Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 63: Đúng, Sai?

485 0 2 0

Lý Diệu Hoàng biết điều mà mình sợ hải sắp xảy ra. Nhưng lí trí cũng cho nàng rõ ràng mình không nên ngăn nó lại, đây là điều mà sớm muộn gì Dương Tiểu Ly cũng phải đối mặt, ngăn cản nó bây giờ chỉ là sự dối trá, Dương Tiểu Ly sẽ chỉ lúng ngày càng sâu.

 

Lòng nghĩ vậy, Lý Diệu Hoàng cắn răng nghiến lại, hợp sức với Bạch Vân che miệng ngốc tử Huỳnh Giao, tiếp tục ẩn nấp phía xa quan sát tình huống.

 

Máy tóc vàng nhạt và gương mặt xinh đẹp ba phần giống với Dương Tiểu Ly dần xuất hiện qua lớp vải che, Cung Lệ Ngọc theo đó mà dùng ánh mắt chất chứa vô hạn nhu tình nhìn về Dương Tiểu Ly, dịu dàng cất tiếng:

 

"Là mẹ đây, Tiểu Ly không nhận ra mẹ sao?"

 

"Là mẹ thật sao? Tiểu Ly rất nhớ mẹ". Giọng nói dịu nhẹ quen thuộc, gương mặt xinh đẹp in sâu trong trí nhớ, còn chạy đi đâu được nữa, Dương Tiểu Ly mừng rỡ nức nở “Oa” lên chạy lại mẹ mình, nhưng một bàn tay tinh xảo bổng liền xuất hiện trên vai níu nàng lại.

 

Dương Tiểu Ly ban đầu có chút bất ngờ khó hiểu nhìn Tần Hạ Băng, nhưng thấy chân mày nhíu chặt và vết thương vẫn đang rỉ máu trên tay Lạnh tỷ tỷ, nữ hài thông minh bổng hoàn hồn chợt hiểu, chỉ tay quát lớn về phía Cung Lệ Ngọc:

 

"Ngươi làm bị thương lạnh tỷ tỷ, tỷ tỷ là do cha ta nhờ đến đón ta ra, ngươi không phải mẹ ta, ngươi là đồ giả mạo!!"

 

Cung Lệ Ngọc sựng bước bất ngờ, nhưng chớp mắt đã lấy lại sự hiền từ trên khuôn mặt, nàng vừa chậm rãi tiếp tục bước tới tiếp cận kết giới, vừa mỉm cười dịu dàng:

 

"Con nói gì vậy? Mẹ sao có thể giả mạo được. Mẹ được cha con nhờ tới để dẫn con ra khỏi đây, quay về Nguyệt Hồi thành tiếp tục những ngày tháng hạnh phúc."

 

Dương Tiểu Ly cũng không dễ dàng bị thuyết phục như vậy, nàng im lặng lắng nghe mà suy tư, đợi người kia dứt câu mới phát hoả:

 

"Ngươi nói dối, các tỷ tỷ có nhật ký của cha ta, cha còn không gọi ta là tiểu tè... Nói chung nhật kí là thật, các tỷ tỷ mới là người tốt!"

 

Cung Lệ Ngọc như đã đoán trước, thái độ thông dông lấy ra một miếng ngọc bội đưa lên phía trước:

 

"Con có nhận ra ngọc bội tuỳ thân của mẹ? Tiểu Ly ngoan, bọn họ mới là kẻ xấu đang lừa con, không lẽ con thà tin những kẻ mới gặp mặt này mà không tin mẹ ruột mình sao?"

 

Nhận ra đúng là ngọc bội tuỳ thân của mẹ mình, Dương Tiểu Ly không khỏi bối rối nhìn lên Tần Hạ Băng.

 

Lạnh tỷ tỷ mặt vẫn không biến sắc, không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn về nữ hài, từng hình ảnh kể từ lúc cả hai gặp nhau hiện lên trong đầu Dương Tiểu Ly. Nàng chỉ về hướng sáu gã hắc y nhân lớn tiếng:

 

"Lạnh tỷ tỷ nói với Tiểu Ly là phải suy nghĩ nhiều hơn mới biết ai mới thật sự là người tốt. Tiểu Ly đã suy nghĩ cẩn thận, cha ta sẽ không nhờ những người độc ác như vậy đến cứu ta, các ngươi là giả mạo!"

 

Cung Lệ Ngọc nghe vậy thì dường như rất bực mình, khẽ liếc Tần Hạ Băng một cái rồi lấy ra một miếng ngọc bội có in hình một ly rượu tinh xảo, nhỏ một giọt máu của mình lên đó rồi ngữ điệu có chút cọc cằn:

 

"Cái này thì sao? Con có nhận ra đây là thứ gì? Không phải huyết kế mẫu tử chỉ có máu của mẹ con mới dùng được hay sao?"

