Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2: Nhược kê

821 0 3 0

Lý Diệu Hoàng hoàn thành 'khế ước song phương' liền đưa hai bạn nhỏ vào ngọc bội 'Không gian linh sủng' nghĩ ngơi, treo nó ở eo, nàng tiếp tục thông dông bước qua cánh rừng Hoàng Hôn, quay về Lý Phủ tại thành Thừa Thiên.

 

Tiểu Băng Băng - bạch hổ thần thú mới sinh vừa được cho ăn no, qua giây lát đã vô tư nằm ngửa bụng say giấc, để lại một mình Phượng Tiểu Tịch - chu tước rụn lông thành gà tây trần trụi, khí lực kiệt quệ nên nằm một chỗ âm trầm quan sát mọi thứ bên ngoài.

 

Tuy Phượng Tiểu Tịch vẫn có thể nhóm người qua lại để nhìn khung cảnh xung quanh nhưng làm vậy vẫn có chút đau nhức, mai thay nhờ vị trí đặt ngọc bội quá chu đáo nên nàng rất dễ dàng quan sát rõ ràng bốn phía.

 

Nhưng điều này cũng làm nàng ấn tượng lần nữa, nên chỉ đảo hai vòng mắt rồi lại ngẩng đầu nhìn lên Lý Diệu Hoàng, lần này nàng đã có dư giả thời gian quan sát kỷ đối phương một chút.

 

Vị ân nhân kì quái này chỉ là một thiếu nữ 14 - 15 với nét mặt non nớt và thân hình đáng thương, ngũ quan chưa nảy nở nhưng cũng có thể gọi là dễ nhìn, thật sự là một thiếu nữ bình thường nếu chưa tính đến đôi mắt lười biếng bất cần - "cá chết" của nàng ta, thứ đã huỷ mọi ấn tượng và định hình Lý Diệu Hoàng bắt buộc phải là một kẻ hắc ám, lập dị...

 

Nhưng nàng ta dường như cũng chấp nhận điều đó nên ăn mặt toàn đen, để tóc ngăn ngắn lưa thưa, và quan trọng nhất là hành động "đòi quà" cần nhiều cảm quan vừa nãy.

 

Lại cộng thêm cách đặc ngọc bội linh sủng thì phải nói Phượng Tiểu Tịch vô cùng ấn tượng.

 

Nàng tuy còn nhỏ nhưng cũng là một trong các vị thủ lĩnh của đại tộc nên làm gì không biết thế gian này có bao nhiêu dối trá, kể cả tình huống tốt nhất gặp được một kẻ gian dối nịnh bợ thì nàng chưa chắc gì đã không hiến tế linh hồn đồng qui vô tận với đối phương để bảo đảm cho Bạch Miêu một mạng, chứ đừng nói là chấp nhận kí khế ước và nằm đây.

 

Nhưng liệu có bao nhiêu người sẽ hiểu được ý nghĩa thẳng thắn của hành động "đòi quà" tham lam sổ sàng này giữa một thế nhân chỉ nhìn lướt qua bề ngoài như thế đây?

 

Nói nàng bị Lý Diệu Hoàng thuyết phục không bằng nói nàng mai mắn vượt qua bài kiểm tra đầy tinh tế của đối phương để được ngồi nơi đây.

 

Thật là một kẻ hắc ám, đồng loại luôn dễ dàng nhận ra nhau, Phượng Tiểu Tịch không khỏi mỉm cười lắc đầu với cô gái 14 chỉ gặp mặt hai khắc này. Nhưng muốn chắc chắn có phải đồng loại không thì chỉ còn cách tiếp tục quan sát, nàng lắc đầu thêm vài cái rồi tiếp tục nhìn ra bên ngoài.

 

Nhưng ngay khắc đó tiểu gà tây lại trợn to mắt kinh hải.

 

Phía trước nàng một đoạn, một góc đại thụ kì quặc sáng chói cả mãnh rừng xanh ươm, thân cây cao vút trọc lóc chỉ được vô số đường diệm văn li nhi bao phủ chảy dài tận đỉnh, chỉ có một mãnh lá xum xuê rũ rượi trên ngọn cây.

