Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 96: Trôi qua

394 0 1 0

Buổi trưa năm ngày trước(sorry), Nguyệt Dạ vực, Miễu Vân Tông, Hoàng Phong đỉnh.

 

Keng, keng, keng,.... Phía trên lôi đài, một thiếu nữ trúc cơ tầng 8 vung đao cùng lúc đối kháng với bốn thanh linh kiếm, một mình đối đầu bốn thối thể tầng 1 tu sĩ nhưng nàng ta không chút nào thất thế.

 

Keng, keng, keng,... Huyết bào trên thân hình quyến rũ tung bay làm thiếu nữ cứ như một tia hồng chớp lập loè lướt khắp sân đấu, hết né tránh đòn tấn công rồi lại tiếp cận quyết tuyệt vung đại đao bao bộc lam lôi ngập trời chấn bay kẻ địch, luân phiên liên hồi đánh cho bốn nam tử nhân tộc không có cơ hội thở dốc.

 

Đùng. Thiếu nữ áo đỏ một đao vung ngang lần nữa chấn lui bốn địch nhân rồi huyết bào xoay vòng trên không trung như một đoá hoa bỉ ngạn bay lùi ra sau. 

 

Khi chân tiếp đất lần nữa, một nụ cười tự tin xuất hiện trên khuôn mặt anh khí mười phần của nàng: "Đến lúc rồi nha."

 

(Anh khí: kiêu kiểu Trương Hinh Dư á)

 

Làm mấy chục thiếu nữ bên dưới "Áaaaaaa" la toán lên đan tay vào nhau rồi VÙu, thiếu nữ huyết bào phi thân lên không, tay nhanh như chớp vung hơn trăm đao xuống bên dưới hét to: 

 

"Nộ tuyệt đao pháp, Trảm giang sơn!"

 

Xẹt xẹt, xẹt xẹt, xẹt xẹt,.... Hơn trăm lưỡi dao điện hồng nhạt tí tách xé rách không khí ùa ra theo hướng đại đao như một cơn sóng đánh thẳng tới bốn đối đối thủ!

 

Đùng đùng đùng.... Bốn nam tử nhân tộc cùng lúc học máu bay thẳng xuống lôi đài.

 

"Sư huynh!!". Hơn mười tên tu sĩ trúc cơ bên dưới la toán lên vội vã chạy lại đỡ đỡ bọn họ. 

 

Trọng tài đứng trên lôi đài tay phải một thẳng một lá cờ đỏ lên cao: "Mật Vân đỉnh - Huỳnh Giao có chiến thắng thứ 5 liên tiếp trong ngày, thăng hạng 8200."

 

"Huỳnh Giao, ngươi đừng quá đáng!!". Một tên trong đám tu sĩ vừa chạy lại chỉ tay về phía thiếu nữ áo đỏ quát to.

 

Huỳnh Giao vẫn đứng trên lôi đài - đang vẫy vẫy tay ăn mừng với mấy sư muội bên dưới nghe vậy thì quay người lại. Máy tóc đen láy xoè rộng tung bay như quạt trên gương mặt chẻ góc anh khí làm mấy sư muội bên dưới mê mẫn vẻ mặt đầy ngu muội, nhưng khi Huỳnh Giao dừng lại đưa đôi con ngươi đỏ như máu về mấy nam tử kia thì lại gãy gãy đầu ngây ngô:

 

"Thật có lỗi nha, ta cũng không muốn làm bị thương nhiều người của Hoàng Phong Đỉnh như vậy đâu á, ta cũng khổ sỡ lắm luôn đó. Tự nhiên khi không qui định một lần chỉ được thách đấu vượt 4 thứ hạng, hơn nữa còn phải theo từng Phong nữa chứ, thật là làm việc không thông minh chút nào mà!"

 

Huỳnh Giao nói tới đây rồi cười hì hì nhìn sang đám đông tu sĩ đang phía xa: 

 

"Tới, trên ta 16 hạng lên bốn người đi nà."

