Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 31: Vấn đề

558 0 1 0

Lục Linh đứng một bên, nàng rõ ràng toàn bộ biểu cảm của Liễu Lệ Vy.

 

Tuy biết nàng ta không xấu như tưởng tượng của mình nhưng bây giờ đang là hai phe chiến tuyến, nàng chỉ tốt bụng chứ không ngu ngốc mà tiến lại trị thương cho đối phương, đùa gì hả, con em thế gia thua thảm như vậy, vừa làm "mất mặt" nhân tộc vừa mất cung vừa mất linh thạch, còn có một người bị thương phải nằm trên giường một tháng, lúc này nàng lại đó có khác gì nạp mạng đâu?

 

Nghĩ vậy, Lục Linh chỉ đứng yên sờ sờ Tiểu Đằng, Tiểu Lục mấy cái khen thưởng rồi thu chúng nó vào không gian linh sủng, tiếp tục đợi mấy cô bạn nhỏ.

 

Huỳnh Giao vừa tới đã nhào tới cả người ôm chặt Lục Linh phấn khích:

 

"Ai da, ngươi bắn tên càng ngày càng ngầu nha, chíu chíu chíu, bốn mũi tên một lượt nha. Hôm nào tỷ thí với ta một trận mới được đó!!"

 

Lục Linh ngượng ngùng đỏ mặt, còn chưa kịp nói gì Bạch Vân đã đến, như thường lệ hầm hừ chen lời:

 

"Ta không lợi hại hả?"

 

Huỳnh Giao vội vàng lắc lắc tay bào chửa: "Ai da, ngươi cũng rất lợi hại mà, chỉ là ta thấy Lục Linh trước chưa kịp khen ngươi thôi."

 

Bạch Vân gật gật đầu hài lòng: "Ngươi đi theo Hắc Hắc cũng đỡ ngốc một chút rồi, lời nói tuy chỉ nguỵ biện nhưng lại làm người ta không cãi lại được, tạm tha cho ngươi."

 

Tần Hạ Băng không nhịn được che môi cười, Lý Diệu Hoàng bức xúc lớn tiếng:

 

"Ngươi là đang khen hay đang chửi ta vậy?"

 

Bạch Vân không quan tâm nàng tức giận, kéo nhẹ Lục Linh lại gần, tay kín đáo nhét tới cho nàng một khối tròn màu xanh lục:

 

"Đây là ta lúc nãy gôm linh lực của bọn họ biến thành, đại bổ cho Dực Sinh Hoả của ngươi, không chừng sau khi luyện hoá xong, ngươi tiến giai lên trúc cơ còn dư thừa cho cây tiểu lan kia tiến hoá tam giai ma thực. Mười lăm viên trúc cơ đan, từ từ trả cũng được."

 

Lý Diệu Hoàng đứng một kế bên hít một ngụm khí lạnh mà dơ ngón tay cái cho Bạch Vân, quá cao tay luôn rồi, không những đánh thắng trận mà còn gôm được linh lực của bọn họ làm tiện nghi. Lúc nãy ngăn cản Tả Bang "hi sinh" vừa lấy được thiện cảm, vừa không hao tổn linh khí trong pháp trận để chống đỡ. Phục rồi xác đất luôn rồi có được hay không?

 

Cả hai quen biết nhiều năm nên Lục Linh đã không coi Bạch Vân là người ngoài, chỉ kín đáo đưa lại nàng một bình đan dược, bỏ khối màu xanh vào nhẫn trữ vật, rồi dịu dàng đưa tay lướt trên thân "Mộc Vũ cung".

 

Cả nhóm thấy Lục Linh lướt lướt bảo cung mà cười đến ngây ngốc rồi thì ai cũng không tự chủ được môi nhếch nhẹ theo. 

