Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 11: Ra tay

515 0 2 0

Lý Diệu Hoàng vẫn phong thái lười biến, cả người đứng dựa vào một thân cây gần chiến trường, góc độ từ đây giúp nàng rõ ràng tất cả mọi chuyện, cặp mắt cá chết lúc này không khỏi loé lên lãnh quang.

 

Thì ra xe chở hàng có trận pháp bảo vệ. Khi gặp nguy hiểm nếu chạm vào linh phù khởi động trên thùng xe, trận pháp sẽ tự động rút đi linh lực của bọn họ bằng vòng linh phù đeo ở cổ tay, tạo thành lá chắn bảo vệ xe hàng theo thứ tự từ dưới đếm lên theo tu vi cao thấp, và tất nhiên, phàm nhân là trước tiên. 

 

Tới đây, "vụt" một tiếng, Lý Diệu Hoàng biến mất tại chỗ.

 

Phía bên kia, tên thủ lĩnh hung quan trong mắt không thể che dấu, hắn nhếch miệng cười đểu hướng thiếu nữ áo đỏ:

 

"Thế nào? Phản hệ?"

 

Ma hoá là bí thuật độc nhất vô nhị chỉ ma tộc mới có thể sử dụng. Ma hoá cơ bản là dùng một lượng lớn ma khí trong cơ thể kích hoạt năng lượng tìm tàng trong ma huyết. Gia tăng mạnh mẽ sức mạnh, tốc độ, khả năng phục hồi của ma tộc nhân trong một khoảng thời gian nhất định, nhưng sau đó họ sẽ chịu phản hệ, người ma hoá sẽ yếu đi trong vòng vài canh giờ. 

 

Máu trong cơ thể mỗi người là khác nhau, nên trạng thái ma hoá cũng sẽ xuất hiện hình dáng khác nhau. Tu vi càng cao thì trạng thái ma hoá sẽ càng mạnh mẽ, lúc nãy trạng thái của thiếu nữ áo đỏ chỉ là trạng thái đầu tiên của ma hoá, nhưng có thể khẳng định nàng ta chắc chắn là thiên linh căn biến dị lôi thuộc tính.

 

Trong tu tiên giới lại có một số tin đồn, đó chỉ là bí pháp giúp ma tộc sử dụng ma huyết trước khi đạt tới ma vương cảnh (tương đương hoá thần kì), sau khi ma vương cảnh, ma huyết đã hoàn toàn thức tỉnh và tất nhiên sẽ không cần bí pháp hay chịu phản hệ gì nữa. 

 

Theo lẽ thông thường chỉ có đạt được tu vi ma binh, tương đương trúc cơ kì thì ma tộc nhân mới có thể ma hoá, nhưng cũng có loại yêu nghiệt như thiếu nữ áo đỏ này đây, có thể vượt rào hoá ma, nhưng chắc chắn không thể nào hoàn hảo như sau khi trúc cơ, vì vậy thời gian nàng ma hoá sẽ ngắn hơn, phản hệ cơ thể hứng chịu cũng sẽ gia tăng đáng kể.

 

Nghe lời trêu chọc thì thiếu nữ áo đỏ vẫn mặt lạnh như tờ, lông mày nhíu chặc vẫn trầm trầm bọn chúng, đôi mắt đỏ ngầu trong bóng tối của màn đêm lấp loé làm nàng càng thêm yêu dị, tuy vậy nhưng phải khi cố gắng đứng lên nàng vẫn loạng choạng hai ba cái lần bắt đầu tựa đại đao vững vị.

 

Chắc chắn đối thủ đã nỏ mạnh hết đà, tên thủ lĩnh nhếch môi cười đểu, bước tới một tên phàm nhân đang nằm trên đất đâm thẳng xuống một kiếm rồi làm giọng bi ai:

 

"Ma tộc đã giết con dân chúng ta, chúng ta sẽ thay trời hành đạo, báo thù cho nhân tộc, không để ma tộc khi dễ!!!"

