Lý Diệu Hoàng giờ phút này đã được chuyển đến một căn phòng đá giản dị.
Nàng đã năm ngày năm đêm lăng qua lộn lại trên chiếc giường sơ sài của mình, càng nghĩ nàng càng không hiểu nổi Dương Bạch Trì.
Thái độ của đối phương tuy rất bình thản nhưng lại không kém phần nghiêm túc. Nếu như đã là thẳng thắn thì ông ấy bắt nàng tìm đâu ra một vị phật đây?
Phật tộc chỉ là chủng tộc tồn tại thời thượng cổ, lật hết sách thì thông tin về Phật cũng chỉ vỏn vẹn không tới năm dòng. Trong đó đã có một câu tục ngữ trêu đùa "gặp thần sát thần, gặp phật sát phật"...
Đừng nói là hắn bắt nàng tìm Phật mà chính hắn cũng không tìm nổi ở nơi do chính mình cai quản, cho dù có cho nàng ra ngoài thì nàng cũng không biết mình phải tìm tới năm nào tháng nào mới tìm được một bộ cà sa.
Càng nghĩ, Lý Diệu Hoàng càng bực mình, lúc này nàng liền lớn tiếng phát hoả:
"Tiến bối. Tiền bối. Ngài đang ở đây phải không?"
Theo thanh âm của Lý Diệu Hoàng vọng khắp gian phòng, một lão giả râu tóc bạc trắng đẩy cửa bước vào, ánh mắt hiền từ nhìn thiếu nữ 14 đang nhíu chặt mày trên giường:
"Có chuyện gì? Ngươi đã tìm được Phật?"
Lý Diệu Hoàng thề là nàng phải cố kìm lắm mới nhịn được không lên tiếng chửi người, sau khi hít thở vài hơi lấy lại bình tỉnh, nàng bắt đầu thận trọng hỏi:
"Vẫn chưa tìm được, nhưng ngài có thể nhắc lại cho ta hai điều kiện nếu muốn rời khỏi đây lần nữa được không?"
Dương Bạch Trì tuy hành động có chút cổ quái nhưng tâm tính lại không tệ, nghe nàng hỏi vậy hắn cũng không mất kiên nhẫn mà vẫn từ tốn giải thích lại lần nữa:
"Được. Như ngươi đã biết ta chính là tàn hồn của Dương Bạch Trì, được tạo ra để phục vụ mục đích là chứng minh Phật thật sự tồn tại, hoàn thành chấp niệm của hắn.
Vì vậy theo lẽ thường thì nếu ngươi thực hiện xong tâm nguyện của hắn, ta sẽ tự động có thêm quyền năng giúp ngươi, Lâm Vân cốc sẽ tự động nhận ngươi làm chủ mà cho phép ngươi ra vào tuỳ ý.
Còn không thì nếu muốn ra ngoài ngươi chỉ còn cách đạt được tu vi cao hơn hắn, phá vỡ Lâm Vân cốc."
Lý Diệu Hoàng chưa bao giờ là kẻ mơ mộng, việc tìm Phật vô lý như vậy nàng chắc chắn sẽ không ôm hi vọng. Nhưng độ kiếp cảnh? Phải mất bao lâu nàng mới có thể đạt tới cảnh giới đó?
Nhưng nàng còn một lời hứa cần phải thực hiện, dù có mất bao lâu, dù có trả giá như thế nào, nàng cũng phải ra khỏi đây và quay trở về tìm các nàng.
Lòng tư tưởng đã quyết, Lý Diệu Hoàng bắt đầu lên tiếng mở tiền đề:
"Nếu vậy thì tiền bối sẽ thực hiện mọi yêu cầu của ta khi ở đây?"
"Tất nhiên là không phải. Như ngươi nói hôm qua vậy đó, trả lời những thứ này là quyền lợi cơ bản của ngươi. Nếu ngươi có những yêu cầu khác thì phải trả lời thêm câu hỏi". Dương Bạch Trì hiền từ, từ tốn, xé nát trái tim nhỏ bé của Lý Diệu Hoàng lần nữa.
Sau một lúc hít thở thật sâu kìm nén cảm xúc, Lý Diệu Hoàng không lên tiếng chửi người mà lễ phép nói:
"Vậy xin tiền bối đưa ra câu hỏi."
Dương Bạch Trì thấy nàng quyết tâm như vậy thì có chút bất ngờ, nhưng hắn không thể làm gì hơn là thực hiện bổn phận:
"Vậy được, tuy ngươi thật rất đặc biệt, nhưng câu hỏi sẽ không dễ hơn chút nào."
Sau khi Lý Diệu Hoàng gật nhẹ đầu, Dương Bạch Trì thay đổi hoàn toàn thái độ, tiêu sái bước đi, giọng lại hùng hồn vang vọng:
"Thứ gì tuy rất gần, nhưng sẽ không bao giờ đến. Có ba câu trả lời đúng, đúng một ý ngươi sẽ được yêu cầu ta làm một việc."
