Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 69: Lỗi ai?

449 0 2 0

Quay trở lại hiện tại, sau khi nghe xong thông báo, Cung Lệ Ngọc phi kiếm xuống chân núi thì nơi đây đã là một mãnh hổn loạn.

 

Tất cả mọi người đánh nhau chết sống, không phân biệt địch ta gặp người cứ tung chiêu, bên miệng là tiếng chửi rủa um trời sỉ vả chủng tộc, dòng họ, thế lực của kẻ đang đối đầu. 

 

Trung tâm của vùng chiến là một thiếu niên tuấn tú thư sinh tóc bạch kim cả người mặc cực phẩm linh khí, chiến lực siêu quần lấy một địch 20 vẫn chiếm thượng phong. Tuy tài năng và vẻ ngoài tuyệt hảo như vậy, nhưng lời nói của hắn lại làm cho Cung Lệ Ngọc nuốt không vào:

 

"Các ngươi dùng Nguyệt Tiễn hươu uy hiếp, ép buộc các lộ anh hào truy bắt năm người Hạ Băng thật sự rất bỉ ổi, giờ ngừng lại vẫn còn kịp!"

 

Kẻ bên trong mới vừa càn rỡ nhìn Cung Lệ Ngọc lúc này cũng ở đó, vừa một kiếm đâm tới, Văn Không vừa cười khinh bỉ:

 

"Ngươi ngu ngốc hay chẳng là thiếu muối? À không, ngươi là đang ghen tị. 

 

Ghen tị vì tất cả mọi ngươi gọi ngươi là tên bạc tình bạc nghĩa trong khi tôn vinh mấy ả kia, ghen tị vì mấy ả lại nổi bật hơn ngươi ở Lâm Vân cốc này. Vì vậy ngươi đến đây là để chứng tỏ ngươi cũng rất nổi bật, rất lợi hại đúng không? Tên giả nhân giả nghĩa!"

 

Tư Đồ Lập dường như bị nói trúng tim đen mà thẹn quá thành giận, ĐÙNG, một kiếm toàn lực chém văng Văn Khôn và ba mươi mấy tu sĩ đang quay quanh hắn, rồi lại quát lên:

 

"Ăn nói xằng bậy! Tư Đồ Lập ta làm người đỉnh thiên lập địa. Hôm nay ta sẽ giúp mọi người ở Lâm Vân cốc này lấy lại tự do!"

 

Hắn nói tới đây cả bọn Vương Tinh cũng đã tiến lại phía sau Cung Lệ Ngọc. 

 

"Tên tiểu tử này chiến lực rất khá, để ta lên". Một gã thối thể kì đã gấp gáp tế xuất linh kiếm phi thân tới Tư Đồ Lập.

 

"Của ta!!". Cả bốn tên hắc y nhân đứng sau Vương Tinh cũng vội vã lao lên tranh công.

 

Keng, keng, keng, keng,...

 

Thế là năm tu sĩ thối thể kì cùng lao lên giáp công Tư Đồ Lập, bọn chúng chiêu chiêu hiểm ác đều muốn lấy mạng kẻ thù, nhưng lại thiếu đi độ tinh xảo và sự phối hợp nên kiếm thường cảng kiếm, chưởng lại ngăn chưởng.

 

Tư Đồ Lập nhờ đó cũng không rơi xuống hạ phong, hắn kích hoạt toàn bộ mười mấy cực phẩm linh khí trên người, trên tay Phong Hoả kim đan bảo kiếm điêu luyện, nhẹ nhàng như trúc mây mà uyển chuyển chém tới.

 

Lôi hoả linh khí bàng bạc tuông ra đối kháng thế công ít ỏi còn dư thừa của năm tu sĩ cao hơn Tư Đồ Lập một cảnh giới trước mặt mà không kém cạnh chút nào.

 

Hai bên cứ thế đánh hơn trăm chiêu thì một tiếng hưu rếu vang vọng trong thiên địa, gương mặt xinh đẹp của Cung Lệ Ngọc lúc này lại hiện lên một nụ cười đắc ý, vì điều đó có nghĩa Nguyệt Tiễn Hươu đã bay về tới!

 

Biết mình đã mất cơ hội lập công hiếm có, năm tên thối thể kì hắc y nhân tiếc hận mà một kiếm vung ra lấy thế lùi lại phía sau, để lại Tư Đồ Lập một mình trống vắng.

