Thoát khỏi đe doạ tính mạng, Lý Diệu Hoàng khi hỏi lại mới biết mình và Tần Hạ Băng đã bất tỉnh gần hai ngày hai đêm, nhưng tất cả mọi người đều không rõ ràng nguyên do của đợt vây công quá nguy hiểm lần này.
Sau khi tìm được nơi nghĩ chân an toàn, Lý Diệu Hoàng lập tức dùng truyền âm phù liên lạc với Lâm Chí, đầu dây bên kia tức khắc có hồi âm:
"Lý tiểu thư? Ta đã nghe chuyện của ngươi, không ngờ chiến lực của ngươi kinh khủng đến"
"Chuyện đó khoan hả nói Lâm đội trưởng". Lý Diệu Hoàng đang rất nôn nóng nên chen lời:
"Ngươi có thể nói cho chúng ta biết mấy nay đã xảy ra chuyện gì không?"
Trầm ngâm không lâu, Lâm Chí thở dài một cái rồi giọng ái náy bắt đầu giải thích:
"Bọn ta thật có lỗi với các vị, đã phụ lòng của Trác đô đốc. Sau khi ngươi liên lạc, bọn ta liền quyết định tiến vào vùng cố định tấn công trận pháp sư của kẻ địch, nào ngờ nội gián của bọn chúng lại đến tận một phần ba quân ta, đánh hơn một ngày một đêm mới ép bọn chúng huỷ bỏ pháp trận.
Tuy đã thành công nhưng thương dông rất nhiều, hiện giờ quân ta chỉ còn có 15 thân tính và hơn 50 người có thể tham gia chiến trận.
Nhưng sau đó một ngày, cũng tức là ngày hôm qua, vùng cố định đột nhiên rung chuyển kịch liệt rồi chồi lên thành một ngọn núi lớn, kẻ địch lại bổng nhiên có thể điều khiển được một con 9 giai vương thú, tuy chỉ là con non nhưng tu vi đã Nguyên Anh kì.
Bọn chúng triệu tập tất cả thế lực lớn của Lâm Vân cốc, lấy cớ là các vị chia rẻ mẹ con Cung Lệ Ngọc mà nhờ mọi người truy tìm các vị, thế lực nào không chịu tuân theo thì sẽ bị bọn chúng dùng Nguyệt Tiễn Hưu đánh cho tan tác.
Cứ như thế vừa đấm vừa xoa được một ngày, toàn bộ thế lực ở Lâm Vân cốc đều đang truy đuổi các vị..."
Lý Diệu Hoàng đã hiểu được tình thế hiện tại của các nàng, không thể dùng cực kì nguy hiểm để miêu tả được nữa rồi.
Nó là một bi kịch.
Mấy ngày hôm nay các nàng đã đắc tội rất nhiều thế lực ở Lâm Vân cốc:
Tứ đại thế gia của Tuyết Tinh học viện vì sự kiện dành cung.
Thổ Căn học viện vì giúp Tiến Trình.
Phần lớn tán tu vì lòng tham không đáy của bọn chúng.
Nhưng cho đến nay đa số vẫn còn e dè mặt mũi mà không dám hành động quá lộ liễu, chỉ dám âm thầm phục kích.
Giờ đây có thêm cái cớ thích hợp là giúp Cung Lệ ngọc tìm lại con gái, thì chẳng những thù cũ sẽ có thể hành động bất chấp, những kẻ tham lam, đạo mạo ẩn sâu trong danh môn chính phái cũng sẽ truy sát các nàng mà không ngại ngần gì.
Nhưng biết được thì sao? Căn bản không có cách nào để giải quyết tình huống hiện tại.
Lâm Vân cốc mở cửa tổng cộng 14 ngày, bây giờ là giữa trưa ngày thứ 7, tức là còn hơn 6 ngày rưỡi nữa thì các nàng mới có thể rời khỏi đây.
Sỡ dĩ hiện tại các nàng có thể an toàn ẩn nấp đến bây giờ là vì khả năng che dấu khí tức của Băng Băng, nhưng Băng Băng dù cố hết sức cũng cùng lắm là kiên cường được hơn 3 ngày.