Lý Diệu Hoàng nghe xong câu hỏi thì trừng lớn mắt cả kinh, nhưng nàng kinh hoảng là vì câu hỏi này quá dễ!!
Ban đầu Dương Bạch Trì không bắt nàng tìm thiên sứ cho ông ấy thì nàng đã thầm thấp nhan cho thiên địa rồi, nhưng không ngờ câu hỏi "qua ải" lại là một câu hỏi khôn lõi in đầy trong sách bán bên vệ đường!!!
Lý Diệu Hoàng có chút cảm giác không dám tưởng tượng, nên nàng thật cẩn thận trả lời từng chữ:
"Ngày mai, tương lai, đường chân trời."
Giờ đã đến lượt Dương Bạch Trì trừng lớn mắt kinh hãi nhìn Lý Diệu Hoàng, câu hỏi này khi xưa hắn gần ngàn tuổi mới nghĩ ra, không ngờ một nha đầu 14 tuổi chỉ trong chưa đầy hai phút đã có thể dễ dàng đưa ra đáp án hoàn toàn chính xác! Nghĩ tới đây, Dương Bạch Trì có chút không phục, lòng hiếu thắng của một cuồng tri thức nổi lên, hắn tiếp tục hỏi liền câu nữa:
"Thứ gì tay phải của ngươi không bao giờ thể cầm được?"
"Tay phải của ta". Lý Diệu Hoàng lần này trả lời nhanh hơn một chút.
"Trả lời trong mười giây. Một cây táo có năm cành, trên mỗi cành có sáu ngọn, mỗi ngọn lại có 9 nhánh, trên mỗi nhánh mọc một trái. Hỏi có bao nhiêu lê trên cây?"
"Không có trái lê nào vì là cây táo."
"Tại sao mắt con người lại nhìn về phía trước?"
"Vì để con người luôn hướng tới tương lai."
"Làm từ 'long lanh' toả sáng nhất có thể trong 6 từ mà chỉ dùng từ tả."
"Long lanh lấp lánh kiêu sa."
"Trong thế giới nào thì ma tộc không có mắt?"
"Một thế giới chỉ toàn là màu đỏ."
..... Cứ như thế qua hơn 20 câu:
"Hai con cua thuỷ linh đàm, một"
"Con màu xanh vì con màu đỏ đã chính". Lý Diệu Hoàng thở dài một tiếng, yếu ớt trả lời.
Dương Bạch Trì lúc này tức giận đến râu tóc cũng dựng đứng lên, hắn thật không thể tin được là trên đời này lại có người thông thái đến như vậy, lần này thậm chí còn chưa đọc xong câu hỏi nha đầu trước mặt đã trả lời đúng, hắn thật nhịn không nổi nữa, liền giọng bực dọc với tiểu bối:
"Sao ngươi có thể trả lời những câu hỏi uyên thâm này dễ dàng mà còn nhanh đến như vậy?"
Lý Diệu Hoàng trong lòng lúc này cười khổ không thôi, nàng thật không muốn giả vờ suy nghĩ để lừa một lão giả ham thích kiến thức như vậy, dù sao ông lão trước mặt cũng không phải là người xấu, hơn nữa nàng cũng đã có dự định riêng. Nghĩ tới đây, Lý Diệu Hoàng rụt cổ lại, li nhi cẩn thận:
"Ta nói cũng được, nhưng tiền bối phải hứa là không được nổi giận và mấy câu trước vẫn còn tính hiệu lực mới được."
Dương Bạch Trì lúc này chỉ quan tâm đến nguyên do kiến thức của Lý Diệu Hoàng, hắn không nghĩ được nhiều liền hào sảng chấp thuận:
"Được, quân tử nhất ngôn."
"Là vậy nè tiền bối, thực ra những câu hỏi thông thái này ở thời nay được lưu hành rất nhiều ở nhân tộc, con nít ba tuổi cũng biết vì chúng được viết trong sách bán giá rẻ". Nói tới đây đã thấy Dương Bạch Trì sốc đến độ trừng lớn mắt đứng hình, Lý Diệu Hoàng lập tức chuyển giọng dụ dỗ nói vội:
"Nhưng tiền bối cũng đừng nên buồn phiền, điều này cũng chứng tỏ ta có thể nói cho tiền bối rất nhiều những câu hỏi như thế này đúng không? Nhưng..... giá cả là một câu là một yêu cầu nha."
Dương Bạch Trì bị dỗ ngọt thành công hoàn hồn, hốt hoảng che dấu tử khí vô tình vì mình mất kiếm soát mà ùa ra ở lưng. Sau một lúc suy nghĩ, hắn lấy lại vẻ hiền từ mà gật đầu thẳng thắn:
"Ngươi cũng là một hài tử thật thà, được, một câu ta chưa biết bằng một yêu cầu, những câu nãy giờ ngươi trả lời được cũng tính. Yêu cầu đầu tiên của ngươi là gì?"
