Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 119: Tới

391 0 1 0

Một tháng sau, căn nhà gỗ, tiểu thế giới.

 

"Cô Hồng Anh, đây là danh sách linh dược". Sau một tháng trời Niệm Lương tuy không tìm được loại linh dược mũi nhọn trong mơ nhưng cũng đã phát hiện hai loại linh dược có số lượng đủ khổng lồ.

 

Một là Lam Bích thảo nhất giai linh dược giúp bào chế 'hồi linh đan' cấp 3 rất được giới tan tu ưa chuộng.

 

Hai là Vạn Chi Linh, nhất giai linh dược có thể luyện ra đan dược cấp 4 hổ trợ tu sĩ luyện thể, nhu cầu không thể đông đếm. 

 

Nên hợp tác lấy tiềm lực về linh thạch để thu mua cũng như cái danh luyện đan đường của Lâm Phương các để nguỵ trang thu gôm tích trữ số lượng lớn là thích hợp nhất.

 

"Ùm". Nhan Hồng Anh gật nhẹ đầu, đưa tay nhận xem ngọc giãn danh sách của Niệm Lương. 

 

Quả thật rất chi tiết, không chỉ hai loại linh dược mũi nhọn mà còn hơn 300 loại linh dược "tiện nghi" khác đều ghi rõ dặn dò thương lái như thế nào, lấy cớ là luyện loại đan gì, cả cách mặc cả với uyển chuyển nhìn đại cuộc cũng ghi ra. Thần Buôn!!

 

"Em yên tâm, nhất định sẽ nhìn theo đường dài mà cẩn thận thu gôm."

 

"Tạm thời chỉ có nhiêu đây, sau khi em xem hết thông tin còn lại sẽ liên lạc với cô để bổ sung". Niệm Lương nhìn gần 300 cái ngọc giãn đủng đỉnh trên bàn sách kế bên mà nhíu mày.

 

"Haha". Trác Dịu Xuân vỗ vỗ vai nàng, nháy mắt tinh nghịch: 

 

"Đừng gấp, cứ thông thả mà làm, chúng ta nắm độc quyền trong tay nha... Với, đường các nàng còn dài lắm."

 

"Hum, đúng thật là vậy". Niệm Lương không nhịn được mà bật cười, rồi nàng nhìn sang A Phong. 

 

Hai chị em ngay sau tiến lại cùng ôm quyền với Nhan Hồng Anh:

 

"Đa tạ cô Hồng Anh chỉ điểm trong thời gian qua". Vì cũng tham gia môn phái thí luyện nên mấy ngày hôm nay Niệm Lương và A Phong cũng trích một chút thời gian tập kỹ năng thực chiến.

 

"Đừng khách sáo". Nhan Hồng Anh khoát tay ý bảo không có gì, Niệm Lương thông thạo nhân tâm nên chỉ cần tập luyện một chút thì trúc cơ tầng 7 đã có thể ngang với trúc cơ tầng 8 thông thường cũng không khó hiểu.

 

Điều làm nàng bất ngờ là A Phong cũng là thiên linh căn phong hệ, 15 tuổi trúc cơ tầng 1, thiếu hụt tập luyện nhưng lúc này chiến lực lại xắp xỉ trúc cơ tầng 3!

 

"Căn cơ hai em lúc đầu đã cứng cáp sẵn rồi, đặc biệt là em A Phong, cứ tiếp tục tập những chiêu cô dạy mấy ngày nay sớm muộn gì cũng thành tài, có gì không hiểu cứ dùng truyền âm phù liên lạc cô."

 

"Dạ". A Phong ôm quyền rồi ngẩng đầu mắt đầy lửa đỏ: 

 

"Em nhất định sẽ cố gắng tu luyện, sau này sẽ không để Niệm Lương tỷ tỷ bị ai hà hiếp nữa."

 

"Tên ngốc, đừng nói suông". Niệm Lương mỉm cười đưa tay gõ nhẹ đầu A Phong:

 

"Muốn chứng minh thì trước tiên phải đậu vào Miễu Vân Tông cái đi". Nàng vẫn rất lo lắng chuyện này, dù gì cũng là môn phái đứng thứ 3 ở khu vực tự trị.