 

"Phốc... hahahaha". 5 tên trúc cơ, 3 tên luyện khí kì đứng sau cũng đã kết xong thủ ấn, lúc này không hẹn mà cùng bật cười đến vui vẻ.

 

Tên thủ lĩnh quát lớn ra lệnh:

 

"Vạn tộc vong, nhân tộc thịnh, Giết!"

 

Vụt, vụt, vụt.

 

Hắn vừa nói dứt câu thì một tiếng xé gió vang lên. "bịch, bịch, bịch". Ba tên trúc cơ sau lưng đã ngã xuống tại chỗ không biết sống chết!!!

 

Vèo.

 

Lại một ánh sáng xẹt qua, bịch, bịch, lại có thêm 2 tên luyện khí bất tỉnh trên đất!!

 

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, lúc này tất cả mọi người kể cả thiếu nữ áo đỏ đều kinh hãi. Riêng tên thủ lĩnh đầu óc lanh lẹ, đã lùi đến phía sau đồng bọn. 

 

"Aaaa". Một tên trúc cơ kì trong cơn hoảng loạn vội vã vồ tới trận pháp trên thùng xe ngay cạnh mình, nhưng tay bất ngờ bị đoản xương ngân sắc đặt trên đó xuyên thủng, hắn chỉ kịp thét "Áaaa" một tiếng thì cũng liền bất tỉnh ngã uỵ.

 

Tên luyện khí kì duy nhất còn lại biết dù kích hoạt phòng thủ trận pháp thành công hắn vẫn sẽ là người đầu tiên hứng chịu, hoảng sợ đến mất khả năng suy nghĩ, bí quá làm liều hắn tập trung tất cả linh lực, xuất chiêu với thủ ấn bắt sẵn thẳng hướng thiếu nữ áo đỏ.

 

Một hoả cầu đường đường kính 2m thắp sáng cả mãnh rừng bay tới nàng ta!! 

 

Nhận thấy nguy cơ chí mạng, thiếu nữ áo đỏ vận hết sức bình sinh, hai tay bấu chặc đại đao, cố gắng từ đất vung lên chống đỡ hoả cầu, nhưng khoảng cách chỉ còn 2m đại đao vẫn vô phương mẩy mai cử động, thiếu nữ càng cắn chặc môi, quyết tuyệt đối diện quả cầu.

 

 ẦM. Một con cự mãng vẫy đen không biết từ đâu vụt tới chắn trước người nàng, vung đuôi uyển chuyển quấn chặc, “Rắc”, trực tiếp xiết nát chiêu thức rồi tiêu tán trong không khí, để lại bóng lưng một cô gái toàn thân trường bào đen tuyền phiêu dật, tay trái bối sau lưng, tay phải buộc một tấm khiên vảy rắn đang hất sang ngang, máy tóc đen láy, chẻ nhánh tung bay. 

 

"Đừng vội cử động". Lý Diệu Hoàng nhấp môi ân cần với thiếu nữ đã thất thần.

 

Tên cầm đầu ban đầu còn bị đôi mắt cá chết của Lý Diệu Hoàng dọa cho kinh hãi, nhưng chỉ giây lát hắn lại phát hiện điểm mấu chốt, liền làm khuôn mặt nghi vấn hướng về Lý Diệu Hoàng hỏi to:

 

"Ngươi là nhân tộc?"

 

Lý Diệu Hoàng mặt không cảm xúc, hờ hửng đáp:

 

"Nhân tộc thì thế nào, ma tộc thì thế nào?"

 

Lòng khẻ cười thầm nhưng bên ngoài tên cầm đầu lại làm ra vẻ tức giận mà quát còn lớn hơn:

 

"Ngươi bán quốc cầu vinh, trợ giúp ma tộc, nằm lên sương máu của đồng bào, có tự cảm thấy hổ thẹn không?"

