Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 136: Ăn Bánh

410 0 0 0

Sau khi bái tông đại điển kết thúc, Niệm Lương ở lại buổi tiệc chào mừng tân đệ tử để tranh thủ tìm hiểu thêm chút thông tin.

 

Còn Lý Diệu Hoàng và Âu Dương Như Ngọc len lén rời đi quảng trường Trúc Tía, phi kiếm thẳng đến chân núi Phôi Khang như đã hẹn trước với Kỳ Minh qua truyền âm phù ban sáng.

 

Khi hình ảnh chiếc đe khổng lồ sừng sửng trên Phôi Khang đỉnh dần rõ ràng trước mắt hai nàng thì giọng nói của Kỳ Minh liền vang lên:

 

(Cái đe: biểu tượng của những thợ rèn, mấy bạn tra google để nhìn rõ hơn nha :v)

 

"Các ngươi đến trễ quá đó!!". Kỳ Minh vẫn huyết bào ôm sát thân hình đẩy đà, bổng xuất hiện phi kiếm bên cạnh Lý Diệu Hoàng, nàng ta không dừng lại mà có vẻ rất nóng vội, bẽn lẽn ngoắc ngoắc tay: 

 

"Mau theo ta". Nói xong liền chuyển hướng phi kiếm bay đi.

 

Tuy cảm thấy kì quái nhưng Lý Diệu Hoàng và Âu Dương Như Ngọc chỉ nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng theo sau. 

 

Nhưng càng bay Lý Diệu Hoàng càng cảm thấy sai sai.

 

Nếu nàng nhớ không lầm thì lần trước có nghe Văn Chu nói Kỳ Minh là đệ tử của phong chủ Phôi Khang đỉnh - Phiên Trúc lão nhân, nhưng sao thiếu chủ nhân đi một đường gặp ai cũng gấp rút lôi hai nàng trốn hết vậy? Người cô kính yêu thật không có chút tư thái nào, bay một chút đã làm quần áo cả ba lam lũ hết cả.

 

Bất quá Kỳ Minh thật rất hiểu rõ Phôi Khang đỉnh, ở đây thật như nhà của nàng vậy, đường nàng chọn đi đã ít đệ tử tông môn qua lại, mà khi không mai gặp người thì lại vô cùng dễ dàng tìm được chỗ ẩn nấp dù là ngay giữa đồng khoanh mông quạnh đi nữa, Lý Diệu Hoàng thật nghi ngờ Kỳ Minh đã làm qua chuyện này vô số lần rồi.

 

"Sao chúng ta phải núp kỹ như vậy dạ?". Qua một lúc Âu Dương Như Ngọc là người nhịn không nổi lên tiếng hỏi trước.

 

Kỳ Minh vẫn nhìn dáo dát xung quanh trong khi thản nhiên trả lời: 

 

"Là tại lão nhân gia sư phụ ta đó, miễn gặp mặt là bắt ta coi mắt rồi coi mắt, mệt chết được, Sương Sương lần nào cũng rất khó xử...". Trầm ngâm trong giây lát nàng liền khoát tay rụt cổ tiếp tục lén lút:

 

"Bởi vậy chúng ta nhanh lên một chút, đừng để bị phát hiện. Phòng luyện khí của ta rất tốt."

 

Tình huống ngặt nghèo như vậy nhưng vẫn liều mình đến phòng luyện khí? Lòng yêu nghề này khiến Lý Diệu Hoàng và Âu Dương Như Ngọc càng thêm kính trọng Kỳ Minh cũng như hoàn toàn tin tưởng chất lượng của căn phòng luyện khí tại Phôi Khang đỉnh này.

 

Quả nhiên khi tới nơi không làm hai nàng thất vọng, toàn bộ dụng cụ nơi đây đều tốt hơn bộ đồ nghề đắc giá của hai nàng, Lý Diệu Hoàng ngắm nghía một hồi thì có thể khẳng định tất cả đều là đồ đặc chế riêng, đặc biệt thiết kế chỉ cho một người sử dụng.

