Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 20: Vẫn chưa tới

667 0 2 0

Sau khi phi lên thuyền Lục Linh liền dẫn Huỳnh Giao vào khoan để trị thương. Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng thì chỉ là linh lực tiêu hao quá độ nên nghĩ ngơi 1 2 ngày sẽ khôi phục hoàn toàn, hai nàng thẳng thắn ngồi bên lan can tiếp tục đấu khẩu. 

 

Còn Nhan Hồng Anh thì vừa điều khiển phi thuyền vừa cười híp híp mắt nghe lén các nàng "gia tăng tình cảm".

 

Chỉ qua một lúc đã đến vùng yên tĩnh, 5 vị giáo viên, 14 vị luyện đan sư, 2 vị ma vệ không thiếu một người, toàn quân sống sót. 

 

Lúc này 5 vị giáo viên đã hoàn thành việc trị thương và băng bó, tất cả cả người đều chi chít vết thương, riêng Thạch Lỗ là người nặng nhất, đầu chọc bị quấn mấy vòng, tay trái đeo nẹp xương, cả người cơ bắp lực lưỡng bị băng không còn một khoảng trống, nhưng khuôn mặt vẫn mỉm cười từ bên dưới nhìn lên phi thuyền.

 

Thạch Lỗ hết nhìn Nhan Hồng Anh, rồi nhìn qua hai nhân tộc không coi ai ra gì đang tiếp tục chìm trong thế giới riêng, hai thiếu nữ mê say tiếp tục cãi qua cãi lại trên lan can khoan thuyền, một thì trường bào đen tuyền, tóc đen bay múa, khí chất lười biếng, hắc ám; một thì lam y, ba ngàn sợi tóc vàng nhạt quấn quanh tung bay, khí chất lạnh lùng, cao quí. 

 

Hai cô gái vẻ ngoài thật chẳng có gì tương đồng, nhưng khi họ ở cạnh bên nhau lại làm người ta có cảm giác dường như khí chất của cả hai đang tác động, trộn lẫn vào nhau.

 

Lý Diệu Hoàng bớt đi mấy phần hắc ám, tăng thêm mấy phần năng nổ. 

 

Tần Hạ Băng bớt đi mấy phần lạnh lùng tăng thêm mấy phần gần gủi. 

 

Dường như cả hai thiếu nữ đang vô thức gìn giữ, biến dạng, cũng cố mọi thứ của nhau để một ngày nào đó có thể hoàn toàn ăn khớp, tương dung mà hợp thành một thể, cùng nhau, không thể tách rời.

 

Thấy hai người họ đấu khẩu đến quá vui vẻ rồi, tất cả mọi người ăn ý không làm phiền mà lặng lẽ lên phi thuyền tìm chỗ ngồi. 

 

Huỳnh Tấn, Huỳnh Dương trên người cũng có vài vết băng, hai người họ khi nãy đang đánh ngang tay với hai hắc y nhân phe địch thì Kỳ Minh, Liễu Sương, nam tử mặt tuấn tú cùng một trung niên nam nhân khác chạy đến cứu viện, dùng chiến thuật cơ bản lấy 5 đánh 2 rồi trận sau lại thành 6 đánh hai, nhẹ nhàng giải quyết tất cả bọn hắc y nhân, thu nhẫn trữ vật. Khi lên thuyền, hai vị thúc thúc liền chạy vào trong tìm Huỳnh Giao.

 

Nhóm giáo viên 5 người thì ngồi tỉnh toạ điều tức trên giang thuyền, thỉnh thoảng nhìn qua phía Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng vẫn đang tranh cãi như là chờ đợi điều gì.

 

Lúc nãy Kỳ Minh, nam tử tuấn tú cùng Liễu Sương quay lại thì đã thấy thân thể của hai tên hắc y nhân, Tần Hạ Băng cuối đầu trên đất không thấy rõ cảm xúc, còn Lý Diệu Hoàng và Huỳnh Giao thì đang thỏa mãn cười lớn, tình cảnh không quá khó hiểu, lại là người có kinh nghiệm nên các nàng đã lặng lẽ rời đi cứu viện nơi khác.