 

"Cô Nhan". Thời khắc yên bình chưa được bao lâu, đã có người quấy rối:

 

"Đây là 10 thượng phẩm linh thạch theo như giao ước, mọi người đều sắp gặp nhau ở Tuyết Tinh học viện, coi như hôm nay không đánh không quen, chúng ta cùng hoá giải hiềm khích". Dương Càn đã đi tới gần, mặt tươi cười như lúc nãy kẻ hà hiếp tam nữ Lục Linh không phải là hắn.

 

Nhan Hồng Anh cũng lịch sự gật đầu: "Chỉ là lớp trẻ va chạm, Càn tiên sinh cũng đừng để trong lòng."

 

"Chắc chắn, chắc chắn". Dương Càn cũng không muốn nán lại đây lâu, cười lên từ biệt: 

 

"Vậy ta và tiểu điệt cáo từ trước, Long nhi đi." 

 

"Hoàng Long cáo từ trước. Ngày sau gặp lại các vị tiểu thư." 

 

Dương Hoàng Long cố nói thêm một câu, trước khi quay đầu đi nhìn Tần Hạ Băng đặc biệt ân cần, ánh mắt với Lý Diệu Hoàng lại đầy phức tạp. 

 

"Phù". Hai thúc cháu vừa quay đầu ngũ nữ lập tức đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại thật khâm phục bọn hắn có thể sống như vậy cả ngày.

 

"Haha". Nhan Hồng Anh bật cười lắc lắc đầu, đưa 10 thượng phẩm linh thạch cho Lục Linh:

 

"Được, thanh toán rồi đi thôi." 

 

Tuy chỉ có Lục Linh và Bạch Vân đánh nhau nhưng năm người các nàng sau đó thống nhất chia đều mỗi người hai thượng phẩm linh thạch, cộng thêm lúc nãy thắng cược nữa thì Lý Diệu Hoàng bây giờ tổng cộng đã có 6500 trung phẩm linh thạch để mua công pháp.

 

Nhưng nàng còn chưa có cảm giác trở thành tiểu phú bà thì A Tài lại đưa hoá đơn thanh toán, nhìn bộ đồ nghề luyện khí của mình giá tới 100 cực phẩm linh thạch, tương đương 100000000 trung phẩm linh thạch. Số 0 nhiều đến nổi Lý Diệu Hoàng cũng làm biến đếm, nàng cầm giấy nợ bước lên toạ giá, hai mắt đã thẩn thờ như đang ngước nhìn một tương lai đầy u tối. 

 

"Một thanh cực phẩm thối thể kì linh khí tốt nhất giá 5 thượng phẩm linh thạch, chỉ rèn 20000 thanh là đủ trả nợ, cũng không vô vọng lắm". Tần Hạ Băng lúc này bổng lên tiếng trêu ghẹo.

 

Lý Diệu Hoàng lòng đau đến ruột cũng đứt thành mấy đoạn rồi, lại bị nói trúng vết thương, nàng lập tức lớn giọng uất ức:

 

"Ngươi có thể đừng cười trên nổi đau của người khác có được hay không? Bốn năm sau ta sẽ vào môn phái ăn bám không làm gì nữa, bốn năm thôi đó? Một ngày rèn được một thanh cũng không đủ trả nợ. Ước mơ của ta bị phá huỷ rồi ngươi còn cười ta là sao?"

 

Tần Hạ Băng lại che trán nhức đầu: "Ăn bám là ước mơ của ngươi sao? Ngươi thật không còn muốn làm cái gì khác?"

 

Lý Diệu Hoàng định theo bản năng trả lời "đúng nha" nhưng gương mặt gầy gò, đôi mắt mà nàng vẫn vô tình lướt qua lúc này ánh lên trong ngươi làm một mong muốn nàng đang cố kiềm nén lại xuất hiện lần nữa, Lý Diệu Hoàng bổng nhiên nghẹn lời, cuối đầu không nói được gì.

 

"Sao vậy?". Tần Hạ Băng rõ ràng toàn bộ phản ứng kì lạ của nàng, chớp chớp mắt "quan tâm":

 

"Ngươi nợ nhiều quá đến hư đầu luôn rồi?"