 

"Aizz". Nhìn hai chữ 'Phiên Trúc' nhỏ nhắn nằm một góc của cây kìm trên tay thì Lý Diệu Hoàng không khỏi thở dài sâu kín, nàng lại đưa mắt nhìn lên bóng lưng của Kỳ Minh đang nhẹ nhàng lướt tay trên chiếc bàn sắt, căn phòng này cũng vẫn còn rất sạch sẽ, nhưng điều đó có lẽ chỉ làm cho chủ nhân của nó càng thêm đau lòng. 

 

Cái gì là đúng, cái gì là sai là do bản thân mỗi người tự ra quyết định, đó là câu trả lời của nàng từ 6 năm về trước và nó sẽ không bao giờ thay đổi, chẳng có lí do nào để buồn phiền cho việc này. 

 

Lý Diệu Hoàng nghĩ tới đây thì triệu hồi một lượt 'Song Ngã', 'Ân Tịch', ' Miêu Linh' trải dài trên chiếc bàn trước mắt Kỳ Minh, nở một nụ cười tươi tắn đầy giả dối:

 

"Ai da, nếu muốn bàn thuật luyện khí thì tốt nhất là nên xem hiện vật phải không? Đây là ba người bạn tự hào của em đó!!!"

 

"Ồ~". Quả nhiên Kỳ Minh liền bị thu hút sự chú ý, hai mắt sáng rỡ tiến lại lần lượt nhẹ nhàng cầm lên ba món binh khí cẩn thận xem xét. 

 

Càng xem tâm trạng của nàng lại càng kích động, hết giựt bắn người về sau rồi lại ngẩng đầu trừng mắt kinh hãi nhìn Lý Diệu Hoàng, xong lại tiếp tục cuối đầu nuốt nước bọt xem tiếp.

 

Phía bên kia biểu cảm của Âu Dương Như Ngọc cũng phong phú không kém, lần trước trong Lam Bích đầm nàng vẫn chưa xem kỹ lưỡng đã bị chen ngang, về sau lại vì sợ làm lộ thân phận của Lý Diệu Hoàng nên đành bỏ qua. 

 

Giờ đây khi được nhìn tận mắt, sờ tận tay ba món binh khí đã cùng cô bạn nhỏ khuynh đảo cả toà thành trì của mình thì Âu Dương Như Ngọc mới khắc sâu được sự lợi hại của người bạn thuở nhỏ, năm đó quyết định không học thuật luyện khí từ sư phụ của Diệu Hoàng là hoàn toàn đúng đắn, làm gì có ai dạy nổi một quái kiệt như thế này!!!

 

"H-hai ngươi xong chưa? Thế nào?"

 

Tuy vẫn rất tự tin vào luyện khí thuật của mình nhưng Lý Diệu Hoàng cũng không tránh khỏi có chút bồn chồn, dù gì nàng cũng chưa được vị luyện khí đại sư nào cho nhận xét, nên khi vừa thấy Kỳ Minh và Âu Dương Như Ngọc bỏ binh khí xuống thì nàng liền hấp bấp hỏi ngay.

 

Dù gì cũng mang thân phận giáo viên người ta, Kỳ Minh vừa cắn ngón tay vừa đưa mắt nhìn thật sâu Lý Diệu Hoàng trong giây lát rồi thở ra một hơi:

 

"Aizz, phải nói là ngươi tiến bộ nhanh khủng khiếp. Nhớ sáu năm trước ta liếc sơ 'Song nha thuẫn' thì đã cảm thấy kì quái, nào ngờ cách pha trộn hợp kim quái rỡ của ngươi lại có tìm năng tới như vậy."