 

Cũng không vì bị "bỏ rơi" hay sắp đối đầu với nguyên anh kì vương thú mà sợ hải hay buồn khổ gì, gương mặt anh tuấn của Tư Đồ Lập lúc này chỉ càng thêm hào hứng, vì hắn biết thời điểm mình thể hiện sắp đến. 

 

"Đến Đây!!!!"

 

Tư Đồ Lập quát lớn, chiến ý xung thiên, cả người linh lực bùng nổ phi thân đâm "Lôi hoả song tinh" bảo kiếm thẳng hướng không trung, cả người linh khí quang toả hoá thành hình bóng hoả lôi song long dài gần 80 trượng gào thét đến Nguyệt Tiễn hươu!

 

Nào ngờ đối mặt song long hoa mỹ, Nguyệt Tiễn hươu chỉ rếu lên một tiếng rồi một cước thẳng xuống.

 

Đùng. Lôi hoả song long bị mộc hệ linh khí một cước nứt toạc bể nát. 

 

Tư Đồ Lập đâm thẳng xuống mặt đất như sao xẹt, không đỡ nổi một kích của Nguyệt Tiễn hươu!

 

Vương Tinh lúc này nhanh như chớp lao thẳng về phía vùng chiến, mà không phải về phía Tư Đồ Lập đang trên đất.

 

Chưa rõ mục đích hành động của hắn thì Lâm Chí bất ngờ xuất hiện một kiếm đâm tới, xé rách khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính của Vương Tinh. 

 

Vương Tinh dính phục kích cũng phản ứng rất nhanh, nhân lúc đối phương đang lố đà đâm tới lập tức chuyển chiêu dùng cẳng tay hất kiếm đối phương lên cao, tay phải bắt lấy tay trái đối phương, Lâm Chí hoàn toàn bất động, dễ dàng cũng bị Vương Tinh xé khăn che mặt. 

 

Cả hai đều hoàn thành mục đích, chưởng đối chưởng rồi cùng bay ngược ra sau.

 

Vừa mới chạm đất, Lâm Chí liền tấm tắc: "Thì ra là ngươi. Không ngờ triều đình là kẻ đứng sau chuyện này."

 

Vương Tinh siết chặc khăn che mặt trên tay không chịu thua kém: "Ta tưởng là thế lực nào mà có mấy nha đầu thần thông quản đại tới vậy, xem ra Vân Trung liên minh thật che dấu đủ sâu. Chúng ta đối đầu bao năm nay, xem ra hôm nay là cũng nên kết thúc. Cung tiên tử!". Vương Tinh nói xong đã lao thẳng lên tấn công Lâm Chí.

 

Cung Lệ Ngọc bị ra lệnh như vậy thì nhíu chặt mày, nhưng cũng nhanh chóng niệm gì đó trong miệng.

 

Tiễn Hươu rếu dài một tiếng theo đôi môi liên tục nhấp nháy của nàng rồi như phát điên tựa như đâm thẳng về phía vùng chiến nơi Vương Tinh định phi đến vừa nãy.

 

Lý Diệu Hoàng đang đứng đó lúc này cũng không ẩn nấp nữa, phi thân bay lên, Phượng Tiểu Tịch mượn đó mà che mắt tất cả mọi người phóng xuất linh bản lần nữa, biến thành chu tước lao thẳng giáp công Nguyệt Tiễn hươu.

 

"eÁaaaaaaaa~~"

 

Khác với tấn công tầm xa lần trước, chu tước lần này uốn lượng đảo điên quanh thân thể to lớn của Nguyệt Tiễn hươu. Cánh đập, mỏ mổ, vuốt bám lên thân thể vương thú, hoả hệ linh lực bàng bạc theo từng thế công tảng ra bốn phía, lần nữa biến chiến trường xung quanh thành hoả ngục.

 

Nhưng Nguyệt Tiễn hươu cũng không phải dễ ức hiếp, tứ chi nhanh như sét đánh uyển chuyển như hồng thuỷ đạp tới, đôi sừng tuy be bé lúc này bao bộc mộc hệ linh lực mà phì nhiêu lục ảnh sắc nhọn đâm thẳng vào thân hoả điểu, ép đến Phượng Tiểu Tịch khó thở vô cùng. 

 

Nhìn từ bên ngoài, mọi người chỉ thấy Lý Diệu Hoàng đại triển thần thông hoá thành một con chim lửa không lồ mà quấn lấy Nguyệt Tiễn hươu, rồi hai bên đánh lên hơn ba trăm hiệp, phá huỷ gần như cả ngọn núi, tiếng phượng minh hưu rếu vang vọng khắp thiên địa. 