 

Đồ sộ uy nga nhưng cây chỉ mộc một quả duy nhất, quả đỏ căng mộng đơn độc lủng lẳng dưới tán cây kia lại làm cho mồi lửa "Cung Ly" - Thần hảo của chu tước tộc trong cơ thể Phương Tiệu Tịch ập đến một cơn khát vô bờ!!

 

Nếu nàng không lầm thì đây là Kim Ô quả, tuy không phải là thánh vật nhưng cũng là cực phẩm tài nguyên dùng để toi luyện cho Chu tước tộc!!!

 

Một thứ giá trị đắt đỏ dù ngay cả ở tiên giới đi nữa tự nhiên treo lủng lẳng đầy sơ hở như mời gọi thì hỏi làm sao Phượng Tiểu Tịch đang nghèo rách mồng tơi có thể không kích động?

 

"Vù". Dù đã kiệt lực nhưng tiểu gà tây trụi lông vẫn bất ngờ nhảy ra khỏi không gian linh sủng, chân mới chạm đất Phượng Tiểu Tịch liền cấm đầu điên cuồng lao tới thân cây Kim Ô quả.

 

Đến khi Lý Diệu Hoàng phát giác thì tiểu gà tây đã đúng bên dưới thân cây, nàng hốt hoảng truyền phong linh lực xuống chân nhảy tới bạn nhỏ:

 

"Đừng!"

 

Tiểu Tịch dễ dàng bị bắt lại, tốc độ của tu sĩ so với thể chất phàm nhân của nàng lúc này vẫn là trời vực, điều đó càng làm cho Phượng Tiểu Tịch thêm tức tói quát lớn:

 

"Ngươi làm cái gì vậy? Mau buôn ta ra! Hay là thấy Kim Ô quả vạn kim khó cầu nên trở mặt???"

 

"Gì mà vạn kim khó cầu? Nó chỉ là nhất giai linh quả thôi mà???". Lý Diệu Hoàng ngu ngơ chỉ một tay về phía một cây Kim Ô quả khác đang ở xa:

 

"Ở đây nó mọc thành rừng luôn á, ta cần gì dành với ngươi?"

 

Tu vi mất hết làm hạn chế thị lực, Phượng Tiểu Tịch không thể nhìn rõ tới nơi Lý Diệu Hoàng đang chỉ chỏ để xác minh, nhưng nàng lại vì câu đòi quà kia mà cho đối phương thêm một lần tin tưởng, nàng cũng là người nhậy bén nên vội vã hỏi thêm:

 

"Vậy không hái nó thì ngươi có thể kiếm cho ta nhiều Kim Ô quả phải không?"

 

"Tất nhiê, Ách". Tự tin được giữa chừng thì Lý Diệu Hoàng cũng phát giác được điều quái lạ, lắc lắc đầu cố tình nói nhiều một chút cho bạn nhỏ nắm được sơ bộ:

 

"Không được, ta cũng không hiểu nổi, kim ô quả tuy không phải là cao giai linh quả nhưng lại cực kì quí hiếm, công dụng lại cũng không có mấy, bình thường chỉ mang đi điều chế phục huyết hoàng hoặc trộn vào thức ăn cho linh thú nên không ai muốn săn tìm hay trồng trọt, dẫn tới việc hiếm lại càng hiếm hơn". Có thể sánh ngang với 8 giai luyện tài luôn!!

 

Lãng phí tới như vậy? Phượng Tiểu Tịch đã hiểu rõ, trên thực tế Kim Ô quả không chỉ là bảo vật đối với 'Cung Ly hỏa' và 'Diệm Khuynh hỏa' của chu tước tộc và tước linh tộc mà còn có rất nhiều đại dụng với tu sĩ có hỏa linh căn, nhưng phải cần phương thức luyện hóa riêng mới có thể phát huy được thần hiệu, bằng không tác dụng thật chỉ có thể sánh ngang một nhất giai linh quả vô dụng mà thôi. 

 

Nếu đúng như lời Lý Diệu Hoàng nói thì xem ra "Giới" này đã suy thoái nên không có phương pháp luyện hóa, cả diệm văn trên thân cây cũng thất truyền nên nhìn bề ngoài những đường diệm văn tí tẹo chạy dọc thân cây kia cũng chỉ giống các vòng đồng tâm của những loại cây thân gỗ bình thường, căn bản không thể phát hiện được sự bất thường. 

