Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 80: Thần buôn

483 0 2 0

Một đêm lạc đường, đến khi trời sáng Lý Diệu Hoàng cuối cùng cũng đến thành trấn đầu tiên.

 

Buổi trưa ngày hôm đó nàng nhờ ngồi trong một tửu lâu đông đúc mà đã biết được một số thông tin sơ bộ.

 

Nơi các nàng đang ở là thành Phong Linh, một nơi nằm tận sâu trong trung tâm Hỗn Nguyên Vực nên cách Nguyệt Dạ vực rất xa.

 

Nếu chỉ đi bộ đơn thuần không chừng phải mất một hai năm mới có thể đến Tuyết Tinh học viện, nên Lý Diệu Hoàng quyết định sử dụng truyền tống trận pháp để tiết kiệm thời gian di chuyển.

 

Nhưng nếu muốn sử dụng truyền tống trận phải tốn một khoảng rất lớn linh thạch làm chi phí, nhưng lại hỏi Lý Diệu Hoàng bây giờ là ai hả? Lý phú bà đó nha, tuy vì khi trước Dương Bạch Trì đã sử dụng hết tất cả linh thạch để duy trì trận pháp ở Lâm Vân cốc nên ông ấy không để lại cho nàng một viên nào linh thạch nào cả, nhưng nàng bây giờ đang có vô số vạn năm linh dược, tuỳ tiện bán một cây cũng đủ số cho một phàm nhân sống một đời an nhiên luôn đó!

 

Vì vậy sau khi dùng phân nữa số linh thạch ít ỏi còn sót lại sau chuyến đấu giá thành Nguyệt Hồi 6 năm trước để khao A Ngao một bửa no nê, Lý Diệu Hoàng liền đi đến nơi tổ chức đấu giá nhằm đổi một chút linh thạch, sẵn tiện tìm mua một thanh phi kiếm loại tốt.

 

Lại nói một chút về thành Phong Linh, thành Phong Linh là một thành trì cỡ trung, nhưng lớn hơn thành Thừa Thiên rất nhiều, tuy nằm ở nơi vắng vẻ, đường xá bất tiện nên không có liên kết mua bán nhiều với những thành trấn khác, nhưng lưng tựa núi cao, mặt hướng rừng rộng, xung quanh là đồi núi trùng điệp, yêu thú, linh dược vì đó mà tầng tầng lớp lớp phát triển dồi dào xung quanh. 

 

Nên những năm gần đây mua bán của thành Phong Linh phát triển rất mạnh mẽ, các chuỗi cửa hành lớn như Long Vân các cũng đã mon men tìm đến điều tra, nhưng nơi đấu giá uy tín nhất ở Phong Linh thành lúc này là Phùng Linh các, và tình cờ tối hôm nay Phùng Linh các lại có buổi đấu giá công khai.

 

Đứng trước cửa Phùng Linh các, tuy có 'Bách tướng' và 'Vô diện' nên có thể dễ dàng thay đổi vẻ ngoài, nhưng Lý Diệu Hoàng vẫn có chút không muốn làm vậy, nàng chỉ biến 'Bách Tướng' thành cực phẩm linh khí để tránh nghi ngờ rồi dùng mặt thật của mình bước qua hai cánh cửa lớn.

 

Không giống với tưởng tượng về một cửa tiệm có uy tín, Lý Diệu Hoàng khi bước đại sảnh thì lại không thấy ai bên trong, đứng đợi gần 3 phút mới có một thiếu niên khoảng 15 tuổi tu vi trúc cơ tầng 2 hớt hãi từ xa chạy ra, vội vàng ôm quyền xin lỗi:

 

"Bổn điểm phục phụ không chu đáo, xin tiên tử thứ lỗi". Nói tới đây hắn mới ngẩng đầu nhìn lên Lý Diệu Hoàng, lại vừa lúc mỹ nhân chỉ đưa ánh mắt hờ hững từ trên cao nhìn về mình mà lắc đầu không nói gì, thiếu niên không khỏi vì khí chất bức nhân của người trước mắt mà đỏ mặt lắp bắp:

 

"T-tiên tử.. c-chẳng hay-hay có yêu c-cầu gì?"

