Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 100: Băng Hạ Hạ xuất hiện

487 0 1 0

Âu Khải Binh là lực lượng chủ lực dưới trướng Âu Dương Vũ. Nổi tiếng thiện chiến, kỹ luật nghiêm minh và tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ cho Tán Long Minh lên đến 90%.

 

Nên vì vậy phúc lợi cao không cần phải nói, số linh thạch mỗi tháng của đội trưởng một sư đoàn thậm chí ngang với một trưởng lão đại môn phái - 1 thượng phẩm linh thạch. 

 

Nhưng yêu cầu khảo ngạch cũng vì vậy mà rất khắc khe, đội trưởng một sư đoàn tu vi ít nhất cũng phải thối thể kì đỉnh phong cho chủng tộc khác hoặc kim đan kì đối với nhân tộc.

 

Hôm nay Âu Dương thành chủ nổi tiếng trọng kĩ cương đã phá lệ lên tiếng thì độ hấp dẫn của cơ hội này không cần phải bàn cải. Đám đông bên dưới cứ bàn tán không thôi.

 

"Chà, bọn thí sinh chắc chắn sẽ rất liều mạng nha, kèo này khó rồi, ngươi nghĩ tên Băng Hạ Hạ này có thể lấy được mỹ nhân?"

 

"Ngươi điên hả, không có con hắc kì lân và đám tuỳ tùng tuấn tú kia thì hắn chỉ là trúc cơ tầng 4 tu sĩ, ngươi nhìn xem trên hàng bảo lưu tu vi thấp nhất là bao nhiêu?"

 

"Đúng đó, ngươi nghĩ hắn chịu nổi một đấm của Khang Tinh chủ tu luyện thể?"

 

"Cái đó thì chưa biết nhưng chắc chắn gặp tên thiên tài Trúc tộc kia thì một chưởng hắn cũng không chịu nổi."

 

"Đúng, người ta đường đường là 19 tuổi thối thể kì tầng 2, thiên tài đứng đầu thế hệ."

 

"Thật không biết con gái Âu Dương thành chủ nhìn người sao nữa, tu vi thì không được, tính tình thì quá nóng nảy không biết tiến lùi, aizz, ta chỉ tiếc ta không nằm trong hàng chờ đó thôi, bằng không là ta lên cũng được nhận rồi."

 

"Haha, ngươi mà trên đó chắc chắn là thế vị trí cơ hội "bàn thắng danh dự" lớn nhất của tên bổn công tử đang trên lôi đài kìa."

 

"Hahahahaha."

 

Kẻ háo danh bất chấp như Vĩnh Phúc từ lúc Lý Diệu Hoàng xuất hiện đã cắn răng nghiến lại mà tiến lại bám sát nền đá bên dưới lôi đài.

 

Nên khi Âu Dương Vũ vừa dứt lời hắn liền trở thành người nhanh chân nhất dành quyền thách đầu, bước lên đứng đối diện với Lý Diệu Hoàng.

 

Ai da, hôm nay là ngày đánh cẩu nam nhân hay sao vậy? Lý Diệu Hoàng bất ngờ gặp người quen thì môi nhếch cao vui vẻ không thôi, chắc mạnh tay một chút thì Niệm Lương sẽ bớt chọc nàng vài câu nha, hè hè.

 

"Hahaha, tên ra vẻ! Bổn công tử cho ngươi biết thế nào mới là ngầu, ực, ực,..."

 

Vĩnh Phúc còn không biết mình là kẻ bi ai như thế nào, hùng hổ doạ người xong liền lấy ra 4 bình 2 đỏ 2 xanh dịch dược uống ừng ực.

 

Sức mạnh tốc độ của tu sĩ trúc cơ tầng 8 liền cường hoá gấp 5 lần, Vĩnh Phúc lập tức dậm nát mặt đất lao lên. Chỉ trong tích tắc nguyên anh pháp kiếm chỉ còn cách Lý Diệu Hoàng đang đứng yên bất động 5m!

 

Bốp.

 

Một âm thanh điến người lúc này bổng vang vọng cả quảng trường.

 

Ầm, ầm, ầm,... Vĩnh Phúc bất ngờ lăng vòng trên mặt đất lôi đài.

 

"Là ai? Là ai đánh bổn công tử???". Nhưng rất nhanh hắn lại ngẩng đầu lên lần nữa mà hét to khó hiểu, để lộ một bên mặt sưng tấy in rõ ràng 5 dấu tay.