 

Tới đây nàng cầm lên 'Ân Tịch thương' dí vào người Lý Diệu Hoàng, ngữ điệu rất kích động:

 

"Nói ta nghe ai lại đi lấy cát sa mạc trộn thành hợp kim hả? Từ cổ chí kim có ai điên như vậy không? Rồi còn một đống thảo dược không biết là cái gì trong đây nữa là cái gì đây?? Nói ta nghe trong đầu ngươi chứa cái gì hả?? Ngươi là giàu quá nên không sợ luyện hư luyện tài hả????"

 

"Ách, ách, em phải chắc chắn mới làm đó". Lý Diệu Hoàng chỉ biện minh một câu thì Âu Dương Như Ngọc chen ngang cảm thán:

 

"Ngươi thật sự quá liều lĩnh luôn đó!!! Nhưng hai bạn nhỏ này lại hoàn toàn phát huy hết uy lực của hai thần vật luyện tài từ Chu Tước và Bạch Hổ mà từ cổ chí kim còn chưa ai dám tưởng tượng sở hữu. Có thể thích nghi nhanh chóng với luyện tài trên tay như vậy, ngươi thật quá bá đạo quá nha!!!!"

 

"Một cánh chim tự do" là những từ ngữ mà Âu Dương Như Ngọc và Kỳ Minh cùng dành cho Lý Diệu Hoàng vào lúc này. Chỉ có nơi không có ràng buộc, nàng mới có thể bay xa, xuyên qua cả những tầng mây cao nhất và chạm đến mặt trời. 

 

Cánh chim này thật là làm cho người ta muốn học từ nó mà, Kỳ Minh liền tiếp tục:

 

"Nhưng hợp kim này dù có được pha trộn tuyệt mỹ thì uy lực và lượng tạp chất cũng quá kì quái đi? Ngươi là dùng cách nào vậy? Có thể tiết lộ được không?"

 

"A, tất nhiên là được rồi". Lý Diệu Hoàng không che dấu gì, tay liền lấy ra một nhẫn trữ vật đựng những ngọc giãn 'luyện khí thời xưa có gì?' mà lúc trước có được tại Lâm Vân cốc đưa cho hai đồng nghiệp rồi từ từ giải thích cách "Uẩn Dưỡng" luyện tài.

 

"Thì ra là vậy."

 

Qua không lâu thì Kỳ Minh và Âu Dương Như Ngọc đã nắm được sơ bộ, nhưng việc 'Uẩn Dưỡng' này cần thêm rất nhiều thời gian nghiên cứu, với thân phận là một giáo viên, cô Kỳ Minh liền lên tiếng định hướng hướng đi:

 

"Kể cả bỏ qua thời gian uẩn dưỡng thì thuật luyện khí của ngươi vẫn còn hai điểm yếu. 

 

Thứ nhất là hợp kim tuy rất mạnh mẽ nhưng vẫn còn một lượng tương đối tạp chất.

 

Thứ hai: tất cả thành phẩm đều rất lợi hại nhưng chúng lại không thể kết hợp thành 'một bộ' được."

 

Quá chính xác, Lý Diệu Hoàng chỉ có thể ôm quyền đáp lại, nhưng Kỳ Minh liền ngăn cản bằng cách nói tiếp:

 

"Nhưng cách của ngươi cũng không phải không có ưu điểm... Còn nhớ sáu năm trước không? Mấy tên song lâu đấu chết tiệt phá mất của ta bốn món trang bị trong 'bộ', đến giờ cũng chưa kím được luyện tài thích hợp để rèn lại."

 

Tới đây nàng lại lấy ra hai thanh Nguyên Anh pháp kiếm 'Ánh Loé' và 'Minh Hoả' đặt lên bàn.

 

"Giờ chỉ còn hai bé cưng này cho hai ngươi xem thôi."

 

Lý Diệu Hoàng chưa kịp hoài niệm xong đã bị cảm giác vui mừng lấn áp.

 

Nàng và Âu Dương Như Ngọc bốn mắt mừng rỡ nhìn nhau rồi cùng tiến lại xem kỹ hai thanh Pháp kiếm.

