Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 32: Mâu thuẫn

438 0 1 0

Cửa tiệm hiện tại các nàng đang ở cũng chỉ thuộc loại nhỏ, không có nhiều lớp lang bảo vệ như Long Vân các, nên cả nhóm Lý Diệu Hoàng chỉ được đưa đến một phòng khách khi chờ đợi, không bao lâu đã có người mang ba hộp gỗ đến. 

 

Hộp gỗ đầu tiên là một cái áo choàng trong suốt, nhìn không có gì đặc biệt. Nữ tử bán hàng bắt đầu giới thiệu:

 

"Đây là 'áo choàng Vân Linh', được mai hoàn toàn bằng Linh hỗn tầm, tu sĩ khi mặt vào có thể lượn quanh trên không, gia tăng tốc độ, cải thiện rất nhiều sức bật nhảy và thời gian có thể đứng trên không. Thích hợp cho mọi thuộc tính linh căn. Mời các vị tiên tử xem qua."

 

"Rất hợp với ngươi đó Huỳnh Giao". Nữ tử bán hàng vừa dứt lời Kỳ Minh liền hướng Huỳnh Giao gấp gáp nói ngay, làm tất cả mọi người có chút khó hiểu nhìn nàng.

 

Tuy Huỳnh Giao chuyên cận chiến, chức năng của chiếc áo choàng này rất phù hợp với nàng nhưng chỉ dựa vào như vậy thì thái độ của Kỳ Minh có hơi quá, Liễu Sương liền chọt chọt tay nàng, giọng có tí trách cứ:

 

"Ngươi lúc nào cũng hấp tấp, các nàng vẫn còn nhỏ phải giải thích cụ thể, thật không biết sao ngươi làm giáo viên người ta được."

 

Kỳ Minh "Ách" một tiếng chột dạ, nhưng mất mặt với ai cũng được tuyệt đối không thể để vợ hiểu lầm nha: 

 

"Ai da, bây giờ đang ngoài học viện nên ta quên, haha. Hơn nữa không phải giáo viên chỉ gợi ý cho học sinh phương pháp tự phát triển thôi sao, khi thấy thích đúng lúc mới nên ra tay giúp các nàng giải ngoặc?"

 

Nói tới đây thì ánh mắt của mỹ nhân đã thành dao nhọn nên Kỳ Minh liền ho một tiếng: "Ùmm" rồi bắt đầu trầm giọng giải thích: 

 

"Lôi Minh đao của ngươi, Thiễm ma hài lần trước ta đưa và cái áo choàng này có thể kết hợp với nhau thành một bộ."

 

Huỳnh Giao vẫn còn tí ngu ngơ: "Một bộ là sao dạ?"

 

"Đó, phải như vậy mới có không khí học tập". Kỳ Minh hài lòng gật gù, có vẻ rất đắc ý: 

 

"Một bộ là khi ngươi sử dụng nhiều trang bị trên người cùng lúc, chúng sẽ liên kết với nhau gia tăng sức mạnh cho toàn bộ, một hiệu ứng chỉ có một bộ mới có được."

 

"Cho em hỏi, làm sao để phân biệt trang bị như thế nào mới là một bộ?". Lý Diệu Hoàng sao có thể bỏ qua cơ hội học luyện khí? Và Kỳ Minh cũng có vẻ rất hài lòng với thái độ học tập của các nàng, không chần chờ gì mà rất có tâm giải thích:

 

"Luyện tài của trang bị có liên quan tới nhau. Trong luyện tài của Lôi minh đao và Thiểm ma hài đều có thiểm linh thạch. Thiểm ma hài thì có Hỗn ma chỉ có nguồn gốc rất gần với Linh hỗn tầm của Vân Linh áo choàng."