 

Nhưng dù cấp bách thì lúc đó các nàng cũng không khỏi phân tâm kinh sợ, bộ ba tu vi cũng không bằng một nữa các nàng, nhưng chẳng những hạ được hai tên hắc y nhân mà còn nhanh hơn các nàng!!! Thật sự là điều không tưởng tượng nổi. 

 

Lát sau khi giải quyết mọi chuyện thì sợi dây tò mò một đường truyền thẳng, hỏi lại Kỳ Minh thì nàng cũng chỉ biết trận trước của mình và lý do vì Lý Diệu Hoàng muốn nàng đi tiếp viện Liễu Sương trước, chứ không biết tình hình chiến đấu cụ thể. 

 

Tuy cũng đã nghe nhóm luyện đan sư tường thuật tình hình lúc đó nhưng bọn họ vẫn là luyện đan sư, không đủ nhãn lực để quan sát cũng như diễn tả lại đầy đủ, cả bọn chỉ suy đoán được vài phần nhưng chỉ lại càng làm bọn họ tò mò hơn. 

 

Lúc này đã ngồi chung thuyền, lại thấy Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng đã quay đầu sang hướng khác ngừng đấu khẩu, biết thời cơ đã đến, năm vị thầy cô vội vàng đi tới, dẫn đầu là Kỳ Minh.

 

Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng đang khi bực tức người đối diện thì thấy năm giáo viên đến gần, liền vội vả đứng lên. 

 

Kỳ Minh thấy hai nàng tuy tuổi trẻ tài cao nhưng lại lễ phép như vậy, hảo cảm trong lòng lại tăng lên mấy lần, nàng tươi cười mở lời trước:

 

"Ngồi đi, chúng ta cũng coi như là đồng đội cùng trải qua sinh tử chiến, cũng không cần nặng nề lễ nghi như vậy". Kỳ Minh nói xong cùng bốn giáo viên còn lại ngồi đối diện hai nàng.

 

Đợi tất cả cùng ngồi xuống, Kỳ Minh bắt đầu giới thiệu:

 

"Để ta giới thiệu trước, ta tên Kỳ Minh, giáo viên môn luyện khí. Gã đầu trọc băng bó này là Thạch Lỗ, giáo viên môn tỉ đấu. Tên mặt già này là Lê An, giáo viên môn Pháp trận. Tên tiểu bạch kiểm này là Lâm Nguyên, cũng là một giáo viên môn tỉ đấu. 

 

Và cô gái xinh đẹp, thanh lệ tuyệt trần, quốc sắc thiên hương đây tục danh chính là Liễu Sương, giáo viên môn vạn tộc, một môn mới thêm vào năm nay, các ngươi mai mắn, nắm bắt cho tốt đó!!!... Tên hai ngươi ta đã biết rồi."

 

Kỳ Minh vốn là người hào hiệp, nói tới ba nam tử nhăn mặt khó coi, nhưng đã quen thuộc với bản tính của nàng cũng không ai nói gì. Nhưng lúc tới người cuối cùng thì nàng phải một bên miệng lưỡi trơn tu, một bên tránh né Liễu Sương mặt đỏ bừng liên tục đưa nắm tay nhỏ vỗ vỗ vai.

 

Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng cũng không biết vì cái gì mà rất có hứng thú quan sát hành động của Kỳ Minh và Liễu Sương, đợi họ đùa giỡn xong, hai nàng bắt đầu đứng lên lễ phép hành lễ:

 

"Cô Kỳ Minh, thầy Thạch Lỗ, thầy Lê An, thầy Lâm Nguyên, cô Liễu Sương." 

 

Tới tên ai thì người đó gật đầu. Bốn người kia chưa ai kịp nói gì thì Kỳ Minh đã nôn nóng thò đầu nhếch mắt hiếu kì:

 

"Được, chào hỏi xong rồi. Ba ngươi làm sao hạ được hai tên kia được dạ?"