Đến khi Băng Băng cạn sạch linh lực, đối phương lại có một con nguyên anh kì vương thú làm la bàn dò tìm, Lâm Vân cốc tuy rộng cũng không có đủ chỗ cho các nàng bị tất mọi người truy sát như vậy mà có thể không bị phát hiện trong hơn 3 ngày.
Đừng nói các nàng sẽ không giao ra Tiểu Ly, cho dù giao ra cũng chẳng có ích gì. Lâm Vân cốc rộng lớn như vậy, hơn ba vạn người có thể bị một con nguyên anh kì vương thú và chưa tới trăm tu sĩ uy hiếp?
Bọn chúng truy đuổi các nàng chỉ là vì tư thù cá nhân, là vì lòng tham "Dực Sinh hoả" , hôm nay lại có thêm chiến lực của nàng. Cho dù có giao ra hoặc đứng ra giải thích về hoàn cảnh gia đình của Tiểu Ly thì bọn chúng vẫn sẽ tìm mọi lí do để phủ nhận và bắt các nàng.
Thật sự không có cách nào.
Lý Diệu Hoàng khắc sâu lần nữa là mình yếu đuối và vô dụng như thế nào.
Nhưng nàng thật không dám tưởng tượng đến cảnh tượng tứ nữ bị đám người Cung Lệ Ngọc, Văn Khôn bắt được. Nàng tuyệt đối không thể để cho các nàng rơi vào tình cảnh như vậy được, nàng không thể bỏ cuộc như vậy được, nàng phải làm cái gì đó, nàng nhất định phải nghĩ ra cách để bảo vệ các nàng rời khỏi đây.
Với quyết mệnh đã chấp, Lý Diệu Hoàng tiếp tục cùng tứ nữ điên cuồng tìm kiếm đối pháp, đang khi vô vọng lục lội nhẫn trữ vật để tìm một cái gì đó hữu ích thì nàng lại phát hiện một bất ngờ kinh khủng.
Cạnh tấm bản đồ đã biến dạng của Dương Văn Minh đưa lúc trước có hai phong thư.
Một phong thư là cách để đánh bại Nguyệt Tiễn hươu, nhưng đánh bại nó thì có ích gì? Đánh bại nó đã không dễ, phải hao gần hết linh lực, khi đánh xong thì các thế lức lớn sẽ buôn tha vây công các nàng mà chống lại bọn Cung Lệ Ngọc? Các nàng vẫn sẽ không thoát khỏi tay bọn chúng.
Phong thư còn lại là cách để lợi dụng Nguyệt Tiễn hươu để ép buộc Lâm Vân cốc mở ra sớm hơn. Đây chính là thứ mà Lý Diệu Hoàng khát khao vào lúc này!!!
Tuy rất nghi ngờ sự xuất xứ của bức thư, nhưng sự vui mừng vì có một hi vọng bảo vệ tứ nữ làm Lý Diệu Hoàng không suy nghĩ được gì nhiều, nàng liền bắt đầu xem kỹ lưỡng phong thư một lần nữa.
Thì ra bên trong hang đá còn có một tế đàn, nếu có thể rút mộc hệ linh khí từ Nguyệt Tiễn hươu truyền vào pháp trận trong tế đàn thì có thể truyền tống tất cả mọi người ra ngoài. Nhưng điều đó cũng sẽ phá hư pháp trận của Lâm Vân cốc, làm nó mãi mãi tuyệt tích.
Đây tuy là một tổn thất lớn cho ba khu vực tự trị nhưng điểm làm Lý Diệu Hoàng quan tâm hơn lúc này là làm sao để ép rút linh khí từ một con 9 giai vương thú.
Tuy pháp trận có nói đầy đủ phương pháp để chuyển linh khí qua lại từ xa và cách làm suy yếu Nguyệt Tiễn hươu, lại cộng thêm có Tiểu Tịch ở đây, nhưng khống chế một con vương thú 9 giai nguyên anh kì dưới ánh mắt của toàn bộ thế lực ở Lâm Vân cốc thì quá nhiều thứ có thể xảy ra, căn bản không thể tính toán nổi biến số.