 

"Vậy một bộ như vậy có dễ tìm lắm không?". Huỳnh Giao ngây ngô hỏi vậy làm Kỳ Minh rất tiếc hận về hành trình hôm nay của mình:

 

"Khoáng sản liên quan tới nhau còn rất ít gặp, không biết ngươi gặp được vận chó đỏ gì nữa, hai ngày gặp hai món rèn sẵn chung một bộ."

 

"Vậy mau tranh thủ đi Huỳnh Giao!", hên quá rồi, Lục Linh vội vã thúc giục Huỳnh Giao.

 

"Ùmm!"

 

Trong lúc các nàng trả linh thạch với nữ tử bán hàng thì Lý Diệu Hoàng vẫn cuối đầu suy tư, sau một không lâu tuy đã đoán được vài phần nhưng nàng vẫn nhìn sang Kỳ Minh tiếp tục hỏi:

 

"Vậy nếu sau này Vân Linh áo choàng cũng được ghép thêm Thiểm Vân Thạch thì mức độ gia tăng sức mạnh của bộ trang bị có gia tăng không?"

 

"Đúng, trẻ nhỏ dễ dạy! Các trang bị càng liên quan đến nhau thì liên kết của chúng càng mạnh mẽ nên mức độ gia tăng uy lực cho chủ cũng càng lớn."

 

Đáp lại thái độ rất hài lòng của Kỳ Minh bằng một cái gật đầu rồi Lý Diệu Hoàng tiếp tục trầm ngâm một lúc lâu, đến khi nữ tử bán hàng giới thiệu xong món vũ khí thứ hai thì nàng mới ngẩng đầu, nhưng chưa kịp thốt ra lời nào thì giọng nói đắc ý của Tần Hạ Băng bổng vang lên:

 

"Nếu ngươi không ngủ liên tục 5 năm trong tiết luyện khí ở học viện cũ thì giờ này sẽ không khổ cực như vậy."

 

"Ngươi đừng thấy ta ngủ mà dụ ta có được hay không?". Lý Diệu Hoàng liền không phục quay sang phản bác: 

 

"Học viện cũ rõ ràng không có dạy những cái này, trong sách hoàn toàn không có!"

 

Tần Hạ Băng khoanh hai tay trước ngực, không chấp nhận mà tiếp tục bảo vệ luận điểm của mình:

 

"Dù không ai dạy, trong sách cũng không có, nhưng không phải ngươi có thể tự tìm hiểu thêm sao? Nếu đọc sách và đi học đầy đủ, không chừng ngươi có thể tiếp cận những thứ này từ lâu rồi."

 

Sao mà ngươi chắc được? Mấy cái linh bản của yêu tộc trước đó cũng nhờ ngươi làm như vậy hả? Lý Diệu Hoàng đang muốn hỏi ngược lại như vậy thì bổng thất kinh, nàng giật mình dừng lại rồi lần nữa trầm mặt cuối đầu, không nói gì thêm.

 

Tần Hạ Băng cũng không che dấu được sự ngạc nhiên, sau cũng cuối đầu nhíu mày suy tư.

 

Còn mọi người xung quanh hết nhìn hai nàng rồi hai mắt nhìn nhau, không hiểu là đang xảy ra chuyện gì, đều đồng điệu cười khổ. Bầu không khí theo đó cũng trở nên rất nặng nề, chỉ có Nhan Hồng Anh là vẫn mỉm cười dịu dàng đứng một bên quan sát tất cả mọi chuyện.

 

Cũng mai khi đó vừa lúc nhân viên bán hàng đem luyện tài băng hệ đến, mọi người như tìm được cứu tinh, Bạch Vân lập tức lên tiếng: 

 

"Đi qua xem luyện tài băng hệ nè."

 

"Đi, đi thôi, ta hơi ngứa nghề rồi nè". Kỳ Minh liền hùa theo.

 

Hai kẻ đang trầm mặt cũng ngẩng đầu đi theo mọi người. 