 

Lý Diệu Hoàng cùng Tần Hạ Băng chợt hiểu đưa mắt nhìn nhau, giây lát sau Lý Diệu Hoàng gật đầu, suy tư một chút mới giọng trầm ngâm bắt đầu giải thích những vấn đề chính:

 

"Vì hai bên tu vi kém quá xa nên chiêu thức của ba người bọn em không thể phá vở chiêu thức phòng ngự của bọn chúng, chỉ có thể hạ bọn chúng khi đơn lẻ, nên bằng mọi cách phải tách chúng ra.

 

Mấy đòn công kích đầu, em và Tần Hạ Băng đều chỉ dùng phân nữa thực lực đánh nghi binh, để Huỳnh Giao đã tích luỹ từ đầu bung hết sức mạnh làm một tên bị thương, nhằm làm bọn chúng cảm thấy nàng có uy hiếp lớn nhất trong cả ba người, và sau đợt tấn công quyết liệt, nàng cần thời gian để hồi phục.

 

Khi đó em dùng tiểu xảo để Huỳnh Giao trong giống như là đang tích luỹ lại linh khí cực nhanh, nhằm để hai tên hắc y nhân gấp gáp tấn công để sau lại dùng cách sắp xếp đội đặc biệt, cho một tên vượt qua phía sau tấn công Huỳnh Giao, thành công tách ra bọn chúng ra và để em - người còn một đòn chí mạng đối đầu riêng với một tên. 

 

Tần Hạ Băng ngay sau sẽ chạy đi tiếp ứng Huỳnh Giao kéo dài thời gian, để em quăng cho tên đối mặt một hỏa phù, cố tình để hắn la hét lâu một chút, nhằm làm tên còn lại căm thù em hơn. 

 

Sau đó bọn em vừa đánh vừa điều chỉnh vị trí đội hình như trong kế hoạch, để em và tên hắc y nhân còn lại mặt đối mặt, nhằm xác định chắc chắn hắn sẽ lao lên hạ thủ với em đầu tiên, rồi Tần Hạ Băng đang cố tình ẩn núp phía bên kia nhân cơ hội đó dùng băng hệ linh lực làm hắn mất thăng bằng, cuối cùng Huỳnh Giao lao lên kết liễu."

 

Năm giáo viên vừa nghe Lý Diệu Hoàng giải thích vừa kết hợp diễn tả của nhóm luyện đan sư, dần dần coi như đã nắm được toàn cục. Nói thì đơn giản nhưng kế hoạch này yêu cầu 3 thành viên trong nhóm phải hoàn thành nhiệm vụ của mình tuyệt đối vào thời điểm mấu chốt, bằng không mọi thứ sẽ hoàn toàn đổ vỡ. Một người không hoàn thành nhiệm vụ, 3 người sẽ cùng chết, giao tính mạng cho đồng đội của mình chính là như vậy. 

 

"Hay!". Thạch Lỗ vỗ đùi lớn tiếng.

 

Lê An cũng cười tắm tắc cảm thái: "Chỉ cần sai một bước nhỏ cả ba chắc chắn sẽ chết, nhưng ba em chẳng những làm được kì tích này, lại còn không ai bị thương quá nặng. Xuất sắc!!"

 

Liễu Sương tiếp lời: "Kế hoạch tuy nguy hiểm thậm chí có tí điên rồ, nhưng trong tình cảnh lúc đó, không điên tới mức này thì cũng không thể giải quyết được. Hay...". Nói xong đưa khuỷu tay chọt chọt Kỳ Minh.

 

Kỳ Minh hiểu ý, liền phất tay một cái, hai hộp gỗ lần lượt xuất hiện trên tay Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng.

