Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 114: Tiến Lên

392 0 1 0

"Đứng lãng phí, Tịnh Thiếu đan không thể chửa trị thương thế của nó."

 

Theo hướng giọng nói nữ hài chanh chua là một con chim cao quí, cổ dài, lông cam chói mắt đập cánh mở toang cửa thư phòng.

 

"Nhược Kê!!". Lý Diệu Hoàng cùng Bạch Vân lớn tiếng hớn hỡ chạy tới, nãy giờ thật rất lu bu, từ khi Phượng Tiểu Tịch tỉnh lại các nàng vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với nhau lần nào.

 

Bộp, Bộp.

 

Nhưng Phượng Tiểu Tịch lại bất ngờ cho hai nàng mỗi người một quạt ngay ót, rồi ép sát trừng mắt Lý Diệu Hoàng.

 

"Cá chết nha đầu chết tiệt, bổn bảo bảo để lại hai sợi lông vũ để luyện thành bổn mệnh pháp bảo chửa thương, ngươi lại lấy đi luyện binh, nhém nữa mười năm sau ta cũng chưa chắc tỉnh lại biết không hả."

 

"Ách, Ách". Lý Diệu Hoàng chột dạ đưa mắt sang hướng khác: "Lúc đó ta có hỏi ngươi tại ngươi không trả lời chứ bộ."

 

"Bốn năm trước ta sao mà trả lời được?????". Phượng Tiểu Tịch tạc mau lao lại đâm mạnh mỏ xuống.

 

"Đau, đau mà, xin lỗi, xin lỗi đi mà". Lý Diệu Hoàng hai tay che đầu, đỡ lại liên hoàn mổ của tiểu bạn nhỏ vừa chạy trốn vừa xin lỗi.

 

"Ta có làm gì đâu, sao ngươi cũng đánh bổn mỹ nhân?"

 

Tiểu Tịch dừng lại nhìn sang Bạch Vân hất cầm nhếch môi cười đểu: "Bổn bảo bảo thích đánh ngươi đó được không?"

 

"Nhược Kê chết tiệt!". Bạch Vân liền tế xuất 'Linh Nhiễu trượng' lao lên, dám chiếm tiện nghi bổn mỹ nhân hả.

 

"Bổn bảo bảo sợ ngươi? eÁeee~"

 

Ầm, ầm, ầm,... Một người một chiêu liền đánh lên.

 

"Haha, đánh nàng Bạch Vân!". Còn Lý Diệu Hoàng nhờ đó trốn thoát, đứng một bên la lối cổ vũ, thật giống với trong hang động lúc trước nha, nhưng hình ảnh Tần Hạ Băng 14 tuổi khoanh hai tay trước ngực lúc này lại bổng ùa về trong tâm trí, nàng thở dài sâu kín, rốt cuộc nàng ta bị sao vậy, sao lại lạnh lùng quá trời, lúc trước thậm chí đã từng...

 

Bổng nhớ về cảm giác mềm mại luyến lưu trong lòng ngực Lý Diệu Hoàng lại đỏ mặt lắc lắc đầu, tiểu phôi đảng! Lúc này ánh mắt nhìn dịu dàng trước khi đi cùng hình ảnh hai nam tử kia lại xuất hiện, nàng lại chuyển sang siết chặt nắm tay, không biết đang nghĩ gì.

 

Nhan Hồng Anh đứng từ xa quan sát tất cả vào mắt, nàng ngoài nắm chặt tay Trác Dịu Xuân hơn thì vẫn chỉ mỉm cười dịu dàng, từ xa nhìn Lý Diệu Hoàng giống khi xưa.

 

Ầm. Mười phút trôi qua, chu tước hai chân đè Bạch Vân dưới sàn nhà: "Là ai nợ ta nữa sợi lông vũ?"

 

"Là ta, là ta được chưa? Có gì từ từ nói!"

 

"Hừ, tha cho ngươi". Phượng Tiểu Tịch nhấc chân bay lên.

 

Bạch Vân lui lại kéo mắt thè lưỡi "Blè".

 

"Ý ngươi là sao dạ Tiểu Tịch? Sao Tịnh Thiếu đan lại không chửa được cho Gạc Nhỏ?". Thấy hai người họ đã xong thì Lục Linh liền lên tiếng.

 

Phượng Tiểu Tịch hạ cánh đứng xuống bàn bắt đầu giải thích: 

 

"Cách chửa thương của Tịnh Thiếu đan nói cho dễ hiểu là dùng lượng dược lực quá khổng lồ của nó để loại bỏ tất cả những thứ ảnh hưởng đến sức khoẻ người bệnh, bằng cách hồi phục vết thương, đẩy những dị vật nguy hiểm ra ngoài, vân vân, miễn là nguy hiểm đến tính mạng sẽ bị nó hoàn toàn dùng bạo lực loại bỏ.