 

Lý Diệu Hoàng lắc lắc đầu, ngẩng đầu bổng nhiên nở một nụ cười giả dối đã lâu không thấy: 

 

"Ta đang nghĩ làm thế nào chạy trốn nhanh như Bạch Vân thôi." 

 

Bạch Vân từ nãy giờ nhìn giấy nợ của Lý Diệu Hoàng mà sợ Nhan Hồng Anh cũng bắt nàng kí đến mồ hôi lạnh cũng thấm cũng ướt cả lưng, lúc này đối phương lại chủ động nhắc tên mình thì lập tức phát hoả:

 

"Đi chơi không nói nợ nần gì hết biết không? Ngươi mau dẹp giấy nợ sang một bên đi, chúng ta đi ăn cái gì trước."

 

Lý Diệu Hoàng lập tức bắt lấy: "Đúng nha, nợ từ từ trả được, đi ăn trước." 

 

Huỳnh Giao nghe ăn liền chen lời: "Ăn mì thịt bò đi."

 

Lý Diệu Hoàng tiếp tục tươi cười cùng tam nữ bàn luận, những người khác có thể không nhìn ra nhưng sao Tần Hạ Băng có thể không nhận ra nụ cười giả dối quen thuộc ấy? 

 

Nhưng nhíu mày nghĩ mãi nàng cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ đành thở dài một cái với đối phương rồi tiếp tục trầm mặt bước lên toạ giá.

 

Nữa ngày sau đó hai kẻ lu bu cứ tiếp tục như vậy, kẻ giá dối người trầm mặt, Nhan Hồng Anh để mọi việc vào mắt nhưng chỉ đứng một bên mỉm cười dịu dàng mà không nói gì, việc mua bán cũng không thuận lợi lắm.

 

Cả nhóm đi hơn 40 tiệm binh khí rồi mà ngoài Bạch Vân là hoàn thành mục tiêu, mua được hai nguyên liệu cuối cùng Miễn Diên thạch, thép Kim Xích cho pháp trận thì chỉ còn Huỳnh Giao hai tay đủng đỉnh mấy chục món ăn vặt là xem như có chút thu hoạch.

 

Lý Diệu Hoàng thật nghi ngờ hội đấu giá có vấn đề. Huỳnh Giao chỉ đi dạo - không có mục tiêu cụ thể nên không mua được gì cũng là hợp lí đi. Luyện tài 6 giai Băng hệ là tương đối quí hiếm, không có cũng đành thôi. 

 

Nhưng chẳng những 5 giai luyện tài Thuỷ hệ không có mà cả tứ giai, tam giai luyện tài cũng như bốc hơi, đi hơn nữa ngày đến bóng dáng cả nhóm cũng chưa thấy cái nào. Không lẽ nàng phải tốn 30 linh thạch trung phẩm để mua linh dược luyện đan thật sao, nợ nần ngập đầu còn lãng phí là chết chắc luôn đó nha.

 

Đang vì sự khó chịu mà cố tình hay vô ý quên một cái gì đó thì Lý Diệu Hoàng lại đến cửa hàng binh khí tiếp theo.

 

Lần này như thường lệ không có luyện tài thuỷ hệ cho Lý Diệu Hoàng, nhưng lại có vài món ngũ giai băng hệ cho Tần Hạ Băng, cả bọn đang trao đổi với nhân viên bán hàng thì hai người quen mặt từ trong bước ra.

 

Kỳ Minh và Liễu Sương vẫn thân thiết như thường lệ, cùng nhau đi dạo đấu giá hội. 

 

"Cô Kỳ Minh, cô Liễu Sương". Ngũ nữ liền hướng hai nàng hành lễ.

 

"Ai da, ta đang nghi ngờ không biết ai làm Hoàng nha đầu của chúng ta khó chịu như vậy. Thì ra là ngươi". Nhan Hồng Anh bước về phía Kỳ Minh, ngữ điệu đầy thâm ý.