Đừng nói Băng Băng không trụ nổi đủ thời gian cho nàng quan sát kỹ lưỡng kẻ địch, có trụ nổi Lý Diệu Hoàng cũng không thể nghĩ ra một kế hoạch chu toàn.
Hơn nữa muốn rút linh khí của Nguyệt Tiễn hươu phải có người tiến vào trong hang đá hoàn thành pháp trận, nên các nàng bắt buộc phải chia thành hai nhóm.
Khác với những lần trước có thể nhờ sự phối hợp của cả nhóm mà chuyển nguy thành an, lần này Lý Diệu Hoàng phải hành động một mình.
Kẻ địch quá mạnh, không có kế hoạch, cũng không có đồng đội làm chỗ dựa, mức độ nguy hiểm của hành động lần này có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Nhưng đây là giải pháp duy nhất, là hi vọng le lói cuối cùng của các nàng ở thời điểm hiện tại. Đây là việc nàng phải làm, phải thành công bằng mọi giá, Lý Diệu Hoàng không nghĩ ngợi thêm điều gì, lập tức len lén truyền âm trao đổi với Phượng Tiểu Tịch trao đổi kế hoạch.
Một lúc sau Lý Diệu Hoàng và Tiểu Tịch khéo léo xoá hết phần về rút linh khí của Nguyệt Tiễn hưu rồi đem hai phong thư bí ẩn đặt lên bàn cho tứ nữ cùng xem, sau một lúc nàng mở lời:
"Ta định chúng ta sẽ chia làm hai nhóm:
Nhóm một là ta và Nhược Kê sẽ cùng người của Lâm Chí phụ trách gây náo loạn, tạo khoảng trống.
Nhóm hai là bốn người các ngươi và Băng Băng phụ trách nhân lúc hỗn loạn mà lẻn vào hang động để bài trận pháp, dễ dàng truyền tống tất cả chúng ta ra ngoài."
Không quan tâm đến tội lỗi phá huỷ cả Lâm Vân cốc mà tương lai có thể bị gán ghép, Tần Hạ Băng lập tức nhíu mày nhìn Lý Diệu Hoàng:
"Tại sao ngươi không đi với chúng ta mà đi cùng bọn họ? Chuyện này quá nguy hiểm."
"Đúng đó Diệu Hoàng, nguy hiểm lắm đó, ngươi đi chung với chúng ta đi mà, cứ khéo léo ẩn nấp là được". Huỳnh Giao liền lập tức thêm lời.
Lục Linh một bên gật đầu liên tục như gà mổ thóc. Bạch Vân cũng phân tâm ra một chút - im lặng nhìn Lý Diệu Hoàng.
Thầm mai trong lòng vì mình đã giảm mức độ nguy hiểm, bằng không chắc chắn các nàng sẽ không đồng ý kế hoạch này, nhưng bên ngoài Lý Diệu Hoàng vẫn làm giọng tiêu sái như không có gì:
"Có người đánh lạc hướng thì cơ hội thành công sẽ cao hơn rất nhiều, nhưng làm vậy bắt buộc phải có người trông chừng bọn họ mới được. Ta có thể tự sử dụng ẩn nặc ngọc bội, là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa bên phía các ngươi cũng nguy hiểm không kém, không thể cắt thêm nhân lực qua hỗ trợ ta được nữa."
Tứ nữ không thể phản bác, nhưng các nàng đều không ai nói gì, cả hang động thoáng chóc chìm trong tỉnh lặng.
Qua một lúc Bạch Vân đã kiểm tra xong trận pháp trong bức thư:
"Bức thư này là thật, tác dụng đồ văn trên trận vị là chính xác, theo lời Tiểu Ly khi nãy thì bên trong hang đá thật sự có tế đàn này. Tuy trận pháp quá cao thâm nhưng nếu giống như trong phong thư chỉ cần điền thêm một số điểm trận thì ta có thể dễ dàng thực hiện."
Thầm thở phào vì Bạch Vân không phát hiện ra sơ hở gì, nhưng vẫn không ai nói gì, Lý Diệu Hoàng bèn mở lời:
"Thời gian gấp rút, đây là kế sách duy nhất, hơn nữa ta chỉ đi hỗ trợ sẵn tiện canh chừng bọn họ thôi mà."
