Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 42: Mật thất

446 0 2 0

Thạch Lỗ tối hôm qua đến báo cáo nhiệm vụ cho Trác Dịu Xuân, tình cờ nghe được Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng hôm nay sẽ tỉ thí, hắn lập tức xin ở lại một đêm.

 

Ấn tượng của hai nàng trong lòng Thạch Lỗ rất sâu đậm, hắn cũng là giáo viên của Tuyết Tinh học viện nên đã từng gặp qua vô số thiên tài của nhiều thế hệ khác nhau.

 

Ví dụ xa thì có Dương Thành Long đại ca của Dương Hoàng Long; gần thì có Tần Xuân Hân nhị tỷ của Tần Hạ Băng.

 

Mỗi người đều kinh tài tuyệt diễm, 14 tuổi tu vi cao hơn Tần Hạ Băng tuy khó gặp nhưng cũng không hiếm có.

 

Còn thông minh hơn Lý Diệu Hoàng thì nói chi xa, nhị tỷ Tần Xuân Hân là điển hình rõ ràng nhất.

 

Nhưng từ trong ánh mắt Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng và cả Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân - hắn cảm thấy có một thứ gì đó rất đặc biệt.

 

Thứ đó không biết bao nhiêu thế hệ đã trôi qua, bao nhiêu học viện mà hắn từng biết đến nhưng chỉ xuất hiện trên người các nàng:

 

Đối xử thật tâm với người khác chủng tộc.

 

Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng Thạch Lỗ đã chứng kiến không biết bao nhiêu thiếu niên chỉ vì một bình luyện khí đan mà sẵn sàng giết cả huynh đệ ruột thịt trong thế giới thực lực vi tôn này. Nếu hoạ mai có kẻ hợp tác cùng nhau thì chỉ vì lợi ích chung, khi đụng chuyện cũng sẽ bán nhau như chẳng có chuyện gì.

 

Nhưng năm người các nàng tuy khác chủng tộc, không có máu mũ ruột rà, hợp tác với nhau chẳng vì lợi ích gì, nhưng lại sẵn sàng giao cả mạng mình cho đối phương, không phân tu vi cao thấp, xuất thân sang hèn, thẳng thắn, bình đẳng mà đối xử với người bên cạnh.

 

Nghe lại có vẻ đơn giản, nhưng không phải đôi khi thứ mà ta tìm kiếm cả đời, chỉ là một thứ đơn giản nhất sao?

 

Chính là như vậy, đối xử thật tâm với người khác chủng tộc, nói, lại cực kì dễ dàng.

 

Ít nhất, đối với kẻ tham gia liên minh Vân Trung gần trăm năm như Thạch Lỗ là như vậy.

 

Ngồi một bên khán đài quan sát, Thạch Lỗ lại mừng thầm vì mình đã đến đây, hai thiếu nữ thiên tài này chiến lực thật sự là ngoài dự kiến của hắn.

 

Hai nàng chiến đấu như bay múa, vừa hoa mỹ khôn cùng, vừa ẩn ẩn sát cơ. Từng chiêu, từng thức đều muốn lấy mạng đối phương mà không khoan nhượng chút nào, nhưng thứ kinh khủng nhất là nụ cười vẫn luôn trên môi của hai nàng. 

 

Cứ như là hai nàng đã biết trước người đối diện sẽ không bị làm sao - kể cả khi mình bung hết sức nên mới ra ra tay tàn độc như vậy. 

 

Mà cũng vì vậy trận chiến của hai nàng thật sự quá hấp dẫn, kể cả đối với người chiến lực cao như Thạch Lỗ.

 

Nhưng hắn thật không hiểu hai nàng lấy sự tự tin ở đâu ra mà dám làm như vậy, không sợ mình lỡ tay mà xé xác đối phương sao? 

 

Hơn nữa quan hệ của hai kẻ này rất ám muội, lỡ như người kia thật sự đỡ không được, lúc đó thiệt không biết phải làm gì cho hết tội. 

 

Chắc bí quyết vẫn là nằm ở tin tưởng người còn lại.

 

Nhưng đang xem đến đoạn hấp dẫn nhất, Thạch Lỗ chỉ thấy Lý Diệu Hoàng quăng ra lệnh bài của Vân Trung liên minh, thứ mà ai trong khu vực tự trị đều coi như cái mạng thứ hai của mình như ám khí nghi binh!!!!

 

Còn chưa hết, Tần Hạ Băng vung tay chưởng văng lệnh bài thì tất cả mọi người trong sân bị truyền tống đến một mật thất!!!

 

Không chỉ có hắn mà cả Nhan Hồng Anh, Trác Dịu Xuân cũng đều bị doạ cho ngu mà nhìn Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng còn đang chưa hay biết tiếp tục giao thủ.

 

Lý Diệu Hoàng một cước tầm thấp bị chặn, đang định mượn thế bật lên thì tự nhiên phát hiện bốn phía xung quanh đều là đá! 

