Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 103: Hoàng Diệu Diệu xuất hiện

461 0 2 0

"HẢ???"

 

Âu Dương Kinh la thất thanh, vội vã đưa truyền âm phù gần xác miệng hỏi li nhi: 

 

"Thật hả đại ca?"

 

Khi được đối phương xác định "ùm" một tiếng thì hắn thở dài "Aizz" một cái rồi đầu tiên là đưa ánh mắt khổ sở nhìn Lý Diệu Hoàng, qua giây lát mới lớn tiếng uy nghiêm đáp lại ánh mắt nghi ngờ của mấy ngàn tu sĩ bên dưới:

 

"Băng Hạ Hạ hoàn thách thứ hai. Thử thách thứ ba..... Tất cả các vị đang trong quảng trường Hồng Khuynh, tu vi dưới kim đan kì đều có thể cùng một lúc tham gia. 

 

Chỉ cần động vào người Băng Hạ Hạ một cái thì được 1 cực phẩm linh thạch.

 

Làm bị thương hắn thì được phong quân hàm ở thành Lưu Linh.

 

Đánh bại hắn.... thì là người chiến thắng cuộc lôi đài hôm nay."

 

Nói tới đây Âu Dương Kinh nhìn qua Lý Diệu Hoàng đang trong lớp cải trang nam tử:

 

"Nếu sau mười phút ngươi vẫn còn đứng vững trên lôi đài thì chiến thắng sẽ thuộc về ngươi."

 

Vậy không phải là ép hắn một mình đánh với mấy ngàn người cùng lúc? Lục nữ ngoài rìa quảng trường nghe xong thì đều giựt người bất ngờ, nhưng không ai có thêm chẻ động nào khác mà cả bọn chỉ im lặng đứng nhìn.

 

Còn Âu Dương Như Ngọc liền định đứng bật dậy nhưng cơ thể nàng bổng nhiên cứng đờ, miệng chỉ có thể li nhi: "C-cha", mà nhìn bóng lưng Âu Dương Vũ từ đằng sau.

 

Liễu Lệ Vy thấy vậy tranh đấu một chút cũng định bước lại Âu Dương Vũ nhưng bị Dương Hoàng Long níu vai lắc đầu ngăn cản.

 

Trong lúc bọn họ dằng co thì mấy ngàn tu sĩ bên dưới đã quyết định xong.

 

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa~~~~~~~"

 

Vù, vù, vù, vù, vù, vù, vù,........

 

Gần trăm tu sĩ già trẻ khác nhau, tu vi hỗn loạn từ trúc cơ đến thối thể kì đỉnh phong cùng lúc thét dài để loại bỏ cảm giác tội lỗi mà tay đã tế xuất linh khí phi thân lao đến nam tử hừng hờ ở giữa lôi đài.

 

Nhưng lúc này Lý Diệu Hoàng lại bình tỉnh đến lạnh lùng, đây cũng đâu phải là lần đầu tiên? 

 

Nàng dơ tay phải thẳng lên cao.

 

"eÁaaaaaaaaaaaaaaaaaa~"

 

Một cây thương đầu đỏ rực, vũ tinh xảo, thân nâu cứng cáp bao bộc đầy hoa văn hoả diễm xuất hiện trong tay mà ngân lên một tiếng Phượng Minh.

 

Nhan Hồng Anh ngay thời khắc đó mở to mắt như không thể tin được rồi chuyển sang đỏ hoe đẩm lệ.

 

Lý Diệu Hoàng tay vung sang trái.

 

"Ân Tịch Thương" phát sáng huyết quang.

 

vù vù vù vù.... 98 thanh hoả thương khí cháy bừng nhiệt độ bức người đâm vụt tới bọn tu sĩ đang lao lên.

 

Keng, Keng, Bùm, Bùm, Bùm,......

 

"Aaaaaaaaa~". Mấy chục tu sĩ bị hoả thương khí nổ tung hạ gục trong tích tắc.

 

Lý Diệu Hoàng đã tiếp tục chuyển thân xoay người quét "Ân Tịch" đỏ chói sang phải.

 

"eÁaaaaaaaaaaaaa~". Một cột lửa từ đầu thương đỏ chói đánh ập ra kèm theo một tiếng phượng minh.

 

 Vù~, đùng đùng đùng.....