Được đối phương khẳng định, Lý Diệu Hoàng vui vẻ tới mức cười có chút ngây ngô mà hỏi ra câu hỏi đầu tiên:
"Tiền bối khi đưa ta vào đây, bên cạnh còn có ai không, một con gà tây lông cam chẳng hạn?"
"Con chu tước thần thú kia đã biến thành dạng trứng, đang nằm trong không gian linh sủng của ngươi. Tuy ta không thể biết rõ tình trạng của nó vì không thể tiếp cận, nhưng nó không gặp nguy hiểm đến tính mạng". Vì câu hỏi này mà hảo cảm của Dương Bạch Trì đối với Lý Diệu Hoàng lại tăng lên mấy phần, nên hắn rất có tâm trả lời.
Lý Diệu Hoàng vội vàng kiểm tra không gian linh sủng treo ở đai lưng, nhưng hành động này lại làm nàng sực nhớ mình bây giờ không thể vận dụng linh lực. Sau một tiếng thở dài, Lý Diệu Hoàng tiếp tục lễ phép hỏi:
"Chẳng hay tiền bối có thể cho ta biết tình về tình trạng cơ thể của mình lúc này?"
Sau một lúc chọn từ, Dương Bạch Trì không trả lời mà hỏi ngược lại nàng:
"Trước, ngươi có biết linh căn là gì hay không?"
"Mong tiền bối chỉ giáo". Lý Diệu Hoàng vì an toàn mà ôm quyền hành lễ.
Dương Bạch Trì từ nãy giờ đã quen với quyết tâm của nàng, nên cũng không bất ngờ mà tiếp tục kiên nhẫn giải thích:
"Linh căn cơ bản là để chỉ khả năng hấp thu linh khí của tất cả tế bào trong cơ thể sinh linh. Ngươi là ngũ linh căn nên tế bào sẽ hấp thu ngũ hành linh khí mới có thể cường hoá cơ thể, giúp ngươi tiến giai."
Thấy Lý Diệu Hoàng gật đầu biểu hiện mình đã thông suốt, Dương Bạch Trì tiếp tục nói:
"Lần trước vì ngươi lấy thân mình làm vật dẫn nên dẫn đến mộc hệ linh khí của Nguyệt Tiễn hươu, thuần chính kim khí của Thuần Kim Tinh hoa và Hoả Dương chi khí của Cung Ly hoả đồng loạt vận chuyển khắp cơ thể, càn quấy tàn phá từng tế bào.
Nhưng sau đó, ngươi lại mai mắn có thêm thổ hệ và thuỷ hệ thêm vào mà đủ năm loại thuộc tính linh khí giống linh căn của ngươi, và nhờ con chu tước kia đã dùng sẵn phù ấn gì đó làm cho năm loại linh khí kia không phá huỷ mà lại cùng hoà hợp, thay đổi thể chất của ngươi."
"Nhưng ta hiện tại không thể thấy được đan điền của mình, dù tu vi có mất hết thì cũng không hợp lí đi?". Lý Diệu Hoàng phát hiện điều không đúng.
"Tuy là năm loại linh căn đã thay đổi thể chất của ngươi, nhưng kim hệ, mộc hệ linh khí lại quá ươn ngạnh, nên bây giờ cơ thể ngươi có hai vấn đề:
Thứ nhất: tuy nói là có đủ năm loại nguyên tố, nhưng kim hệ và mộc hệ lại quá nhiều, thuỷ, thổ hệ lại quá ít nên chúng hoàn toàn chưa cân bằng, ảnh hưởng đến việc tu luyện của ngươi, nên con chu tước kia đã tạm thời phong ấn lại.
Tuy vậy nếu sau này ngươi có thể dùng kì trân dị bảo để bù đắp cho hai loại linh căn thiếu sót, làm cho cả năm cân bằng thì chẳng những có thể hoàn toàn chửa lành mà linh căn của ngươi cũng sẽ trở thành ngũ hành hỗn độn thiên linh căn trong truyền thuyết."
Người như Lý Diệu Hoàng chỉ nghe được là ở Lâm Vân cốc này không có kì trân dị bảo giúp nàng chửa trị linh căn, nên nàng chẳng những không vui mừng mà còn buồn khổ không thôi.
Phản ứng của nàng làm Dương Bạch Trì có mấy phần buồn cười, nên hắn giữ lại một số chuyện và nói tiếp:
"Thứ hai: cơ thể ngươi bây giờ quá yếu, đừng nói là mở hoàn toàn phong ấn chửa trị linh căn, cho dù mở một chút cũng không chịu nổi mà bạo tử. Vì vậy, ngươi đầu tiên là cần luyện thể."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)