"Hồng Hoa giá" lần nữa hoá thành chu tước phá nát không gian, xuyên thẳng đến chiều không gian thứ 4, giúp lục nữ an toàn thoát khỏi vòng vây của ba hoá thần cường giả.
Nhưng vẻ mặt của Lý Diệu Hoàng không có chút nào vui mừng, nàng sửng người không hiểu gì cả, hết nhìn Trác Dịu Xuân rồi tới Nhan Hồng Anh mà không biết mở lời ra sao, thật có quá nhiều thứ không rõ ràng nên nàng không biết sẽ hỏi cái gì nữa rồi.
Trác Dịu Xuân thấy gương mặt đầy túng quẩn của nàng chỉ cười khẽ mà dịu dàng hỏi ngược lại một câu:
"Em muốn chết?"
Nhưng tại sao lại dễ dàng quăng mấy tên đó như vậy? Em với cô Hồng Anh vì bọn họ mà đánh chết đi sống lại, em thậm chí còn viết cả di thư luôn rồi đó!!! Nếu như chưa thấy Trác Dịu Xuân "lột da" Cửu Tâm, Lý Diệu Hoàng thật sẽ nói như vậy, nhưng bây giờ nàng nào dám hé răng đây, nữ nhân này phúc hắc quá mà.
"Quăng mấy tên Tinh Linh tộc kia thì chúng ta mất cái gì?"
Trác Dịu Xuân nhẹ nhàng nói thêm câu nữa làm Lý Diệu Hoàng ngây người bừng tỉnh, thật đúng là không mất cái gì nha, cả nhóm chỉ có cô Hồng Anh là trầy sướt rủ rượi một chút, còn lại đều khoẻ khoẻ vui chơi nha, tài sản cũng còn nguyên, nhưng.
"Tiểu Hồng, nàng ở với nha đầu này, ta đi kiểm tra xung quanh một chút". Lý Diệu Hoàng còn chưa nghĩ xong Trác Dịu Xuân đã nhìn qua Nhan Hồng Anh phân phó rồi chỉ nhìn liếc qua Phượng Tiểu Tịch và Băng Băng đang ngồi trên hàng ghế là đã biến mất tại chỗ.
"Thế nào?". Nhan Hồng Anh tiến lại đụng đụng tay cô học trò vẫn đang cuối đầu suy tư.
Lý Diệu Hoàng lập tức bắt lấy, ngẩng đầu hỏi vội: "Tại sao nhiều chủng tộc ngoại vực như vậy lại xuất hiện ở đây dạ? Hơn nữa còn chia ba phe, bọn họ là ai???"
Nhan Hồng Anh không trả lời, nhếch mắt trêu ghẹo hỏi ngược lại nàng:
"Thật không giống Lý Diệu Hoàng mà cô biết nha. Không phải ước mơ vĩ đại của em là 19 tuổi vào môn phái ăn bám sao? Biết mấy chuyện này để làm gì?"
Quả thật là như vậy, Lý Diệu Hoàng không phản bác được, dựa theo tình huống lúc nãy, khả năng lớn là hai trong ba phe kia là đang đóng vai kẻ bảo hộ, Đại Tinh Đại vực chắc sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến nàng sống hết đời trong môn phái, nhưng nàng vẫn muốn biết.
"Không phải chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống cô sao?"
Nhan Hồng Anh vẫn không trả lời mà lại hỏi ngược lại lần nữa:
"Em nghĩ cô đang cố gắng vì cái gì? Yêu tộc hả? Đại Tinh Đại Vực phải không?"
Lý Diệu Hoàng lại cuối đầu lần nữa, cô Hồng Anh quăng năm tên Tinh Linh tộc dễ dàng như vậy thì chắc chắn tất cả lí do đó đều không phải, cô ấy chỉ đang cố bảo vệ người bên cạnh, chỉ đang phấn đấu vì cả bản thân và người quan trọng.
