Nói xong, Dương Bạch Trì liền đưa ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn lên không khí.
Ngay sau nét vẽ là một cổng không gian chỉ bằng lòng bàn tay hiện ra, mang theo là sự vặn vẹo kinh khủng của không gian pháp tắc và không khí bốn phía xung quanh vòng tròn điên cuồng gào thét chém xé mọi thứ xung quanh.
Nếu không có Dương Bạch Trì đã tạo màng phòng hộ từ trước thì Lý Diệu Hoàng cũng không chắc mình chịu được nổi mấy phong đao của cánh cổng không gian đang lớn dần trước mặt.
"Các ngươi cứ đi về hướng Tây 200 dặm sẽ có thành trấn". Sau khi cánh cổng đủ lớn, hiện ra khung cảnh một khu rừng, Dương Bạch Trì vẫn thái độ hiền từ như thường lệ nhìn sang Lý Diệu Hoàng:
"Lý Diệu Hoàng, con đường tu luyện của ngươi rất đặc biệt, nếu một ngày nào đó ngươi muốn tiến xa hơn hãy tìm đường đến đảo Khảm Khắc ở vùng biển Đông Hải". Rồi ông lại đưa tay sờ đầu A Ngao:
"A Ngao, ngươi lần đầu tiên ra ngoài có chuyện gì chưa hiểu cứ hỏi nàng, nha đầu này rất thông hiểu nhân tâm... Hai ngươi bảo trọng."
Biết đã đến lúc li biệt, A Ngao khuỵu hai chân trước, cuối thấp đầu hướng Dương Bạch Trì như là hành một đại lễ gì đó mà giọng đầy thành kính:
"Đa tạ ngươi đã chăm sóc ta trong thời gian qua, ngươi cũng bảo trọng."
Lý Diệu Hoàng theo đó cũng ôm quyền hành lễ lần nữa: "Diệu Hoàng xin ghi nhớ, đa tạ ân chỉ điểm của tiền bối. Hẹn ngày tao ngộ."
"Sẽ không lâu đâu". Chỉ một câu nói với ánh mắt thâm thuý hiếm hoi, Dương Bạch Trì lại chuyển về vẻ hiền từ đặc trưng:
"Được rồi, thời gian không còn sớm, chắc hai ngươi cũng đã rất nóng lòng, đi đi."
Sau khi hành lễ một lần nữa, Lý Diệu Hoàng và A Ngao nhìn nhau một cái rồi cùng sắm vai bước đi, một người một thú cùng nhau bước chân ra cổng không gian, rời khỏi Lâm Vân cốc, bắt đầu một hành trình mới.
Riêng Lý Diệu Hoàng sau gần sáu năm ròng rã tu luyện, lần nữa đặt chân lên Tân Đại Thế giới.
Hai nàng vừa mới bước chân ra khỏi, cổng không gian liền vặn vẹo kéo theo cuồng phong bão táp gào thét cả một mãnh rừng đêm rồi lại nhanh chóng biến mất mà trả lại vẻ hoang sơ tịch mịch cho khu rừng như mọi chuyện xảy ra khắc trước chỉ là ảo giác.
Nhưng trái ngược với hoàn cảnh yên ắng xung quanh lúc này, tâm trạng Lý Diệu Hoàng lại kích động như ông vỡ tổ mà náo động đến mức không thể kiểm soát được, nàng mặt mày hớn hỡ, lập tức đưa tay tìm nhẫn trữ vật, ý định lấy ra truyền âm phù liên lạc với ngũ nữ mà lòng lại líu lo vui vẻ:
"Truyền âm phù nha, truyền âm phù nha, truyền". Tới đây nụ cười toả nắng trên khuôn mặt xinh đẹp hờ hửng bổng dưng cứng đờ, vì nàng vừa nhận ra khi nãy áp lực từ Dương Bạch Trì đã phá nát nhẫn trữ vật, tất cả truyền âm phù của nàng theo đó cũng tan thành tro bụi!!!!
