọng.
Cảm thấy tình huống không ổn, Liễu Lệ Vy và Tả Bang liền chuyển sang dùng "Thổ thiên linh hoả" và "Ngàn cân ná" tấn công tầm xa lần nữa, thì Lục Linh lúc này cứ như dã nhân tựa như, như một cơn gió lả lướt khắp rừng cây không thể đánh trúng, mà đợt tấn công tiếp theo của nàng và Tiểu Đằng cũng ngay sau ập đến.
Lúc sau lại chuyển sang phối hợp hai chiêu thức, nhưng nếu mai mắn có thể đánh trước ngay hướng Lục Linh di chuyển thì dây leo của Tiểu Đằng liền xuất hiện, một là kéo Lục Linh ra tránh né, hai là trực tiếp đón đỡ thay nàng.
Liễu Lệ Vy thật sự là muốn chửi bậy ra miệng, không hiểu Lục Linh đào một cây tam giai ma thực mà thông minh như vậy ở đâu ra.
Hai người cứ thế bị Lục Linh và Tiểu Đằng bắn đến đầu tấp mặt tối, đừng nói là tấn công, ngay cả lại gần Lục Linh còn không được, liên tục bị ép lui về phía sau trong khi Bạch Vân thì ngày càng gần "Mộc Vũ Cung".
Cảm nhận tình thế nguy kịch, Liễu Lệ Vy liền nhìn qua Tả Bằng hét lớn:
"Dùng tường chặn ả ta lại."
Hét xong cả hai nhảy ngược ra sau, một người hai tay đè chặt linh kiếm thẳng xuống mặt đất, nhắm mắt niệm chú. Một người quay quay rìu trên không, rồi bổ Ầm xuống, tay cũng bắt đầu kết thủ ấn.
Dàn trận lộ liễu như vậy thì Lục Linh sao có thể để bọn họ niệm chú an lành? Lập tức có thêm 3 đợt - tổng cộng 12 mũi tên tới bọn họ.
Phập, phập, phập,... Bổng nhiên lại có hơn chục thạch nhân phù nhiêu ngưng thật trước người Tả Bang và Liễu Lệ Vy đỡ lại luồng tiển, chỉ 5 6 thạch nhân bị phá nát là đòn thế đã hoàn toàn bị chặn lại.
Ùn ùn ùn.... Còn phía bên Bạch Vân bất ngờ lại có thêm một ngọn núi cường hãng dâng lên bất chấp va chạm với kết giới, ngăn chặn hoàn toàn đường đi tới "Mộc Vũ cung".
Không hổ danh là con cháu tứ đại thế gia, luyện khí kì đã có thể sử dụng chiêu thức lợi hại như vậy. Xem ra bọn họ muốn giải quyết trận này bằng đánh nhau. Lý Diệu Hoàng từ trên nhìn xuống phân tích.
Ngay sau đó bên dưới chiến trường, mặt đất xung quanh Tả Bang liên miên ba động trồi lên thạch nhân, binh đoàn tuy không linh động nhưng được cái đông đúc và liên tục tấn công tạo thế, lại cộng thêm hoả kiếm ươn ngạnh trên tay Liễu Lệ Vy thì dây leo của Tiểu Đằng chẳng thể làm được gì nhiều.
Tình thế có chút không ổn, Lục Linh bị vây công quá gắt gao, tuy có thể trụ được nhưng không đủ thời gian để Bạch Vân phá đi huỷ thổ thuật. Kéo dài hơn nữa bọn họ sẽ thật là bị ép quyết định bằng đánh nhau. Nhưng, đó chỉ là điều mà nhóm Liễu Lệ Vy nghĩ, Lục Linh sẽ thật làm lộ thứ đó sao?
Vụt~. Lý Diệu Hoàng mới vừa nguy hiểm xong Lục Linh đã quay người ra sau, một cung bắn đi một khối tròn lục sắc về phía ngọn núi:
"Nhờ ngươi Tiểu Lục!"
Khối tròn xanh lục vừa chạm vào ngọn núi đã lòn ra trăm dây gay lúc nhúc đâm vào bắt đầu phá sơn, tạo hang xuyên núi, xèee~, mặc cho Tả Bang dùng bao nhiêu linh khí khôi phục cũng thể ngăn cản tiến độ của nó vì tầng lục sắc quái lạ khắp thân leo làm Tiểu Lục cường hãng đến lạ thường.
Mặt khác bên kia, dây leo của Tiểu Đằng cũng tương tợ loá sáng, nhưng thân nó lại lớn nhanh như thổi, lớp lục quanh thân sắc lại sắc sảo cứ như khắp trăm dây leo đang cháy bừng một loại lục hoả, ầm, ầm, ầm, sức tấn công cũng biến thiên cấp tốc, uy lực khiếp đảm, quất cho đoàn quân thạch nhân tan tát, cả hoả diễm của Liễu Lệ Vy hiện tại cũng không làm được gì dây leo nữa!
"Là Dực Sinh hoả!". Trên đài quan sát liền có người la toán lên.