 

"Ngươi đừng ủ rủ vậy mà". Lục Linh vừa đẩy cửa vào, thấy cảnh này liền vội vã lên tiếng: 

 

"Chúng ta là một nhóm mà, ngươi đã cố hết sức, việc còn lại cứ để cho Diệu Hoàng."

 

Không biết đã nhìn bao nhiêu lần nhưng Niệm Lương vẫn rất thích vẻ mặt nóng vội của nữ tử nhỏ nhắn trước mặt, nàng mỉm cười gật đầu:

 

"Chỉ hi vọng thi nhóm có thể giúp chúng ta."

 

Nhan Hồng Anh cũng hiếm thấy trầm ngâm, vì để che dấu thân phận nên không thể dùng thư giới thiệu của Tuyết Tinh học viện để gia nhập Miễu Vân tông được, các nàng lại muốn vào cùng Mật Vân đỉnh nên môn tài năng bắt buộc phải là chiến lực.

 

Mai thay lại có thể lệ đấu nhóm, chỉ hi vọng các nàng có thể thuận lợi gia nhập mà không buộc Hoàng nha đầu phải làm quá lên.

 

"Chà chà, dù có thêm Như Ngọc thì nhóm chúng ta chắc cũng sẽ không thể sánh bằng Tứ Hậu, lấy bốn đánh năm mà vẫn áp đảo tuyệt đối đó nha!!"

 

Bên kia Niệm Lương vẫn tiếp tục, dù cho nàng khuyên nhủ bài hết mưu mẹo nhưng mấy ngày trước Bách Thúc vẫn nhất quyết xuống tổng bộ của Long Vân các làm việc để thu thập thông tin cho các nàng, nên bây giờ cả nhóm đã thiếu một người giống với nhóm bốn cô bạn khi xưa.

 

"Ngươi đừng gọi cái tên đó nữa đi!!". Lục Linh đỏ mặt lớn tiếng, rất mắc cỡ đó biết không?

 

"Ai da, ngươi là Lục Hậu hay Huyết Hậu trong nhóm mà mặt đỏ như thế kia vậy?". Nhưng chỉ làm Niệm Lương càng thích thú trêu chọc nàng hơn.

 

"Ngươi....". Lục Linh mấy ngày nay thật sự đã thông cảm sâu sắc với Lý Diệu Hoàng. Nàng phùn má quay người bỏ ra cửa phòng, đối phó nữ nhân này chỉ có thể im lặng thôi.

 

"Ai da, làm sao bây giờ A Phong? Lục Linh tỷ của ngươi đi rồi, ta còn định hỏi nàng về đặc tính của vài cây linh dược, aizz."

 

Tuy Niệm Lương thật quá vô lại rồi, nhưng cũng đủ làm Lục Linh sửng người dừng bước, qua giây lát nữa nàng quay lại nghiêm trang hỏi bằng giọng vô cùng miễn cưỡng:

 

"Có thật không?"

 

Niệm Lương cực kì hài lòng mà cười tươi như hoa, tay liền dơ cao một tấm giấy viết: "Tất nhiên là thật rồi, ngươi xem ta đã ghi ra hẳn hoi đây."

 

Ngươi thật quá dễ bị bắt nạt rồi đó nha sư muội, Nhan Hồng Anh nhìn nụ cười giảo hoạt trên môi Niệm Lương mà có chút cảm đồng cảm với mất mặt, không lẽ ai trong "cây phả hệ" của nàng cũng không có tiền đồ vậy sao, sư muội cũng vậy mà tên học trò kia cũng vậy.

 

Nghĩ tới kẻ vẫn đang điên cuồng tập luyện bên ngoài thì ánh mắt Nhan Hồng Anh chợt loé. 

 

Đến lúc rồi à.

———

 

Buổi tối hôm đó.

 

Xì xào, xì xào,...

 

Tại một bìa rừng, mười mấy bóng đen - cả người cả thú lập loè bên đống lửa đang cháy xém ở trung tâm. Vẫn như những buổi xả hơi bình thường, cả bọn đang nướng thịt hàn huyên, tiếng nói cười inh ỏi làm cả mãnh rừng âm u bừng sức sống.

