Phía đông quảng trường Hồng Khuynh.
Đùng, graoo, đùng,... Một con hắc kì lân cao 4m dùng cơ thể cường hãng của mình chống trội từng đợt móng ưng, mã cước phủ tới như mưa phùn của hai linh bản hai tên kim đan trung kì một ưng, một mã.
Ngọn hắc diễm từ người nó bắn ra lấp loé bao quanh 5 trúc cơ thiếu niên và một lão giả, biến ảo đa đoan hổ trợ bọn họ trước sự vây công của hơn 30 thối thể kì tu sĩ xung quanh.
A Ngao một mình gồng gánh, cực kì khổ sở.
Lúc này chiến trường lại có biến động.
"Tiểu thư thuộc hạ đến giúp người!". Hai nam tử ma tộc tu vi kim đan sơ kì một hắc - một bạch bổng nhiên xuất hiện hét lên từ đằng xa rồi lao vào vùng chiến.
Kengg~. Âu Dương Như Ngọc đang chéo song hoả linh kiếm hai tay cầm cự cùng hai thanh linh kiếm bị Ám Vong hoả hút sạch linh lực của hai kẻ địch, lúc này nghe thấy giọng nói quen thuộc, nàng liền mừng rỡ nhìn về hai nam tử vừa mới xuất hiện:
"Vĩnh Thúc! Sang Thúc!"
Đùng, đùng, đùng,....
"aaaaaa….."
Hai nam tử khi đó đã lao lên một đao - một kiếm quơ ngang hạ hơn mười mấy thối thể kì bên ngoài vòng vây rồi tiếp đất lần nữa, Lý Vĩnh tiếp tục thét lớn:
"Bọn cặn bã ăn cháo đá bát! Vũ đại ca trước giờ đối xử với các ngươi ra sao?"
Đùng. Tên yêu tộc mã hình trúng một vuốt vồ của A Ngao lăng xổng xoài trên mặt đất, hắn việc đầu tiên khi ngồi dậy là quay sang căm hận nhìn Lý Vĩnh:
"Hừ, ngươi có dám nói hơn 15 năm nay ngươi không bị bọn giả nhân giả nghĩa nhân tộc kia đè đầu cưỡi cổ? Không phải đại ca trúng cổ trùng cũng là do tên Tư Diệt kia hại sao? Tất cả chỉ tại sự xuất hiện của nha đầu này!!!"
Tên mã hình mấy câu cuối đã nghẹn khuất rống to, dứt câu hắn còn điên cuồng hơn xưa linh lực cả người như ngưng thật nâu sẩm dưới bốn chân lao đến hướng Âu Dương Như Ngọc.
Lý Vĩnh thấy vậy cũng bạo rống: "Tên ngu ngốc. Thế là ngươi nói giáo cho giặc sao?", rồi liền cầm đao lao về phía hắn.
Nhưng ngay thời khắc đó Thái Sang vẫn đứng im lặng đằng sau nãy giờ bất ngờ tiến vào trạng thái ma hoá.
Đùng. Một kiếm với 4 kiếm mang sắc bén toàn lực chém bay Lý Vĩnh nằm la liệt trên mặt đất, nhưng Thái Sang vẫn không dừng lại mà lao lên tiếp tục một kiếm toàn lực đâm tới đồng bạn.
A Ngao lúc này tu vi đã kim đan tầng 3, nàng đứng bên kia thấy vậy liền một vuốt phá sơn xuống mặt đất gầm to:
"Graoooooooooo."
Ầm, vèo. Một vòng tròn đen ngồm từ dưới chân A Ngao nhanh chóng bao phủ nền đất bán kính 500m.
Vùng ám hệ lĩnh vực mới hình thành ngay khắc đó khiến chuyển động của tất cả địch nhân bên trong chậm như rùa bò.
Keng. Một cột hắc diễm nhờ đó đã đủ thời gian đánh tới giằng co với linh kiếm của Thái Sang, giúp Lý Vĩnh có cơ hội thở dốc.