 

Lý Diệu Hoàng nhếch môi cười gằn, nộ khí ngập trời, chân bước ngạo nghễ về trước, vừa hành động, vừa quyết tuyệt:

 

"Các ngươi luôn lấy những lí do cao cả nhất, vĩ đại nhất là chiến đấu vì dòng tộc, đất nước,"

 

Nàng hất tay trái, “Vù”, phong châm xẹt qua, “Bịch”, một tên luyện khí kì ngã lăng trên đất.

 

"chủng loại. Mượn đó làm quyền coi thường sinh mạng của chủng tộc khác. Nhưng khi gặp nguy hiểm thì đem bằng hữu ra làm lá chắn,"

 

Nàng hất tay phải, tên trúc cơ kì cuối cùng đã bị điểm nguyệt, bất động không thể né tránh phong châm cũng ngã lăng trên đất. "Vù". Còn gã cầm đầu nhân cơ hội này đạp lên phi kiếm bỏ chạy.

 

"khi gặp xung đột lợi ích ngay cả phụ mẫu cũng không buôn tha, họ không phải cũng là chung chủng loại các ngươi sao? Nhân tộc thì làm sao mà ma tộc thì như thế nào?"

 

Kéttt~~, Lý Diệu Hoàng tay trái nhanh chóng kéo căng dây kép mỏng đã đặt từ trước.

 

Xẹt, phương hướng hoàn toàn chuẩn xác, thời điểm tàn độc bất đức, không kịp phản ứng, gã cầm đầu đầu mình 2 nơi. Đầu thì lăng lại hướng Lý Diệu Hoàng, mình thì theo quán tính tiếp tục cùng phi kiếm bay về phía trước.

 

"Trên thế giới này, ta chỉ phân biệt người tốt và kẻ xấu. Kẻ đáng chết và và kẻ không đáng chết."

 

Chân đạp lên, Lý Diệu Hoàng hai mắt đối diện đôi khuôn mặt kinh hải đang trừng to như không thể tin tưởng của gã cầm đầu, rặn từng chữ nói:

 

"Mà ngươi là kẻ đáng chết.".

 

Sau một lúc bất động, Lý Diệu Hoàng nhắm mắt lắc đầu, ngửa mặt lên trời hít thở thật sâu vài hơi, lúc này mới từ từ quay lại hướng thiếu nữ áo đỏ, nàng ta bất ngờ lại khuỵ người cuối đầu ngồi bệch trên đất, Lý Diệu Hoàng thất kinh mất sắc vội vã chạy đến hỏi thăm:

 

"Ngươi...Ngươi sao vậy?". Làm gì cuối đầu rầu rỉ ghê vậy a.

 

"Ngươi.... Ngươi....." Thiếu nữ áo đỏ vẫn cuối đầu giọng trầm thấp.

 

Lý Diệu Hoàng trong lòng lộp bộp.

 

"Ngươi.... Ng-Ngươi ngầu quá!!!!" . Thiếu nữ ngẩng đầu, hai tay chụp trước ngực, đưa đôi mắt long lanh đầy sùng bái nhìn Lý Diệu Hoàng.

 

Ách.

 

Tiểu kịch trường:

 

Huỳnh Giao: Lý Diệu Hoàng ngầu quá a.

 

Tiểu Băng Băng: graoo..graoo ( gật gật).

 

Tần Hạ Băng đỏ mặt quay sang hướng khác.

 

Tiểu Tịch Tịch: Cứu bảo bảo aaaaa, so deeppppppp.

 

Nguyên văn của Lý Diệu Hoàng:

 

"Các ngươi luôn lấy những lí do cao cả nhất, vĩ đại nhất là chiến đấu vì dòng tộc, đất nước, chủng loại. Mượn đó làm quyền coi thường sinh mạng của chủng tộc khác.

 

Nhưng khi gặp nguy hiểm thì đem bằng hữu ra làm lá chắn, khi mâu thuẫn lợi ích thì cả cha mẹ ruột cũng không tha. Bọn họ không phải cũng là cùng chung chủng loại với các ngươi sao?

 

Nhân tộc thì làm sao mà ma tộc thì như thế nào? Trên thế giới này, ta chỉ phân biệt người tốt và kẻ xấu!!"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16