"Cái gì? Là nồi lửa duy nhất có thể phát triển thực vật???". Một tên khác bên cạnh cũng thét toán theo.
Mặc kệ ồn ào xung quanh, Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng, Huỳnh Giao đều đang chăm chú nhìn Lục Linh bên dưới. Các nàng đã biết Lục Linh có Dực Sinh Hoả từ lần đánh nhau với bọn song lâu đấu hôm qua, bằng không thì một cây yêu lan nhị giai làm sao có thể tê liệt thối thể kì tu sĩ trong 0,5 giây được? Nguyên tắc 'hoài bích có tội' chắc chắn Lục Linh biết rõ, xem ra "Mộc Vũ Cung" thật sự rất quan trọng với nàng.
Trở lại vùng chiến, Liễu Lệ Vy và đoàn quân thạch nhân lại một lần nữa bị quật bay.
Thấy tình huống nguy cấp, Liễu Lệ Vy lập tức bay tới bên cạnh Tả Bang giao phó:
"Ta dùng bí thuật phá huỷ toàn bộ bọn dây leo phiền phức này, ngươi chắc chắn phải xử được ả yêu tộc bạch y kia, đem cung về cho A Phương."
Tả Bang mở mắt đứng bật dậy, định ngăn nàng lại nhưng nghĩ tới đây còn là mặt mũi của tứ đại thế gia, mặt mũi của nhân tộc thì hắn lại nghẹn họng, cái gì cũng không nói được. Nhưng tình thế cấp bách, qua giây lát Tả Bang mới hiếm thấy nghiêm túc một lần:
"Ngươi yên tâm Vy Vy, chỉ cần phá huỷ hết dây leo, dù có nằm trên giường một hai tháng ta cũng sẽ lấy được cây cung kia, đem chiến thắng cho nhân tộc."
"Tốt!". Đoàn quân thạch nhân đã sắp chịu không nổi, Liễu Lệ Vy nói vội một chữ rồi bước chân lên trước, cắn tay lấy máu vẽ lên thân linh kiếm, môi nhấp nháy vài câu thì linh lực cả người nàng bổng nhiên như bùng nổ, huyết sắc hoả diễm linh khí từ người nàng trong như cháy bừng cả một đoạn lên cao, nhưng theo đó cả mắt và lỗ tai cũng có máu tươi chảy ra, bù lại khí tức trên người Liễu Lệ Vy ngày càng khiếp đảm, ngay lúc linh lực chạm tới ngưỡng cao nhất, Liễu Lệ Vy hai tay bổ một kiếm quyết tuyệt xuống mặt đất hét lớn:
"Liễu hoa thần pháp, Hoả Diệm Tan Sơn!"
Thiên địa xung quanh bổng lát đát tiếng sùng sục sôi bổng hoả diễm, mặt đất dưới chân Liễu Lệ Vy nức toạc chia tách với tốc độ chóng mặt, dung nham bên dưới khe rãnh ùng ục trào ra, bắn lên khắp nơi, làm cả kết giới cũng lung lay, nhưng đó không phải là mục tiêu chính của chúng, các rãnh dung nham mạnh mẽ theo tốc độ mặt đất nức nẻ mang theo nhiệt độ nóng rát lao thẳng về phía Tiểu Đằng và Lục Linh!!
"Engggg~~". Lúc này 4 điểm tròn nhỏ nhắn Bạch Vân đặt khắp kết giới bổng nhiên phát sáng, một sợi dây liên linh bắt đầu hình thành, kết nối tất cả với dung nham, Tiểu Đằng, ngọn núi chặn đường, "Nhiễu Linh Trượng" trên tay Bạch Vân, tạo thành một đồ án phức tạp, cùng nhau loá mắt rực rỡ cả khu chiến trường.
Toàn bộ cứ như pháo hoa trời đêm, giây lát tất cả 8 điểm đã hoàn toàn tan biến, hoá thành một đoàn linh khí vàng nhạt lơ lửng, rồi tụ hợp quanh người Bạch Vân - người đang rung vai cười hắc hắc đắc ý vô cùng, thiên địa lại trở nên yên tỉnh lần nữa.
"Mộc Dực hoả liên trận, một nha đầu chỉ 15 - 16 tuổi có thể sử dụng trận pháp cấp 4 vào thực chiến? Tuổi trẻ tài cao a". Trên khán đài lại có người kiến thức rộng cảm thái.
Lý Diệu Hoàng ngu nhất là trận pháp với phù lục, đang nghé tai ra sau đợi giải thích thì Tần Hạ Băng thấy phản ứng của nàng như vậy đã lên tiếng:
"Mộc Dực hoả liên trận là dùng Thổ hệ nuôi Mộc hệ linh khí lớn mạnh, sau đó đốt Mộc hệ đã cường đại giúp Hoả hệ thuộc tính thăng hoa. Cơ bản ngươi có thể hiểu như vậy.
Nhưng Bạch Vân chẳng những tách được hoả linh khí của Liễu Lệ Vy, thổ linh khí của Tả Bang ra hấp thụ ở điểm trận, hình thành trận pháp mà không ai hay biết; mà nàng còn có thể dùng nhiệt độ của Quang hệ thuộc tính của bản thân để điều khiển Hoả hệ linh khí sau khi được nuôi lớn. Quả thật là thiên tài trận pháp."