 

Tiếng cười um trời lúc này từ khắp nơi truyền lại:

 

"Phốc, hahahahahaha, mặt hắn, mặt hắn."

 

Vĩnh Phúc nhìn qua ánh kiếm rõ ràng một mặt chù dù của mình thì thẹn quá thành giận, không quan tâm gì khác liền hét lớn với cộng cỏ cứu mạng duy nhất: 

 

"Ngươi chết cho ta!!!"

 

Vĩnh Phúc lần nữa lao lên đâm lên linh kiếm hướng nam tử hững hờ hắc bào.

 

Bốp.

 

Ầm ầm ầm.

 

Nhưng Lý Diệu Hoàng lại nhếch môi tán hắn lăng vòng trên mặt đất lần nữa.

 

Hai bên mặt Vĩnh Phúc giờ đã in đều hai dấu tay 5 ngón sưng tấy, cả thành Lưu Linh liền cười rộn lên:

 

"Hahahaha, cười chết ta rồi, đánh hay lắm!"

 

"Hahaha, tên này cũng thật không chỉ có con hắc kì lân kia đi."

 

"Hahaha, tốc độ này ngang với trúc cơ tầng 9, thật rất khá."

 

"Haha, nhưng ngươi đừng quên tên Vĩnh Phúc kia còn có bộ giáp nữa, tên này tuy nhanh nhưng chưa chắc thắng được đâu."

 

Bốp, ầm ầm, bốp, ầm ầm, bốp, ầm ầm,.. 

 

Lý Diệu Hoàng cứ thế vung tay tát tới, còn Vĩnh Phúc cứ thế liên tiếp lăng vòng quét đất.

 

Ba phút trôi qua Vĩnh Phúc ngã lăng không dưới 30 lần, đầu thì lúc này cũng sưng như đầu heo rồi, nhưng độ hung hăng của hắn không giảm lại tăng:

 

"Tên chết tiệt! Hôm nay lão tử chết cũng bắt ngươi phải chôn cùng". Dứt câu thì một bình linh dịch toát ra nồng nặc linh lực bổng xuất hiện trên tay rồi Vĩnh Phúc liền ngửa đầu một hơi uống hết.

 

"Thiên, đó là siêu cấp cường dịch."

 

"Cái gì? Loại 100 cực phẩm linh thạch có thể cường hoá cơ thể gấp 20 lần đó hả? Phá của!!."

 

"Nhưng tốc độ của hắn cũng đã ngang với thối thể kì rồi, rất xứng đáng, xem ra lần này tên Băng Hạ Hạ này chết chắc rồi."

 

VÙu. 

 

Vĩnh Phúc đã xé gió lao lên tiếp cận mà không quan tâm lời bọn bên dưới nói gì, giờ đã xuất hiện trước mặt, VÙ, một kiếm đâm lên thẳng tim nam tử hờ hững!

 

Vèo. Lúc này tốc độ của Lý Diệu Hoàng đột nhiên biến thiên lần nữa mà lách người sang trái.

 

Ầm. Nguyên anh pháp kiếm chỉ đâm nát mặt đất.

 

Vĩnh Phúc trừng mắt kinh hoảng, còn trước ngực hắn lúc này là một mãnh trống không hoàn toàn sơ hở trước mắt đối thủ đang gần sát người.

 

Chíu. Ngũ hành thiên can giáp vàng chói của hắn liền biến thành một bộ thổ giáp đen tuyền cứng cáp ý đồ giảm sát thương.

 

Lý Diệu Hoàng khoé môi chỉ càng nhếch cao, theo nụ cười của nàng là một đôi song rựa ánh bạc xuất hiện trên hai tay mà cùng hướng mặt lõm vào Vĩnh Phúc, hai mũi nhọn hoắc đã đính lên mặt sau thổ giáp cứng cáp của hắn.

 

Lý Diệu Hoàng tăng lực tay rị song rựa xuống. "ẦM". "Song Ngã" kéo cả người Vĩnh Phúc đập thẳng xuống mặt đất.

 

"Enng~". Khi Vĩnh Phúc ngẩng đầu lần nữa đã thấy một lưỡi rựa ngân sắc ngân lên ngay cổ mình và Lý Diệu Hoàng trong hình dạng nam tử đang từ trên cao nhìn xuống nhếch môi cười với hắn: 

 

"Ngươi thua."