"Còn em? Em sẽ chiến đấu vì cái gì?". Nhưng Nhan Hồng Anh không dừng lại mà tiếp tục hỏi.
Lý Diệu Hoàng chỉ cứng họng, nghiến răng cuối đầu mà không nói được gì. Quả là vậy, nàng không có ai để bảo vệ, tất cả những gì nàng muốn là vào môn phái để hoàn thành trách nhiệm với Lý gia rồi không cần quan tâm bất cứ việc gì khác nữa.
Những bằng hữu hiện tại của nàng cũng không cần nàng phải bảo vệ, bọn họ đều là thiên tài mà cũng không ai dính vào chuyện này. Còn khát vọng còn lại kia của nàng thì thật không liên quan đến chuyện này.
Nàng quả thật không cần biết những chuyện quá phiền phức này.
Nhưng trong lòng Lý Diệu Hoàng có một lý do nào đó rất mờ mịt, đó chỉ là cảm giác mong muốn nhưng nàng không thể nắm bắt được nó là cái gì. Nàng chỉ đơn giản là muốn biết nên đành tìm một cái cớ:
"Nhưng lỡ như em có khả năng ngăn chặn nó lại thì sao?"
Nhan Hồng Anh dịu dàng mỉm cười, đưa một tay lên xoa xoa đầu Lý Diệu Hoàng, lắc lắc đầu nhẹ nhàng dạy bảo:
"Em có nhiều tài năng hơn người khác cũng không có nghĩa là em phải hi sinh vì bọn họ. Hơn nữa giờ phút này em vẫn chưa đủ mạnh mẽ. Em chỉ là một cô gái 14 tuổi, nên sống vui vẻ, vui chơi với bạn bè, không cần phải lo những thứ quá lớn lao thế này. Cứ sống theo cách em muốn, tìm hiểu, khai phá bản thân, cho đến một ngày nếu em tìm được người mà em muốn bảo vệ bằng mọi giá, cô sẽ nói cho em tất cả mọi chuyện."
Lý Diệu Hoàng xúc động đến hai mắt rưng rưng, chưa từng ai nói với nàng những lời dịu dàng chân thành tới vậy. Nàng chỉ có thể gật đầu nói "Dạ" một tiếng.
"Em không phải còn thứ cần suy nghĩ sao?"
Nhưng câu nói tiếp theo của Nhan Hồng Anh làm một tia cảm động nhỏ nhất trong lòng Lý Diệu Hoàng cũng bốc hơi vào hư không, nàng thật nghĩ không ra mà trời, hỏi gì mà khó dữ quá!!!
Nghĩ tới đây, Lý Diệu Hoàng liền đánh liều hỏi thêm:
"Cô có thể cho thêm gợi ý được không?"
Nhan Hồng Anh đắc ý nhìn Lý Diệu Hoàng như muốn nói "Em cũng có ngày hôm nay sao?", nhưng lại cho nàng chút gợi ý:
"Vấn đề của mọi việc chỉ xuất phát từ bản thân, nếu nói thêm nữa sẽ không tốt cho em. Không phải em là tài trí tựa yêu Lý Diệu Hoàng sao?"
"Keo kiệt!". Lý Diệu Hoàng bỉu môi không thôi, lầm bầm trong miệng.
"Đúng vậy, cô Nhan của chúng ta rất keo kiệt đó nha". Trác Dịu Xuân không biết đã trở về khi nào bất ngờ lên tiếng.
Nhan Hồng Anh hoảng sợ "Ách" một tiếng:
"N-nàng về lúc nào?"
“Vù”. Trác Dịu Xuân như không khí ngưng thật xuất hiện trước người, đưa ngón tay thon dài của mình nâng chiếc cằm tinh xảo của Nhan Hồng Anh, không trả lời mà cười vũ mị:
"Ngươi trể hai ngày nha."