Lý Diệu Hoàng được đối phương giải thích dễ hiểu như vậy cũng nắm được da lông, gật đầu coi như đã rõ ràng, trong lòng lại thầm khâm phục Bạch Vân, nàng ta hoàn toàn không biết Liễu Lệ Vy và Tả Bang có thuộc tính linh căn gì. Cư nhiên có thể đánh trận đầu tiên mà biến linh lực của bọn họ thành trận pháp cho nàng sử dụng. Không những trình độ pháp trận học vấn cao, nhanh trí, mà phong cách chiến đấu cũng rất phù hợp với người chuyên đi chiếm tiện nghi như nàng, quả thật chiếm tiện nghi của người khác là thứ Bạch Vân làm giỏi nhất.
Nghĩ tới đây Lý Diệu Hoàng bật cười mà không nói gì. Do có tứ đại thế gia ở đây, hai nàng cũng không tiện trêu chọc nhau mà đồng điệu tiếp tục quan sát chiến trường.
Trên chiến trường, ngọn núi cản đường, rãnh nham thạch, 4 điểm trận mà không ai biết có tồn tại đều đã biến mất.
Tả Bang và Lục Linh đang từ xa đối mắt phòng bị, nhưng mặt Tả Bang lại ngưng trọng hơn rất nhiều, lúc này hoàn toàn phù hợp với vẻ ngoài của hắn.
Còn Liễu Lệ Vy thì ngồi bệch trên đất, tay trái cố nắm chặt linh kiếm chống người, máu trên tai, mắt đã ngừng chảy nhưng vệt còn động lại, gương mặt tương dương đặc trưng giờ đây đã thiếu huyết sắc mà trắng bệch, nhìn vô cùng chật vật.
Bạch Vân từ phía xa run vai cười hắc hắc đắc ý:
"Ai da, không biết bây giờ ai mới nhìn thê lương vậy? Ai da, thật không biết nói gì mới thích hợp đây, nhìn ngươi như vậy đáng thương quá rồi."
Liễu Lệ Vy rống lên: "Ngươi câ, khụ, khụ,.." chưa nói xong đã ho sặc sụa kèm theo máu huyết. Tả Bang biến sắc, vội chạy lại đỡ nàng:
"Bình tỉnh nha Vy Vy, đánh nữa không được gì, ngươi nghĩ ngơi tí đi, chúng ta"
Nói tới đây Tả Bang bổng sực nhớ tới thứ gì, khi quay người lại hắn liền đối mặt với trăm ánh mắt của Dương Càn, con em thế gia và toàn bộ nhân tộc.
Hắn nào không hiểu điều này có nghĩa là gì, và hành động tiếp theo của hắn là cũng phải dùng một chiêu thức vượt cấp độ và nằm trên giường một hai tháng gì đó, giống như Liễu Lệ Vy vậy. Khác biệt là ở chổ, hắn làm vậy chẳng có ý nghĩa gì, người thích vui vẻ như hắn sẽ muốn làm những việc như thế này? Nhưng hắn lại không thể không làm vậy, đây là "danh dự" của nhân tộc.
Chỉ bi ai tới đây thì bàn tay lại truyền đến cơn đau, Tả Bang theo bản năng quay đầu thì lại đối diện với ánh mắt thành khẩn như đang cầu xin điều gì đó của Liễu Lệ Vy.
Hắn không khỏi bật lên một nụ cười phức tạp, cảm động có, tự giễu có, ấm áp có, dịu dàng có nhưng phần lớn là đau lòng. Nhưng cười một cái rồi thôi, hắn cũng chỉ có thể hít sâu một hơi rồi bỏ mặc Liễu Lệ Vy ngã trên đất mà đứng dậy, chuẩn bị kết ấn.
Lúc này bất ngờ giọng nói Bạch Vân lại từ xa truyền đến:
"Ngươi làm gì vậy hả, các ngươi thua rồi, nhân tộc là thua không nổi nên muốn đánh người khác sau khi tỷ thí kết thúc sao?". Bạch Vân một thân váy trắng tuyệt sắc đứng trên đài cao, tay phải cầm 'Nhiễu Linh Trượng', tay trái dơ cao 'Mộc Vũ cung', sau lưng là tầng linh khí vàng nhạt chói loá của quang hệ pháp trận, lớn tiếng nhếch môi làm như châm chọc.
Tả Bang thở phào nhẹ nhõm, đưa đưa ánh mắt cảm tạ nhìn Bạch Vân.
Còn Liễu Lệ Vy, ánh mắt lúc này lại rất phức tạp với thiếu nữ bạch y, nhưng chỉ qua giây lát sau nàng đã không tiếp tục trụ nổi, ngất đi trên đất.
Bạch Vân cũng không thèm để ý bọn họ, nhún vai bước thẳng về phía Lục Linh, chuẩn bị đưa "Mộc Vũ cung" mà đối phương mong muốn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)