 

Nàng lập tức dừng tay, khó hiểu nhìn qua Tần Hạ Băng, thái độ đối phương cũng y như nàng lúc này…

 

"Thứ này là Huỳnh Văn đưa em?"

 

Lý Diệu Hoàng nhìn theo hướng âm thanh thì cả Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân, Tiểu Tịch, Băng Băng, Trác Dịu Xuân, Thạch Lỗ đều đang ở đây, cả bon khó hiểu ở xa nhìn nàng, còn Nhan Hồng Anh đã tới gần, tay đưa lên một lệnh bài màu lam, in hình chữ "Nhân".

 

Nàng thấy thế liền gật đầu xác định:

 

"Văn tiền bối đưa em từ buổi sáng ngày thứ hai gặp Huỳnh Giao, chỉ nói là em nhận đi chứ không giải thích gì. Thứ này dẫn chúng ta đến đây?"

 

Nhan Hồng Anh chỉ lắc đầu rồi lật lệnh bài lại, phía sau là một vòng tròn màu lam trong giống một chiếc nhẫn - Lý Diệu Hoàng chưa nhìn thấy lần nào.

 

"Lúc đầu Huỳnh Văn đưa đã có thứ này?"

 

Thấy Lý Diệu Hoàng lắc đầu, Nhan Hồng Anh trầm ngâm giây lát rồi hỏi tiếp:

 

"Lần cuối em cầm lệnh bài là khi nào, lúc đó có thấy vật này không?"

 

Lý Diệu Hoàng đăm chiêu nhìn chiếc nhẫn kia, cố hết sức nhớ lại điểm mấu chốt:

 

"Lần cuối em cằm nó là khi dọn đồ ở Hoa Bích Lâu, lúc đó vì gấp quá mà không để ý. Nhưng trước khi em xuống lầu chắc chắn là không có, em dùng nó thử nghiệm nhãn thuật nguyên đêm, rồi vì trể nên để ở nó ở trong phòng chạy xuống nhà ăn."

 

"Vậy rất có thể là khi em xuống lầu đã có người vào phòng để chiếc nhẫn này vào phía sau lệnh bài. Lúc em ở phòng ăn có để ý điều gì đặc biệt?"

 

Lý Diệu Hoàng còn chưa suy nghĩ xong, Tần Hạ Băng đã trả lời Trác Dịu Xuân thay nàng:

 

"Có quan binh của thành chủ phủ đến bắt người này."

 

"Quan binh?". Nhan Hồng Anh nhíu mày, khi đó quan binh rời đi Hoa Bích lâu nàng mới quay về tìm ngũ nữ nên không hay biết gì.

 

Lý Diệu Hoàng phát hoả với Tần Hạ Băng một câu:  "Ta không có ăn trộm", rồi mới trả lời Nhan Hồng Anh: 

 

"Lúc em dưới phòng ăn, có một đội quan binh mười mấy người, tu vi trúc cơ trung kì xong vào rồi đi thẳng lên lầu, như là đang truy bắt tội phạm."

 

Nhan Hồng Anh và Trác Dịu Xuân nhìn nhau một cái, sau đó Nhan Hồng Anh không làm nguy hiểm mà bắt đầu giải thích:

 

"Vậy mọi chuyện đã rõ. Căn nhà các em đang ở là phủ đệ của Dương gia mà cô dùng thủ pháp mua lại. 

 

Một tháng trước Dương gia không biết lý do gì mà đột nhiên cả nhà diệt môn. Theo tin đồn bên ngoài, gia chủ Dương Văn Minh và con gái Dương Tiểu Ly mất tích, Cung Lệ Ngọc gia chủ phu nhân thì bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, đang dưỡng thương tại thành chủ phủ. 

 

Xem ra khi đó Dương Văn Minh hoặc ai đó trong Dương gia bị thành chủ phủ truy sát, vô tình thấy lệnh bài của em nên để vật này gửi thông điệp gì đó."

 

Lý Diệu Hoàng phát hiện có điểm không đúng: "Lệnh bài này rất lợi hại sao?"

 

Nhan Hồng Anh không lên tiếng mà người trả lời lại là Tần Hạ Băng:

 

"Đây là Vân Trung lệnh bài của Vân trung liên minh, một liên minh rất có uy tín tại ba khu vực tự trị. Về phần công dụng của lệnh bài này, nói đơn giản là khi ngươi gặp nguy hiểm ở khu vực tự trị, chỉ cần đưa nó ra, nếu không phải gặp phải ngoại vực chủng tộc có thể cứu ngươi một mạng."

 

Lý Diệu Hoàng lúc này hoảng sợ tay cũng run run, bảo bối cho thêm một cái mạng mà nàng vừa rồi quăng như ám khí!!! Bể rồi khóc cũng không ra nước mắt nha. Nhưng mà lúc này có điều làm nàng quan tâm hơn, Lý Diệu Hoàng nhìn Tần Hạ Băng thắc mắc:

 

"Sao ngươi biết nhiều vậy? Ngươi cũng có sao?"