 

Không chỉ tên tu sĩ đang nói chuyện với nàng mà cả mười mấy tên đằng sau cũng tạc mau đứng bật dậy chỉ thẳng tay phẫn hận: 

 

"Ngươi", nhưng chỉ có thể như vậy, bọn họ căn bản không có khả năng làm gì quái thai hạng 7000 của 6 Phong này.

 

"Ngươi ở đây rồi Huỳnh Giao! Ta tìm người từ nãy giờ”. Lúc này một giọng nói nhỏ nhẹ bổng từ xa truyền tới.

 

Một thiếu nữ 20 tuổi nhỏ nhắn, bên trong một bộ áo bó - quần ngắn trắng tinh, bên ngoài khoát thêm một chiếc lục bào mềm mỏng, lại kết hợp thêm gương mặt nghiêm trang làm bầu không khí xung quanh thiếu nữ xinh đẹp đang phi kiếm bay tới vô cùng hài hoà dễ gần nhưng cũng không kém phần đáng tin.

 

"Là ngươi hả Lục Linh!! Đến tận đây có chuyện gì dạ?". Huỳnh Giao thấy là Lục Linh liền nhảy xuống lôi đài chạy đến gần.

 

Lại vừa đúng ý Lục Linh nên khi cả hai tới gần nàng liền thuận thế kéo vai rồi xì xào vào tai đối phương, làm mấy mươi sư muội đằng sau phồng má cùng vô số biểu cảm của đám nam tử đằng sau.

 

"Ngươi còn nói nữa hả, nãy giờ sao không nghe truyền âm phù? Cô Hồng Anh quay về rồi á! Ngữ điệu còn rất vui mừng, Bạch Vân cũng xuất quan luôn rồi đó!"

 

"Thật? Nhanh như vậy? Vậy mau đi thôi!!". Huỳnh Giao mặt vui mừng như nhặt được bảo, còn gấp hơn Lục Linh, vội vã kéo lấy tay nàng phi kiếm bay đi.

————

 

Cả hai trong chóc lát đã quay về khu tiểu viện của bốn người các nàng ở Mật Vân đỉnh.

 

Vừa đẩy cửa vào phòng khách đã thấy một mỹ nữ bạch y ôm sát cơ thể đẩy đà đang ngồi bên hàng ghế bên trái, đưa đôi mắt giờ đây đã chất chứa vô hạng mị lực nhìn hai nàng càm ràm:

 

"Về rồi đó hả, sao ai giờ cũng thích bắt ta đợi hết vậy nè ta."

 

"Hì hì, ta không biết có truyền âm phù á". Huỳnh Giao đáp lại Bạch Vân tuyệt thế mỹ nhân bằng một nụ cười ngây ngô gãy đầu: 

 

"Nếu biết thì ta đâu có cho bọn họ có cơ hội tiến bộ mà đã xử nhanh rồi". Tới đây nàng liền nhìn qua Nhan Hồng Anh đang đứng mỉm cười ở giữa căn phòng:

 

"Có tin tức của Diệu Hoàng hả cô Hồng Anh? Băng Băng bất ngờ bất tỉnh thật là có liên quan đến nàng hả?"

 

Cũng không quan tâm là Huỳnh Giao quên hành lễ, Nhan Hồng Anh vẫn xinh đẹp phóng khoáng như xưa, mỉm cười đứng giữa đại sảnh vui vẻ gật đầu:

 

"Ùm, tối hôm qua ta đã nhờ trưởng bối trong tộc xem xét, tiểu miêu là bị một vật gì đó có khí tức quá tương tự với nàng, thậm chí còn hơn cả song sinh, bất ngờ xuất hiện trong Giới này nên thiên đạo nên gây ra sai sót mà khiến nàng rơi vào tình trạng ngủ đông, chờ ngày thiên đạo thích nghi là có thể tỉnh lại."

 

Nói tới đây Nhan Hồng Anh lại khẽ thở dài, nhưng ngữ điệu không buồn bả chút nào, thậm chí là nằm trong top 20 lần vui vẻ nhất trong sáu năm nay: 

 

"Trải qua hai canh giờ dùng bí thuật thì chúng ta chỉ biết vật đó nằm ở khu vực chệch về phía trung tâm của Hỗn Nguyên vực."