 

Lý Diệu Hoàng từ ban sáng đến giờ cũng đã gặp nhiều màn tương tự, nhưng nàng nghĩ mãi cũng chỉ đoán là do mình quá hắc ám, hơn nữa thái độ của thiếu niên trước mặt làm nàng tò mò hơn về nhân sự của thương điểm lớn nhất thành Phong Linh này. Nên nàng không dây dưa mà muốn nhanh một chút vào trong: 

 

"Có phải quí điểm tối nay có mở đấu giá? Ta có đồ muốn bán, chẳng hay lúc này còn có thể thêm vào? Vấn đề chất lượng thì không cần phải lo."

 

"D-dạ, tất nhiên l-là có thể, m-mời tiên t-tử theo tại hạ."

 

Sau câu nói lắp b-bắp, thiếu niên liền cuối đầu nhìn đất bước đi, dẫn Lý Diệu Hoàng tiến sâu vào hành lang tới một đại sảnh rộng mở toang 6 cánh cửa, thấy rõ bên trong.

 

Bên trong căn phòng rộng lớn là có hơn 10 người, tám người ngồi ở hai hàng ghế hai bên xem ngọc giản. Một trung niên nam tử đang đứng kế một trong số đó miệng lẩm bẩm như đang tư vấn cái gì.

 

Và một thiếu nữ trạc tuổi nàng, lớn lên nền nã nhã nhặn, môi mang ý cười nhẹ nhàng thân thiện hoàn hảo, làm Lý Diệu Hoàng không khỏi nhớ đến nhị tỷ của Tần Hạ Băng - Tần Xuân Hân mà nàng khắc sâu ấn tượng 6 năm về trước, nhưng trong ánh mắt thiếu nữ trước mắt này đây lại ẩn ẩn có mấy phần u lãnh, làm Lý Diệu Hoàng an tâm không ít.

 

"Đây là vài viên 'nhuận khí đan', một chút lòng thành của Niệm Lương biếu riêng cho tiểu ca, tiểu ca cứ thông thả chọn lựa, nếu như không thích hợp với yêu cầu của Giãn phủ cũng không sao, cơ hội hợp tác của chúng ta vẫn còn nhiều."

 

Nam tử gầy gò mặc đồ gia đinh trên ghế hai mắt sáng rỡ nhận lấy bình đan dược trên tay Niệm Lương, nàng khẽ mỉm cười hài lòng rồi mới để ý đến thiếu niên 15 tuổi cuối đầu đỏ mặt mà một mình đi tới gần.

 

Niệm Lương ban đầu thì mày có chút nhíu lại, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Diệu Hoàng đang cao lãnh xinh đẹp đứng bên ngoài thì nàng như có điều chợt hiểu, không trách mắng thiếu niên mà chỉ khẽ lắc đầu thì thào với hắn:

 

"A Phong, ngươi đi pha một chung trà sen đem lại rồi mau ra ngoài đón khách, lần sau không được như vậy nữa". Nói xong không đợi thiếu niên trả lời, Niệm Lương xoay sang Lý Diệu Hoàng nở một nụ cười thân thiện hoàn hảo khác, đưa tay ra hiệu mời:

 

"Mời tiên tử ngồi". Đợi nàng ngồi xuống, Niệm Lương lại cuối nhẹ đầu, giọng xin lỗi: 

 

"Hôm nay là giữa tháng nên bổn điểm có chút không xuể, mong tiên tử rộng lòng bỏ qua cho phục vụ sơ xuất. Hiện tại có các vị khách nhân đây tới trước, tiên tử thông cảm ngồi thưởng trà một tí, Niệm Lương sẽ rất nhanh quay lại."

 

Đáp lại thêm một cái gật đầu hờ hững của Lý Diệu Hoàng bằng một nụ cười nhã nhặn, Niệm Lương liền quay sang bước đến bên cạnh một đại hán da ngâm đen, cả người da thú đang xem ngọc giản, giọng nhỏ nhẹ: 

 

"Xin hỏi tiên sinh có hài lòng với giá cả?"