 

"Wowwwwwwwwwwwwwww."

 

"Bộp bộp", "Hay quá hì hì". Âu Dương Như Ngọc chỉ vổ nhẹ tay khen một câu đã thấy Âu Dương Vũ ở kế bên nhìn qua chằm chằm, nàng liền đổi giọng nũng nịu: 

 

"Cha~~"

 

"Hừ". Âu Dương Vũ chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt sang chỗ khác.

 

"Cách dùng binh khí rất hiểu quả, thật rất có ý tứ". Cả Nhan Hồng Anh chiến lực kinh người cũng thốt ra lời khen thì bên ngoài quảng trường đã bùng nổ rồi.

 

"Tốc độ tên Hạ Hạ này thật cổ quái, sao trúc cơ tầng 4 có thể nhanh tới vậy?"

 

"Binh khí cũng quá cổ quái đi, ai lại đi dùng rựa đánh nhau."

 

"Ngươi chẳng biết gì cả, chính vì ít người dùng nên không ai có thể đoán trước được cử động của hắn, tên này rất lợi hại."

 

"Còn ta thấy thì chưa chắc vậy, hắn chỉ nhờ kỹ xảo chiến đấu nên mới thắng được tên hạng bét kia, nếu so kỹ xảo chiến đấu thì tên song kiếm tu khi nãy mới là nhất!"

 

Còn trên lôi đài lúc này sau một hồi dây dưa thì cuối cùng Vĩnh Phúc cũng bị bắt buộc thua, Âu Dương Kinh dơ cao cờ đỏ tuyên bố:

 

"Băng Hạ Hạ chiến thắng trận đầu tiên." 

 

"VÙu~". Lời nói vừa dứt thì một cơn cuồn phong đỏ sẩm từ hàng ghế bảo lưu nổi lên.

 

"Aaaaa~~".

 

Mấy thí sinh trúc cơ tầng 9 tu sĩ ở đó bị đánh văng thét dài còn Chương Nhị đã đứng trên lôi đài, ôm quyền với Lý Diệu Hoàng: 

 

"Cách chiến đấu của ngươi rất đặc biệt, Chương Nhị, mời!"

 

"Băng Hạ Hạ, mời". Lý Diệu Hoàng cũng để hai tay ra trước ôm quyền theo, rồi nàng nhếch môi.

 

Xẹt, Kengg~. Nàng đã nhếch nhẹ người, tay nhanh như chớp đưa một thanh rựa sang ngang đỡ lại huyết kiếm đã bất ngờ đâm tới của đối phương.

 

Tay còn trống của Chương Nhị nhanh chóng đâm tới thêm một kiếm.

 

Lý Diệu Hoàng liền xoay tròn thanh ngân rựa đang giằng co với huyết kiếm vào quỉ đạo thanh kiếm sọc kẽm đang đâm tới, hướng cả hai lên cao.

 

Vù, vù, vù, Xeng, Keng. Ngân rựa phá vỡ thế công, cả ba đã bị khoá chặt chuyển động trên cao.

 

Vù~. Tay còn lại của Lý Diệu Hoàng nhân khoảng trống liền quơ tới thêm một thanh rựa khác!

 

Chương Nhị cả kinh nhanh tay buôn hai thanh huyết kiếm lách người né tránh.

 

Xẹt. Nhưng góc độ quơ rựa của Lý Diệu Hoàng lại khéo léo chệch 12 độ, ngân rựa vừa chính xác cắt một đường trên tay Chương Nhị. Nhưng hắn vì chịu thương cũng thành công chụp lại song kiếm rồi lần nữa chém tới.

 

Lý Diệu Hoàng lại nhếch môi đảo tay.

 

Keng, keng, keng, xẹt,.... 

 

Hai bên cứ thế cứ điên loạn đánh lên, Chương Nhị cứ thế thua một gang liên tiếp dính thương. Sau hai mươi chiêu hắn đã bị "Song Ngã" gây hơn mười lằng máu dài ngoằn.

 

Mắt thấy tình thế không ổn Chương Nhị một chiêu vung ngang hất văng song tựa trên tay nam tử hững hờ, lấy thế nắm chặt song kiếm bùng nổ linh lực quát lớn: 

 

"Nhị huyết thập lục vũ."