Sau một lúc nữa, Tần Hạ Băng như vẫn còn nghi ngờ, đưa mắt nhìn thật sâu Lý Diệu Hoàng như muốn đối phương khẳng định chắc chắn điều gì:
"Như vậy cũng được, nhưng các ngươi phải hứa sẽ bình an trở về, cùng chúng ta đến Tuyết Tinh học viện."
Đối diện ánh mắt chất chứa vô hạn quan tâm của không chỉ Tần Hạ Băng mà cả Huỳnh Giao, Lục Linh và Bạch Vân. Lý Diệu Hoàng cố kìm lại vị cay ở mắt, nở một nụ cười hạnh phúc:
"Ta hứa với các ngươi nhất định sẽ bình an trở về."
Ít ra lời hứa này không phải nói dối, nàng thật sự rất muốn an toàn trở về, rất muốn cùng các nàng đến Tuyết Tinh học viện.
Vì không thể kéo dài thêm được nữa, quyết định xong ngũ nữ liền liên lạc với Lâm Chí lần nữa bàn bạc kế hoạch.
Buổi chiều ngày hôm đó hắn dẫn theo năm nam tử tu vi thối thể kì tiến đến hang động lục nữ đang ẩn nấp đón Dương Tiểu Ly.
Nhìn ánh mắt cố tỏ ra kiên cường của nữ hài lúc này, Lý Diệu Hoàng lòng dấy lên một tia quen thuộc, nàng liền ngồi xuống bên cạnh Dương Tiểu Ly mỉm cười dụ dỗ:
"Tiểu nhõng nhẽo thật là không nhõng nhẽo chút nào nha, quá kiên cường luôn!!"
Nàng vừa dứt câu thì đôi mắt ướt đẫm của Dương Tiểu Ly đã vỡ đê, nước mắt lã chả nhanh chóng rơi khắp mặt nữ hài, giọng vẫn nức nỡ:
"Muội xin lỗ"
"Muội có lỗi gì mà phải xin lỗi?". Lý Diệu Hoàng đưa tay xoa đầu nữ hài chen ngang:
"Nếu phải nói ai có lỗi thì không phải bọn họ mới là người có lỗi sao? Muội chỉ là bị người lớn kéo vào, nên không được tự trách, mà phải yên tâm chờ bọn tỷ dẫn muội ra ngoài gặp cha nha!"
"Đúng vậy Tiểu Ly, muội sẽ rất sớm gặp lại cha đó!". Lục Linh liền tiếp lời.
"Đúng nha bé gái, khi ra ngoài chúng ta sẽ cùng nhau chơi thật vui luôn!". Huỳnh Giao cũng cười ngây ngô nói theo.
"Khi đó nhớ nói cha muội bọn ta đối xử tốt với muội như thế nào nha". Bạch Vân cười hắc hắc mà nghĩ đến tài sản của truyền nhân Độ Kiếp kì tu sĩ.
Cô gái có nhiều nét tương đồng nhất với Dương Tiểu Ly ở đây lúc này thật không biết nên nói gì, Tần Hạ Băng nhìn bóng hình ngày hôm qua nhưng giờ đã dần xa lạ với bản thân mà chỉ nhẹ nhàng nhấp môi một câu:
"Muội rất mạnh mẽ."
Được lời an ủi của ngũ nữ, Dương Tiểu Ly cố lao khô nước mắt, rắn gượng đầy nhiệt huyết:
"Tiểu Ly không buồn nữa đâu, Tiểu Ly sẽ thật vui chờ đến khi ra ngoài cùng các tỷ. Khi đó chúng ta sẽ cùng...."
Lát sau Tiểu Ly ngoan ngoãn theo chân năm thân tín của Lâm Chí di chuyển đến một nơi khác.
Khi bóng lưng của cô bé khuất mất dưới ánh chiều tà, ngũ nữ và Lâm Chí lần nữa tiến đến vùng cố định, chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tử vì được là chính mình.
Dư quan khoé mắt lén nhìn về bóng lưng gầy gò của thiếu nữ cao quí bên cạnh, Lý Diệu Hoàng bước chân càng thêm kiên định tiến về khu rừng âm u phía trước.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)