Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 132: Chẳng hay

512 0 0 0

"Xích đại ca!!!". Bốn tên ma tộc thấy Văn Xích phía bên kia đã sắp nguy kịch thì vội vã lao tới hổ trợ. 

 

Keng, keng, keng. Bốn người nhóm Bạch Hoàng liền một chiêu kết hợp bốn mươi mấy kiếm khí của cả bọn đánh tới ngăn cản. Tình thế lúc này đã hoàn toàn đảo ngược. 

 

"Aaaaaaaaa". Tiếng thét của Văn Xích từ xa truyền đến.

 

"Mau bài trận!!". Tên đồng đội không nghĩ được nhiều nữa, lập tức ra lệnh bài ra trận pháp phản công hôm qua Lý Diệu Hoàng chỉ dẫn. 

 

Nhưng nàng chỉ nghe Kỳ Minh nói lại là bên phe Bạch Hoàng có kiếm trận nào đó, thấy còn chưa thấy lần nào, làm sao mà biết cách phá giải kiếm trận này đây.

 

Xẹt, xẹt, xẹt, xẹt.

 

"Aaaaaaaa."

 

Bốn tên ma tộc nhóm Văn Xích đánh bậy đánh bạ liền bị kiếm trận của phe địch chém cho tơi tả. 

 

Từng tên khi ngã xuống đều đưa ánh mắt căm phẩn nhìn Văn Chu, làm hắn ta không hiểu gì bạo rống:

 

"Chuyện Này Là Sao??? Mau Dừng Lại Cho Ta!!". Rồi phi thân lên lôi đài hướng Văn Xích.

 

"Chu quản sự, nếu ngươi can thiệp thì bọn họ sẽ mất quyền thi đấu."

 

"Mặc kệ!". Văn Chu căn bản không để lời nhắc nhở của trọng tài vào tai, có khác biệt sao? Giờ hắn không làm gì mấy tên tiểu tử này chắc chắn cũng sẽ thua. 

Khi nói hắn đã tới gần nhưng không chỉ kéo lại Văn Xích mà tay kia Văn Chu còn cố tình một chưởng thẳng tới thái dương Bạch Hoàng!

 

"Càn Rỡ!!"

 

Đùng. Lam Ngọc Chi như không khí ngưng thật xuất hiện dùng chưởng tiếp chưởng bảo vệ Bạch Hoàng, tay kia lại nhẹ nhàng phất tới.

 

ẦM. Văn Chu bị đánh văng xuống mặt đất.

 

Chất giọng "giáo viên nghiêm khắc" của Lam viện phó ngay sau vang vọng khắp nơi:

 

"Ngươi là quản sự của Miễu Vân tông, làm vậy là có ý gì?"

 

"Trận hôm nay chắc chắn có vấn đề!!!". Văn Chu đứng bật dậy quát lớn về phía một tên trong nhóm Văn Xích:

 

"Mau nói đã xảy ra chuyện gì???"

 

"Chuyện này..."

 

"Nói mau! Có ta ở đây ai dám làm gì ngươi!!". Thấy hắn vẫn còn ngập ngừng Văn Chu hùng hổ khoát tay bạo rống lần nữa.

 

"D-dạ". Tên đồng đội gật đầu rồi theo bản chất thật thà của ma tộc kể lại toàn bộ mọi chuyện, nói luôn cả cơ hội tham gia 'Tông môn tỉ đấu'. 

 

Văn Chu càng nghe càng khó hiểu lại càng phẩn nộ, thỉnh thoảng lại bạo rống những câu vô nghĩa chen ngang.

 

Mất một lúc tên đồng đội kể hết lại mọi chuyện, ngồi trong tư phòng chưởng môn, Khinh Phù đưa mắt từ hình chiếu phía trước sang Phương Lan đang ngồi thân mật cạnh mình.

 

"Nàng thấy chuyện này ra sao?"

 

"Đúng là rất kì quái, nhưng ta không thể chắc chắn điều gì". Phương Lan cũng nhìn qua đáp lại nàng.

 

"Thật rất khó đoán". Khinh Phù gật đầu tán đồng, tuy không trái với qui định nhưng làm vậy là quá lộ liễu, Lam Ngọc Chi là người đến tìm nàng xin yêu cầu bảng đấu, nên Tuyết Tinh học viện chắc chắn không phải chủ mưu.

 

"Mah". Phương Lan khoát tay tinh nghịch rồi đứng dậy nước lên phía trước: 

 

"Dù sao cũng phải gặp một người thôi, đó là gu của nàng mà!!!"

 

"T-ta....". Khinh Phù vội vã ngập ngừng rồi gương mặt trắng noãn bổng ửng hồng: "Ta không có ý như vậy..."

 

Đúng là đầu đất mãi là đầu đất, Phương Lan đưa thần thức nhìn ra sau mà môi nhếch cao thoả mãn.

 

"Hừ, tốt nhất là như vậy!!". Nhưng trong khi nàng đưa tay xé rách không gian vẩn phải tranh thủ làm nũng.