 

Và người nướng thịt chuyên nghiệp nhất - Tiểu Tâm lúc này dùng linh lực đưa một cái đùi vàng ươm lướt qua mắt ba tiểu tham ăn đang nước miếng chảy rồng - Huỳnh Giao, A Ngao, Băng Băng đến dưới chiếc đĩa của Phượng Tiểu Tịch.

 

Tiểu hồ ly lông trắng cuối hai chân trước đầy cung kính: "Hôm nay Tiểu Tâm xin cáo biệt, chu tước đại nhân bảo trọng."

 

Giọng nói non nớt bổng nghiêm trang làm cho cả mãnh rừng bổng chốc trở nên tĩnh lặng, tiếng nói cười hoàn toàn dứt hẵng, xung quanh chỉ còn tiếng gió thổi rì rào và tiếng nổ tí tách của ngọn lửa phập phòng ở trung tâm truyền đến tai Lý Diệu Hoàng.

 

Khiến cho tâm trạng của nàng lúc này càng thêm bối rối.

 

Phượng Tiểu Tịch buông Bạch Vân ra, bay tới uy nghiêm đứng trước chiếc đùi đang toả hương thơm ngát rồi đập nhẹ đôi cánh quyền quí tinh xảo.

 

Chiếc đùi vàng ươm chảy mở bổng chốc bị một ngọn lửa đỏ rực bao vây thiêu rụi trong tích tắt.

 

Tiểu Tâm hai mắt sáng rỡ mừng như điên cuối đầu cung kính lần nữa:

 

"Đa tạ chu tước đại nhân chấp thuận."

 

"Ùm". Phượng Tiểu Tịch gật nhẹ đầu, ngẩng đầu cẩn nghị nhìn sang lần lượt Tiểu Tâm và Nhan Hồng Anh, nào đâu còn vẻ tham tiện nghi khi nãy:

 

"Chu tước, Thanh Loan xưa kia là tỷ muội một dòng, hơn nữa chúng ta đều là người nhà, việc của các ngươi cũng là việc của ta, không cần phân biệt nhiều quá như vậy. 

 

Nhưng lúc này tu vi ta còn nhỏ yếu, với cũng có chuyện cần làm, trước các ngươi cứ giữ tấm bản đồ Diệm Khê sơn kia làm tính vật, một ngày không xa Phượng Tiểu Tịch ta sẽ đích thân đến bái phỏng và cùng các ngươi giải quyết vấn đề."

 

Diệm Khê sơn là cảnh tu vô cùng nguy hiểm, ngay cả Âu Dương Vũ hoá thần kì nứt tiếng anh minh đích thân dẫn đội mà số huynh đệ có thể quay về còn chưa đến 1/3 tổng quân số. 

 

Lý Diệu Hoàng lúc này đi vào đó chắc chắn là tìm chết, Thanh Loan tộc lại đang suy thoái, xưa đâu bằng nay nên rất cần một cú hích để quay về thời kì hoàng kim, hai bên cùng hợp tác chắc chắn trăm lợi mà không một hại. 

 

"Tiểu Tâm hộ pháp đời thứ 350/ Nhan Hồng Anh dòng chính Thanh Loan tộc, xin đa tạ chu tước đại nhân, chắc chắn sẽ truyền lời tới trưởng bối."

 

"Ùm". Phượng Tiểu Tịch nghiêm trang gật đầu thêm cái nữa rồi quay trở về vẻ hung hăng bình thường nhìn qua Lý Diệu Hoàng: 

 

"Ngươi nhanh một chút kết đan có biết không?"

 

"Ách, Ách". Lý Diệu Hoàng tuy có đôi chút cảm động nhưng cảm giác nặng nề đè lên lúc này đã xoá nhoà tất cả mọi cảm xúc:

 

"Ta mới trúc cơ tầng 4, còn là ngũ linh căn có được hay không? Ngươi muốn chờ, ta cũng không có bảo đảm được đâu đó!!!"

 

"Biết vậy thì cố gắng một chút, để ta đợi lâu quá bổn bảo bảo ăn hết gia tài của ngươi để bù". Phượng Tiểu Tịch không quan tâm nàng mà đã tiếp tục bay lại xếp hàng chờ đồ ăn.

 

"Ngươi đừng tạo thêm áp lực cho ta nữa có được hay không?". Lý Diệu Hoàng thật khóc ra nước mắt mà.