 

Nhưng khi mới vừa nhìn ba hộp gỗ mang tới, Kỳ Minh liền "Ách" lớn một tiếng, chỉ vào hai hộp gỗ - một là tơ tầm, một là thiết, kích động nhìn qua Tần Hạ Băng:

 

"Hai món này rất thích hợp với Lam Tinh Châu, hơn nữa có thể kết hợp với cái găng tay của ngươi thành một bộ!!!"

 

Tần Hạ Băng tin tưởng gật đầu nói tạ, quyết định mua ngay, tuy chỉ là ngủ giai luyện tài nhưng đâu ai giới hạn nàng chỉ rèn được một hai món trang bị, lục giai luyện tài gặp được thì cứ tiếp tục mua. 

 

(người có tiền có khác :) )

 

Còn Lý Diệu Hoàng vẫn dán mắt lên hai hộp gỗ đó mà có rất nhiều câu hỏi, nhưng nàng chỉ chọn câu không có cảm giác tội lỗi hướng đến Kỳ Minh:

 

"Cô Kỳ Minh, nếu hai trang bị khác thuộc tính có thể là một bộ không?"

 

Kỳ Minh trầm ngâm trong chóc lát rồi trả lời:

 

"Có thì có nhưng chỉ giới hạng ở bộ trang bị Song hệ, cho đến giờ vẫn chưa có trường hợp nào hai trang bị hoàn toàn không liên quan thuộc tính với nhau mà có thể liên kết thành một bộ. Tất cả các trang bị liên kết với nhau đều là trang bị tương đồng về thuộc tính, hoặc là đều làm từ luyện tài song hệ như bộ trang bị của ta."

 

"Binh khí có thể thành một bộ là vì chúng có một trung gian nào đó để kết hợp sức mạnh với nhau, phải không cô Kỳ Minh?"

 

Kỳ Minh nghe xong câu hỏi của Lý Diệu Hoàng thì hạ mắt sáng rỡ, gật gù tiến đến vỗ vỗ vai nàng hài lòng khen ngợi:

 

"Tốt, cơ bản nhất chính là như vậy. Do luyện tài khác thuộc tính là hoàn toàn không hợp với nhau, thiếu liên kết nên chúng không thể hổ trợ nhau để trở nên mạnh mẽ.

 

Tuy hiện nay vẫn chưa ai có thể luyện ra một bộ trang bị khác thuộc tính hoàn toàn nhưng cũng không đại diện là điều đó không thể. Nắm được cơ bản đi lên thì khả năng phá vỡ rào cảng là hiện hữu. Ngươi quả thật rất có năng khiếu luyện khí, tư duy rất phá cách."

 

"Đúng nha, ta rất thông minh á". Lý Diệu Hoàng vui cười run vai hắc hắc, hiện tại nàng đã học được cách ứng xử với lời khen chứ không như lúc trước.

 

"Ngươi thật không biết xấu hổ là gì?". Tần Hạ Băng che trán nhức đầu, và Lý Diệu Hoàng lại ưỡn ngực đầy tự hào:

 

"Cô Kỳ Minh khen ta là sự thật có được hay không, tất nhiên là phải tự hào?"

 

Tần Hạ Băng thật sự là không hiểu: "Ta nói ngươi lười biếng cũng là sự thật, sao không thấy ngươi hổ thẹn?"

 

"Đã nói đó là làm việc thông minh có được hay không?"

 

Tần Hạ Băng tiếp tục không buôn tha: "Sao ngươi cứ thích dùng từ ngữ để nguỵ biện?"

 

"Ta không có nguỵ biện. Còn người thì sao, sao..... Nói chung là ta không có nguỵ biện". Nói tới đây Lý Diệu Hoàng bổng cuối đầu trầm mặt lần nữa.

 

Tần Hạ Băng chỉ nhìn nàng thật sâu một cái, rồi nói: "Vậy hả?". Sau đó nhíu mày quay sang đi trả linh thạch. 

 

Bầu không khí lại tiếp tục căn thẳng, không ai nói gì.