Nhan Hồng Anh run rẩy lùi một bước: "V-Vì Dương gia đột nhiên mất tích, ta"
Trác Dịu Xuân dịch chuyển ngón tay lên đôi môi đỏ mộng của đối phương không cho Nhan Hồng Anh nói tiếp, rồi đưa môi mình tới sát thều thào vào tai vợ:
"Ta không cần biết, cô Nhan biết mình sẽ làm gì chứ hả?"
Tiết mục tiếp theo là Lý Diệu Hoàng ngồi một bên ôm Băng Băng mà ăn cẩu lương tới khi tới quảng trường trung tâm thành Nguyệt Hồi xuất hiện trước mắt.
Vù. Vừa mới thấy bóng dáng của nhóm bạn nhỏ thì Lý Diệu Hoàng lập tức từ trên toạ giá trực tiếp phá cửa nhảy xuống, nàng thật chịu không nổi bầu không khí ám mụi của hai vị giáo viên này thêm chút nữa.
"Ngươi mua công pháp gì lâu dữ vậy, gần nữa canh giờ luôn rồi!". Vừa thấy Lý Diệu Hoàng thì Bạch Vân lập tức lên tiếng cào nhào.
Lý Diệu Hoàng không vì nàng nói vậy mà buồn bực, ngược lại khi nhìn thấy những cô bạn tâm giao lần nữa tâm trạng lại vui vẻ lạ thường, chính nàng cũng cảm thấy kì quái.
Thất nữ thấy nàng chỉ đứng đó mà cười đến ngây ngô thì không khỏi cảm thấy quái lạ hai mắt nhìn nhau. Như thường lệ, Tần Hạ Băng là người mở lời đầu tiên:
"Ta đã nghi ngờ từ đầu là ngươi không đi mua công pháp. Thế nào? Lại trộm được đồ của ai mà vui vẻ đến ngây ngốc như vậy?"
Giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai lần nữa,
Lý Diệu Hoàng hoàng hồn mà quay sang thì lại bắt gặp đôi mắt quen thuộc kia một lần nữa, mong muốn kì quái đã bị nàng dìm sâu sau sinh tử đại nạn lại càng mạnh liệt thêm, lại càng ngày càng khó kìm nén.
Nhưng hình ảnh mình bị 40 cường giả vây công lúc này lại đánh ập lên tâm trí Lý Diệu Hoàng, lỡ khi nàng làm vậy sẽ khiến Tần Hạ Băng rơi vào hoàn cảnh đó thì sao? Cảm giác sợ hãi này làm cả người nàng run rẩy, vô thức lùi về sau một bước mà hoảng sợ cuối đầu, không dám đối diện với ánh mắt của người kia nữa.
Hành động của nàng làm thất nữ xung quanh càng thêm kì quái, nhưng lại không có cách nào hiểu rõ, hoàn toàn rơi vào khốn ngoặc, chỉ có thể khó hiểu mà hết nhìn Lý Diệu Hoàng rồi lại hai mắt nhìn nhau. Không có lời giải.
"Đông đủ vậy?". Lúc này một tiếng cười khẽ vang lên.
Trác Dịu Xuân một bộ áo hồng, như tiên nữ thuần khiết, ngây ngô phi thân ra "Hồng Hoa giá".
Mọi người đồng loạt cuối người hành lễ, nhưng lại bị một tầng linh lực nâng lên.
"Đều là người nhà, không cần khách sáo."
Bạch Vân hiếm thấy gặp người quen mà không chột dạ, nàng như có điều chợt hiểu, nhưng chỉ dám nói lí nhí cho ngũ nữ nghe:
"Ta tưởng là Hắc Hắc đọc cái gì bị tẩu hoả nhập ma, thì ra là bị lão yêu bà này doạ sợ, có thể hiểu được, có thể hiểu được!"
Trác Dịu Xuân hoá thần kì cường giả làm sao không nghe thấy nàng nói gì? Mỉm cười dịu dàng nhìn một cái làm Bạch Vân tóc gáy cũng dựng đứng lên hết.