 

Lục Linh thấy nàng mắt cũng rưng rưng rồi liền cười khổ an ủi: "Muốn lo những thứ lớn lao thì phải giải quyết những thứ nho nhỏ cái đã, trước tiên chúng ta tập trung vào việc vào Miễu Vân tông là được."

 

"Ùm". Lý Diệu Hoàng vẫn mếu máo miễn cưỡng gật đầu ủ rủ, nhưng lúc này nàng như nhớ ra cái gì mà hỏi ngược lại Lục Linh:

 

"Đã đến môn phái rồi, các ngươi có dự tính gì?"

 

"Ta định tiếp tục ở trong tiểu thế giới một thời gian để luyện hoá 'Hoả Lâm trùng', sẵn tiện quan sát Ma Đề A thảo thêm một chút". Lục Linh thẳng thắn nói xong, môi Niệm Lường và A Phong khẽ nhếch.

 

"A Ngao rất lợi hại nha, ta muốn tỉ thí với nàng thêm vài lần nữa để theo kịp ngươi á Diệu Hoàng."

 

Huỳnh Giao dứt câu Băng Băng liền gào lên hai tiếng "Grao, grao" phản đối, nàng vội vã xua tay:

 

"Băng Băng chắc chắn là người tiến bộ nhanh nhất trong mọi người nhe."

 

"Grao, grao."

 

Ngươi học cái này của ai vậy muội muội ngoan? Lý Diệu Hoàng mở to mắt nhìn Huỳnh Giao đang nghiên đầu cười manh hài lòng với Băng Băng đã quẩy đuôi vui vẻ.

 

Còn A Ngao thật là nhịn nổi lên tiếng khi bỉ: "Nha đầu ngu ngốc, quá dễ tin người."

 

"Graoo". Băng Băng tức giận rồi nha, lập tức nhào lại cụng đầu hắc kì lân.

 

"Các ngươi không bỏ rơi được bổn mỹ nhân đâu có biết không?". Bạch Vân khoanh hai tay giọng hầm hừ, nhưng Tiểu Tịch liền bỉu môi khinh thường:

 

"Ngươi muốn lén hấp thu thêm chút long khí từ cây Long Tinh thảo của tiểu xà thì có, làm bộ làm tịch."

 

"Ngươi đừng tin con gà bệnh này". Bạch Vân vội vàng nhìn sang Lam Quỳ nãy giờ vẫn chuyên cần nướng đồ ăn cho cả bọn rồi lập tức tế xuất "Nhiễu Linh trượng" đập tới Phượng Tiểu Tịch:

 

"Phá chén cơm của người khác là trời đánh ngươi biết không?"

 

"Hừ, trời đánh người thì có, eÁaaaa~". Tiểu Tịch đập cánh tiếp chiêu.

 

Bầu không khí lại sôi nổi trở lại lần nữa, cả bọn ai cũng cười tới mắt híp híp lại, vừa uống rượu, vừa ăn thịt, tận hưởng trọn vẹn buổi tối vui vẻ mà không biết tới khi nào mới có lần nữa. 

 

Nhưng Lý Diệu Hoàng thỉnh thoảng lại vô thức đưa mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm cái gì, thỉnh thoảng thì lại nhìn sang Nhan Hồng Anh đang tươi cười hạnh phúc nắm chặc tay Trác Dịu Xuân rồi cuối đầu thở dài.

——————

 

Đêm khuya canh ba, gió thổi đu đưa như điêu luyện dẫn dắt cả cánh rừng bên dưới uyển chuyển rì rào khiêu vũ.

 

Một mình ngồi ở vách đá bên trên, lười biếng tựa vào một thân cây gồ ghề, Lý Diệu Hoàng toàn thân hắc bào, tay lắc lư một vò rượu, đưa ánh mắt hờ hững của mình hướng lên ánh trăng rực sáng giữa biển mây.

 

"Gió thổi, mây bay, trăng cứ toả

Lòng người, cuộc sống, vẫn cứ ta."

 

"Ai da, đoá hoa hồng trắng của Lâm Phương các thật là danh bất hư truyền mà. Chiến lực kinh người, xinh đẹp tuyệt trần, y thuật cao minh, lại còn làm thơ rất hay nữa". Lý Diệu Hoàng đưa mắt nhìn qua bóng người vừa xuất hiện bên cạnh.