 

Đợi hai học trò xem xong rồi chỉ đứng hình nhìn nhau không ai nói gì, cô Kỳ Minh nắm bắt tâm lí liền hào sảng khoát tay như thường lệ:

 

"Hai ngươi có phải đang thắc mắc hai điều: 

 

Một là tại sao lại không nhìn ra hợp kim ta sử dụng là luyện chế ra sao? 

 

Hai là tại sao liên kết hai bé cưng của ta lại mạnh tới vậy?"

 

"Đúng, đúng". Lý Diệu Hoàng và Âu Dương Như Ngọc gật đầu như gà mổ thóc.

 

"Được, tập trung?". Cô Kỳ Minh như bao giáo viên khác lấy ra pháp bảo hình chiếu bắt đầu vẽ vẽ:

 

"Việc đầu tiên là tại sao lại nhìn không ra công thức hợp kim của ta. Lý do rất đơn giản, vì ta đã lọc tất cả tạp chất từ chúng nên làm biến dạng tính chất vốn có của nguyên bản kim loại ban đầu. 

 

Thật ra việc lọc bỏ tạp chất các ngươi cũng rất hay làm đó, nung nóng hợp kim rồi bỏ chúng vào 'Nước Vô Cấc' sau đó dùng lực đập mạnh để rỉ sét văng ra, loại bỏ chúng. 

 

Nhưng trong tất cả các loại mỏ quặng luôn luôn có tạp chất nằm sâu trong lõi, giải pháp thô như vậy sẽ không thể làm được gì, cần những phương pháp tinh vi hơn."

 

Tới đây Kỳ Minh phất tay dịch chuyển hai hình chiếu mình đã vẽ, hai bên đều có hình một khối kim loại đỏ rực to lớn có nhiều chấm đen và một khối kim loại màu khác.

 

Ở hình chiếu đầu tiên, khối kim loại đỏ rực to lớn sau khi dung hợp xong với khối kim loại xanh lá thì trở nên mạnh mẽ cháy bừng, nhưng những đóm đen vẫn còn hiện hữu và xen lẫn thêm có những đóm xanh lá li ti khác.

 

Hình chiếu thứ hai thì khối kim loại đỏ rực được dung hợp với một khối kim loại vàng óng, ngay thời khắc chúng chạm nhau thì cả hai như bùng nổ, cháy rực khủng khiếp, lớn gấp ba lần và phát ra ánh sáng chói mắt Lý Diệu Hoàng và Âu Dương Như Ngọc! 

 

Kỳ Minh phất tay thu dập tắc ánh sáng giúp hai cô học trò rồi tiếp tục vẻ cái gì:

 

"Dù chỉ là giả lập nhưng cơ bản là vậy. Nếu hai ngươi có thể nhận biết và tìm ra hai loại kim loại tương trợ cho nhau hoàn hảo như vậy thì tác phẩm luyện ra ít nhất sẽ mạnh gấp 3 lần!!! Nhưng". Tới đây nàng lại nhìn chằm chằm Lý Diệu Hoàng:

 

"Hôm nay ta đã được mở rộng tầm mắt, chúng ta cũng có thể dùng một đống bùi nhùi linh dược cấp thấp như cách của Diệu Hoàng trộn hợp kim mà hoàn toàn loại bỏ tạp chất trong chúng."

 

Tất nhiên là rất khó, dù như được mở ra một chân trời mới nhưng người thực tế như Lý Diệu Hoàng lại chỉ chìm vào trầm tư mà không có chút vui vẻ nào trên môi.

 

Kỳ Minh và Âu Dương Như Ngọc bốn mắt nhìn nhau làm mặt quái rỡ rồi phì cười, Kỳ Minh liền đưa tay bún tráng Lý Diệu Hoàng:

 

"Việc đó để sau, bây giờ là thắc mắc thứ hai của hai ngươi. Tại sao hai bé cưng 'Ánh Loé' và 'Minh Hoả' của ta lại liên kết với nhau mạnh tới như vậy."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16