 

Mà sỡ dĩ con Nguyệt Tiễn hươu kia còn hôn mê là do  một phần linh lực nguyên anh kì Dương Bạch Trì ép nó nhận lấy năm xưa bị phong ấn do trận đánh với ta vẫn chưa thể mở ra". Phượng Tiểu Tịch lúc này nhìn qua Lý Diệu Hoàng: 

 

"Có thể nói tình trạng của con tiểu hươu này giống với cá chết nha đầu khi xưa, tuy cũng có thể dùng Tịnh Thiếu đan để chửa nhưng chúng ta có phú cũng không nuôi nổi thêm một tên phá gia chi tử nữa."

 

Ách, thì ra là vậy, Lý Diệu Hoàng chột dạ chợt hiểu thắc mắc của mình từ nãy giờ. 

 

Nàng khi xưa và Nguyệt Tiễn hươu lúc này vì cơ thể không thể chịu nổi lượng linh lực khổng lồ bị khoá lại nên phong ấn là dùng để bảo vệ cho cả hai, không phải là một thứ gây thương tổn đến tính mạng, vì vậy mà không thể sử dụng dược lực của Tịnh Thiếu đan để tác động gì đến phong ấn, cũng như vì lượng linh lực trong phong ấn có lợi cho chủ thể nên cũng không bị đẩy ra như những con Hoả Lâm trùng kịch độc kia.

 

Nếu cùng lúc vừa mở phong ấn để lượng linh lực khổng lồ ùa ra phá huỷ cơ thể, vừa uống Tịnh Thiếu đan để nhanh chóng hồi phục thương thế thì thương thế cũng có thể hồi phục được, nhưng nhìn số lượng linh lực thì chắc là tổng số Tịnh Thiếu đan hao tổn để trị thương cũng không xê xích là bao so với số lượng nàng dùng để luyện thể 6 năm nay, quá lãng phí.

 

"Vậy có cách nào chửa khỏi cho Gạc Nhỏ không?". Dù gì cũng đã ở cạnh sớm chiều sáu năm, thần thức của tu sĩ cũng giúp Lục Linh phần nào cảm nhận được xúc cảm của Gạc Nhỏ, nên sinh tình cảm là chuyện rất hiển nhiên.

 

Phượng Tiểu Tịch nhếch môi cười đáp lại gương mặt đã đỏ bừng của Lục Linh:

 

"Cách ngươi đang làm là giải pháp hiệu quả nhất, Nguyệt Tiễn hươu chưa tỉnh lại chỉ vì Dực Sinh hỏa của ngươi cấp độ quá thấp, chỉ cần ngươi luyện hóa đám hỏa linh trùng khi nãy ta đưa rồi tiếp tục dùng Dực Sinh hỏa đã tiến cấp uẩn dưỡng nó vài ngày nữa là con Gạc Nhỏ này chắc chắn sẽ tỉnh lại."

 

Đúng là cường giả mà, chắc cũng vì vậy mà Bạch Trì tiền bối cố tình để lại Nguyệt Tiễn hươu, Lý Diệu Hoàng lại lần nữa mở rộng tầm mắt, còn Lục Linh vui mừng đến gần như nhảy tẩn lên:

 

"Thật sao? Vậy quá tốt luôn rồi."

 

Thật kì lạ. Niệm Lương đã là lần thứ ba thấy Lục Linh như vậy trong ngày thì không khỏi cảm khái, nàng đang suy tính kỹ lưỡng thời gian cho Lục Linh thì Phượng Tiểu Tịch lại lên tiếng lần nữa:

 

"Luyện hóa nhiêu đó Hỏa Lâm trùng cũng phải mất gần nữa tháng lận, chuyện này không gấp, trước lo truyện nha đầu A Ngao khờ kia trước đi."

 

"A Ngao bị làm sao hả?". Lý Diệu Hoàng vội vã hỏi: "Không phải khi nãy nàng chỉ thẹn trước mặt nữ hài nên hóa giận thôi sao?"

 

"Chỉ là một phần thôi". Phượng Tiểu Tịch lắc đầu chuyển sang tức tối:

 

"Đúng là khi mất đi đức tin thì mấy tên Phật Tộc kia thật quá ích kỹ, hết ép một con tiểu thú mới sinh tiến giai nguyên anh rồi còn bắt nha đầu A Ngao từ khi sinh ra chỉ ở một chỗ, nên nàng ta ngoài giao tiếp ngại ngùng ra thì tu vi cũng chỉ là dùng đan dược mà nuôi lớn, không khác gì đa số luyện đan sư. 

 

Tuy mấy năm trước nhờ gặp cá chết nha đầu nên tu vi cũng được cũng cố rất nhiều, nhưng Ám Vong hỏa của nàng ta đã cấp độ 3, quá mạnh mẽ để người ít trải nghiệm tâm lí và thực chiến như A Ngao có thể kiểm soát hoàn toàn. 