 

Hai người cũng gật đầu đáp lại, rồi Kỳ Minh nghiên đầu khó hiểu: "Ta? Ta làm cái gì hả?"

 

"Ngươi không làm gì, chỉ là đào hết thuỷ hệ luyện tài cho người nào đó thôi". Nhan Hồng Anh mỉm cười đảo mắt sang Liễu Sương.

 

Liễu Sương nghe vậy thì đỏ cả mặt, Kỳ Minh chân mày nhíu lại, lập tức bước lên che phía trước mỹ nhân, phản kích Nhan Hồng Anh:

 

"Đây là việc thiên kinh địa nghĩa biết chưa, ngươi cũng không gôm hết ám hệ đi."

 

"Không cần ta gôm, người đó trước khi đấu giá hội bắt đầu đã mua sạch trước rồi". Hiếm thấy nụ cười khổ lại xuất trên môi Nhan Hồng Anh, Kỳ Minh đầy thông cảm mà bước lại vỗ vai cô đồng nghiệp bi ai:

 

"Quả thật lợi hại, cũng không biết sao mà ngươi có gan trốn ra ngoài lêu lỏng hoài như thế."

 

"Nếu có thể, ta thật không muốn ra ngoài". Thở dài mà nói tới đây, Nhan Hồng Anh lại quay sang mỉm cười dịu dàng với Lý Diệu Hoàng, làm nàng từ nãy giờ đã không hiểu bọn họ nói cái gì, nay càng ngu ngơ hơn.

 

Kỳ Minh đầu gỗ cũng không hiểu tại sao Nhan Hồng Anh lại cười như thế, nhưng là người hào sản, nàng không để tâm nhiều quá, lúc này lại chớp chớp mắt với Lý Diệu Hoàng:

 

"Ngươi cũng muốn mua thuỷ hệ luyện tài? Không đúng à nha, rõ ràng là băn" 

 

"Nàng còn nhỏ, chưa hiểu được mấy chuyện này, ngươi đừng nói bậy bạ". Liễu Sương dùng khuỷu tay chọt chọt chặn lại kẻ ngu ngơ đáng yêu: 

 

"Hơn nữa ngươi tưởng ai cũng giống ngươi không đàng hoàng như vậy, mua hết cả đấu giá hội rồi còn đánh nhau với người ta vì giựt lấy một viên cấp 4 thuỷ châu."

 

"Oan ức! Tặng mỹ nhân thì bao nhiêu cho đủ được. Ta chỉ làm việc thiên kinh địa nghĩa thôi."

 

Kì Minh đầy uỷ khuất nhưng ngữ điệu lại hào hùng chí cực, Liễu Sương mặt càng đỏ hơn, liền mắng yêu:

 

"Dẻo mồm dẻo miệng!"

 

Lục Linh đứng đằng xa rụt cổ với mấy cô bạn thì thào hỏi nhỏ:

 

"Hai người này quan hệ là?.."

 

"Người mù cũng thấy được, là cái đó đó". Bạch Vân dơ lên ngón tay út, cười khinh bỉ Lục Linh một cái.

 

Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng nghe vậy thì liền quay sang lại tiếp tục quan sát Kỳ Minh và Liễu Sương trêu ghẹo nhau. Trong đầu lại có một khái niệm mới hình thành, nhưng đó chỉ là khái niệm, ngày hai người họ hiểu được thì còn xa lắm.

 

Bên kia, Nhan Hồng Anh thật không nhìn nổi nữa, chen lời giữa đôi uyên ương này:

 

"Được rồi Kỳ-mio, đám nhóc này đi nguyên ngày nhưng trừ tiệm đầu tiên thì lại không có thu hoạch gì đáng nói. Không biết giáo viên luyện khí của chúng ta có thể chỉ điểm một chút được không?"

 

Kỳ Minh lập tức gật đầu đồng ý:

 

"Được, dù gì cũng gặp mặt, chuyện nhỏ."

 

Góc hì hì:

 

Hôm nay hảo nổ lực a, 5000 từ hoàn thành a.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16