Tâm trạng hân hoan bị tụt dốc không phanh, nhưng nó cũng giúp Lý Diệu Hoàng lấy lại sự tỉnh táo, bắt đầu phán đoán tình huống, nếu đã không liên lạc được thì chỉ đành đi bộ về thôi, nhưng bây giờ các nàng chỉ biết mình đang ở Hỗn Nguyên vực mà không biết vị trí chính xác, vậy trước đi tới thành trần tìm hiểu thông tin rồi tính tiếp, tuy hơi lâu để gặp lại tứ nữ một chút nhưng giờ phút này thật không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng nghĩ tới đây, Lý Diệu Hoàng liền phát hiện mình quả thật quá ngu ngốc luôn rồi, nàng luyện bốn món cực phẩm linh khí xa gần đông ít đủ loại, trong đó thậm chí còn có một món nghịch thiên, nhưng nàng lại không luyện Phi kiếm!!!
Một thanh bình thường nhất cũng không có!!! Lên trúc cơ làm gì mà phải chạy bộ nữa???
VÙ.
Lý Diệu Hoàng còn chưa chỉnh đốn mình xong thì bị một cơn gió đen thổi qua trước mặt thu hút sự chú ý, hốt hoảng nhìn kỹ lại thì phát hiện là A Ngao đang ngốc manh chạy xung quanh dáo dát quan sát mọi thứ, nhưng tốc độ này thật quá nhanh nha, cảm thán tới đây một sáng kiến chợt loé lên trong đầu Lý Diệu Hoàng, nàng liền run vai cười hắc hắc bước lại gần A Ngao.
---
Thành giá ba bửa ăn, A Ngao liền cho phép Lý Diệu Hoàng ngồi lên lưng, rồi nàng một bên phóng thích hắc hệ linh khí nguỵ trang, một bên bức tốc chạy về phía tây với tốc độ chống mặt.
Lý Diệu Hoàng thành công dụ dỗ nữ hài, tiêu sái ngồi trên lưng hắc kì lân mà vừa truyền phong hệ linh lực vào "Miêu Linh trác" che dấu khí tức cho cả hai, vừa bắt đầu mày mò đại lễ của Dương Bạch Trì - xem xét chiếc áo mà nàng đang mặc.
Nhìn bề ngoài áo toàn thân một màu đen, chất liệu thoáng mát nhưng không phải là luyện tài quí giá, hoa văn thiết kế thì cũng không có gì đặc biệt, có thể nói là y như những chiếc áo nàng thường may để mặc tạm lúc còn trong Lâm Vân cốc, chỉ có điều là hơi chật một chút.
Xem tới đây chiếc áo bỏng nhiên nới lỏng ra, hoàn toàn đúng như ý muốn của Lý Diệu Hoàng!!!
Cảm nhận được sự khác biệt, nàng liền nhậy bén thử nghĩ trong lòng - "khoảng chi tay áo dài ra thì tốt quá aaa", tay áo liền dài ra, nghĩ muốn thêm hoa văn thì áo liền có thêm hoa văn, nghĩ thành váy áo cũng biến thành váy.
Lòng mừng như điên mà nghĩ vàng ra vàng, nghĩ đỏ ra đỏ được cả buổi thì Lý Diệu Hoàng nuốt một ngụm nước bọt, vô lại mà nghĩ trong đầu - "Khoảng chi ngươi có thể là làm từ cửu giai luyện tài nha".
Thiên, nàng vừa nói thầm xong, chiếc áo liền biến thành "Cửu Long thần giáp" - một bộ cổ giáp huyền thoại làm toàn bộ bằng cửu giai luyện tài mà nàng chỉ tìm hiểu qua sách!!!
Thế nhưng, "chiếc áo thần kì" ngay lập tức rụt rịt rồi biến thành hình dạng cũ, kèm theo là gần như toàn bộ linh lực của Lý Diệu Hoàng bốc hơi, làm nàng ngã nhào lên người hắc kì lân.
"Phốc.. Tên tham lam ngu ngốc, có chuyện dễ ăn vậy sao?". A Ngao đang chạy bên dưới bật cười mỉa mai.
Lý Diệu Hoàng nằm la liệt trên lưng cự thú mà cắn răng nghiến lợi thầm chửi A Ngao ba ngàn tiếng vì đã biết còn không nói sớm, nhưng vì sợ bị đuổi xuống đất đi bộ nên nàng chỉ đành uống một viên "Hồi khí đan" rồi ngồi dậy tiếp tục tìm hiểu thêm về chiếc áo bá đạo này.
Sau một hồi mày mò, Lý Diệu Hoàng liền quyết định đặt tên cho chiếc áo này là "Bách tướng", bởi vì nàng đã hiểu một chút cơ chế hoạt động của nó.