 

"Tên tiểu hỗn đản, cuối cùng chịu xuất hiện". Bạch Vân cuối đầu nhếch cao môi cười. 

 

Còn Huỳnh Giao trực tiếp vui vẻ đến nhảy bắn người lên không:

 

"Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau đi lẹ lẹ!!!"

 

Lục Linh hai mắt cũng lấp lánh kế bên liền đưa tay níu lại không cho nàng chạy đi:

 

"Chờ chút Huỳnh Giao, còn Hạ Băng nữa."

 

"Đúng vậy nha, Hạ Băng không về cùng với cô sao?"

 

Đáp lại Huỳnh Giao bằng một thái độ thông dông: "Nàng đi liên lạc với Vân Trung liên minh mượn hoá thần kì cường giả để tiết kiệm thời gian, sẽ quay lại rất nhanh. Mà, chúng ta cũng đã gần 1 năm không gặp, nói chuyện một chút cũng tốt", nhưng Nhan Hồng Anh còn chưa kịp ngồi xuống thì một giọng nói dịu dàng truyền đến sát bên tai nàng: 

 

"Đúng là chúng ta đã lâu không gặp nhỉ, cô Hồng Anh!"

 

Trác Dịu Xuân vẫn hồng y ngây thơ bổng xuất hiện đằng sau dựa sát người vào, làm Nhan Hồng Anh chân cũng run rẩy rồi mà giọng cũng lắp bắp: "D-Dịu Nhi, sao nàng lại..."

 

"Hứ" Trác Dịu Xuân cười gằng, đè mạnh cằm: 

 

"Một tháng 6 ngày 2 canh giờ. Nếu ta không chủ động nhận nhiệm vụ thì sẽ không có cơ hội gặp được Tiểu Hồng mất thôi."

 

"Ùm, ùm". Một tiếng ho lạnh lùng bổng vang lại giúp tam nữ giảm lượng cẩu lương và Trác Dịu Xuân: "Xuỳ, có cần gấp gáp như vậy không? Tính tình này thật là ngày càng giống mẹ em khi xưa đó nha", quay đầu nhìn lại.

 

Chân nhẹ nhàng chạm đất, bước ra từ vết nức không gian, Tần Hạ Băng vẫn lam y - tóc vàng nhưng giờ đây nàng đã là một thiếu nữ 20, ngũ quan đã rút đi hoàn toàn vẻ non nớt khi xưa mà làm gương mặt gầy gò của nàng chạm đến mức gọi là tuyệt mỹ, thân hình cao quí chí cực - cần gì có đó lại cứ như một tuyệt tác điêu khắc nghệ thuật càng làm tôn lên nét đẹp độc hữu nhất của nàng - bầu không khí xa vời toát ra từ người của một Nữ Thần Băng Giá, cao - không thể chạm tới, đẹp - đến khôn cùng, và cũng cô độc đến giá lạnh.

 

Hai chân đặt nhẹ xuống nền đất đại sảnh, Tần Hạ Băng một bộ lam y, hai tay quàng ngực và vẫn giọng nói nhàn nhạt êm tai:

 

"Em chỉ muốn khuyên cô không nên có những hành động như vậy trước mặt tiểu bối. Chứ còn kẻ kia có tay có chân, nếu đã bình an thì cũng nên tự tìm đường quay lại đi, có gì mà em phải gấp?"

 

Không biết ai đã phi kiếm 2 canh giờ qua ba cái thành trì để đến thẳng Tuyết Tinh học viện dạ trời, còn giả vờ lạnh lùng, nhưng Trác Dịu Xuân đã lỡ mang tiếng trưởng bối nên cũng không muốn so đo với nữ hài, nàng tiếp tục lười biếng tựa đầu lên vai Nhan Hồng Anh vào đề chính:

 

"Mah, bây giờ các em muốn gấp cũng không được. Dù  chưa nói đến việc kể cả khi dùng không gian pháp tắc cũng phải mất 3 ngày mới đến được vùng khả khi, thì trước tiên chúng ta còn việc phải làm.”