A Ngao cũng tận dụng thời cơ lao lên vung một vồ đánh bay tên mã hình yêu tộc đang điên cuồng lao lại.
Nhưng tên ưng hình yêu tộc nhân lúc sơ hở này liền đập mạnh đôi cánh đang phát sáng ngân quang của mình, toàn lực bắn gần trăm lưỡi dao gió xuống hắc kì lân.
Đùng, đùng, đùng, đùng, ẦM. A Ngao bị đánh văng ra xa, bụi bay đầy trời.
Ám hệ lĩnh vực theo đó cũng nhanh chóng biến mất.
"Tiểu hắc!!!". Âu Dương Như Ngọc thét lớn rồi cùng Liễu Lệ Vy lao lại hố sâu, còn Lý Vĩnh lúc này cũng đã kịp lấy lại thăng bằng, tiến vào trạng thái ma hoá một đao mang theo 4 đao mang rực lửa bổ thẳng tới Thái Sang.
Keng. Đao kiếm đối nhau, Lý Vĩnh nhìn đối phương qua đường chéo hai thanh binh khí mà thét lớn:
"Kể cả ngươi cũng vậy sao Thái Sang?"
"Hừ". Thái Sang hừ lạnh một tiếng, khoé mắt liếc nhìn Âu Dương Như Ngọc giọng không cảm xúc:
"Ngươi nhìn thái độ mà không biết Vũ đại ca định chọn tên Băng Hạ Hạ kia làm tân thành chủ sao? Thành Lưu Linh là nhà của chúng ta, ta thà chính tay mình phá huỷ nó chứ không muốn để bọn cặn bả nhân tộc dùng nó làm chuyện bất nghĩa."
Lý Vĩnh mở to mắt kinh ngạc trong tích tắc rồi lớn tiếng: "Ngươi"
bịch, bịch, bịch,... Sáu người nhóm Âu Dương Như Ngọc và mấy gã thối thể bổng đồng loạt ngã lăng trên mặt đất bất tỉnh!!!
Lý Vĩnh lúc này thật là điên rồi rống to:
"TÊN HÈN HẠ, Ngươi Dám Hạ Độc Thủ Với Nữ Hài?"
Tâm trạng Thái Sang lúc này cũng không đỡ hơn Lý Vĩnh là mấy, hắn thật là chưa làm gì, nhưng lại thấy không gian xung quanh bổng dưng vặn vẹo, Thái Sang liền hét to:
"Là ảo trận!! Cẩn thận!!!"
Hai tên ma tộc tuy cũng đã cảm thấy nhưng Âu Dương Như Ngọc đã ở trước mắt, cơ hội ngàn năm có một không thể bỏ qua nên bọn chúng vẫn cố chấp tiếp tục bức hết tốc lực lao lên cố bắt lấy Âu Dương Như Ngọc.
Vụt, vụt, vụt,.... Hàng trăm mũi huyết tên đỏ sẩm sát khí trùng trùng xé gió từ trời cao đâm xuống!
Nhưng kì lạ là trong mắt tên ưng tộc chúng cứ lập loè không thấy rõ phương hướng, cũng không thể ước lượng sức mạnh, buộc hắn dừng lại vội đập cánh, VÙu~, tạo ra một đường bảo vũ rộng thênh thang đánh tới đoàn huyết tên.
Nhưng khi những mũi huyết tên gần chạm vào cơn bảo chúng lại quỷ dị bất ngờ lập loè rồi VỤT, đổi hướng bay vụt xuống bên dưới đón đầu đường chạy của tên mã hình.
hí hí hí. Tên mã hình cũng phải thắng gấp nhảy lùi ra sau tránh né.
Phập, Phập, Phập,... Trăm mũi huyết tên vừa cắm xuống mặt đất, Huỳnh Giao cả người bao bộc hồng lôi bất ngờ ngưng thật ngay sát cạnh tên mã hình vung đao tới:
"Nộ tuyệt đao pháp, Phách thiên nhai!!!"
