Mặc dù các nàng đã hành động rất nhanh, thậm chí không dư thừa bung lực lấy mạng mấy tên cẩu nam nhân nhưng vẫn có số ít tán tu đang ẩn nấp gần đó kịp thời lao theo vào rừng truy đuổi.
Ngũ nữ đoán trước nhưng cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể một bên cắm đầu chạy trối chết, một bên tranh thủ thời gian lấy thông tin từ Tiến Trình.
Lý Diệu Hoàng: "Ngươi còn chạy được bao lâu?"
Tiến Trình đang định mở lời đa tạ như thường lệ thì bị chặn hỏi trước. Đôi mắt nghiêm nghị của nữ tử hắc ám trước mặt mách bảo cho hắn các vị ân nhân này không giống những kẻ mà hắn từng tiếp xúc, nên vì vậy Tiến Trình không vòng vo khách sáo mà nói thẳng:
"Chỉ còn khoảng hai khắc nữa bí thuật sẽ phản hệ, khi đó ta sẽ ngất."
Lý Diệu Hoàng an tâm hơn một ít, nếu Tiến Trình ngất đi thì tốc độ di chuyển của các nàng sẽ chậm hơn bây giờ rất nhiều, thời gian hai khắc này thật sự rất quí giá.
Nhưng có một điều kiện có thể giúp các nàng đào thoát dễ dàng hơn rất nhiều. Nên tuy biết không có nhiều hi vọng nhưng Lý Diệu Hoàng vẫn muốn hỏi thử Tiến Trình một lần:
"Tư Đồ Lập có hẹn điểm gặp mặt nào trước không?".
Quả nhiên Tiến Trình lắc đầu ủ rủ, nhưng hắn vẫn cố bổ sung thêm:
"Ta có truyền âm phù, nếu"
"Chạy thêm một tí nữa ngươi cứ ngồi xuống một bên gần bọn ta, tìm ra cách giảm phản hệ thì tốt. Còn về truyền âm phù tối nay hả sử dụng."
Lý Diệu Hoàng chen lời rồi chỉ có thể thở dài sâu kín, bây giờ truyền âm cho họ, không tính lỡ như bọn họ "không mai" dẫn 100 tên ma tộc cùng đến, chỉ tính thời gian chờ bọn họ phân vân rồi tự tìm đến thì đám tán tu đã dàn trận xong rồi.
Lục Linh bất ngờ xoay người 360° ra sau, hướng "Mộc Vũ cung" thẳng trời xanh, trong khi đã hốt hoảng truyền âm:
"Bọn chúng nhanh quá, năm tên đã gần đến!!!"
Tứ nữ đều kinh hãi. Ban đầu Lý Diệu Hoành ước lượng do tu vi chênh lệch nên cả nhóm chỉ có Lục Linh là theo kịp tốc độ di chuyển của trúc cơ đại viên mãn, ngay cả Tần Hạ Băng cũng chỉ có hoạ mai mà thôi. Mặc dù vậy nhưng nếu các nàng hành động đủ nhanh thì ít nhất có thể chạy thêm ba bốn khắc thời gian gì đó.
Nhưng tính từ lúc các nàng đặt chân vào rừng còn chưa đến một khắc mà kẻ địch đã đến gần, xem ra nàng lại một lần nữa khinh thường trình độ thực chiến của tán tu.
Vụt, vụt, vụt, vụt, vụt...
Trong tích tắc Lý Diệu Hoàng suy tư tự trách đó thì Lục Linh đã kéo hơn năm cung.
Mười mấy mũi "Mộc Vũ tiễn" xanh biếc xuyên qua cả khu rừng, bắn ngay điểm chí mạng của năm kẻ địch cách đó 1km.
Năm tên tán tu buộc phải tế xuất vũ khí phòng vệ, chậm lại tốc độ tiếp cận.
ENnnnn~. Lục Linh còn chưa kịp vui vẻ thì một ánh kiếm chợt loé qua mắt nàng.
Cảm nhận nguy hiểm chí mạng từ đường kiếm lạnh lẽo bất ngờ xuất hiện của kẻ địch, bản năng sinh tồn thức tỉnh, Lục Linh dùng tất cả sức lực ép buộc cơ thể đang cứng đờ trên không vì quán tính lách qua một li.
“Sực”. Kiếm khí tránh né động mạch nhưng lại xuyên thẳng qua vai.
Lục Linh thoát khỏi một kiếp trong thấy thì trước mặt đã xuất hiện một Lang Nhân, đầu sói thân người, cao to vạm vỡ, trên tay cầm hàn thiết cự kiếm đâm thẳng xuống, chỉ cách tim nàng ba tấc!!!
Kenggg~~. "Lôi minh đao" bao phủ lam lôi đan chéo với Băng thuẫn chặn lại cự kiếm của Lang Nhân.
Huỳnh Giao cả người hồng lôi cùng Tần Hạ Băng lam sương bao phủ đã xuất hiện chắn trước mặt Lục Linh.