 

Nhan Hồng Anh lần nữa quăng cho nàng một vò rượu rồi thông thả ngồi xuống, tươi cười sáng lạng, đưa tay xoa đầu Lý Diệu Hoàng.

 

"Nhưng nghề chính của Nhan Hồng Anh là giáo viên nha. Nên thứ cô giỏi nhất là tâm lí học sinh đó."

 

Lý Diệu Hoàng cứng họng không phản khán trong chóc lát, dù có tiến xa tới đâu đi nữa thì chắc có lẽ nàng vẫn luôn chỉ là một tiểu nữ hài khi đối diện Nhan Hồng Anh.

 

"Đừng buồn như vậy chứ. Nói cho em một bí mật nha, Mật Vân đỉnh có không gian điểm trực tiếp nối liền với Tuyết Tinh học viện. Chỉ cần đưa tay xé rách không gian là chúng ta có thể đến ngay."

 

"Thật sao?". Lý Diệu Hoàng lập tức ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt chằm chằm lại như muốn người cô cam đoan một điều gì.

 

Nhan Hồng Anh bật cười, tăng lên lực tay xoa đầu Lý Diệu Hoàng: "Thật. Nhưng chắc có lẽ chúng ta không thể gặp nhau trong một thời gian, mấy năm nay cô đã làm Dịu Nhi chịu nhiều uỷ khất, nên muốn nhân cơ hội lần này dẫn nàng đi chu du một phen để bù đắp."

 

Ngữ điệu phóng khoán quen thuộc đã làm Lý Diệu Hoàng vô cùng an tâm, lúc này lại nhớ đến hành động trẻ con của mình khi nãy, nàng thẹn quá thành giận, xoay người sang hướng khác bỉu môi:

 

"Thì ra là tới đây khoe khoan, cô cố chăm sóc cô Dịu Xuân một chút có được hay không? Cô ấy cứ hâm doạ lột da em hoài đó."

 

"Hừ". Nhan Hồng Anh tăng mạnh thêm lực tay lần nữa.

 

"Đau, đau". Mặc dù không cảm thấy gì vì cơ thể đã quá cường hãn nhưng Lý Diệu Hoàng vẫn la toán lên.

 

"Em đúng là biết cách để người khác không thích mình quá nhiều". Tới đây giọng Nhan Hồng Anh lại có tí trầm ngâm: 

 

"Cô tới đây vì vấn đề còn lại của em, cũng là nhắc em chú ý một số việc, và cũng để thực hiện lời hứa khi xưa."

 

'Ngày nào em tìm được thứ mà mình sẵn sàng đánh đổi tất cả để bảo vệ, ngày đó cô sẽ nói cho em biết mọi chuyện'. Lời hứa khi xưa trên Hồng Anh giá sao? Lý Diệu Hoàng chỉ gật nhẹ đầu mà không nói gì thêm.

 

Nhan Hồng Anh quăng một pháp bảo hình chiếu lên trên không rồi một bên đưa ngón tay vẽ vẽ, một bên lần lượt giải thích:

 

"Chắc em cũng đã biết có 12 chủng tộc đang chia nhau thống trị Tân Đại thế giới. Trong đó bốn chủng tộc nhân, ma, yêu, thuỷ - tuy yếu hơn so với phần còn lại nhưng số lượng lại nhiều nhất, nên vì vậy mà chúng ta vẫn giữ được một cái tên cùng vị thế.

 

Và cũng vì vậy mà Đại Tinh Đại vực luôn là vùng bất ổn nhất, luôn bị các thế lực của các vực khác tranh nhau xâu xé. Nhưng bề ngoài thống trị vẫn là bốn thế lực chính:

 

Triều Đình nhân tộc - liên minh với Tinh Linh tộc và một số dương gia của Yêu tộc.

 

Cổ tộc - liên minh với triều đình Ma tộc và phần đông Yêu tộc cùng Tu La tộc.

 

Phục Tri cách mạng - liên minh với toàn bộ U Minh vực và vô số tán tu khắp mọi nơi.

 

Còn Vân Trung liên minh nổi tiếng là trung lập, giữ vững thái bình cho ba khu vực tự trị nên liên kết với toàn bộ thế lực ở trên. Nhưng sau cái chết của Tần Chính Quang và Âm Cung 20 năm về trước thì đã dần mất đi xu thế."