Bốn đường trăng khuyết ẩn ẩn bốn đao mang quyết tuyệt theo 'Lôi Minh Đao' hồng rực quyết tuyệt xẹt ngang hong. ĐÙNG. Tên mã hình ăn trọn bị chấn bay ra xa.
"Áee~". Tên Ưng Hình rỗi tay trên không hét dài, đã chuyển thân lao xuống Huỳnh Giao!
VÙ, VÙ, VÙ,... 7 mũi huyết tên khí tức bức bách gấp 10 khi nãy tiếp tục bắn tới phía tên ưng hình, nhưng tốc độ này trong mắt kim đan trung kì tu sĩ vẫn chưa đủ thần hiệu để một chiêu làm hai lần.
Bóng hình đại ưng liền bất ngờ lượn ra sang ngang, vù vù vù, 7 mũi huyết tên liền bay hụt lên trời cao, còn tên ưng hình lại nuột nà bẻ hướng lần nữa, lượn quanh một vòng rồi đã tiếp tục xé gió lao xuống hướng Huỳnh Giao đang bỏ chạy!
VÙ. 7 mũi huyết tên tưởng đã bay xa lúc này như có nam châm tựa như cũng bất ngờ chuyển thân truy đuổi theo bóng hình đại ưng.
Tên ưng hình đưa thần thức nhìn ra sau lúc đầu còn bất ngờ, giây sau lại nhếch môi cười gằn, đập cánh xoay thân chờ đợi huyết tên!!
Nào ngờ, Phập, Phập, Phập, "Áeeeeee~"
7 mũi tên không phải là ảo ảnh như dự đoán của hắn mà đâm thẳng vào da thịt, không biết là vì thẹn hay sao mà tuy chỉ như dao đâm vài cái lại làm tên ưng hình mãnh tướng kim đan kì rống to như vậy.
Thời gian nãy giờ cũng đã đủ cho Huỳnh Giao chạy lại tụ hợp với Lục Linh và Bạch Vân.
Sáu người nhóm Âu Dương Như Ngọc nằm xuỵ lơ trên ba thanh phi kiếm đang được ba cô gái xinh đẹp bạch, lục, hồng cấp tốc chở đi.
"Bọn vô dụng!!". Thái Sáng quát to, tay lại không dừng lại khắc nào đã chém tới một đường kiếm khí hướng tam nữ.
Kengg~. Lý Vĩnh xuất hiện một đao phủ kiếm quát lớn: "Mau đem tiểu thư chạy đi, để ta cằm chân bọn chúng!"
Bạch Vân, Lục Linh, Huỳnh Giao xoay đầu nhìn lại thì sựng người giây lát rồi hiểu ý nhìn nhau gật đầu một cái.
Đem toàn bộ sáu người nhóm Âu Dương Như Ngọc ném lên phi kiếm đã biến lớn của Lục Linh, Huỳnh Giao cằm chặt đại đao nhảy xuống phi kiếm.
Bạch Vân cũng theo ngay sau nhưng hai tay liên tục kết ấn thuật.
Lục Linh cũng vương sẵn "Mộc Vũ cung" ở sau cùng.
Tam nữ chiến ý ngập trời đối mặt hai tên yêu tộc kim đan trung kì.
ẦM.
"Graooooooooooo"
Một con hắc kì lân cao 5m tu vi kim đan tầng 4 từ dưới hố sâu nhảy lên đứng chắn tuyến đầu cho tam nữ, gầm lớn một tiếng kinh thiên:
"GRÀOOOOOOOOOOO~"
Là tiếng của A Ngao, còn mấy mỹ nhân kia... Là Các Nàng!!!
Băng Hạ Hạ cùng Hoàng Diệu Diệu lúc này cũng vừa mới tới, trên không cách đó một đoạn thấy tình cảnh trước mắt thì Lý Diệu Hoàng chân vội vã đạp ra sau.