 

Nhưng không nhận ra thì thôi, nhất giai linh quả thì cũng là linh thạch, thậm chí còn rất quí hiếm, theo lẽ thường Kim ô quả phải do thiên tính tham lam nên bị hái sạch rồi mới đúng, mộc thành rừng ở đây thật rất khó hiểu.

 

Nhưng chỉ kịp nghĩ tới đây Tiểu Tịch bổng cảm thấy mình bị ôm ngang bay đi.

 

Đùng.

 

Một đầu khỉ nâu thân người lực lưỡng cao đến 1m8 - tu vi luyện khí tầng 9 đấm hụt một quyền xuống mặt đất nơi Lý Diệu Hoàng đứng giây trước. 

 

Nhưng nó không có ý định bỏ cuộc dễ dàng, lúc này lại phi thân truy đuổi.

 

Phượng Tiểu Tịch thì đã hoàn toàn thông suốt, bảo vật tuy vô dụng nhưng cũng là bảo vật, nhất định là có linh vật thủ hộ, ở giới này thì bọn hầu tử trước mặt là kẻ bảo vệ Kim Ô quả, để lấy nhất giai linh quả mà đánh nhau với luyện khí tầng 9 yêu thú đúng là không ai muốn làm. Nàng cũng có chút tự trách, xem ra cơ thể yếu nhược của nàng lúc này rất cần Kim Ô quả này nên mới dẫn đến việc bản năng lấn áp mà lao thẳng lên ngu ngơ như vừa nãy.

 

Tới đây thì Tiểu Tịch đã thấy mình cách thân cây Kim Ô một đoạn, nàng gấp đến nổi dùng cái cánh rụng lông lây mạnh tay Lý Diệu Hoàng:

 

"Cá chết nha đầu mau lấy quả đó cho ta, mau đi, đừng chạy, mau đi!"

 

Chậc, Lý Diệu Hoàng chậc lưỡi, nàng thật không muốn dính tới bọn Dã điềm hầu phiền phức này chút nào, nhưng bạn nhỏ là thần thú, vội vậy chắc chắn có lí do, đành phải làm thôi.

 

Aizz, thở dài thêm một cái Lý Diệu Hoàng mới xoay eo chuyển hướng phi thân, chân đạp mạnh vào cành cây đằng sau lấy đà biến tốc - lao tới!

 

Nhờ lợi thế phong hệ linh lực nàng đã lách người ra khỏi quỉ đạo tấn công của con Dã Điềm hầu, lướt qua nó tầm mắt dư thừa khoảng trống, nàng liền vun tay trái, một tấm lụa trắng từ ống tay áo bay ra khéo léo quấn chặc quả Kim Ô đang ở xa.

 

Lý Diệu Hoàng tăng lực tay kéo đứt quả đỏ, nhanh chóng chuyển tấm vải trắng cho Tiểu Tịch đang nằm trong vòng tay phải:

 

"Giữ hộ ta Nhược Kê."

 

Tiểu Tịch hớt hải dùng mỏ gặm lấy vải trắng, vội vã kéo nó lại.

 

Trong lúc đó Lý Diệu Hoàng đã quay về sau vung tay trái liên tục ném ám khí về con Dã Điềm hầu.

 

"keng, keng, keng". Phi châm không có sát khí bị kim hệ linh hầu quơ vài vuốt đã hất bay tất cả.

 

Khoảng thời gian ngăn ngắn đó Lý Diệu Hoàng đã đạp lên một nhánh cây khác bay đi, bỏ Dã Điềm hầu được một đoạn.

 

"Graaaaa~". Dã điềm hầu rống lớn một tiếng phẫn hận liền đu cây đuổi theo.

 

Thật sự là Kim Ô quả!!! Phượng Tiểu Tịch cầm tận cánh nên đã có thể chắc chắn là bảo vật, nhưng vừa ngẩng đầu lại thấy phía xa có một trái Kim Ô treo lũng lẳng khác, Tiểu Tịch gấp gáp ra lệnh:

 

"Phía trước còn một trái kìa Cá Chết nha đầu, mau hái đi!!!."

 

"Ách, này không được."

