Hắc hắc, lão già chết tiệt, lần nào cũng bị ta dựt bánh bao lại không biết tự nhân nhượng một lần, làm bổn mỹ nhân mất bao nhiêu công sức.
Phù, mệt quá, cắn trước một miếng rồi nói tiếp.
—————
Aizz, cũng không biết là Cương Bạch Kí bây giờ làm ăn quá sơ sài hay bị vị trà của tửu lâu này làm ảnh hưởng, mà sao Cương Bạch bao dỡ dữ vậy trời, ba năm qua không lần nào được như xưa nha, Vạn Hồ Lâu cũng vậy, đốt sáu cánh cửa của họ bây giờ cũng hết vui rồi...
Aizzz...
(Tít tít, tít tít)
Truyền âm phù?
Ồ, của Lục Linh.
(Tiếng bên trong truyền âm phù: "Chữ kí của Diệu Hoàng trên giấy nợ phát sáng bình thường rồi!!!")
"Thật? Nàng đã trở lại bình thường? Không còn bị thương????"
Tiếng trong truyền âm phù: "Thật đó, thật đó, là thật đó!"
Tốt quá rồi.... Tên hỗn đãng chết tiệt, con gà bệnh chết tiệt, còn không mau về, làm ta ăn bánh bao cũng không ngon, đi thanh lâu cũng không vui ba năm nay...
Hỗn nha đầu chết tiệt, sú Hắc Hắc, sú Nhược Kê, sú gà mẹ. Hixx, chưa từng ai dám chiếm tiện nghi của Bạch Vân ta, hai ngươi là ngươi đầu tiên, còn làm ta buồn tới như vậy, sú hỗn đản Lý Diệu Hoàng, sú Nhược Kê chết bầm...
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)