Lào xào, lào xào,... Lý Diệu Hoàng tốc độ chậm không kịp phản ứng, còn chưa kịp thoát khỏi sợ hãi bởi tình huống của Lục Linh thì nàng đã thấy thêm năm gã tán tu lúc nãy đã xuất hiện trong tầm mắt.
Nàng buộc phải lập tức lấy lại bình tỉnh, một bên tay liên tục ném mấy phong hệ ám khí ngăn địch nhân tới gần, một bên não chạy hết công xuất mà phân tích tình huống bây giờ.
Lần này tán tu đã ở quá gần, chúng chỉ cần bám sát cận chiến, dùng lợi thế tốc độ và mắt thường là có thể dễ dàng dai dẳng bám theo các nàng, câu giờ chờ viện binh, sương mù không thể che mắt bọn chúng như lần trước.
Lại theo lời Liễu Cốt nói ban nãy, xem ra bọn tán tu đã tìm hiểu về các nàng, chúng chắc chắn sẽ không khinh địch lần nữa.
Cộng thêm số lượng lần này lại đến 6 tên, hơn nữa Lục Linh còn đang bị thương, nếu muốn đánh bại nhanh bọn người trước mặt rồi dùng sương mù trốn thoát thì chắc chắn là không thể.
Lý Diệu Hoàng nghĩ tới đây, dư quang khoé mắt khẽ liếc về hướng Tần Hạ Băng đang hỗ trợ Huỳnh Giao giáp công Lang Nhân.
Chẳng lẽ mới ngày thứ hai đã phải dùng đến truyền âm phù của cô Hồng Anh đưa sao? Lỡ như mục đích của người này là sự công nhận của hai người chị thì sao? Dùng truyền âm phù lúc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mục đích đó.
Lý Diệu Hoàng thật sự không muốn làm vậy.
KENGG. Lý Diệu Hoàng đang cắn răng nghiến lại mà không biết phải làm sao thì tên Lang Nhân đang đánh ngang nhau gần 10 hiệp với Huỳnh Giao và Tần Hạ Băng bổng bất ngờ một kiếm vung ra đẩy lùi hai nàng rồi quay đầu bỏ chạy.
Bạch Vân thấy vậy cũng không quan tâm tên Lang Nhân đầy khả nghi kia, nàng lập tức ngưng lại tấn công 5 tên tu, tán vội vã truyền âm nhóm:
"Đừng đuổi theo hắn, các ngươi bảo vệ ta ba khắc, tuyệt đối không cho ai tiến gần hơn nữa."
Tứ nữ thấy nàng chỉ nói vậy rồi bắt đầu bày trận pháp cũng không nghi ngờ gì, lập tức nhìn về phía Lý Diệu Hoàng đợi chỉ thị.
Lý Diệu Hoàng đầu tiên là chăm chú Lục Linh:
"Ngươi không được dùng bí thuật”. Nói xong không để ý tới vẻ mắt chột dạ của đối phương, nàng quay sang giữa cả ba mà trầm giọng nói vội:
"Chỉ cần câu giờ, không cần gây thương tổn. Huỳnh Giao tuyến đầu, ta hỗ trợ phía sau, Tần Hạ Băng đứng đây đánh tầm xa hỗ trợ và bảo vệ Lục Linh, Bạch Vân."
Hai câu nói không thể cô động hơn nhưng các nàng đều biết mình phải làm gì.
Xẹt. Huỳnh Giao chiến ý ngập trời, lập tức lao về phía năm tên tán tu đang tiến lại, nhưng không giáp công mà chỉ đứng ở vị trí an toàn dùng Lôi hệ đao khí chém tới bọn chúng từ xa.
Lý Diệu Hoàng đứng sau nàng một khoảng, uyển chuyển cả người khéo léo vung tới "ám linh xích", vây ngụy cứu triệu hỗ trợ Huỳnh Giao.
Tần Hạ Băng ở phía xa hai tay như chớp liên tục vung chưởng; băng thuẫn, băng hoa xuất hiện khắp nơi vị trí hiểm yếu ở chiến trường phía trên.
Năm tên tán tu đều đến đây là vì "Dực Sinh hỏa", đều là kẻ địch của nhau, nếu manh động tấn công mà dùng quá nhiều linh lực thì cho dù có thành công đánh bại các nàng sau đó cũng khó có thể tranh giành.
Còn chưa kể nếu tấn công quá mạnh mẽ sẽ tạo sơ hở phía sau, không mai một tên bên cạnh hứng lên cho mình một kiếm, lúc đó chết không thể chết hơn.
Cho nên có thể nói bốn phía bọn chúng đều là địch, và vì vậy tuy trên thực tế chiến lực của Huỳnh Giao và Tần Hạ Băng chỉ có thể đánh ngang nhau với hai tên trúc cơ đại viên mãn, nhưng lúc này năm tên tán tu đều giữ lực, không dám tấn công dồn dập.
Cả 5 theo đó bị thế thủ khéo léo của các nàng ép phải liên tục bại lui, bị cầm chân tại chỗ, đúng như dự đoán của Lý Diệu Hoàng.