Trác Dịu Xuân lại tiếp tục quay sang Tần Hạ Băng:
"Em là em gái của Trúc Lam và Hân nha đầu? Hai nàng dạo này tốt chứ?"
"Ba năm trước hai người họ vẫn tốt". Tần Hạ Băng trả lời với một thái độ không thể bình thường hơn được nữa.
Trác Dịu Xuân gật nhẹ đầu lướt qua Lý Dịu Hoàng nhìn sang Nhan Hồng Anh, lén lút truyền âm bân quơ:
"Chậc, chậc, đúng là học trò cưng của người nào đó nha. Không chừng còn trò giỏi hơn thầy, chỉ tội cho người còn lại nè, chịu bao nhiêu thiệt thòi nè, thông minh quá, suy nghĩ chu đáo quá chỉ để làm khổ người ta nè."
Nhan Hồng Anh bị nói đến cười khổ liên tục, nhưng thấy bầu không khí bên ngoài quá im lặng, nàng cười nũng nịu với vợ một cái rồi ho nhẹ:
"Ùm., Thế nào? Đấu giá lần này có gì tốt?"
Mọi chuyện cứ như vậy tiếp tục diễn ra, lúc đấu giá chỉ có Lục Linh dùng 50 thượng phẩm linh thạch mua được một cây 6 giai linh dược để kết hợp với linh lực mà Bạch Vân đưa nàng lúc sáng bào chế đan dược chuẩn bị cho việc bế quan, còn lại cả bọn đều không ai có thêm thu hoạch gì.
Đấu giá hội kết thúc, Kỳ Minh đưa cho Lý Diệu Hoàng một viên "Tử Linh trai" - thuỷ hệ luyện tài cấp 6 rồi cùng Liễu Sương chào từ biệt, trở về Hoa Bích Lâu.
Còn Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng, Huỳnh Giao, Lục Linh, Bạch Vân đi theo Nhan Hồng Anh và Trác Dịu Xuân đến tiểu viện trong thành đã nói lúc trước.
Chỉ lướt qua vài vòng, Lý Diệu Hoàng đã có thể khẳng định căn "tiểu viện" này của Nhan Hồng Anh ít nhất phải lớn hơn Lý phủ gấp 4 lần!!!!
Nơi đây có đầy đủ tất cả mọi thứ từ phòng luyện khí, phòng luyện đan, sân bãi, tụ linh trận dành riêng cho tu luyện, đến hồ bơi, lầu ngắm trăng, bàn nướng đồ ăn ngoài trời,….
Cả bọn ham vui thấy thế liền quyết định cùng nhau nướng đồ ăn tối, cho cả Phượng Tiểu Tịch, Băng Băng, Tiểu Tâm cùng tham gia vui chơi, đều là bằng hữu đồng sinh cộng tử Tiểu Tịch và Băng Băng đã bị lộ từ lâu.
Bầu không khí rất hoà hợp, Tiểu Tịch và Bạch Vân như gặp được đối thủ, giành ăn, chiếm tiện nghi đối phương không khoan nhượng.
Băng Băng thì vừa ngồm ngoàm thức ăn đến khoái chí, vừa trích chút thời gian quí báu chạy show làm nũng với Tần Hạ Băng, Huỳnh Giao cùng Lục Linh.
Tiểu Tâm và Lý Diệu Hoàng thì một bên nướng đồ, một bên xem bọn họ đùa giỡn mà môi nhếch theo, thỉnh thoảng chen vào vài câu.
Hai người còn lại chỉ ngồi trong góc quan sát mọi thứ nhưng mắt không lúc nào không mang ý cười.
Mọi chuyện cứ vui vẻ như ban sáng mà diễn ra, chỉ có điều Lý Diệu Hoàng từ mượn Huỳnh Giao nói chuyện, đã chuyển thành hoàn toàn im lặng.
Và tần số tiếng khẻ thở dài của Tần Hạ Băng lại thường xuyên xuất hiện hơn rất nhiều.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)