 

Phía bên kia, Văn Chu đưa cao ngọc giãn của Lý Diệu Hoàng chỉ về Lam Ngọc Chi bạo rống:

 

"Chắc chắn là ngươi tính kế mấy tên tiểu tử này Lam Ngọc Chi!!!"

 

Chát. 

 

Lam Ngọc Chi dùng linh lực tán bay Văn Chu: "Ngậm máu phun người, chưa kể đây chỉ là lời một phía thì xin hỏi Chu quản sự có bằng chứng ngọc giãn này là của bọn ta? Hay là ngươi nghệ không bằng người, cố tình chỉ điểm gian lận nhưng lại tự làm hại tiểu bối?"

 

"AAAA". Văn Chu bật dậy lần nữa thì không còn quan tâm gì khác mà đã tiến vào trạng thái ma hoá, thét dài lao lên ý định tấn công Lam Ngọc Chi:

 

"Bọn Tuyết Tinh Học Viện Chết Tiệt, Ta Liều Mạng Với Ngươiiiii"

 

Đùng đùng đùng...

 

Cả tòa Lam Bích Lâu khổng lồ lúc này bổng run động kịch liệt.

 

Một vếch nứt không gian xuất hiện ngay trung tâm tầng 5, một bạch y nữ tử 19 - 20 da trắng dáng thon dung nhan xảo dịu nhẹ nhàng bay qua đó xuất hiện, kèm theo là một áp lực kinh khủng đè lên tất cả mọi người.

 

Lý Diệu Hoàng cảm thấy mình như quay lại thời khắc bị Cửu Tâm uy áp hơn 6 năm về trước, cả mắt cũng không mở nổi để nhìn rõ thiếu nữ trước mắt.

 

"Tham kiến Tả hộ pháp". Văn Chu mồ hôi nhễ nhại cùng hơn trăm sư huynh, sư tỷ, quản sự, trưởng lão Miễu Vân tông vội vã cuối sát người hướng Phương Lan hành lễ. 

 

Lam Ngọc Chi và mấy ngàn tu sĩ xung quanh ngay sau cũng ôm quyền theo.

 

"Đứng lên đi". Phương Lan phất tay thu lại uy áp, đưa mắt một vòng lướt qua Lý Diệu Hoàng và Văn Chu mới bắt đầu nhìn xa xăm, đôi môi đỏ mộng bắt đầu phát ra một giọng nói mềm mại nhưng đầy hào hùng nghiêm trang, hoàn toàn trái ngược với vẻ tinh nghịch giây trước:

 

"Một trăm năm nay Khinh Phù chưởng môn một tay quật dậy bảo vệ Miễu Vân tông, quy định do người đặt ra há có thể không suy tính kỹ càng, há có thể để cho người khác là có thể dễ dàng nghi ngờ????"

 

Tới đây ánh mắt Phương Lan léo lên ngoan sắc.

 

Đùng Đùng Đùng Đùng.... Uy áp khiếp người từ người nàng truyền ra lần nữa làm tất cả đệ tử, quản sự, trưởng lão ở tầng 5 trực tiếp quỳ hai gối xuống sàn.

 

Trong đó có cả Liễu Lệ Vy và Dương Hoàng Long, chỉ có một mình Bạch Vân là chẳng ảnh gì mà tiếp tục phè phỡn thảo mai gật gật đầu.

 

"Các ngươi đã là đệ tử Miễu Vân tông nhưng lại không thông hiểu môn quy, dẫn đến không làm tròn chức trách, ảnh hưởng đến uy nghiêm chưởng môn và tín nhiệm của các tân đệ tử đối với tông môn. 

 

Tội không thể tha!!

 

Trưởng lão một vạn bảng, quản sự ba ngàn bảng, đệ tử năm trăm bảng môn qui khắc trên đá Tiết Cương. Nếu ba ngày sau ai không giao đủ tại Miễu Thanh sơn, trục xuất Miễu Vân tông!!!"

 

Hình phạt này thật đủ nặng, nhưng có ai sẽ dám làm gì đây, toàn bộ trăm tu sĩ chỉ có thể đồng thanh nhận mệnh: 

 

"DẠ!"

 

Phương Lan gật đầu thu lại uy áp, chỉ chừa lại một mình Văn Chu: "Văn Chu, là chính mình thì chẳng có gì sai, nhưng sự cố chấp của ngươi đã bắt đầu biến dạng, nếu tiếp tục có thể sẽ mất đi bản tâm, hại người hại mình.

 

Ba ngày sau đến Miễu Thanh sơn giao nộp hình phạt và công vụ của nữa năm tiếp theo, trong thời gian này ngươi cố gắng nghiền ngẫm sai lầm... Tài nguyên tu luyện mỗi tháng vẫn được cấp nguyên."

 

"Dạ."

 

Văn Chu làm sao có thể thông suốt nhanh như vậy, hắn hành lễ xong thì lom lom nhìn qua Văn Xích vẫn bất tỉnh đang nằm trên đất, nhưng thấy ánh mắt Phương Lan lại khẽ động lần nữa thì hắn chỉ có thể vội vã cuối đầu, không dám có thêm cử động nào khác.

