Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 133: Thất trách

501 0 0 0

Phi kiếm qua vết nứt không gian, trước mắt Lý Diệu Hoàng lúc này là một đại điện rộng lớn mờ ảo, mười mấy long - phượng cột đình to lớn uy nghi trải dài hai bên được tầng tầng những đám mây tía sắc bao phủ ánh lên vô số đồ văn huyền ảo. 

 

Khinh Phù như thường lệ ngồi ở ghế chủ toạ trên bậc thang cao nhất của đại điện.

 

Nàng vẫn một bộ tím phục thanh cao quí phái nhưng nhờ cảnh tượng hùng vĩ xung quanh mà lúc này nàng lại tăng lên mấy phần bí ẩn, uy nghi và càng làm Lý Diệu Hoàng thêm e dè.

 

"Hắc Diệp, tham kiến chưởng môn, tham kiến tả hộ pháp". Tuy cảm thấy có chút nghi ngờ về cử động quá tự nhiên và vài lời xì xầm nho nhỏ của Phương Lan đã đứng kế Khinh Phù nhưng Lý Diệu Hoàng bước xuống phi kiếm liền hướng đài cao ôm quyền, không có thắc mắc gì thêm, mà Khinh Phù mới là người bất ngờ mày khẽ nhíu:

 

"Ngươi biết âm công?"

 

Khủng khiếp!! Lý Diệu Hoàng thất kinh, nhìn sơ một cái đã thấy được dấu vết từ hai ngày trước, cho dù bây giờ nàng nói dối là biết đi nữa thì chắc chắn cũng không che dấu được, chỉ đành dấu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy. 

 

Lý Diệu Hoàng liền truyền âm đưa Lam Quỳ xuất hiện trên vai mình, vẫn không dám ngẩng đầu, chậm rải cung kính:

 

"Thưa chưởng môn, Hắc Diệp không thông âm luật, người có năng khiếu về âm công là linh sủng trên vai ta, Lam Quỳ."

 

"Hễ~". Hai mắt Khinh Phù sáng rỡ: 

 

"Lại còn có loại linh sủng đặc biệt như vậy. Nhưng trên người ngươi cũng có dấu vết mờ nhạt của Thanh Khí...". Tới đây thì giọng nói uy nghi của chưởng môn nhân lại không thể che dấu được một chút gấp gáp:

 

"Không lẽ là dùng Hoà Tích kết hợp linh khí của cả hai??"

 

Sao nhìn một cái là cái gì người cũng biết vậy??? Lý Diệu Hoàng thật khóc không ra nước mắt, chỉ khổ sở trả lời một chữ: 

 

"Dạ."

 

"Thật là hoà tích!!!". Khinh Phù đã trở nên kích động không tưởng, Hoà Tích ngũ linh căn??? Đây là thể loại gì???? Hơn nữa cộng thêm việc uy áp Lan Nhi vừa nói thì chắc chắn nha đầu này đang che dấu thực lực, thậm chí có thể là người đứng sau vụ lùm xùm mới nãy, nhưng quan trọng nhất vẫn là tâm cảnh đáng ngưỡng mộ kia. 

 

Tài, Trí, Tâm đều có, tạo nghệ với âm công cũng có thể bù đắp nhờ con tiểu lam xà đó, Khinh Phù như đã chọn được ứng viên thích hợp nhất cho vị trí phong chủ Mật Vân đỉnh mà nàng vẫn luôn băn khoăn trong lòng hơn trăm năm nay. 

 

Nàng lập tức đứng bật dậy từ ghế chủ toạ, không che dấu được phấn khích mà nói thẳng vấn đề:

 

"Hắc Diệp, ngươi có muốn bái ta làm sư? Trở thành đệ tử đầu tiên của Khinh Phù này?". Dù tạo nghệ với âm công của nàng không cao, nhưng để Hắc Diệp kề bên cũng có thể kịp thời chỉ điểm rất nhiều thứ, cả về tu luyện lẫn bản tâm. Hơn nữa mai sau khi nàng ta thành tài còn có thể nhờ vào công cán và chức danh "đệ tử chưởng môn" mà đường đường chính chính tiếp nhận vị trí phong chủ Mật Vân đỉnh.

 

Ngay cả bốn nha đầu Tứ Hậu hai năm trước thì cũng chỉ được xếp vào viện "chậm rải quan sát" đó!!! Lai lịch còn chưa điều tra rõ sao lại có thể vội vàng như vậy? Phương Lan mở to mắt kinh ngạc nhìn gương mặt xinh đẹp đang hớn hở của người kia.