 

17 kiếm khí xọc ngắc theo đó xuất hiện xoay quanh hai thanh huyết kiếm trên tay. 36 kiếm khí tàn bạo đồng loạt chém tới, Chương Nhị tăng mạnh thế công!

 

Lý Diệu Hoàng nhếch môi thông dông, vận chuyển kim hệ linh khí lên "Song Ngã". Hai thanh rựa phát sáng chói loá ngân sắc cùng lúc quơ ngang.

 

Xoãng. Khí thế Song Ngã như bất bại quơ văng song huyết kiếm!

 

Lý Diệu Hoàng một rựa chém nát 36 kiếm khí đối phương! Nhân lúc Chương Nhị mất đà còn phân tâm kinh hải nàng liền nhanh chân bồi thêm một cước. 

 

Ầm. 

 

Chương Nhị bị một cước ngay bụng, bất tỉnh bay thẳng xuống lôi đài.

 

"Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa." 

 

Toàn thành Lưu Linh lúc này đều trợn mắt cả kinh.

 

"Sao có thể như vậy? S-sao hắn có thể một rựa chém bay ba mươi sáu kiếm khí tàn bạo như vậy được?"

 

"T-ta nghĩ c-chắc là nhờ hai thanh rựa kia thôi."

 

"C-chắc là vậy phải không, l-là sức mạnh của con nhà thế gia thôi phải không?"

 

Bọn tu sĩ bên ngoài có thể không nhìn ra nhưng những cao thủ luyện thể như Nhan Hồng Anh và Huỳnh Giao ở ngoài rìa quảng trường sao có thể không thấy được "Song Ngã" tuy sắc bén kinh người nhưng cũng phải nhờ sức mạnh từ thể chất của nam tử hờ hững quá ưu việt mới có thể dễ dàng một chém bay ba mươi sáu kiếm ý của Chương Nhị như vậy.

 

Và bên ngoài hàng ghế bảo lưu cũng có một luyện thể tu sĩ nhìn ra, làm hắn nhịn không nổi mặt cười hớn hở phi thân bay tới.

 

Khang Tinh bất ngờ xuất hiện trên lôi đài một đấm xoắn cả không khí thẳng tới! 

 

ĐÙNG. Lý Diệu Hoàng dễ dàng đưa tay chặn lại, tiếp tục mượn thế xoay người vung tay trái thẳng tới phản công.

 

ĐÙNG. Song quyền lần nữa đối kháng.

 

Rắc. Nắm tay Khang Tinh lại là bên thét lên!

 

Đùng. Còn hắn thì bị kình lực đánh bay!

 

"Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"

 

Cả thành Lưu Linh lần nữa bùng nổ tiếng hò reo, còn Khang Tinh thì hét dài một tiếng: 

 

"Aaaaaaaaaaaaa"

 

Một đường linh khí đỏ sẩm mờ nhạt theo tiếng thét xuất hiện lượng lờ quanh thân hắn, cơ bắp cả người liền phì nhiêu cấp tốc, cơ thể Khang Tinh lúc này bổng cường hãng lên gấp đôi!

 

Rắc. Hắn dậm mặt đấm dưới chân thành bụi phấn lao lên đấm tới Lý Diệu Hoàng.

 

Nàng chỉ khẽ mỉm cười, cũng liền tay không tiếp chiêu, "đùng, đùng, đùng,..", nắm tay, vai, cùi chỏ, đầu gối, gót chân của hai người họ lúc này đều đã thành binh khí mà sắc bén hiểm hóc, liên miên nhắm ngay điểm hiểm yếu của đối vương chém tới, chiêu chiêu sát cơ, hai thân thể cường hãn điên loạn như vũ bảo đối kháng trên lôi đài.

 

Dư kình tản ra từ trận chiến đã phá nát bốn phía mặt đất xung quanh, ba động từ từng đòn thế inh ỏi đến điến tai tu sĩ bên dưới, một trận chiến không có tiểu xảo, không có chiêu thức linh lực, mà thể chất là duy nhất điều cả hai đang phủ định lẫn nhau.

 

Đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng,...

 

Qua hai mươi chiêu Khang Tinh thất thế hoàn toàn, cả người đầy thương tích nhưng cơ thể hắn cũng ngày một cứng cáp hơn mà đã dàn theo được nhịp độ của Lý Diệu Hoàng.

 

Nàng thấy thế liền thét khẽ trong lòng: "Như Lai tạng kinh tầng 2 kích hoạt".