 

Tần Hạ Băng lắc đầu, nhàn nhạt nói ba chữ: "Ta không có". Rồi quay đầu sang hướng khác nhìn mật thất.

 

Lý Diệu Hoàng thấy đối phương phản ứng kì lạ thì rất hiếu kì, nhưng lại biết không thể hỏi thêm, chỉ đành tự suy đoán trong lòng. 

 

Nhan Hồng Anh lúc này đi lại, cũng không tiện nói nhiều, chỉ gợi ý rồi phân phó:

 

"Nàng không cần có. Được rồi, mọi người chia nhau đi tìm xung quanh, xem có cái gì đặc biệt không."

 

Sau lại lén truyền âm cho Lý Diệu Hoàng một câu: "Muốn biết, em chỉ cần tham gia Vân Trung liên minh."

 

Lý Diệu Hoàng bỉu môi liếc khuôn mặt đang cười tươi như hoa của Nhan Hồng Anh một cái, rồi quay sang nơi khác tìm kiếm. 

 

Không phải ai đó nói nàng còn nhỏ chỉ nên vui chơi thôi sao, người lớn đúng là chỉ toàn nói dối lừa con ních vui thôi!!!

 

Mật thất hoàn toàn xây cất bằng đá xanh, cũng không nhiều phòng lắm, 8 người hai thú chia ra nên rất nhanh tìm được manh mối.

 

Lý Diệu Hoàng tìm đến phòng thứ tư rồi cũng không phát hiện thứ gì đặc biệt, xung quanh chỉ toàn là đá với đá. Nàng đang bước chân tới phòng tiếp theo thì giọng nói ngây ngô Huỳnh Giao từ xa vọng lại:

 

"Ta tìm được rồi nè, ta ở bên này nè, ta Huỳnh Giao đây nè."

 

Khi Lý Diệu Hoàng tới nơi tất cả mọi người đã đến đầy đủ, đang đứng xung quanh một bức tường. 

 

Nàng tiến lại thì lại nghe giọng nói châm chọc của ai kia bên tai:

 

"Ngươi lại đến trễ nhất."

 

Lý Diệu Hoàng tức khắc nhìn qua thiếu nữ thon gầy phản bác: "Ta ở xa nhất thôi, hơn nữa linh lực cũng cạn kiệt. Ngươi cũng đâu có tới sớm hơn ta bao nhiêu đâu mà nói hả, nhìn vị trí đứng của ngươi là biết."

 

Tần Hạ Băng sao có thể để yên? Lại bắt đầu khoanh hai tay trước ngực nhìn người đối diện như phạm nhân:

 

"Ngươi là người tới cuối cùng là sự thật. Không có quyền chỉ trích bất kì ai."

 

Lý Diệu Hoàng biết mình đuối lí, nói sang chuyện khác:

 

"Đôi khi tới cuối cùng cũng đâu có chứng minh được điều gì? Như ta đứng cuối học viện cũng đâu chứng tỏ ta không thông minh."

 

"Nhưng chứng tỏ là ngươi lười biếng. Hơn nữa một số trường hợp lại rất đúng, như tu vi ngươi thấp nhất, tất nhiên đánh thua ta."

 

Lý Diệu Hoàng nhếch nhẹ môi tự tin:

 

"Chúng ta còn đánh chưa xong nha, ai biết được?"

 

Tần Hạ Băng cũng tự tin đáp lại:

 

"Ta chắc chắn thắng!"

 

Tiếng cười khẽ của Trác Dịu Xuân truyền tới chen ngang: "Hai em quả thật muốn thắng đối phương ghê. Thật không biết là vì cái gì nha?"

 

Cả hai nàng lúng túng đỏ mặt, lúc nãy cả hai đánh hăng quá mà quyền lợi người thắng đã vứt ra sau đầu từ lâu. Giờ bị Trác Dịu Xuân nhắc lại mới thấy cả hai vừa rồi rất ám muội, thẹn quá thành giận, hai thiếu nữ liền đồng thời đưa mắt trừng người đối diện.

 

Trác Dịu Xuân tiếp tục che miệng cười khẽ:

 

"Được rồi, thời gian còn dài từ từ mà đánh..... Hay, hai em muốn thắng đến gấp đến không chịu nổi?”

 

Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng mặt lại càng đỏ hơn, "Hứ" đối phương một cái rồi xoay mặt sang chỗ khác.

 

Nhan Hồng Anh từ nãy giờ vẫn đứng một bên cười khổ, thấy ba người các nàng đã xong, liền dùng linh lực đưa chiếc nhẫn sau lệnh bài lúc nãy lên cơ quan trên tường đá. 

 

Cửa đá dẫn đến một mật thất khác, chất đầy gương gỗ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16