 

Không lẽ người này thật là mẹ ruột của Tiểu Ly? Không chỉ có Dương Tiểu Ly không thể tin vào mắt mình, Tần Hạ Băng bên cạnh cũng dường như cũng hoảng hốt mà tự hỏi khi nhìn thấy chiếc ngọc bội kia chiếu một tia sáng lên người Dương Tiểu Ly.

 

Thấy mình đưa ra cả ngọc bội mẫu tử mà Dương Tiểu Ly vẫn chỉ trầm ngâm cuối đầu, Dương Lệ Ngọc đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, cười khinh bỉ một cái rồi xảo mị:

 

"Đúng là bọn họ là người của Dương Văn Minh phái tới thì sao? Ta nói cho con biết, tên vô dụng như hắn không phải là cha ruột của con! 

 

Cha con là Tạ Chính, là thành chủ thành Thừa Thiên, là một nhất biểu thiên tài, thiên chi kiêu tử!"

 

Dương Tiểu Ly như bị sét đánh ngang tay, hai mắt trừng lớn như không thể tin vào những điều mình vừa nghe, thái độ lại càng thêm dữ dội quát lớn về phía Cung Lệ Ngọc:

 

"Ngươi là kẻ giả mạo, không phải mẹ ta, ta không tin ngươi, ngươi nói"

 

"Ta nói dối? Thế cái này là gì đây? Ngọc bội mẫu tử cũng có thể làm giả?". Cung Lệ Ngọc tay giơ cao mẫu tử ngọc bội, truy vấn tới đây giọng lại đổi thành dịu dàng khuyên nhũ:

 

"Con đừng làm mặt đau lòng như vậy Tiểu Ly, cùng ta về thành Nguyệt Hồi. Cha ruột con là một người rất tốt, chàng sẽ thương"

 

"Cha, cha, đúng vậy, cha". Dương Tiểu Ly như vớ được cọng cỏ cứu mạng duy nhất, dùng từng chút sức lực nhỏ nhất níu lấy, ánh mắt như vô vọng, tự lấp bấp với bản thân như cố để níu kéo một chút sinh cơ:

 

"Đúng, đúng vậy. Cha rất thương Tiểu Ly, cha là cha ruột của Tiểu Ly, Tiểu Ly là con của cha, không phải"

 

"Hừ, hắn tốt với con là vì hắn tưởng con là con ruột của hắn, giờ đã biết con không phải là con ruột của hắn, hắn có còn tốt với con?”. Cung Lệ Ngọc lại một lần nữa chen lời khinh bỉ: 

 

“Nếu thương thì làm sao chỉ nhờ mấy nha đầu miệng còn hôi sữa này đến cứu con? Giả nhân giả nghĩa!"

 

Cả thế giới của Dương Tiểu Ly lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, trong mắt chỉ còn lại tuyệt vọng, nàng khuỵu gói xuống đất hai tay ôm chặt đầu, từng âm tiết thều thào từ môi nàng như giọng hát bi ai của ngạ quỷ từ U Minh vực vọng lên:

 

"Tiểu Ly không phải con ruột của cha, cha sẽ không thương Tiểu Ly nữa. Tiểu Ly không phải con ruột..."

 

Tần Hạ Băng thật không biết phải làm gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đã vô thần của Dương Tiểu Ly nàng lại muốn mở lời nói một cái gì đó.

 

“Ngươi có tư cách gì xen vào?”. Cung Lệ Ngọc đã chuẩn bị từ trước quát lớn chặn lại:

 

"Tiểu Ly là con ruột, là máu mũ của ta và Chính ca, theo bọn ta chính là việc nàng phải làm, là điều thiên kinh địa nghĩa!"

 

Những lời nói này lại vô tình động đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim Tần Hạ Băng, nàng giờ phút này cũng chỉ có thể nhíu chặt mày cuối đầu khổ sở mà không thể nói được gì.

 

Vì chính bản thân nàng cũng không trả lời được câu hỏi này.

 

Nhân trong tích tắc Tần Hạ Băng mất tập trung, Cung Lệ Ngọc bất ngờ quăng một lọ máu về phía trước.

 

Rắc, kết giới liền rạn nứt.

 

VÙ. Nàng ta lao ra một chưởng thẳng tới Tần Hạ Băng!

 

Tu vi của Cung Lệ Ngọc cũng là trúc cơ 8 giai nên lực chiến cũng không phải hạng xoàn. Tần Hạ Băng lại mất tập trung, giờ phút này nàng không thể tránh né, chỉ có thể mắt thấy chưởng ảnh đối phương ngày càng gần.

 

ẦM.

 

Một bóng đen bất ngờ xuất hiện trước người Tần Hạ Băng, chặn lại chưởng pháp âm hiểm của kẻ địch!

 

Trước mặt nàng lúc này là một cô gái có phong thái lười biến, cả người ám hệ linh khí lượng lờ, kết hợp thêm trường bào màu đen và đôi mắt cá chết quen thuộc đặc trưng, nàng ta cứ như là tà thần xuất thế. 