BÙM, "Yến Phong" cháy rực biến thành sao chổi, VÙu~, "Phong hệ thiên can giáp" xuất hiện lần nữa mà hai cánh rộng lớn đằng sau phấp phới, Băng Hạ Hạ biến thành Lý Diệu Hoàng tay tế xuất "Ám Linh Xích" rống to:
"A Ngao, Ám Vong Hoả, Đêm tiên vong."
"Graoooooooo."
A Ngao nghe giọng nói quen thuộc lại lần nữa gầm to. Hắc diễm cứ thế thế như nước lũ từ cả người nàng bay đến theo lực hút của Đêm Tiên Vong rồi hoà hợp cháy bừng trên thân "Ám Linh Xích" của Lý Diệu Hoàng.
Phong hệ thiên can giáp cũng theo đó biến thành “Ám hệ thiên can giáp”, đôi cánh rộng lớn đằng sau lại quay về nguyên thuỷ áo choàng đen nhưng lúc này lại cháy rực hắc diễm khiếp người!
Đùng. Một cô gái tóc buộc đuôi ngựa, cả người giáp phục toàn đen oai phong đâm sầm ngay giữa chiến trường, đứng cạnh hắc kì lân, tay rũ rượi hắc xích cháy bừng, đưa ánh mắt bất cần đầy yêu mị nhưng sát khí lại không thể che dấu được nhìn chằm chằm hai bóng hình cự thú.
Hai tên yêu tộc kim đan trung kì lại sợ hãi đến nhích người ra sau trước áp lực từ trúc cơ tầng 4 tu sĩ.
"LÀ NÀNG!!". Lớn lên hờ hững mà thật xinh đẹp, quá giống vương giả lười biếng! Hì, thật rất hợp nha, Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân không hẹn mà cùng đồng thanh lẫn suy nghĩ trước nhan sắc và khí chất đã trưởng thành của cô bạn nhỏ năm xưa.
Riêng Tần Hạ Băng nãy giờ cũng đang tăng nhanh tốc độ phi kiếm lao xuống, lúc này khi tận mắt dung mạo thật của người kia thì lại sựng người trên không, lòng không biết đang suy nghĩ gì mà ánh mắt lại mê muội trong phút chóc đó.
"Graooooo". Nhưng tiếng gầm quen thuộc từ lại truyền đến làm nàng thức tỉnh. Mặt không hiểu vì sao lại nhiễm một tầng sương đỏ, Tần Hạ Băng chuyển mắt xuống không gian linh sủng, môi khẽ nhếch, rồi lại nhíu mày nhìn xuống mười mấy tu sĩ đăng giằng co.
ĐÙNG. Lại có thêm người lao xuống giữa vùng chiến hai phe!
Cả bọn kinh hải đưa mắt đề phòng thì khi khói bụi tảng ra, một lão giả đã cháy đen cả nữa gương mặt, hai mắt nhắm nghiền nằm bất tỉnh trong hố đen ngay giữa chiến trường.
Áp lực từ người hắn bùng phát xung quanh lúc này tuy rất mỏng manh nhưng cũng đủ để tất cả hai phe chiến trường khẳng định chỉ cần một hơi thở của hắn cũng đủ nghiền nát mạng sống của bọn họ!!
"Như Ngọc sao lại bất tỉnh?"
Một thanh âm trầm ấm uy nghiêm nam tử truyền đến trả lời câu hỏi của tất cả mọi người, Âu Dương Vũ hoàng phục hai tay chấp sau lưng đạp không từ trời cao đưa mắt nhìn xuống.
"Vũ đại ca". Lý Vĩnh liền buôn đao quỳ một gối hành lễ.
"V-vũ đại ca/ T-Thành chủ đại nhân". Thái Sang, hai tên ma tộc, cùng mấy chục thối thể kì tu sĩ sượng người một chút rồi cũng quỳ xuống lắp bắp hành lễ theo.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)