 

Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng thật quá hợp tình hợp lí luôn rồi, nàng sống hơn 400 năm, đi khắp Đại Tinh Đại vực, gặp vô số tu sĩ mà cũng chỉ biết được một mình mình là tam linh căn có thể Hoà Tích, ngũ linh căn Hoà Tích thì tìm đến bao giờ đây? 

 

Hai "lão yêu bà" các nàng quan sát hai ngày nay thì kể cả những lúc vô thức nha đầu này cũng chỉ để lộ sự lười biếng và thái độ thù địch với hai tên tiểu tử Dương gia với ma tộc lúc nãy, thật không có gì để chê bai được.

 

Nhưng những điều đó lại làm Phương Lan càng cảm thấy bức bối, nàng phùn má nhìn xuống bên dưới đại điện.

 

Lý Diệu Hoàng lúc này thật sự khổ sở không thôi, cái gì mà "đại đệ tử của chưởng môn", nghe danh tự là đã thấy gắn liền với chữ "Mệt" rồi.

 

Tuy rằng nếu có quyền lực này trong tay thì nàng có thể làm được rất nhiều chuyện cho người kia, nhưng Lý Diệu Hoàng cũng tự biết mình không thích hợp "đứng ngoài sáng", điều đó quá mệt mỏi, gò bó cũng như hạn chế khả năng của loại người như nàng. 

 

Vì vậy tuy rất muốn hỏi 'Tại sao người lại tốt với ta như vậy?' nhưng Lý Diệu Hoàng đầu tiên là khuỵu gối ôm quyền cung kính:

 

"Xin chưởng môn thứ tội cho Hắc Diệp không thể nhận mệnh."

 

Khinh Phù bị cơn bất ngờ làm hoàn hồn, nhưng nàng rất nhanh phất tay áo hào sảng: 

 

"Tại sao? Ngươi cần thêm điều gì cứ nói."

 

"Hắc Diệp không dám". Lý Diệu Hoàng vội vã tìm cái cớ hợp lí: 

 

"Chỉ là Hắc Diệp đã có sư phụ."

 

Đã có sư phụ tại sao còn vào Miễu Vân tông? Khuynh Phù căn bản không thắc mắc điều quá dư thừa này, nàng đảo mắt vài lần rồi lấy lại vẻ uy nghiêm:

 

"Lệnh sư đang ơ"

 

"Như vậy thì thật tiếc quá!"

 

Khinh Phù nhìn qua kẻ chen ngang thì đối diện với ánh mắt dao nhọn của Phương Lan, nàng liền sửng người rồi chột dạ cuối đầu.

 

"Hừ", coi như còn có chút lương tâm. Phương Lan liếc xéo Khinh Phù một cái mới chuyển mắt nhìn xuống Lý Diệu Hoàng, giọng nói lúc này đã quay về đứng đắn:

 

"Tuy không thể thành duyên sư đồ nhưng ngươi giờ đây cũng đã xem như là đệ tử của Miễu Vân tông ta, lại vượt qua khảo hạch một cách xuất sắc... Xem như là bồi dưỡng nhân tài cũng được, khen thưởng cũng được, ngươi cảm thấy hứng thú với tài nguyên loại nào cứ nói, tuyệt đối không được khách sáo!"

 

Lý Diệu Hoàng nghe dễ dàng như vậy thì linh cảm nữ nhân vừa mách bảo cái gì đó, vừa xém nữa đã theo bản năng quay trở về câu hỏi 'Sao hai người tốt với ta dữ vậy' rồi, nhưng địa vị chênh lệch quá nhiều, lại mới gặp nhau, mối bận tâm lúc này của nàng hoàn toàn quy về chung một chuyện với Lam Quỳ mà cả hai trở nên trầm tư truyền âm trao đổi.

 

Còn Khuynh Phù trên đài cao nào không biết sư muội đang ăn dấm, cho Hắc Diệp được chọn là để bớt đi sự chú ý của nàng cho người ta, nên tuy có chút chưa hài lòng với quyết định này nhưng đối mặt với ánh mắt tương dương của Phương Lan thì nàng nào dám nói gì, ngoan ngoãn đỏ mặt bắn linh lực từ ngón tay siết lấy bàn tay thon dài của đối phương.