 

Trong lòng tuy nghi ngờ chiến lực Lý Diệu Hoàng không thôi, nhưng do pháp bảo che dấu của Thanh Loan tộc mà Nhan Hồng Anh đưa lúc trước, nên bọn chúng chỉ thấy lửa Lý Diệu Hoàng dùng là một loại lửa bình thường, vì vậy hoàn toàn bỏ qua khả năng nàng sở hữu thần thú.

 

Riêng Tư Đồ Lập nhờ bị đá nát ba món linh khí trên người mà giữ được mạng, lúc này được Tiến Trình đỡ ra ngoài nhưng mắt lại không thể che dấu sự căm ghét dán chặt hai cự thú đang đánh nhau trên không trung.

 

Cứ đánh như thế hơn 20 phút, bên trong linh bản Phương Tiểu Tịch - Lý Diệu Hoàng đã dùng nhẫn không gian đặt xong ấn kí cuối cùng lên người Nguyệt Tiễn hươu, nàng liền truyền âm cho Lâm Chí:

 

"Chuẩn bị hành động Lâm đội trưởng."

 

Không đợi đối phương hồi âm, Lý Diệu Hoàng tay đã tới hai phong thư thần bí lên trước mặt, môi nhấp nháy vài cái thì chúng liền toả sáng.

 

Phong thư chói loá bắn ra vô số đường sáng liên kết với hơn mười ấn kí mà Lý Diệu Hoàng vất vả lén đặt lên khắp thân người Nguyệt Tiễn hươu từ nãy giờ, tạo thành hàng chục dây xích vàng kim trói chặt cả người Nguyệt Tiễn hươu!

 

Phượng Tiểu Tịch nhân cơ hội đó điên cuồng vung cánh quạt tới Cung Ly hoả.

 

ĐÙNG, ĐÙNG, ĐÙNG, ĐÙNG,... Hoả diễm nóng chảy ùa ra như hoà tan cả Nguyệt Tiễn hươu, khiến nó miệng rống to mà thân thể ngày càng nhỏ lại, mộc hệ linh lực khắp cơ thể chuyển thẳng vào nhẫn không gian trên tay Lý Diệu Hoàng rồi như một dòng suối bạt ngàn đổ ào về phía hang đá trung tâm.

 

Cung Lệ Ngọc kinh hoảng quát lớn: "Mau liên lạc cho bọn người gần đó tiến vào tế đàn hang đá!!! Bọn các ngươi mau ngăn ả ta lại!!"

 

Ban đầu gần ngàn tu sĩ xung quanh đều không một ai có ý định ra tay vì nếu cả hai phe đánh nhau chịu tổn thất thì họ chỉ trăm lợi mà không một hại. Nhưng tiếng hươu rếu đau đớn xé rách thương khung lúc này làm bọn họ run rẩy không thôi, không có tiếng nói của Cung Lệ Ngọc bọn chúng tay cũng đã bắt đầu kết thủ ấn, chuẩn bị tấn công Lý Diệu Hoàng.

 

Ầm, ầm, ầm,...

 

Thì ngay lúc này hàng vạn nổ phù được hơn 50 tu sĩ của Vân Trung liên minh nhân lúc hỗn loạn mà lén chôn xuống mặt đất dần nổ tung.

 

"Aaaaaaaaaa~"

 

Chục ngàn tu sĩ đang kết ấn thì bị tập kích bất ngờ, thương tích đầy mình.

 

Nổ phù sau đó cũng không dừng lại mà liên tục tí tách nổ trên mặt đất.

 

Kẻ chậm tay chân thì chỉ có thể tập trung tránh né. Kẻ nhanh nhẹn tìm được kẻ hở tấn công Lý Diệu Hoàng thì bị năm mươi tu sĩ của Vân Trung liên minh nhân lúc sơ hỡ đó mà tập kích đánh lén.

 

Số đòn công kích đến được Phượng Tiểu Tịch chỉ đếm chưa tới một bàn tay, nhưng chúng lại bị Lý Diệu Hoàng khéo léo dùng "Song nha thuẫn" đỡ lại.

 

Theo thời gian trôi qua, từ rất ít dần dà đã trở thành không một đòn tấn công nào.

 

Nguyệt Tiễn hưu đã bại lụi ngất đi, cơ thể càng lúc càng nhỏ, cưỡng ép truyền tống linh khí cũng ngày một căng đầy.