 

Qua một lúc Bạch Vân đẩy Huỳnh Giao lên phía trước, nàng gãy đầu cười cười: 

 

"Ai da còn một món vũ khí à, chúng ta xem xong rồi đi ăn tiếp nha. Diệu Hoàng, Hạ Băng hai ngươi muốn ăn cái gì dạ?"

 

Lý Diệu Hoàng chỉ lắc lắc đầu, đi tới chỗ xem binh khí, thấp giọng: "Ta ăn gì cũng được."

 

Tần Hạ Băng theo sau, nhàn nhạt trả lời: "Ta cũng vậy."

 

Lý Diệu Hoàng theo bản năng chăm chọc: "Ngươi đừng bắt chước ta nha."

 

"Ngươi là quá tự tin hay bị ảo tưởng? ". Tần Hạ Băng khoanh hai tay trước ngực hỏi ngược lại.

 

Lý Diệu Hoàng lập tức phản bác: "Rõ ràng ta nói câu đó trước, ngươi thích....... Nói chung là ta tin tưởng Huỳnh Giao, nàng rất thông minh nha, chọn cái gì đều ngon."

 

Huỳnh Giao lập tức gãy đầu tự hào: "Ai da, cũng bình thường thôi mà."

 

Tần Hạ Băng lại che trán nhức đầu: "Ngươi học cái gì không học, lại đi học tính không biết xấu hổ của người này." 

 

"Đó đều là sự thật có gì phải xấu hổ? Không phải ngươ...... Có gì mà phải xấu hổ ha Huỳnh Giao?". Lý Diệu Hoàng nói câu cuối thì nhếch nhếch mắt với Huỳnh Giao.

 

Bề ngoài cố cư xử tự nhiên, lòng Lý Diệu Hoàng lại thầm than không ổn, bây giờ nàng thật sự rất muốn hiểu thêm về Tần Hạ Băng, cho dù các nàng nói cái gì, nói về chủ đề nào đi nữa thì nàng cũng sẽ vô thức quay lại những câu hỏi đó. Nhưng nếu nàng làm điều như vậy sẽ rất ích kỷ và dơ bẩn, sẽ ảnh hưởng tới Tần Hạ Băng. Nàng không thể làm vậy, tuyệt đối không thể.

 

Huỳnh Giao nào biết nàng suy nghĩ gì, tự hào gật gù không thôi: "Đúng nha, ta thật sự thông minh nha."

 

Tần Hạ Băng như càng nhức đầu hơn: "Ngươi còn nhỏ không nên tiếp xúc với người xấu, rất dễ lây nhiễm."

 

Trong lòng Tần Hạ Băng cũng khó hiểu vô cùng, người này lại tiếp tục nụ cười kia, hành động kì lạ như là nàng ta đang tránh né cái gì đó, nhưng thật ra là vì cái gì? Nàng hiểu rõ tính tình của đối phương, nếu có hỏi cũng chỉ sẽ tiếp tục nhận được một nụ cười dối trá mà thôi, Tần Hạ Băng thật là không thể hiểu nổi. 

 

Nhưng nếu đây là lựa chọn của đối phương, nàng chỉ có thể tôn trọng quyết định của Lý Diệu Hoàng.

 

Lý Diệu Hoàng tiếp tục phản bác: "Đừng xem người khác như dịch bệnh được không?.... Huỳnh Giao đang phát triển rất tốt, phải không nè?"

 

Huỳnh Giao lại tiếp tục ngây thơ gật đầu trả lời, cuộc nói chuyện cứ như thế xoay quanh Huỳnh Giao nhưng cũng không phải xoay quanh Huỳnh Giao. Cho đến tận lúc bửa ăn kết thúc.

 

Còn Bạch Vân, người đẩy Huỳnh Giao lên phía trước chịu trận, nhìn tình huống lúc này mà thầm nói:

 

"Thật giống như cha mẹ đang giận nhau mà đem con cái ra làm trung gian nói chuyện!"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16