 

Lại hôm nay đánh mấy trận lớn với cường giả nên Ám Vong Hoả bắt đầu xuất hiện vấn đề mất kiểm soát, ảnh hưởng luôn tới cả cảm xúc A Ngao, nếu để lâu dài chắc chắn sẽ nguy hiểm khôn lường."

 

"Vậy chúng phải làm sao?". Giờ đã đến phiên Lý Diệu Hoàng gấp gáp đến mặt đỏ bừng.

 

Phương Tiểu Tịch xoay cái cổ dài cao quí của mình hướng Trác Dịu Xuân: 

 

"Cũng mai là đã phát hiện sớm, cách đơn giản nhất bây giờ là tách mồi lửa ra."

 

Là cho mình à? Mấy nha đầu này thật không nuôi uổng cơm nha, Trác Dịu Xuân một tay che môi mỉm cười dịu dàng, một tay lại chỉ về phía Lý Diệu Hoàng: 

 

"Được thôi, nhưng ta muốn chia cho nàng một phần."

 

Mình? Chẳng phải đã có Cung Ly hỏa rồi hả? Không phải rất lãng phí sao?

 

Biết suy nghĩ của Lý Diệu Hoàng, Trác Dịu Xuân tiếp tục nhếch môi nhỏ dịu dàng giải thích: 

 

"Biểu hiện của ngươi hôm nay thật rất xứng với danh hiệu học viên xuất sắc nhất lịch sử Tuyết Tinh học viện. Đủ hơn người, đủ chói mắt, cũng đủ để kéo theo rất nhiều phiền phức. 

 

Nên tốt nhất không được trước mặt công chúng sử dụng những chiêu thức khi nãy nữa, bằng không với thông tin về ngươi ở Lâm Vân cốc 6 năm trước, chỉ là thời gian để người khác nhìn ra dấu vết. Nên bây giờ ngươi rất cần một phương pháp phòng thân mới."

 

Trác Dịu Xuân nói tới đây thì dùng ngón trỏ nâng cầm Nhan Hồng Anh cười tươi tắn:

 

"Đừng hiểu lầm ta, ta chỉ không muốn bé con này có thêm cái cớ hợp lí nào để ra ngoài lêu lỏng nữa thôi."

 

Không hổ danh là Trác viện trưởng, chỉ vài câu nói Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân, Lý Diệu Hoàng, Nhan Hồng Anh điểm mặt từng người, làm cho cả căn phòng mồ hôi rơi lã chã, Niệm Lương thì lại cười khẽ, chắc chỉ có Phượng Tiểu Tịch là ung dung nhất vẫn nhìn thẳng nàng:

 

"Được thôi, cũng không ảnh hưởng gì mà ngược lại còn càng tốt hơn nữa chứ, có một số pháp trận cần bài, các ngươi giúp ta một tay."

---

 

Buổi trưa ngày hôm sau, A Ngao ngồi xổm hai chân trước trên một bải đất bị ám hệ linh khí đen ngồm toát ra từ gần trăm cây ám hệ vạn năm linh dược cắm xung quanh bao vây. 

 

Hắc kì lân lúc này bổng ngửa đầu lên trời gầm lớn: 

 

"Graoooooo~"

 

Một cột lửa đen tuyền từ miệng A Ngao bắn thẳng lên trời cao.

 

"Hắc Nguyệt trận, khai."

 

Theo tiếng thét đồng thanh của Phượng Tiểu Tịch và Bạch Vân, vòng tròn linh dược vạn năm bao bộc cả mảnh đất toả ra ánh sáng tím mịch chói mắt.

 

Chíu. Cột lửa đen tuyền bắn lên từ miệng A Ngao theo đó tách làm hai. Đùng. Đùng. Lần lượt đánh ập vào cơ thể Trác Dịu Xuân và Lý Diệu Hoàng đang tỉnh toạ ở hai hình ngôi sao linh dược dối diện.

 

"A". Cơn đau ngoài dự đoán bất ngờ ập tới làm Trác Dịu Xuân thân chinh bách chiến và Lý Diệu Hoàng hành hạ bản thân luyện thể 6 năm cùng nhíu chặt mày hết cỡ, thất thố a lên một tiếng.

 

Nhưng nhìn vẻ mặt thì người đau khổ nhất lúc này chắc có lẽ là Nhan Hồng Anh đang đứng từ xa, nàng nhăn mày cắn chặc răng, gương mặt anh khí lúc này vô cùng uẩn bách, nào còn một chút tiêu sái cực điểm nào.

 

Eng~.