 

Lý Diệu Hoàng đã thấy thành công ngay trước mắt!

 

Toàn bộ tu sĩ xung quanh giờ phút này chỉ ngẩng đầu hai mắt ngắm nhìn hoả điểu uy nghi đập cánh trên bầu trời.

 

Chỉ trừ bọn hắc y nhân là bị người của Vân Trung liên minh ngăn lại và Cung Lệ Ngọc la lói thất thanh là đang hoạt động.

 

"Mau! Mau ngăn ả lại!!!"

 

Tư Đồ Lập ánh mắt từ khó chịu đã trở thành hận thù với đôi con ngươi ánh lên rõ nét linh bản của Phượng Tiểu Tịch. Nhưng hắn sao có thể tấn công Lý Diệu Hoàng trước mắt mọi người? 

 

Nhưng bản năng ngăn chặn sự tự huỷ của một sinh linh lúc này thức tỉnh trong người Tư Đồ Lập, hắn không đứng yên bất động mà bị tiếng thét của Cung Lệ Ngọc thu hút sự chú ý, cả thân người vô thức di chuyển, lao tới vung kiếm tấn công!!

 

Cung Lệ Ngọc đang lớn tiếng ra lệnh cho tu sĩ xung quanh tấn công Lý Diệu Hoàng lần nữa thì bổng thấy Tư Đồ Lập như điên cuồng tựa như, Xẹt, nhanh như sấm chớp đã ngay sát người nàng một kiếm toàn lực chém tới!!!

 

Khi hoả lôi kiếm khí đã gần người, nàng theo bản năng đưa vật trên tay đỡ lại.

 

"Đùng". Phong thư bí mật trên tay bị Tư Đồ Lập chém nát. Ầm. Cung Lệ Ngọc văng ra nằm trên đất thổ huyết.

 

Nguyệt Tiễn hươu đang an tỉnh nhắm mắt trong vòng vây khoá xích bổng nhiên lúc này mở ra hai mắt đỏ hoe.

 

Thân hình nó cũng lớn nhanh như thổi, chỉ trong chóc lát đã cao hơn 9m! Mấy mươi dây thắt vàng loé bao quanh cơ thể lúc này lại mỏng manh như dây thung mà bặc bặc bặc, dễ dàng bị tốc độ lớn lên của cự thú bức đứt!

 

Theo tốc độ lớn lên của cơ thể tu vi Nguyệt Tiễn hươu đã lên tận hoá thần kì! Chỉ trong giây lát nó cũng đã lấy lại thanh minh, một cước toàn lực hướng thẳng xuống hoả phượng đang bên người!!!

 

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Phượng Tiểu Tịch chỉ thấy Nguyệt Tiễn hươu lớn lên rồi nàng theo bản năng thu lại linh bản.

 

"VÙ". Thành công né tránh một cước của quái thú nhưng Lý Diệu Hoàng vì đột ngột bị sức gió tạo bởi quái cước chấn văng!

 

Lang nhân tập kích Lục Linh trong rừng khi trước lúc này bất ngờ xuất hiện kế cận nàng, một quyền toàn lực ngay bụng Lý Diệu Hoàng!!

 

ẦM~. Nàng bị chấn bay trong khi tên lang nhân đã vung tay kia nhanh như chớp giựt lấy nhẫn không gian của Dương Tiểu Ly rồi bỏ trốn!

 

Đùng. Lý Diệu Hoàng thổ huyết bay vút như bạo tiển đập cả cơ thể nhỏ bé xuống nền đất cứng!!!

 

ĐÙNG, ĐÙNG, ĐÙNG, ĐÙNG, ĐÙNG.... Nguyệt Tiễn hươu lúc này đã thật sự điên cuồng. Tu vi hoá thần sơ kì không nghĩ hút đầu tấn công tất cả tu sĩ xung quanh. Bốn chân khổng lồ chấn thiên búa xua dẫn theo kình lực phá nát toàn bộ mọi thứ bên dưới mặt đất!

 

Tất cả tu sĩ giờ phút này chỉ biết cắm đầu mà chạy, xung quanh chỉ còn lại tiếng la hét, tiếng xương cốt bị nghiền nát, tiếng tu sĩ bị chấn thành huyết vụ và thỉnh thoảng là tiếng mắng chửi Tư Đồ Lập.

 

Đối diện những ánh mắt trách cứ căm thù của hàng ngàn người, Tư Đồ Lập giờ phút này trong mắt chỉ còn lại tuyệt vọng và bàng hoàng.