Nghĩ gì ra đó, tuỳ tâm sở dục, có thể biến ra mọi hình dạng, màu sắc, thậm chí còn có thể biến đổi thành chất liệu cao cấp nhất, nhưng quan trọng nhất nó còn có thể thay đổi cả thân hình bên ngoài của nàng, đây chắc chắn là thần bảo!!!
Nhưng như lời A Ngao đã nói, thần bảo cũng không ngon ăn như vậy, vì có ba lí do:
Thứ nhất: 'Bách tướng' chỉ có thể biến đổi thành những thứ nằm trong sự hiểu biết của nàng, tức có nghĩa nếu có một chiếc áo làm từ một loại luyện tài nào đó mà nàng không hiểu tường tận thì "Bách tướng" sẽ không thể biến thành thứ đó.
Thứ hai: 'Bách tướng' chỉ giúp thay đổi dáng người và khí tức chứ không thay đổi gương mặt, hơn nữa cũng cần thời gian "sạc" lại và khả năng này chỉ là ảo ảnh che mắt người khác ở cấp bậc cao, không thể thực sự thay đổi cả thể chất của nàng.
Lý Diệu Hoàng muốn biến thành người lửa thì chắc chắn là không được rồi...
Thứ ba: muốn dùng hai khả năng bá đạo ở trên đều phải hao tốn linh lực, tình huống xấu nhất giống như Lý Diệu Hoàng ham hố khi nãy mà biến 'Bách tướng' thành cổ giáp vậy, tuy sẽ không làm khổ chủ mất mạng nhưng cũng phải thôi thóp nằm một chỗ vì bị nó ngốn quá nhiều linh lực.
Tuy vậy, hai chức năng bên ngoài của "Bách tướng" cũng đã đủ nghịch thiên và làm Lý Diệu Hoàng mừng rỡ ngoài dự kiến rồi. Bởi vì ban đầu, vấn đề làm nàng tò mò là tại sao khi triệu hồi "Miêu Linh" - nàng lại cảm thấy khí tức của cả năm món binh khí ở bên trong "Bách tướng" và một rừng hoa trắng bình dị lúc nãy lại biến mất ngay lập tức khi chạm vào nó.
Nên ngay khi nắm sơ bộ về bên ngoài, Lý Diệu Hoàng liền thả thần thức vào bên trong 'Bách tướng' điều tra, thì đập vào mắt nàng lúc này là một tiểu thế giới với hình dạng một thảo nguyên xanh tươi rộng lớn, chứa một hai vạn người là không thành vấn đề, cây cỏ mọc um tùm khắp nơi, nhưng tất cả chúng đều là linh dược, chỉ chừa duy nhất một căn nhà đơn sơ ở vị trí rìa ngoài.
Lý Diệu Hoàng đồng tử lập tức co rút lại vì hốt hoảng, khác với những vật chỉ dùng không gian cơ bản thuật để thu hẹp một diện tích nên phải phụ thuộc vào khế ước với thiên đạo để chứa VẬT SỐNG như không gian linh sủng, tiểu thế giới là nơi có ngày đêm, có nhật nguyệt, có pháp tắc tương đồng với thế giới bên ngoài, nên nó có thể thu bất cứ sinh linh nào vào trong mà không cần quan tâm quan hệ của chủ nhân tiểu thế giới với thứ đó như thế nào hay thiên đạo pháp tắc ra sao.
Dù bên trong 'Bách tướng' chỉ một tiểu thế giới rộng bằng một thành trì nhỏ, nhưng lật hết sách cũng chỉ có thể biết bảo vật loại này đã biệt tích từ hơn chục vạn năm trước, một vật vô giá như vậy rơi vào tay nàng - một trúc cơ tu sĩ thì làm sao có thể không khiến Lý Diệu Hoàng sợ hãi?
Nhưng quét tầm mắt một vòng thảo nguyên bên trong, sự sợ hãi của nàng lại tiếp tục khiếp đảm.
Bốn phía thảo nguyên được phân chia là 6 khu vực - 1 lớn, 5 nhỏ để trồng linh dược.
Chỉ cần nhìn hơn mấy ngàn bụi linh dược ở hai khu vực nhỏ đầu tiên chỉ toàn là chủ tài của "Luyện khí đan" và "Trúc cơ đan", Lý Diệu Hoàng tuy chưa từng thấy qua hình dáng cũng đủ đoán được ba khu vực nhỏ còn lại trồng là loại gì, nên nàng trực tiếp bỏ qua hít một hơi thật sâu nhưng lại không thể bình tỉnh được nữa vì nàng chỉ mới liếc mắt qua khu vực lớn nhất thì đã thấy một bụi 6 giai vạn năm linh dược rồi.