 

Lý Diệu Hoàng vừa dứt câu một con Dã Điềm hầu luyện khí 8 giai khác liền xuất hiện trong tầm mắt Tiểu Tịch, tiểu gà tây đành tiếc hận bỏ qua nhưng vẫn phải nói thêm:

 

"Nhưng ngươi phải kiếm trái khác hái đó!!"

 

Kim Ô quả thật lợi hại tới vậy? Lý Diệu Hoàng cũng không để ý thái độ kênh kiệu của đối phương mà chỉ bất ngờ, một thứ làm chu tước thần thú thất thố như vậy sẽ trân quí như thế nào? Nhưng nàng chỉ đành làm bạn nhỏ thất vọng:

 

"Ta lấy thêm không nổi, đợi chút ngươi sẽ hiểu."

 

Chạy thêm được 20 phút thì Phượng Tiểu Tịch cảm thấy mình chọn im lặng thật không lãng phí.

 

Nãy giờ cứ mỗi lúc Lý Diệu Hoàng tiếp cận một cây Kim Ô nào thì tầm mắt của nàng ngay sau sẽ xuất hiện thêm một con Dã Điềm Hầu hung hăng đu tới.

 

Việc này thì thị lực xa và tính hiệu của bầy đàn báo tới kêu gọi phòng vệ thì có thể giải thích được đi, nhưng 3 lần Lý Diệu Hoàng cố tình dừng lại khi chắc chắn đã bỏ xa tầm mắt của luyện khí đỉnh phong tu sĩ thì chưa đến 1 phút sau mấy con Dã Điềm Hầu lại xuất hiện, đặc biệt là còn nhắm chính xác ngay vị trí của các nàng lao tới.

 

Phạm vi quá xa và sự chuẩn xác tuyệt đối này giúp Tiểu Tịch đã có thể chắc chắn: Bọn Dã điềm hầu này có thể dùng thần thức cảm nhận xung quanh!!! 

 

Phải tiến giai trúc cơ tu sĩ mới coi như bước chân vào "Đạo", nhờ bắt đầu câu thông thiên đạo nên khi đó họ mới có thể sinh ra thần thức để cảm nhận mọi vật xung quanh, bọn Dã Điềm hầu này ăn trúng cái gì mà luyện khí là đã có thể đưa linh thức ra ngoài để truy đuổi các nàng???

 

Nhưng Phượng Tiểu Tịch không quan tâm nguyên do lắm, thứ làm nàng đau đầu là cách để chôm được Kim Ô quả từ bọn phiền phức này. 

 

Bất quá không chôm được thì thôi, nhị nữ nhờ tốc độ ưu việt của phong hệ linh lực dưới chân Lý Diệu Hoàng nên chỉ qua một lúc cấm đầu chạy đã thoát khỏi bầy Dã Điềm hầu hung hăng, tiếp cận một ngôi thành đơn sơ.

 

Nhưng các nàng lại không đi cửa chính ở lộ lớn, Lý Diệu Hoàng chủ động đổi hướng lướt qua những con hẻm nhỏ vắng bóng người, tuy cô quạnh nhưng lại vô cùng tỉnh lặng.

 

Nhờ vậy mà cũng chẳng cần bon chen hay giả tạo với ai, ba sinh linh như một định mệnh của những kẻ khốn khổ cùng nhau bước trên một con đường riêng biệt sau lần đầu gặp gỡ.

 

Qua một lúc Lý Diệu Hoàng đã quay về căn phòng thân yêu mà không ai phát hiện.

 

Nàng vội vã đặt hai bạn nhỏ thần thú xuống giường rồi liền sử dụng 'Tẩy Thể thuật' xóa dấu vết đánh nhau, lập tức lao ra khỏi phòng vì từ lúc đánh nhau với đại thổ xà cũng mất một khoảng thời gian tương đối.

 

Cũng mai người lười biếng như nàng luôn luôn trừ hao một chút thời giờ cho mọi chuyện, nhờ vậy mà lúc này Lý Diệu Hoàng cũng không trể 'giờ cơm xum hợp' thần thánh của gia đình.

 

Băng Băng bạch miêu có vẻ đã trải qua một ngày dài, vô cùng mỏi mệt, sau khi được đặt xuống giường chỉ ngốc đầu "nha, nha" hai tiếng rồi lại cuộn tròn thân người nhỏ nhắn ngủ như chết.