 

Lý Diệu Hoàng nhanh chóng từ chối: "Bọn em đã sắp có LỄ VẬT từ CÔ HỒNG ANH hứa rồi, các thầy cô cũng đánh trận này, bọn em không thể nhận được". Cố tình nhấn mạnh năm chữ lễ vật, cô Hồng Anh.

 

Nhan Hồng Anh không biết đi đâu nãy giờ, lúc này thò đầu ra khoan thuyền hùa theo Lý Diệu Hoàng đùa giỡn:

 

"Các em không phải có mấy chục viên đan dược rồi sao? Coi như lễ vật đi."

 

Lý Diệu Hoàng lần này lại đầy nghiêm túc và khẳng khái đáp lại người cô: "Cái đó là phần công sức trên chiến trường của nhóm luyện đan sư kết hợp với ba người bọn em, không tính là lễ vật."

 

Nhan Hồng Anh chỉ nhún vai rồi biến mất, sau khi xuất hiện dưới khoan tàu môi nhỏ lại nhếch lên hài lòng.

 

Nhưng Kỳ Minh vẫn đẩy ra không nhận lại: "Trước mở ra rồi hãy nói."

 

Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng nhìn nhau, do dự chóc lát rồi cũng mở hai hộp gỗ. 

 

Bên trong chiếc hộp trên tay Lý Diệu Hoàng là một sợi dây xích dài hơn 10m toàn đen, cả thân lượng lờ một tầng bóng tối thuộc tính linh khí đen ngồm, cấp bậc vũ khí tới tận thối thể trung kì - cùng giai với "Song nha thuẫn", tuy phong cách luyện chế không giống với Lý Diệu Hoàng nhưng cũng tương tự đôi chút, nàng vẫn có thể chen chân sửa lại vài điều cho phù hợp.

 

Còn trung tâm hộp gỗ nhỏ nhắn trên tay Tần Hạ Băng là một viên phỉ thuý màu xanh lam, toả ra bát ngát băng hệ thuộc tính linh khí, là luyện tài 6 giai băng hệ. 

 

Thấy hai nàng đã quan sát được tương đối điều, Kỳ Minh liền tiếp tục:

 

"Dây xích này tên là 'Ám Linh', trong một lần ta nổi hứng dùng dư thừa luyện tài luyện chế ra, đã nằm trong túi trữ vật nhiều năm vẫn chưa tìm được người thích hợp. 

 

Ám hệ tu sĩ hiếm lại càng hiếm hơn, ta nghe nói ngươi là ngũ linh căn lại có thể sử dụng cả biến dị linh lực, nhưng vũ khí chỉ có một tấm thuẫn kì lạ, chưa có vũ khí công kích, đưa ngươi vật này là thích hợp nhất. 

 

Còn viên phỉ thuý này là "lam tinh châu" - luyện tài cấp 6 băng hệ, bọn ta lại không ai là băng hệ tu sĩ. Hai vật này trên tay ta là lãng phí của trời. Hơn nữa đây không phải là vì báo ân gì, chỉ là bọn ta thưởng thức hai ngươi tuy tuổi trẻ tài cao nhưng tâm tính rất tốt, nếu gặp một tiểu bối ngạo mạn có chặt đầu ta cũng không đưa luyện tài, vũ khí cho đâu! 

 

Ngươi nhìn ba tên này chỉ có mình ta đưa đồ là hiểu chắc chắn không phải là báo ân rồi!"

 

Bốn vị thầy cô đứng sau rất phối hợp vội vã gật đầu. 

 

Họ đã làm đến mức này thì quả thật không nhận không được, nhận cũng là một phần giúp đối phương không cảm thấy mắc nợ ai. Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng lại nhìn nhau rồi cùng đồng thanh đứng lên nói tạ:

 

"Cảm ơn thầy cô."

 

Năm vị thầy cô gật nhẹ đầu, buổi trao nhận lễ vật kết thúc, họ vẫn yên vị ngồi đó đàm đạo với hai cô học trò. Cho tới khi Thành Nguyệt Hồi đã ngay trước mắt.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16