Sau một lúc ước lượng, Lý Diệu Hoàng đoán tầm bây giờ mình có khoảng 31 bụi cửu giai, 53 bụi bát giai, 100 bụi thất giai, 300 bụi lục giai, còn 1-5 giai linh dược thì quá nhiều nàng đếm không nổi, hơn nữa từ linh lực bạc ngàn mà chúng toả ra trong không khí, nàng có thể chắc chắn niên đại tất cả đều trên vạn năm!
Thậm chí có rất nhiều bụi linh dược niên đại còn lên đến hơn 10 vạn năm!!!
Thiên! Cảm giác phú bà là đây sao?
Với tâm trạng thập phần khó hình dung, Lý Diệu Hoàng trong lúc "than thở" đã tiếp tục dùng thần thức tiến vào căn nhà gỗ ở trung tâm tiểu thế giới.
Nhưng khác với tưởng tượng, nàng lần lượt lướt qua hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một nhà vệ sinh cũng không phát hiện thứ gì đặc biệt, cả căn nhà chỉ còn một căn phòng duy nhất là chưa vào.
Khi tiến vào thì biết đây là một thư phòng rộng lớn, mười mấy kệ sách to lớn chỉ toàn là ngọc giản.
Tuỳ tiện xem đại một vòng mấy cuốn thì Lý Diệu Hoàng nắm rõ tất cả ngọc giãn ở đây đều là kiến thức về y thuật và luyện đan thuật, nhưng đa phần đều rất cao thâm, hợp với Lục Linh hơn chứ nàng thì xem không hiểu.
Nhưng trên chiếc bàn lớn ở giữa còn có một nhẫn trữ vật, hai bình hồ lô và một chiếc mặt nạ che mắt màu trắng.
Lý Diệu Hoàng đầu tiên là đi lại xem nhẫn trữ vật và hai bình hồ lô, trong nhẫn là mấy vạn bông hoa trắng bình dị khi trước và tất cả vật dụng của nàng, bao gồm cả bốn thanh binh khí và luyện tài nàng chuẩn bị từ trước cho tứ nữ.
Còn hai bình hồ lô thì lần lượt là hơn 10 vạn viên trúc cơ đan tuyệt phẩm và 10 vạn viên thần dược chửa thương mà nàng nhai như kẹo liên tục mấy năm nay, bên dưới hồ lô thần dược còn có một đan phương.
Lý Diệu Hoàng nhìn thấy chủ dược trên đan phương thì mắt không thể che dấu được sự kinh ngạc, tất cả 5 loại đều là 9 giai linh dược, thiên, đây không phải đan dược cấp 9 trong truyền thuyết sao?
Cũng mai là vì linh dược của Bạch Trì tiền bối đều trên mười vạn năm tuổi, một luyện đan sư cấp bậc cao chỉ cần dùng 10 bụi cửu giai là có thể luyện được 10 vạn viên thần dược này rồi, nhưng nếu so với 10 vạn viên trúc cơ đan thì chênh lệch cũng quá lớn luôn rồi.
Aizz, phú bà sẽ xem linh thạch như rác vậy sao? Ngay cả mười vạn viên trúc cơ đan mà giờ đây nàng vẫn xem là bình thường được.
Tự luyến tới cười ngây ngô thêm một chút, Lý Diệu Hoàng liền dứt ra thần thức, lấy hai viên trúc cơ đan ra uống và thử đeo chiếc mặt nạ màu trắng.
Ban đầu săm soi cả buổi vẫn không có gì khác thường, nhưng nàng ý thức được dụng ý của Dương Bạch Trì nên nhậy bén mà tiếp tục thử "nghĩ" một lần nữa, thì gương mặt nàng trong gương liền biến đổi.
Aizz, Bạch Trì tiền bối ơi, ngài thật là đủ rộng rải rồi, Lý Diệu Hoàng ta có tài đức gì đâu...
Lòng tự hỏi và chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc đến quá bất ngờ, Lý Diệu Hoàng cười khúc khích ngồi trên lưng mà bị A Ngao vì đuổi bươm bướm nên chở lạc đường lúc nào cũng không hay...
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)