 

Phượng Tiểu Tịch lướt hai ba vòng mắt căn phòng thiếu vắng bóng dáng hoa lệ của thiếu nữ mới lớn thì gấp đến không kịp, hai mắt nhắm nghiền lại, lập tức nuốt trọn lấy quả Kim Ô nàng vẫn ôm chặt nãy giờ, mỏ nhấp nháy niệm một pháp quyết cổ xưa.

 

Mồi lửa 'Cung Ly hỏa' - thần hoả chảy dày trong huyết mạch của Chu tước từ khắp nơi cơ thể của Phượng Tiểu Tịch vội vã ùng ùng hội tụ bao bộc chặt chẻ quả đỏ, bên ngoài cơ thể tiểu gà tây rực rỡ huyết quang chói mắt, Hỏa Dương chi khí bên trong lại lần lượt theo một thứ tự đặc biệt mà tách từng mảng của linh quả.

 

Mỗi bộ phận vừa tách ra xoay tròn trong tầng tầng bảo lửa, chúng dần dà hoà tan thành thuần hỏa chi khí, sau đó tiếp tục đi theo dòng chảy "Cung Ly" hoả vận chuyển khắp tất cả nguyệt đạo hỏa hệ trên cơ thể Phượng Tiểu Tịch.

 

Một cảm giác ấm nóng dễ chịu nhanh chóng lan toả, cơ thể yếu nhược được thuần hoả chi khí kỷ lưỡng uẩn dưỡng nhanh chóng phục hồi, linh căn bị tổn thương do bức bách dùng mệnh chiêu lấy tốc độ chóng mặt mà khôi phục.

 

Đúng là bảo vật, chỉ qua 20 phút Tiểu Tịch đã lấy lại khả năng tu luyện, tiến giai luyện khí tầng 1, nhưng điều đó chỉ càng làm khao khát với Kim Ô quả của nàng mãnh liệt hơn.

 

10 phút sau thì quả Kim Ô cũng đã bị ngốn sạch, Phượng Tiểu Tịch dứt ra thì lập tức tập trung hết tin thần, suy nghĩ kế sách hiệu quả thu lấy trái Kim Ô.

 

Dựa theo màn lúc nãy thì có thể chắc chắn bọn Dã Điềm Hầu kia chưa sinh ra linh trí, bằng không nếu lợi dụng thần thức nhìn xa để chia ra đón đường chặn đánh thì Cá Chết nha đầu kia đâu dễ dàng trốn chạy như vậy.

 

Chúng ta có thể lợi dụng điều đó mà dùng "Điệu Hổ Ly Sơn", để Cá Chết thu hút bọn chúng chạy xa, rồi nàng và Băng Băng dễ dàng trộm lấy Kim Ô quả đã không ai thủ hộ.

 

Nhưng nếu làm vậy thì hiệu suất cũng không cao, bọn Dã Điềm Hầu này quá lì lợm, một ngày cùng lắm chỉ lấy được 2 3 quả vì mất rất nhiều thời gian trốn chạy và giới hạn thể lực của Lý Diệu Hoàng. 

 

Hơn nữa nếu lập đi lập lại kế hoạch này nhiều lần hay tham lam dẫn dụ quá nhiều kẻ địch cùng một lúc thì kế sách này quá nguy hiểm, bọn linh hầu chưa chắc đã không bắt bài, không phải lần nào cũng có thể thuận lợi thoát thân như hôm nay, lỡ như bị vây công thì chết không thể chết hơn.

 

Nhưng có một thứ có thể giải quyết vấn đề này: Ẩn nặc khí tức pháp bảo - một loại linh khí có thể giúp tu sĩ che dấu khí tức bản thân trước linh thức của người khác.

 

Nếu có nó thì Lý Diệu Hoàng có thể thoải mái dẫn dụ số lượng lớn kẻ địch chạy một vòng, đến khi nhận được tín hiệu thì kích hoạt chức năng che dấu khí tức, với tốc độ nhanh đến bất thường của nàng ta thì việc trốn chạy khi không bị linh thức theo dõi chắc chắn sẽ nước chảy mây trôi.