 

"Aaaaaaaaaaa". Cung Ly hoả diễm một đường quét ngang hạ gục mấy chục tu sĩ nữa.

 

Một con hồ ly lông trắng như tuyết lúc này bất ngờ lao xuống đứng dưới chân Nhan Hồng Anh hét lớn: 

 

"Là Cung Ly hoả!!! Là Cung Ly hoả của chu tước đại nhân đó!!!"

 

Từ lúc Nhan Hồng Anh rơi lệ thì ngũ nữ đã không rời mắt nhìn Lý Diệu Hoàng đang một mình uy mãnh múa thương chính giữa lôi đài.

 

Lúc này lại được Tiểu Tâm xác nhận, Lục Linh kích động tới nổi nắm chặc hai vai Huỳnh Giao đang kế bên lắc mạnh giọng nức nở:

 

"Là nàng, là Diệu Hoàng thật đó Huỳnh Giao, nàng vẫn kì quái như ngày nào, nàng thật không sao, Diệu Hoàng thật không sao đó Huỳnh Giao, nàng quay trở lại rồi, hơn nữa còn quá cường hãn luôn đó Huỳnh Giao."

 

"Hả?" Huỳnh Giao hai mắt vô hồn trong giây lát, rồi xà lại ôm trầm lấy Lục Linh: 

 

"Oaaaaaaa, Nhịu Nhoàng thật nhà khung seo roi". Nữ hài oà khóc vui sướng như tính cách của nàng.

 

Bạch Vân vừa lau nước mắt vừa cười tươi như hoa trách mắng: 

 

"Tên tiểu hổn đản chết tiệt sao không trốn luôn đi, xuất hiện ở...."

 

Bạch Vân nói tới đây thì liền làm cả bọn đứng hình. Kén rể? Hành động ôm ấp thân mật với Như Ngọc? Thương ý cố chấp kia? 

 

Tất cả việc này là sao???

 

"Chậc, chậc, thật đúng là cô trò nha". Trác Dịu Xuân cố hết sức không gây ra tiếng động tiến lại truyền âm thỏ thẻ với Nhan Hồng Anh.

 

Người cô kính yêu mắt còn đỏ hoe mà phải nắm chặt lấy tay vợ nũng nịu một cái, rồi cả hai và tam nữ người khóc kẻ cười cùng nuốt nước bọt nhìn ra sau gáy Tần Hạ Băng đang đứng phía trước cả bọn.

 

Không thể thấy rõ cảm xúc trên khuôn mặt của thiên tài đệ nhất nhân tộc…

 

Keng keng keng.....

 

đùng đùng đùng.....

 

bùm bùm bùm.....

 

"Aaaaaaaaaaaaaaa~~~~~"

 

98 Thương Khí cháy rực loạn vũ náo loạn bốn phía cùng Cung Ly Hoả biến ảo đa đoan không thể dự đoán theo từng đường thương tinh diệu của Lý Diệu Hoàng đánh bọn tu sĩ lao lên như nước lũ tan tát như bùn đất.

 

Ba phút trôi qua thì đã có hơn 300 trúc cơ cùng thối thể kì tầng 1-4 tu sĩ nằm la liệt trên mặt đất Hồng Khuynh quảng trường.

 

Nhưng những tu sĩ cấp cao vẫn chống đỡ được mà thế công của bọn họ cũng vì vậy ngày càng gần.

 

Mắt thấy tình huống không ổn, Lý Diệu Hoàng thu lại thế công, hai tay dơ cao khéo léo xoay tròn "Ân Tịch" trên đỉnh đầu.

 

98 thương khí đỏ chói lập tức quay về quy nhất trên thân thương.

 

Cung Ly hoả bạc ngàn trong không khí nhanh chóng tụ hợp xoay quanh "Ân Tịch" làm vòng xoáy hoả thương trên tay Lý Diệu Hoàng cháy rực hoả diễm rồi VÙu.

 

Lý Diệu Hoàng thương một quơ, đầu thương đỏ chót sắc bén của Ân Tịch cắt ngang không khí, bắn ra một con Hoả Điểu đập sải cánh dài 70 trượng lao thẳng hướng năm trung niên thối thể tầng 8 tu sĩ đang ở gần.

 

ĐÙNG.

 

"Aaaaaaa~~"

 

Hoả điểu một cánh dễ dàng đánh bay 5 thối thể ra đất rồi thét dài một tiếng "eÁaaaaaaaaaa~", tiếp tục lao theo hướng mũi Ân Tịch đâm tới thiêu đốt kẻ địch.