 

"Giá cả cũng tương đối bình thường". Đại hán da đen áo thú đặc ngọc giản xuống, đưa tay vuốt vuốt cằm nhìn Niệm Lương.

 

Hiểu lời ít ý nhiều của khách hàng, Niệm Lương lấy ra từ ống tay áo một ngọc giãn khác, giọng nhẹ nhàng: 

 

"Chắc tiên sinh vừa mới tới Phong Linh thành nên không biết, giá mua của bổn điểm nổi danh là tốt nhất, thật không thể giảm thêm được nữa. Tuy vậy, nếu tiên sinh đồng ý bán, Niệm Lương xin biếu thêm danh sách tửu lâu giá cả phải chăng nhất ở Phong Linh thành, coi như là quà ra mắt giữa Niệm Lương và tiên sinh."

 

Đại hán da đen mắt không thể che dấu vui mừng đưa tay nhận lấy ngọc giãn, nhưng hắn chỉ vừa nhìn vào đó thì Niệm Lương lại tiếp tục tấn công:

 

"Nếu tiên sinh giao dịch với số lượng đủ lớn, Phong Linh các sẽ dành tặng phiếu thêm giảm giá đan dược trị thương theo phần trăm giao dịch cho tiên sinh."

 

"Thật? Phần trăm ra sao?". Đại hán da đen đứng bật dậy, không thể che dấu kích động lớn tiếng. 

 

Đáp lại thì Niệm Lương chỉ tiếp tục cười nhẹ nhàng:

 

"Chi tiết giao dịch thì xin tiên sinh vui lòng kiên nhẫn chờ một chút, lát sau sẽ có người đến bàn bạc kỹ lưỡng hơn". Nói tới đây, giọng nàng lại có thêm mấy phần chính trực: 

 

"Nhưng tiên sinh yên tâm, chắc chắn giá cả sẽ hợp lí làm vui lòng cả đôi bên. Làm người có hậu đạo không chỉ là châm ngôn riêng của bổn điểm, mà còn là tiêu chí làm người của riêng Niệm Lương."

 

"Được, hay cho câu làm người có hậu đạo, ta tin tưởng ngươi, hahaha". Đáp lại đại hán da đen thoả mãn mà phá lên cười lớn, Niệm Lương gật nhẹ đầu mỉm cười:

 

"Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ". Nói tới đây lại nhìn sang trung niên nam tử đang đứng phía xa phân phó: 

 

"Chu thúc, lúc sau phiền ngươi bàn bạc kỹ lưỡng với tiên sinh đây rồi hãy ghi phiếu giao dịch."

 

Ngồi một bên cầm quyển ngọc giãn danh sách những nơi vui chơi ở Phong Linh thành mà A Phong vừa đưa, Lý Diệu Hoàng để mọi việc diễn ra từ nãy giờ vào mắt mà không khỏi dơ ngón tay cái cho Niệm Lương. 

 

Thanh niên mặc đồ gia đinh đầu tiên chắc chắn nhận mệnh của phủ đệ mua đồ, nên nàng ta bíu quà vặt để lấy lòng kẻ trung gian hiệu quả là hắn, mở đường cho nhiều lần giao dịch tiếp theo, trở thành một mối làm ăn lâu dài. 

 

Còn đại hán da đen này có vẻ là thợ săn tán tu đang đi tìm hiểu giá cả, biết hắn không ở lại lâu nên đầu tiên Niệm Lương cho hắn phòng trọ giá rẻ để tạo lòng tin, sau lại không cho đối phương rời đi đơn giãn, nhắm vào thị hiếu cần nhiều đan dược trị thương của thợ săn mà lấy số lượng thay chất lượng, hốt của hắn một số lượng lớn hàng hoá để lấy lời, hành động quá nhanh nha, thật quá cao minh nha, quá chuyên nghiệp nha. 

 

Hâm mộ đến mắt cũng lấp lánh rồi, Lý Diệu Hoàng để ngọc giãn nơi vui chơi qua một bên, cầm lên một ngọc giãn khác trên bàn vừa xem, vừa lén tiếp tục quan sát vị "thần buôn" trước mặt với hi vọng học lóm.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16