 

Kéo dài được một thời gian dài như vậy thì đã đủ cho nàng và Băng Băng hốt hết Kim Ô quả, năng suất càng quét chắc chắn sẽ tăng gấp ba bốn lần!! 

 

Đây thật sự là giải pháp mà Phượng Tiểu Tịch cảm thấy tối ưu nhất, hiệu quả và an toàn hơn rất nhiều so với việc đánh nhau gây ra động tỉnh, dễ thu hút sự ý.

 

Nhưng một vấn đề khác lại suất hiện: Đào ở đâu ra pháp bảo Ẩn nặc khí tức?

 

Tuy nhìn phủ đệ Lý Diệu Hoàng đang ở thì có lẽ nếu cố gắng nàng ta có thể đủ linh thạch mua một kim đan hạ phẩm ngọc bội ẩn nặc, nhưng ngôi thành này cả phi kiếm cũng không thấy ai phi, gia đinh cận vệ trong Lý phủ thì tu vi chỉ luyện khí 1 2 tầng, rất nhiều người còn là phàm nhân, nên có thể khẳng định tu vi tu sĩ ở nơi đây chắc chắn thấp đến đáng thương.

 

Làm sao có nơi nào bán Kim đan binh khí đây? 

 

Muốn nhanh thì chỉ còn cách là tự mình luyện chế.

 

Mà trên thực tế bảo bối ẩn nặc khí tức không dễ luyện chế như vậy. Cần ít nhất kim đan kì mới có thể luyện ra và sử dụng được.

 

Mai thay kẻ địch chỉ là mấy con hầu tử tu vi luyện khí tầng 9, nếu nàng dựa vào một chút thành tựu luyện khí ở tiên giới của mình thì vẫn có thể ép thấp phẩm chất pháp bảo, giảm độ quí hiếm của luyện tài, đồng thời biến đổi phù ấn đặc trưng của Ẩn Nặc khí tức với thiên đạo, khả năng luyện chế thành công chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.

 

"Aizz". Tới đây thì Tiểu Tịch lại thở dài.

 

Bạch Miêu ngu ngốc mới sinh chỉ biết ăn với ngủ.

 

Nàng hiện tại thì tu vi, lông vũ, bổn mệnh pháp bảo đã mất hết, chỉ nhờ luyện hóa trái Kim Ô quả khi nãy mới vừa lấy lại một chút khả năng cảm nhận linh khí. Chắc chắn cũng không cách nào luyện khí được ngay lúc này.

 

Chỉ còn lại một mình Lý Diệu Hoàng, luyện khí tầng 7, 14 tuổi tiểu nha đầu...

 

Dù đã làm hết mức nhưng hi vọng hoàn thành kế hoạch duy nhất này thật quá mỏng manh.

 

Nhưng sức hút của Kim Ô quả quá lớn, nên sau khi Lý Diệu Hoàng trở về phòng thì Tiểu Tịch vẫn giải thích lại toàn bộ kế hoạch, đưa cho nàng ta một quyển ngọc giãn, cùng một đuốc "Cung Ly Thần hỏa", xem như để không thẹn với lòng...

 

Nào ngờ Lý Diệu Hoàng đọc xong cách luyện chế thì lại nhếch môi, thì ra đây là phù ấn ẩn nặc khí tức, nàng chỉ nói một câu:

 

"Chút nữa ta quay lại". Rồi đã vội vã cầm theo đuốc thần hoả lao đi luyện khí, vì nàng đã có một ý tưởng trong đầu.

 

Góc lướt:

 

Hai tập sau sẽ là hệ thống tu luyện và phiên ngoại.

 

Hệ thống tu luyện thì có spoil á, mấy bạn cân nhắc một chút nhaaaaaa.

 

Còn phiên ngoại thì chương 120 mấy bạn đọc lại cũng được...

 

Ở đây mình sẽ để các đẳng cấp tu luyện cho nhân tộc trước:

 

Luyện khí (12 tầng) — Trúc cơ — Thối Thể — Kết Đan (chỉ cần thối thể tầng 5) — Nguyên Anh ( bắt buộc thối thể xong) — Hoá Thần — Động Hư — Độ Kiếp (9 kiếp) — Phi Thăng.

 

Chương 3 bắt đầu luyện khí, yay.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16