 

Phương Lan thấy vậy thì không nói gì thêm, nàng thu lại uy áp rồi tiếp tục nhìn qua Lý Diệu Hoàng:

 

"Ngươi tên Hắc Diệp? Theo ta."

 

"Ồ~~". Toàn bộ người ở tầng 5 ồ lên, ngay sau đó tất cả đều hoảng sợ vội vã đưa tay che miệng.

 

Không lẽ đã phát hiện mình làm cái gì? Hay là màn biểu diễn chưa đủ thuyết phục để vào Miễu Vân tông? Lý Diệu Hoàng trong lòng nhíu mày tự trách thì bổng cảm thấy cổ tay mình ngưa ngứa.

 

Âu Dương Như Ngọc mắt mèo con ươn ướt từ dưới nhìn lên Lý Diệu Hoàng.

 

Bản năng làm chị nổi dậy, Lý Diệu Hoàng vỗ vỗ bàn tay phấn nộn mịn màng của Âu Dương Như Ngọc, nhìn một lượt luôn cả Niệm Lương, A Phong, Bạch Vân cũng đang lo lắng, môi nở một nụ cười tươi tắn giả tạo:

 

"Không sau đâu, chắc chỉ là tham gia thêm khảo hạch."

 

"... Có chuyện gì cứ dùng cái truyền âm phù này". Âu Dương Như Ngọc len lén nhét vào tay Lý Diệu Hoàng một cái truyền âm phù đỏ rực.

 

Nàng nhìn là biết của Âu Dương Vũ rồi... Nhưng tình thế lúc này nàng muốn từ chối cũng không được, có thêm một ít hi vọng là đã quá tốt rồi:

 

"Ùm, cảm ơn ngươi."

 

Niệm Lương và A Phong chỉ có thể gật nhẹ đầu với nàng lúc này, còn Bạch Vân trực tiếp xoay người sang hướng khác hầm hừ truyền âm:

 

"Chắc chỉ là thêm khảo hạch". Mấy năm trước bốn người các nàng cũng đã bị gọi đi "nói chuyện riêng" với chưởng môn đại nhân, tuy tình huống hai bên không giống nhau nhưng Bạch Vân có phần nào tin tưởng nhân phẩm và cách làm việc của Khinh Phù.

 

"Ùm, ta nhất đ" 

 

"Hừ, ta không tin lời kẻ thất hứa như ngươi nữa, đừng nói nhiều, ngươi tốt nhất là nên thuận lợi vượt qua, ăn nhiều tịnh thiếu đan như vậy chắc chắn đầu óc cũng nhanh nhạy hơn xưa rất nhiều đi, thể hiện cho tốt để còn về Mật Vân đỉnh cùng bọn ta". Bạch Vân cọc cằn chen lời.

 

Lý Diệu Hoàng không thể nhịn được len lén bật cười, nhưng tình thế cấp bách, không thể để trưởng bối đợi lâu, nàng phi kiếm nhanh chóng lướt qua Liễu Lệ Vy đang trầm mặt, bay về phía Phương Lan ở trên không lôi đài, tiến vào vết nứt không gian.

 

"Hả?". Lúc nàng vừa khuất bóng thì truyền âm phù trong nhẫn trữ vật của Bạch Vân liền truyền đến tính hiệu khẩn cấp. 

 

Bạch Vân nhanh chóng chạy ra xa, bày kết giới cách âm:

 

"Có chuyện gì Đông Đông?"

 

"... Nếu kẻ kia có chuyện gì thì nhanh chóng liên lạc với ta."

 

"À". Bạch Vân chợt hiểu, nàng xưa nay có sợ ai bao giờ: 

 

"Thì ra là quan tâm nh". 

 

Nói tới đây thì người bên kia cắt liên lạc... Môi Bạch Vân chỉ càng nhếch cao, đi làm nhiệm vụ mà cũng trích thời gian ra xem trận, hơn nữa còn rất sát sao nha!

 

Chắc chỉ có Tần Xuân Hân và Tần Trúc Lam là bất ngờ khi biết chuyện này thôi, Bạch Vân cảm thấy không thể bình thường hơn, tới đây thì nàng lại nhìn sang Âu Dương Như Ngọc rồi lại thở dài, thật không hiểu có chuyện gì xảy ra nha, nhưng con đường hai kẻ lu bu này chắc còn lu bu hơn xưa nữa rồi.

 

Nghĩ tới đây Bạch Vân tiêu sái quay về ngồi kế Liễu Lệ Vy, giờ việc nàng có thể làm là chỉ có thể giáo huấn cho kẻ ngu ngốc này vài bài nữa trong khi chờ đợi, rõ ràng là quá tốt bụng rồi, tốt bụng đến mức đần độn thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác ăn không còn một mảnh thôi.

 

Bạch Vân tự nhận "trách nhiệm" cứu vớt mãnh đời cơ khổ của một thiếu nữ áo đỏ nóng tính.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16