 

Nhưng kì lạ là, tà thần này lại có một ma lực yêu dị gì đó làm Tần Hạ Băng không thể rời mắt, chỉ có thể bất động chăm chú nhìn người trước mặt, ánh mắt như là đang chờ đợi điều gì.

 

Lý Diệu Hoàng nộ khí ngập trời như sát thần diệt thế mà đứng chắn trước người Tần Hạ Băng. Đùng. Nàng một xích hất văng Cung Lệ Ngọc, ngữ khí hờ hững nhưng ẩn chứa sự quyết tuyệt khôn cùng:

 

"Ngươi là cha mẹ ruột của nàng thì đã sao? Ngươi có từng hỏi là nàng muốn làm gì sao? Chỉ có nàng mới có quyền lựa chọn điều mà mình muốn làm, chỉ có nàng mới có quyền quyết định mình sẽ sống như thế nào. Ngươi không có quyền đó, cũng không ai trên đời này có quyền đó!"

 

Từng câu từng chữ của Lý Diệu Hoàng lúc này cứ như những ngọn lửa trong đêm đen thấp sáng - dẫn đường cho kẻ ngu mội, làm ánh mắt Dương Tiểu Ly lấy lại vài phần thanh minh, và Tần Hạ Băng lại chỉ có thể sửng người tiếp tục chăm chú nhìn người trước mặt.

 

Không quan tâm vùng chiến trường gây gắt của tam nữ Bạch Vân và sáu gã hắc y nhân, vờ như không thấy ánh nhìn chăm chú của người kia, Lý Diệu Hoàng cầm trên tay quyển nhật kí của Dương Văn Minh, quỳ xuống kế cận, lướt tay vào sáu chữ viết như rồng bay phượng múa ở trang cuối cùng cho Dương Tiểu Ly:

 

"Dương tiền bối vẫn rất yêu thương muội, ngài ấy đã vượt qua, muội muốn làm gì?"

 

"Con gái của ta, Tiểu Ly" - Sáu chữ viết nặng bao ân tình và sự cao cả của Dương Văn Minh giúp con gái hắn mắt dần lấy lại một ít tia ánh sáng, qua giây lát Dương Tiểu Ly mếu máo oà lên khóc lớn:

 

"Tiểu Ly muốn gặp lại chaa, Oaaaaaaa~, Oaaaaaaaa~,..."

 

"Được!". Lý Diệu Hoàng cười lên thoả mãn, hùng hồn đứng bật dậy.

 

Nàng có chết ở đây cũng không để một mãnh đời bất công giống mình phải chịu trói buộc - Một dòng suy cùng xiếc chặc năm cô gái khốn khổ.

 

Lý Diệu Hoàng âm trầm quan sát vùng chiến.

 

Tình thế lúc này thật không ổn tí nào.

 

Ban nãy khi lần đầu nhìn thấy vẽ mặt đau khổ của người kia, cơ thể Lý Diệu Hoàng không hiểu vì sao lại tự chuyển động mà lao thẳng về phía trước, quên cả tam nữ còn chưa chuẩn bị xong.

 

Từ trước đến giờ sỡ dĩ các nàng có thể dễ dàng đánh bại được tu sĩ cấp cao hơn là dựa vào yếu tố bất ngờ và kế hoạch được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, chứ trên thật tế chiến lực lại luôn thua xa kẻ địch.

 

Giờ đây tam nữ vì sự lỗ mãng của nàng mà phải xông ra giáp công ngăn cản kẻ địch, hai chỗ dựa kia đã hoàn toàn biến mất, tam nữ bị ép liên tục bại lui là điều tất nhiên.

 

Huỳnh Giao lấy một đánh ba tu sĩ hơn mình một đại cảnh giới, thậm chí đã tiến vào trạng thái ma hoá nhưng nếu không nhờ Bạch Vân nhiều lần liều mình chịu thương dùng quang hệ ảo ảnh hỗ trợ thì nàng giờ đây cũng đã dữ nhiều lành ít. 

 

Còn Lục Linh thì vẫn còn đang bị thương, trốn chạy được hai người của đối phương đã đáng mừng, đừng nói chi là có thể liên kết với đồng đội.

 

Chỉ mới qua một khắc nói chuyện với Dương Tiểu Ly, ba trong số năm thiếu nữ chấn động cả Lâm Vân cốc mấy ngày nay đã hoàn toàn rơi vào hạ phong.

 

Nếu còn kéo dài hơn nữa chắc chắn sẽ nguy hiểm khôn cùng, giờ phút này không có thời gian suy nghĩ đối sách.

 

Ý thức được tình thế cấp bách, Lý Diệu Hoàng chiến ý ngập trời, lập tức tay phải "Song nha thuẫn", tay trái "Ám Linh xích", linh lực cả người bùng nổ định lao lên phía trước hỗ trợ thì.

 

Tần Hạ Băng lam y phiêu dật, chầm chậm uy nghi bước lên phía trước.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16