 

Đùng, đùng, đùng,.....

 

"eÁaaaaaaaaa~"

 

Lý Diệu Hoàng một mình uy vũ múa thương trên lôi đài. Nàng đâm, quét, trượt thương tới đâu thì hoả điểu vung cánh phun lửa đánh bay tu sĩ tới đó.

 

Chẳng những không ai trong trăm địch nhân có thể tới gần, mà 6 phút trôi qua số tu sĩ nằm trên mặt đất đã đếm không xuể.

 

Bất quá càng về cuối thì những tên thủ đoạn cao minh hay thối thể đỉnh phong tu sĩ cảm thấy đợi không được nữa nên xuất hiện ngày càng nhiều. 

 

Bọn chúng cảm thấy đánh lẻ không lại liền gôm lại nhóm năm sáu người tạo màng linh lực phòng thủ.

 

Tuy chỉ là tạm bợ nhưng tu vi cũng chênh lệch quá nhiều nên hoả điểu không thể gây thương tích quá nặng cho bọn chúng.

 

Lý Diệu Hoàng lúc này cảm thấy "Hoả điểu" không hiệu quả nên liền quyết đoán thu chiêu lần nữa.

 

Nàng cầm theo hoả thương, chân đạp "Yến Phong" như một cơn gió đen thẳng hướng trời cao.

 

"Là câu giờ! Mau chặn hắn lại!!!". Một trung niên nam tử trong số hiếm hoi tu sĩ còn sót lại trên sân đấu liền hét to.

 

Ba mươi mấy thối thể kì liền đạp nhanh phi kiếm xé gió bay thẳng lên phía Lý Diệu Hoàng.

 

Mắt thấy bọn họ đang lao lên từ bên dưới thì nàng càng đúng ý.

 

"Miêu Linh Trác" vừa mới xuất hiện trên cổ tay trái lúc này điên cuồng đổ ào phong hệ linh khí ra xung quanh.

 

"eÁaaaaa~". Ân Tịch lại ngân lên lần nữa rồi toả sáng huyết quang điên cuồng thu thập lượng phong hệ linh khí khổng lồ xung quanh của "Miêu Linh" để bổ sung cho ngọn lửa cháy bừng đang trải dài rực rỡ cả thân thương rực lửa.

 

Giữa trời xanh, Lý Diệu Hoàng cứ như một chiến thần xiếc chặt một ngọn giáo uy nghi cháy bổng lửa đỏ. Nàng thấy thời cơ đã đến liền xoay người nhìn xuống, nhếch người đưa tay lên cao lấy đà, thét khẽ trong lòng:

 

"Ân Tịch - Miêu Linh, Hoả Phong chi Phượng Vũ!"

 

VÙUu! Lý Diệu Hoàng bung hất cả cơ thể vung tay phóng thương!

 

"eÁaaaaaaaaaaaaaa~". Ân Tịch xoáy xuyên hoả diễm hoá thành một bóng hình chu tước tinh xảo - đập cánh thét dài đâm thẳng xuống ba mươi mấy thối thể tu sĩ!!!

 

ĐÙNGG~~~.

 

"AAAAAAAAAAAA~". Ba mươi tu sĩ cùng thét dài đau đớn.

 

ẦM, ẦM, ẦM,... Tất cả đồng loạt vô lực rớt xuống mặt đất lôi đài!!!

 

Bóng hình chu tước lúc này cũng biến mất, để lại một khoảng lặng và "Ân Tịch" bay về tay Lý Diệu Hoàng đang một mình kiêu hùng chân đạp phi kiếm trên bầu trời quảng trường Hồng Khuynh.

 

"Chiến lực kim đan kì tầng 2”. Âu Dương Vũ uy nghi trên ghế chủ toạ mắt loé lên cảnh sắc oai hùng, môi nhấp nhấy thốt lên trong bầu trời tỉnh lặng.

 

“VÙu~”. Một tiếng xé gió xé rách sự yên lặng đầu ngày.

 

Một nam tử lam y vô cùng tuấn tú, cả người bộc phát băng hệ linh khí và một bầu không khí cao quí đến cực điểm, phi kiếm xé rách màn khói mù mịt lao thẳng tới một chưởng về Lý Diệu Hoàng!!!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16