Ở phía sau, Lục Linh vừa mới cầm máu xong vết thương ở vai, thấy tình cảnh trước mắt còn chưa kịp vui vẻ thì thực vật xung lại tiếp tục báo thêm 7 tên tán tu đang tiến lại gần đây.
Nàng lập tức đứng dậy vương cung thẳng hướng bầu trời.
Một mũi tên đen nháy bay vụt trời cao rồi chia tách thành trăm mũi lục tên nhỏ nhắn đâm thẳng xuống những kẻ địch đang cố tiếp cận cách đó 2km! Chặn lại bọn chúng nhưng cũng làm rách vết thương trên vai Lục Linh một lần nữa.
Huỳnh Giao, Bạch Vân, Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng lúc này đều nhìn thấy rõ mồn một khuôn mặt nhỏ nhắn mồ hôi lã chã, lục y đã thâm huyết sắc của Lục Linh trong mắt.
Nhưng các nàng đều chọn cắn răng nghiến lại mà không nói một lời, tiếp tục tập trung hết sức phòng thủ.
Vì giờ phút này, các nàng thật sự rất cần Lục Linh.
Nguyên nhân của mọi chuyện - Tiến Trình lúc này ngồi một bên, đã dần mất đi ý thức nhưng vẫn cố gướng mắt mà nhìn biểu cảm của từng người trong ngũ nữ.
Càng nhìn, tâm trạng hắn lại càng phức tạp, lòng lại càng đau hơn.
Tình cảnh nhóm các nàng lúc này hoàn toàn giống với tình cảnh của nhóm hắn vừa nãy, nhưng các nàng lại chọn cách làm hoàn toàn khác.
Cũng là bị kẻ địch mạnh hơn vây công, nhưng tất cả các nàng đều có thể cùng nhau chiến đấu; Cũng là một nhóm, nhưng khi rơi vào tính huống nguy hiểm, ánh mắt của tất cả mọi người đều không có một tia giả dối;
Cũng là thân hình nhỏ bé, cũng là luyện đan sư, cũng là người đang hy sinh nhiều nhất vì đồng đội của mình nhưng hắn lại thật ngưỡng mộ Lục Linh, ngưỡng mộ ánh mắt tin tưởng và thật sự đau lòng mà cả nhóm dành cho nàng.
Càng nhìn cách các nàng chiến đấu cùng nhau, trong lòng hắn lại bất tri bất giác nhớ lại một khao khát rất lâu trước kia đã bị thế gian này nghiền nát, nhưng Tiến Trình chỉ có thể nở một nụ cười tự giễu mà bất lực ngất đi trên thân cây.
Sau khi Tiến Trình ngất đi không bao lâu Bạch Vân đã bày xong pháp trận.
Nàng tay đã dơ cao "Linh Nhiễu Trượng", vội vã truyền âm nhóm:
"Hắc Hắc, Đông Đông sương mù, sau đó tất cả chạy về hướng ta."
Ngũ nữ vui mừng nhận mệnh, Lục Linh lập tức chuyển hướng cung thẳng về hướng chiến trường, bảy mũi tên chia ra thành trăm lục tiễn nhỏ li ti ngay khắc đó bay vụt về phía kẻ địch.
Huỳnh Giao tận dụng hỗn loạn do Lục Linh gây ra, một chiêu "Trảm Gian sơn" tung ra đánh văng hai tên đang ở gần rồi nhanh như chớp lao về hậu tuyến.
Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng hai mắt nhìn nhau, chưởng đối chưởng, một chiêu "Băng Hỏa chi ẩn sương" lần nữa làm mấy chục dặm bị sương mù nhấn chìm.
Năm người các nàng lập tức lao vào biến mất trong sương trắng đó.
"Đừng có mơ!". Một tên tán tu quát lớn, vung tay toàn bắn ra lực hỏa chưởng đánh tan một mãng lớn sương mù, làm lộ ra hướng ngũ nữ đào thoát. Hắn đắc ý cười gằn, lập tức cùng 4 tên cạnh phi thân đuổi theo giáp công rồi qua giây lát đồng tử co rút lại vì hoãng sợ.
Trước mắt hắn lúc này có mấy chục Lý Diệu Hoàng, mấy chục Tần Hạ Băng, mấy chục Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân, mấy chục Tiến Trình đã ngất bị Huỳnh Giao xách cổ áo lôi theo.
Tất cả chia thành mấy chục nhóm, chạy mấy chục hướng, đào tẩu với tốc độ cực nhanh, làm không chỉ có hắn mà bốn tên tán tu bên cạnh chỉ có thể chùng bước, có cho linh thạch bọn chúng cũng không dám tùy tiện đơn lẽ mà một mình đuổi theo.
Qua giây lát đảo mắt qua lại, bọn chúng chỉ đành hiểu ý mà phân nhóm hai, ba cầu mai ở tuỳ tiện hai hướng mà truy đuổi các nàng.
Ngũ nữ thành công trốn thoát. Nhưng chuyến hành trình lại thêm một phần khó khăn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)