 

Lý Diệu Hoàng nhờ tập trung suy tư mà đỡ phải ăn một lượng lớn cẩu lương, qua không lâu nàng và Lam Quỳ đã thống nhất, Lý Diệu Hoàng cung kính ôm quyền lần nữa:

 

"Đa tạ trưởng môn, tả hộ pháp xem trọng. Hắc Diệp rất có hứng thú với âm công, nhưng chưa hiểu rõ bến mê, hi vọng có thể được hai vị tiền bối gợi ý đường đi". Hỏi thẳng ra năm cuốn bí pháp Ẩn Chinh nói lúc trước chắc chắn là việc ngu ngốc.

 

Khinh Phù lại vui mừng lần nữa, nhưng lần này nàng chỉ nhìn qua Phương Lan chứ không dám chủ động nói cái gì. 

 

Phương Lan từ đó rất hài lòng nên rất có tâm mà nhìn xuống từ từ giải thích:

 

"Hơn 400 năm trước khi ta và trưởng môn mới gia nhập Miễu Vân tông thì Mật Vân đỉnh gần như đã rỗng tuếch. Không kể đến nguyên nhân chính là tu sĩ chủ tu Âm công từ cổ chí kim hiếm lại càng hiếm hơn thì nguyên nhân còn lại là vì bí pháp trấn sơn quá khó tu luyện, tiền nhân chưa một ai hoàn thành nên không thể chỉ điểm cho hậu bối. Nếu ngươi chọn con đường này rất có thể sẽ chỉ lãng phí thời gian."

 

"Hắc Diệp tâm ý đã quyết, mong trưởng môn và tả hộ pháp thành toàn". Lý Diệu Hoàng không chần chờ giây nào liền tiếp lời, nếu ba ngày trước nàng chắc chắn sẽ từ chối ngay, giờ đây cây sáo Ngũ âm công ẩn chứa truyền thừa vạn năm vẫn chưa mở ra được, đi tiếp là con đường duy nhất giúp Lam Quỳ nâng cao thực lực nhanh chóng.

 

"Tốt!". Phương Lan nhìn qua Khuynh Phù tỏ ý "hóa giải hiềm khích", chưởng môn đại nhân xinh đẹp liền tươi cười phất nhẹ tay áo.

 

Hai truyền âm phù và một ngọc giản in một chữ "Thanh" xanh lá bên trên liền xuất hiện trong tay Lý Diệu Hoàng.

 

"Đây là 'Cảm thanh phổ', quyển đầu tiên trong công pháp Âm công chấn phái của Mật Vân đỉnh, ngươi trước đem về nghiên cứu, có gì không hiểu cứ dùng truyền âm phù liên lạc hỏi ta và L- tả hộ pháp."

 

Khinh Phù vừa dứt câu thì hai vị mỹ nhân trên cao lại có thêm một màn dằng co nữa, Lý Diệu Hoàng nhờ vậy mà một lần nữa có thêm chút thời gian suy tư.

 

Nàng lúc này có phần khổ sở, không ngờ công pháp để lấy "cơ bản" mà Ẩn Chinh nói bây giờ lại lên tới 'trấn sơn chi bảo'. Nhưng nàng còn nhớ rõ hơn là tới tận năm quyển 'Thanh' 'Thân' 'Tâm' 'Thiên' 'Địa', và điểm nhấn quan trọng còn là bốn chữ "cùng lúc nghiên cứu" của ông ấy. 

 

Tuy vậy nhưng Lý Diệu Hoàng không dám suy nghĩ quá lâu vì sợ thất lễ, chỉ đành cả gan:

 

"Đệ tử có thể mạng phép hỏi thêm vài câu?"

 

Thê nô đại nhân lại chỉ dám nhìn, Phương Lan "Hừ" một cái rồi lại nhiệt tình nhìn xuống Lý Diệu Hoàng: 

 

"Sau này cũng vậy, ngươi có gì khúc mắc cứ thẳng thắn hỏi ra là được."

 

"Dạ". Lý Diệu Hoàng ôm quyền hành lễ: 

 

"Đệ tử chỉ muốn biết thêm về công pháp Âm công trấn sơn của Mật Vân đỉnh."

 

Khinh Phù và Phương Lan nghe vậy thì đỏ mặt xấu hổ, nãy giờ trưởng môn và tả hộ pháp chỉ lo ta ta ngươi ngươi, việc giải thích cơ bản nhất cũng quen bén mất tiêu, thật sự quá thất trách.

 

Hai nàng lại nhìn nhau thêm một cái nữa thì Khinh Phù mới an tâm quay lại vẻ trưởng môn nghiêm trang:

 

"Công pháp trấn sơn Mật Vân đỉnh truyền thừa mấy vạn năm nay nhưng chưa một đệ tử tông môn luyện thành, tên: Ngũ âm công."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16