 

Là cha mẹ ruột của Tần Hạ Băng sao?

 

Tới đây Nhan Hồng Anh nhìn lướt qua Lý Diệu Hoàng một cái như trả lời rồi nói tiếp:

 

"Nhưng không chỉ có vậy. Sau cái chết của họ, Tần Trúc Lam con gái đầu lòng của cả hai tuy khôn khéo hơn người nhưng vì khi còn trẻ vẫn thích sống ẩn mình, chưa tạo được quá nhiều uy tín mà vì vậy chỉ nắm vai trò phó thống linh trong cả liên minh. 

 

Mà Vân Trung liên minh lại rất phức tạp, không phân biệt địch ta nên vì sâu xé lẫn nhau khiến vị thế của nàng ngày một đi xuống. 

 

Tuy 14 năm trước nhờ sự xuất hiện của em gái tài nữ Tần Xuân Hân mà chổ đứng của nàng đến nay xem như đã được cũng cố. Nhưng muốn quay về vị trí thống lĩnh một lần nữa để thực hiện khát vọng của hai chị em họ thì vẫn còn chưa đủ."

 

Là trả thù cho cha mẹ, báo thù tứ đại thế gia nhân tộc, Lý Diệu Hoàng liên hệ ký ức khi xưa với Tần Hạ Băng mà có điều hiểu rõ. 

 

Nhưng Nhan Hồng Anh vẫn tiếp tục: "Đó là chuyện em quan tâm, còn đây là chuyện em cần chú ý. 

 

Ba thế lực còn lại không đơn giản chỉ như vậy, đặc biệt là triều đình nhân tộc, bọn họ dường như có hậu thuẫn rất lớn, khiến cho Cổ tộc và Phục Tri cách mạng mấy năm gần đây rất e dè và lấy làm mục tiêu mũi nhọn tấn công.... 

 

Có rất nhiều lời đồn về thế lực đáng sợ đứng sau bọn họ, thậm chí có người nói là Huyết Liên tộc."

 

Lý Diệu Hoàng mở to hai mắt kinh hãi, nhưng Nhan Hồng Anh vẫn chưa dừng lại:

 

"Trường hợp xấu nhất.... là Titan."

 

Thật không thể dùng kinh hoảng hay khiếp đảm để hình dung tâm trạng Lý Diệu Hoàng ngay lúc này, những kẻ quyền năng có thể xé rách cổng trời để đưa tu sĩ tiến nhập tiên giới mà lại tham gia vào thế lực chiến? Nếu thật là vậy thì đây là gian lận, và làm sao ba chị em Tần Hạ Băng có thể đụng tới tứ đại thế gia nhân tộc được đây?

 

Nhan Hồng Anh thu gôm lại tất cả những gì mình viết nãy giờ vào pháp bảo hình chiếu đưa cho Lý Diệu Hoàng:

 

"Đây là tất cả những gì cô biết về bốn thế lực đó, có những cái tên em nhất định phải tránh, đặc biệt là Chiến Lân, vì hắn tu vi tuy là hoá thần nhưng rất thường xuyên đi lại, Dịu Nhi cũng tự nhận khó típ hắn quá 50 chiêu."

 

Cùng tu vi mà Trác viện trưởng không chống đỡ nổi 50 chiêu, chuyện này sao có thể??? 

 

"Bặc". Nhan Hồng Anh bún tráng, tươi cười với Lý Diệu Hoàng:

 

"Như sư muội đã nói, trước tiên hãy tập trung vào những việc nhỏ cái đã, đầu tiên là Miễu Vân tông, thứ hai là Vân Trung liên minh."

 

Đó là tất cả những gì nàng có thể làm lúc này, Lý Diệu Hoàng hoàn toàn hiểu rõ điều đó, nàng sau khi ôm quyền nói tạ rồi cùng Nhan Hồng Anh sải bước giữa cánh rừng đêm, hai cô trò cùng tiến lại ánh sáng của đốm lửa cháy bừng đang sưỡi ấm hơn mười cô gái vẫn đang nô đùa.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Hì, mấy bạn đọc phiên ngoại để biết cụ thể phân bố thế lực nha.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16