 

Nói tới đây nàng quăng một ngọc giản chiếu lên gương mặt dễ thương của Âu Dương Như Ngọc rồi giải thích:

 

"Chắc các em cũng biết, hai tháng trước vì muốn mở rộng thế lực nên Vân Trung liên minh đã phái ba người quen với chúng ta: Dương Hoàng Long, Tả Bang, Liễu Lệ Vy ra khỏi môn phái đến thành Lưu Linh, tận dụng quang hệ với con gái thành chủ Âu Dương Vũ là Âu Dương Như Ngọc để lôi kéo một trong những hoá thần kì tu sĩ hiếm hoi vẫn chưa thuộc thế lực nào bên ngoài.

 

Tuy vậy, nhưng có tin báo lại là một tuần trước ba người bọn họ và Âu Dương Như Ngọc lại cùng mất tích. Theo suy đoán ban đầu nguyên do là năm ngày sau Vũ thành chủ sẽ mở một buổi lôi đài kén rể nên bọn họ cùng bỏ trốn. 

 

Nhưng vì hai tuần nay khắp nơi đều có những tin đồn về việc Vũ thành chủ đang bị thương rất nặng, thậm chí nguy kịch đến tính mạng, nên Vân Trung liên minh không mấy quan tâm việc của bốn người họ nữa, ta cũng chỉ vì tiện đường và người có chuyện là người quen của các ngươi nên mới chọn cái cớ này."

 

Tứ nữ nghe vậy thì nhìn nhau một cái rồi liền gật đầu quyết đoán, Tần Hạ Băng nhìn sang Trác Dịu Xuân báo cáo:

 

"Vậy chúng ta trước điều tra xung quanh thành Lưu Linh, đến ngày lôi đài tỉ thí dành phần thắng để ngăn chặn chuyện vô lí này rồi tiếp tục làm chuyện mình muốn."

 

Thật cứng đầu, vẫn không chịu nhận là muốn tìm nha đầu hắc ám, còn thích dính phiền phức như vậy, thật hết nói nổi bốn nha đầu này, Trác Dịu Xuân trải qua sáu năm thì căn bản là đã quá quen thuộc với cách hành sự của bốn học viên xuất sắc nhất và cũng phiền phức nhất trong lịch sử này, nên viện trưởng đại nhân cũng chỉ có thể gật đầu: 

 

"Được, trước lên đường rồi tính tiếp."

——————

 

Sau hơn bốn ngày ba đêm không nghĩ phi kiếm cùng xé rách không gian di chuyển mỗi khi Trác Dịu Xuân hồi phục thì lục nữ đã điều tra xong mấy khu vực lân cận ở vùng ngoài thành Lưu Linh.

 

Buổi chiều ngày thứ 4 các nàng kịp đến đăng ký tham gia và biết được thể thức thi đấu của cuộc lôi đài kén rể ngày mai.

 

Đầu tiên là muốn đăng ký cũng không phải đơn giản. Người muốn tham gia cuộc thi này phải dưới 25 tuổi. Gia cảnh tuy không bắt buộc là con cái trong danh môn vọng tộc hay phú hào một phương nhưng cũng phải tài sản dư giả, đủ tài nguyên tu luyện cho về lâu về dài, còn không thì phải nằm trong một tổ chức uy tín nào đó, đảm bảo được tương lai một chút. 

 

Tu vi thì sao cũng được nhưng nếu thấp quá thì thua là cái chắc, đi đăng ký làm cái gì? 

 

Tứ nữ đưa ra lệnh bài Vân Trung liên minh, đăng ký hoàn tất.