 

Biểu tượng mặt trăng bên trong vòng tròn linh dược lúc này cũng phát sáng rồi nhanh chóng lang ra ba ngôi sao được linh dược xếp thành dưới mặt đất xung quanh tam nữ.

 

Phù. Ám hệ linh khí xung quanh các nàng theo đó hút lại.

 

Lý Diệu Hoàng cảm thấy khối hắc diễm đang kịch liệt thâu tóm lấy Cung Ly hoả và linh lực trong thức hải của nàng bổng nhiên tản ra, uy lực của nó cũng theo đó sụt lùi nhanh chóng.

 

Lý Diệu Hoàng lập tức vận chuyển Cung Ly Hoả đánh tới Ám Vong Hoả trong cơ thể.

 

Đùng, đùng, đùng, đùng,... Hắc diễm bị suy giảm không thể chống lại, dần dà bị tách rời chia nhỏ. Nàng ngay khi đó lại phân tâm, chuyển ngũ hành linh lực thành ám hệ linh lực hút những đóm lửa đen nhỏ nhắn lơ lửng khắp cơ thể vào thức hải, ngưng tụ thành mồi lửa.

 

Làm một lúc hai chuyện, Lý Diệu Hoàng chậm rải luyện hoá Ám Vong hoả.

---

 

Ba tiếng đồng hồ trôi qua, cột hắc diễm ươn ngạnh giờ đây đã biến thành một đốm lửa đen tuyền phập phòng nằm bên trái, đối diện với Cung Ly hoả bên phải qua thức hải của Lý Diệu Hoàng, đồng nghĩa với việc quá trình luyện hoá Ám Vong hoả thành công.

 

Lý Diệu Hoàng mở mắt ra lần nữa, ngoài A Ngao đang nằm mệt mỏi trên đất tiếp tục gây gỗ với Băng Băng ra thì xung quanh không còn ai khác nữa... 

 

Thật quá lạnh lùng đi mà... Tuy than thở bân quơ vậy nhưng nàng cũng biết các nàng đang có lý do chính đáng.

 

Chiều hôm qua sau khi thống nhất thì mọi người cùng nhau đi kiểm tra kỹ lưỡng toàn bộ dược điền vạn năm.

 

Thấy linh dược 8 thuộc tính khác thì ghi chép nhớ vị trí, gặp được ám hệ linh dược thì cẩn thận hái lấy đem lại mãnh đất nàng đang ngồi đây cho Tiểu Tịch, Bạch Vân cùng Nhan Hồng Anh và Trác Dịu Xuân bài trận pháp.

 

Làm xong một vòng đó thì Lý Diệu Hoàng chung nhóm với Huỳnh Giao, Lam Quỳ, A Ngao, Băng Băng cùng đi thu lấy rồi di dời các loại linh dược chung thuộc tính vào một khu, để sau này Bạch Vân cùng Tiểu Tịch xếp thành trận pháp, tạo thành môi trường tu luyện ưu việt cũng như nơi uẩn dưỡng lý tưởng cho tu sĩ và luyện tài có cùng một loại thuộc tính.

 

Vườn linh dược bạt ngàn như vậy nên khối lượng công việc của nhóm nàng cực kì nặng nề, mãi cho đến nữa canh giờ trước khi bắt đầu luyện hoá mồi lửa Ám Vong thì Lý Diệu Hoàng mới được phép nghĩ ngơi điều chỉnh tâm lí.

 

Nhưng những người khác cũng không rỗi rãnh chút nào, Niệm Lương kéo theo luôn cả Bách thúc và A Phong vào tiểu thế giới để cùng dựa theo ghi chép những thứ mới lạ của Lục Linh trích ra từ ngọc giãn để bắt đầu phân tích tiềm năng các loại linh dược, rồi dựa vào đó xác định hướng đi cho việc buông bán trong tương lai.

 

Niệm Lương khi đụng đến chuyện bán buông thì quả thật rất đáng sợ, hối đến Lục Linh nhỏ nhắn dò đầu bức tay.

 

Nhưng ý thức trách nhiệm của Lục Linh quả thật đáng ngưỡng mộ, nàng mặt đỏ tay hồng, đầu tóc bù xù cũng quyết không than một câu, làm Niệm Lương lại lần nữa kinh ngạc cảm thái.

 

Tuy cảm tình hai người họ nhờ đó mà khắn khít hơn rất nhiều nhưng tiến độ ghi chép linh dược vẫn không đủ, chắc cũng vì vậy mà cô Hồng Anh mới gấp gáp dẫn theo vợ quay lại viện binh như vậy.

 

"Aizz". Lý Diệu Hoàng thở dài ra một hơi, nàng chỉ muốn ăn no rồi ngủ một giấc thôi, rồi lại chống gói đứng lên, trong đôi mắt ánh lên một ngọn thảo nguyên ấm áp, tiếp tục đi thu gôm linh dược.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16