 

 Lúc này hắn đã hoàn toàn mất kiểm soát, miệng "Aaaaaaaaaaaa~" dài một tiếng rồi như thiêu thân phi thân về phía Nguyệt Tiễn hươu.

 

Không biết tình cảnh lúc này của Tư Đồ Lập cũng như toàn bộ tu sĩ xung quanh, Lý Diệu Hoàng chịu một đấm vẫn đang nằm sõng soài bên dưới mặt đất, không thể gượng dậy mà miệng vẫn cố lắp bắp:

 

"K-không đu-được Nhược Kê. Bọn họ.. họ.. đã tiến vào h-hang đá, m-mau, m-au.."

 

Phượng Tiểu Tịch cắn chặc mỏ chim mà nhìn thiếu nữ cả người xương cốt đã vỡ vụn nhưng vẫn cố thốt lên từng tiếng yếu ớt, sau không lâu nàng mắt đầy phẩn nộ nhưng ngữ điệu vẫn cố chậm rãi thốt ra:

 

"Vẫn còn có một cách hoàn thành pháp trận. Dùng thuần kim tinh hoa của ngươi và kim ô quả của ta giam cầm - hút lấy linh khí từ Nguyệt Tiễn Hươu. Nhưng nhẫn không gian đã mất, mà mộc hệ linh lực bắt buộc phải có một vật dẫn trung giang mới có thể truyền vào pháp trận truyền tống. 

 

Cơ thể ngươi là thích hợp nhất, nhưng ngươi sẽ phải chịu đau đớn còn hơn cái chết cả ngàn lần, hơn nữa sau này còn có thể tàn phế cả đời."

 

"Đ-Được, ha..h-haha."

 

Nụ cười xinh đẹp trên gương mặt của kẻ ngu ngốc không một tia nghĩ ngợi đã gật đầu đồng ý chính thức khiến Phượng Tiểu Tịch hai mắt đẩm lệ. Nàng quát lớn một tiếng:

 

"Ngu ngốc!!". Rồi nhảy lên người đối phương điểm liên tục hơn ngàn phù ấn.

 

Không lâu sau đó.

 

"Éaaaaaaaaaaaaa~". Một tiếng phượng minh như xé rách thiên địa vang lên.

 

Một con chu tước khổng lồ tím sắc từ trong hố sâu Lý Diệu Hoàng ngã xuống đập cánh bay thẳng về phía Nguyệt Tiễn hươu, đảo điên xoay vòng tạo thành một kết giới giam cầm nó, che mắt tất cả mọi người.

 

Ngay sau đó Phượng Tiểu Tịch bung ra hơn ngàn Kim ô quả ra xung quanh, điên cuồng dùng một phần nhỏ xé rách phong ấn của khối thuần kim tinh hoa đang lơ lửng, rèn thành kim xích sắc bén trói buộc Nguyệt Tiễn hươu.

 

"Chu tước nghiệt hoả, Vũ tận thiên khung!"

 

Ngàn trái kim ô quả còn sót lại bốn phương tám hướng trong chóc lát tan biến thành một dòng sông hoả hệ linh khí rồi đánh ập vào người Phượng Tiểu Tịch, hoả diễm tím sắc theo đó mà từ cơ thể chu tước bắn ra phá huỷ Nguyệt Tiễn hươu.

 

Ríiiiiiiiiiiiiiiiii~. Cơ thể cự hươu một lần nữa nhỏ lại, mộc hệ linh khí cuồng cuộng lần nữa trào ra, dẫn theo thuần kim chính khí và hoả dương chi khí đánh ập vào cơ thể Lý Diệu Hoàng!!!

 

Ầm, Ầm, Ầm,..

 

"AAAAAAAA....."

 

Lý Diệu Hoàng lúc này cảm thấy như toàn bộ gân mạch trong cơ thể đang nứt toạc ra, cả người như bị cắt thành vạn mãnh nhỏ li ti, một dòng hoả diễm nóng chảy làm sôi cả máu đang chảy khắp cơ thể, lại mang theo trong đó là vô số kim châm sắc bén đảo điên loạn xạ đâm tới phá huỷ từng tế bào nhỏ nhất!!!