 

Tuy điều kiện hà khắc như vậy nhưng ứng viên lại lên một ngàn người nên thể thức thi đấu được Âu Dương Vũ quyết định là lôi đài tự do: 

 

Không chia bảng, mọi người tự chọn đối thủ mà đánh nhau 1 v 1 ở lôi đài trung tâm, kẻ thua sẽ bị loại, người thắng nếu được trọng tài chấp nhận thì sẽ được ra ngoài chửa thương, còn không thì chỉ có cách thắng liên tiếp 10 trận mới được ra nghĩ ngơi.

 

Sáu giờ sáng thì tỉ thí sẽ bắt đầu, đến chiều 5 giờ ngày hôm đó thì người còn lại trên lôi đài sẽ là người thắng cuộc, nhưng phải được thêm Âu Dương thành chủ chấp thuận nữa thì mới thành con rể tương lai của hắn.

 

Sở dĩ có thêm điều kiện này là vì tránh trường hợp “chim sẻ bắt ve diều hâu đợi phía sau” mà khiến một thí sinh chỉ đợi khi gần hết giờ mới lên sân tỉ thí, hốt cú chót. 

 

Nhưng khi Huỳnh Giao vừa đọc xong thể lệ thì môi liền nhếch cao, nàng nhìn ra ngũ nữ đang ngồi xung quanh bàn trà:

 

"Ai da, không phải chỉ cần Vũ thành chủ đồng ý là được sao hả? Chúng ta cứ đợi đến lúc gần cuối rồi thể hiện nổi trội nhất là được, quá tiết kiệm năng lượng nha!"

 

Nếu lên quá sớm - đánh mười trận xong ra nghĩ rồi đợi đến cuối giờ mới lên lại sẽ bị nói là hèn nhát, lên giữa giữa thì lại tốn quá nhiều sức lực, đây quả thật là một cách hay, Bạch Vân nghĩ tới đây thì đưa tay xoa đầu Huỳnh Giao, gật gù hài lòng:

 

"Tên hỗn đản kia ngoài để lại con bạch miêu chỉ trừ bán manh dễ thương rồi ăn với ngủ ra thì cũng dạy ngươi được vài chiêu nha A Giao ngốc."

 

"Chứ sao nữa? Đây là làm việc thông minh đó, quan trọng là hiệu suất!!". Huỳnh Giao ưỡn ngực mà đầy tự hào làm Tần Hạ Băng không khỏi che trán nhứt đầu:

 

"Nhưng bắt buộc phải bắt đúng thời điểm, hơn nữa kế hoạch này chỉ có thể cho một người lên lôi đài, các ngươi đừng giống người kia vì lười biếng mà dễ dàng buôn thả như vậy."

 

"Nhưng nếu thành công thì chúng ta có thể tiết kiệm thêm chút linh lực á, có thể nhanh hơn điều tra tung tích của Diệu Hoàng... Nhiều khi nhanh hơn một chút cũng có thể làm được rất nhiều chuyện..". 

 

Lục Linh hiếm thấy đồng ý với loại phương pháp này, nhưng lời nàng nói ra thật đã chạm đến lo lắng trong lòng của mọi người nên ngay cả Tần Hạ Băng cũng không nói gì thêm.

 

Vì vậy sáng hôm sau lục nữ tách rời với đám đông náo nhiệt, đứng sau bức bình phong bổ sung linh lực cho thức hải lưng chừng vì cuộc tìm kiếm Lý Diệu Hoàng mấy ngày nay và cả đêm hôm qua, cùng kiên nhẫn đợi đến thời cơ toả sáng nhất mà xuất hiện theo kế hoạch của Huỳnh Giao.

 

Tuy nhiên một kẻ hỗn đản đã đến chen ngang kế hoạch của họ.

 

Góc biện hộ:

 

Không phải mình muốn kéo dài nhịp truyện nên những chương gần đây có hơi ngắn đâu!! Chỉ là mình muốn các bạn lắng động về tính cách của những nhân vật mới nè nha, bề ngoài của ngũ nữ sau khi trưởng thành nè nha, rồi thưởng thức những điểm thú vị trong nhiều tình huống đa dạng nữa nha, tuyệt đối không phải làm biến, chắc chắn không phải vì làm biến đâu nha.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16