 

Đùng. Quyền tiếp theo liền chấn bay Khang Tinh!

 

Đùng, đùng, đùng, đùng,... 

 

Lý Diệu Hoàng tiếp tục lao lên chấn Khang Tinh hơn mười đấm. Lúc này lại thấy đối phương dần dà bắt được nhịp lần nữa nàng quyết đoán tiếp tục thầm quát:

 

"Như Lai tạng kinh tầng 3 kích hoạt."

 

Đùng. Lý Diệu Hoàng một cước đá bay Khang Tinh với cơ thể cường hãng gấp ba lần.

 

"Cơ thể hắn thật quá cường hãng luôn á!!!". Huỳnh Giao phía rìa ngoài lúc này mở to mắt lớn tiếng kinh hãi.

 

"So với ngươi thì sao hả A Giao ngốc?". Bạch Vân cũng hiếm thấy chú ý xoay qua hỏi, nhưng Huỳnh Giao chỉ thật thà lắc đầu:

 

"Hắn vẫn chưa dùng hết thực lực nữa, nếu cho ta tiến vào ma hoá và dùng đao thì có thể ngang cơ với sức mạnh cơ thể của hắn."

 

"Cái Gì???". Bạch Vân hét lớn, ngươi là đệ nhất thiên tài của ma tộc đó trời, chủng tộc được xưng tụng là tuyệt đỉnh thể tu trên Tân Đại Thế giới đó, ma vệ tầng 8 dùng hết thực lực chỉ bằng hắn trúc cơ tầng 4 dùng tay không là cái gì hả? 

 

"Là thật đó". Nhưng Huỳnh Giao chỉ có thể gãi gãi đầu cười khổ.

 

"Như Lai tạng kinh tầng 6 kích hoạt". Lý Diệu Hoàng quát khẽ rồi cơ thể bổng cường hãng lên thêm gấp đôi lần nữa.

 

ĐÙNG. Nàng dậm mặt đất dưới chân thành bụi phấn lao tới một đấm dứt điểm!

 

Ầm. Chênh lệch tốc độ quá lớn, Khang Tinh dính trọn một quyền, nằm bất tỉnh bên ngoài lôi đài với nụ cười thoả mãn trên môi.

 

"WOWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWW"

 

"Thiên, tên Băng Hạ Hạ này có thật là trúc cơ tầng 4 không? Hắn thắng liên tiếp đánh ngất hai thiên tài rồi đó!."

 

"L-là thật, t-thật là trúc cơ tầng 4, h-hắn sao có thể mạnh như vậy?"

 

"M-má ơi, t-tuổi trẻ tài cao."

 

"T-thật quá khó tin nổi, xem ra chức vô địch đã có chủ rồi."

 

Không chỉ mấy mươi vạn tu sĩ toàn thành Lưu Linh lắp bắp mà trên khán đài chính Liễu Lệ Vy cũng trừng lớn mắt kéo lại Âu Dương Như Ngọc thì thầm vào tai đối phương:

 

"Ngươi đã biết trước hắn lợi hại như vậy?"

 

Tuy nàng không muốn thừa nhận nhưng từ lúc thấy kim hệ linh lực tinh thuần của Lý Diệu Hoàng truyền vào "Song Ngã" thì đã nhận ra đối phương mạnh hơn Dương Hoàng Long rất nhiều.

 

Âu Dương Như Ngọc nghe vậy thì cười tới hai mắt híp lại li nhi, vỗ vỗ vai bạn nhỏ giọng đầy tự hào: 

 

"Đúng đó, ta đã nói hắn rất lợi hại rồi mà, hắn như vậy vẫn chưa dùng hết thực lực đâu á."

 

"Hừ". Âu Dương Vũ nghe vậy thì càng đố kị với Lý Diệu Hoàng hơn, đang định tiếp tục làm khó đối phương thì hắn bổng sực nhớ thương thế trong người.

 

"Aizz".  Âu Dương thành chủ không khỏi thở dài, nhưng khi hắn nhìn trận chiến giữa nam tử hờ hững và thiên tài Trúc tộc Kiều Lữ đang diễn ra bên dưới thì liền có chung một nghi ngờ với nhóm lục nữ.

 

Góc nhấn mạnh:

 

Chương sau rất hay nha nha nha, tâm ý Lý Diệu Hoàng sẽ được toả bài...

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16