 

Đau đớn đến gần như làm Lý Diệu Hoàng mất cả thanh minh, nhưng nàng lúc này chỉ có một ý niệm trong đầu - Nàng muốn hoàn thành pháp trận để đưa tứ nữ an toàn ra ngoài, nàng muốn cùng Huỳnh Văn vui chơi cúp học, nàng muốn nhận lấy và trả nợ đan dược cho Lục Linh, nàng muốn mặc cả tiếp tục với Bạch Vân về việc làm ăn, nàng muốn nghe về lần đầu tiên gặp mặt kia, nhìn vào đôi mắt và thêm nhiều nụ cười không gánh nặng của Tần Hạ Băng nhiều lần nữa, nàng muốn thực hiện lời hứa quay trở về cùng các nàng đi đến Tuyết Tinh học viện!!!!!

 

ENNGgggg~~~~.

 

Với một lời hứa và chấp niệm, Lý Diệu Hoàng dường như đã chạm vào được cảm xúc của "Song nha thuẫn" đang kế cận, nó bổng phát sáng, thân người truyền đi chút ít thổ hệ linh khí vào cơ thể nàng.

 

Phượng Tiểu Tịch hai mắt đã mờ dần nhưng nhìn thấy cảnh tượng này thì mừng như điên dại, lập tức vét hết chút sức lực cuối cùng của mình mà dùng cung ly hoả mở ra phong ấn của quả cầu thuỷ hệ lúc trước nàng cho Lý Diệu Hoàng.

 

Thuỷ hệ linh khí theo sau thổ hệ linh khí từ "Song nha thuẫn" - chút ít truyền vào đan điền Lý Diệu Hoàng.

 

Có thêm hai cổ cảm giác - một giảm đau từ kim châm, một mát mẻ trung hoà với nhiệt độ hoả diễm, nàng giảm bớt phần nào đau đớn trong cơ thể mà giữ được một tia thanh minh, nhưng áp lực cơ thể phải chịu chỉ ngày một tăng lên, cho đến ba khắc thời gian sau.

 

Bùm. Cả người Lý Diệu Hoàng giật tẩng lên nổ tung, huyết khí trong cơ thể như mưa phùn vụt ra bốn phương tám hướng.

 

Thuần kim tinh hoa, Thuỷ hệ cầu linh khí không còn.

 

Song nha thuẫn vỡ nát.

 

Phượng Tiểu Tịch bổng nhiên biến mất.

 

Nguyệt Tiễn hươu cũng đã trở thành nguyên bản con non.

 

Tất cả tu sĩ sống sót theo đó bị truyền tống ra khỏi Lâm Vân cốc.

 

Riêng Lý Diệu Hoàng đang còn trong kết giới nên chưa thể truyền tống ra ngoài, tình huống lại nguy kịch khôn cùng, từ ngàn trượng trên không rơi thẳng xuống!

 

Bụp. Một hố đen bổng ngưng thật đón đỡ nàng lại, nhưng truyền tống trận vẫn chưa thể tác động lên!

 

Nằm sắp trên trong một nơi tối tăm, hai mắt Lý Diệu Hoàng lúc này mờ mịt, hình ảnh duy nhất trong đôi con ngươi chỉ là vòng xoáy màu đen đang dần dà đóng lại phía trước, trong đầu nàng lúc này chỉ có một ý nghĩ - Nàng phải thực hiện lời hứa mà quay trở về cùng Tần Hạ Băng, Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân đến Tuyết Tinh học viện!!! 

 

Lý Diệu Hoàng cả người xương cốt vỡ nát, gân mạch đứt đoạn, nhưng cằm vẫn trụ mạnh xuống mặt đất, dùng nó mà kéo lê cả cơ thể về phía trước, từng chút, từng chút cố gắng thoát khỏi lỗ đen.

 

Tưởng chừng hạnh phúc đã gọi tên khi đầu đã nhích ra khỏi vòng xoáy, nhưng tạo hoá lai trêu ngươi - một bóng chân dần đậm sâu trong mắt Lý Diệu Hoàng, đá cả người nàng bay về sau!!

 

Lý Diệu Hoàng hai mắt mờ mịt, cả người vô lực cứ không tự chủ chìm sâu vào bóng tối, nhưng bóng hình của kẻ thủ ác lại chỉ khắc tận sâu tâm khảm, hướng thẳng về nam tử trầm trầm bên ngoài vòng xoáy, thanh quản đứt đoạn chỉ có thể hầm hừ ba tiếng phẩn hận thấu trời xanh:

 

 "Tư—Đồ—Lập"

 

Lý Diệu Hoàng cứ thế ngất đi, cả người dần bị lỗ đen nuốt trọn biến mất.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16