Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 86: Nhanh

537 0 2 1

Sự yên ắng từ căn phòng số 7 dần lang tràng khắp 'Trúc Linh sơn trang'.

 

Hơn ngàn tu sĩ ba chủng tộc nhân, ma, yêu đồng loạt nhịn cười im lặng mà trong lòng đều dấy lên một nghi ngờ chung.

 

Nhưng không cần biết chủ nhân căn phòng số 7 có phải là kẻ bán cây năm vạn năm đông tinh thảo này hay không, bọn họ chắc chắn sẽ lưu tâm nhân vật đặc biệt này.

 

Riêng Vĩnh Phúc sau khi phát hoả mà đốt 100 cực phẩm linh thạch xong thì cũng mờ mịt cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng bản năng tự lừa dối chính mình để trở nên tốt đẹp hơn của sinh linh khiến hắn chỉ qua giây lát đã hoàn toàn quên lãng điều đó mà càng lớn lối hơn:

 

"Hahahaha, tên nghèo mạt, không có linh thạch để chơi thì đừng tự tìm nhục như vậy. Hừ". Nói tới đây hắn nhìn sang Phùng phu nhân vẫn đang đứng chủ trì trên đài cao: 

 

"Phùng phu nhân người cũng nên kết giá rồi đi, ta còn phải đi gấp đến Lưu Linh thành cưới tiểu thiếp đó."

 

"Ùm, nếu không có khách quan nào ra giá cao hơn thì Trúc Linh xin phép thành giá... Vậy năm vạn năm Đông tinh thảo sẽ giao cho cho Vĩnh công tử đây với giá 300 cực phẩm linh thạch. 

 

Trúc Linh xin một lần nữa cảm ơn các...."

 

Tiếp theo là thêm một màn khẳng định thương hiệu khôn khéo khác, chủ dược điền vạn năm mới nổi còn bị chê nghèo của chúng ta trực tiếp không quan tâm mà ngồi suy tính tiếp theo nên làm cái gì. 

 

Qua một lúc, cũng đã có người tới gõ cửa phòng Lý Diệu Hoàng:

 

"T-tiên tử cô nương, t-ta là nhân viên của Phùng Linh các, đến để giao đồ và linh thạch để hoàn thành giao dịch."

 

Nghe không phải giọng Phùng Lâm mà là một giọng nam tử ngập ngừng quen thuộc khác, nhưng kết giới đã bày phía sau, 'Miêu Linh' cũng sẵn sàng trên cổ tay, Lý Diệu Hoàng rất yên tâm tiến lại mở cửa.

 

"Vào đi."

 

Đối diện với gương mặt xinh đẹp không cảm xúc của hắc ám nữ vương dần rõ ràng sau hai cánh cửa, A Phong ngại ngùng bước vào phòng mà ngập ngừng một lúc, nhưng không lâu hắn vẫn chuyên nghiệp chiếu lên một danh sách rồi bắt đầu giải thích:

 

"Đ-đây là thống kê chi tiết tổng số linh thạch của tiên tử, tại hạ xin đọc lại cho tiên tử cô nương kiểm tra."

 

Thấy mỹ nhân lại chỉ hờ hững gật đầu, A Phong nuốt một ngụm nước bọt mới bắt đầu gồng người tổng kết:

 

"K-khi nãy tiên tử đấu giá thành công năm vạn năm linh được 300 cực phẩm linh thạch, theo như thoả thuận hai bên thì Phùng Linh các chỉ lấy 1% tiền trách nhiệm là ba linh thạch, vậy tổng số linh thạch tiên tử cô nương đấu giá được là 297 cực phẩm linh thạch.

 

Tiên tử cô nương đấu giá thành công Phi Kiếm 122 thượng phẩm linh thạch và "Ngọc Hồng hoả" 23 cực phẩm 200 thượng phẩm linh thạch. 

 

Phu nhân có căn dặn tại hạ không tính số linh thạch cô nương nhận từ thiếu chủ ban sáng xem như là quà gặp mặt, vậy tổng số lượng linh thạch tiên tử cô nương dùng trong hôm nay là 23 cực phẩm 322 thượng phẩm". Nói tới đây A Phong lấy ra một nhẫn trữ vật, cẩn thận dùng hai tay đưa tới Lý Diệu Hoàng:

 

"Đây là hai món đồ tiên tử đấu giá được và 273 cực phẩm cùng 678 thượng phẩm linh thạch, xin tiên tử cô nương kiểm tra lại."

 

Đưa thần thức quét sơ cảm thấy đủ số, Lý Diệu Hoàng liền lấy ra 2 viên cực phẩm linh thạch và 1 viên thượng phẩm đưa cho A Phong.

 

"Phiền ngươi đem hai viên cực phẩm linh thạch này đổi thành phân nữa trung phẩm, phân nữa hạ phẩm linh thạch rồi đem mỗi thứ 1 vạn trả cho Phùng thiếu chủ. Tối nay ta muốn ở lại đây một đêm, khi đó đến đưa ta cũng được, viên thượng phẩm linh thạch này ngươi nhận lấy coi như là phí chạy việc."

 

Từ chối qua lại một lúc, A Phong vì khí thái bức nhân của người trước mặt mà cũng phải nhận lấy linh thạch rồi dẫn đường Lý Diệu Hoàng đến khu vực nghĩ ngơi cho khách.

 

Đứng trong căn phòng tốt nhất trong khu vực, Lý Diệu Hoàng đợi A Phong lui ra liền vội vã kiểm tra vòng quanh, bày kết giới rồi mới hớt hải đưa nhẫn trữ vật lại gần 'Bách tướng', chuyển 'Ngọc hồng hoả' tới ngay bên dưới trứng Phượng Tiểu Tịch và lòng lộp bộp chờ đợi kết quả.

 

Nhưng không được như kì vọng của nàng, chính giữa Trứng Tiểu Tịch và "Ngọc Hồng hoả" chỉ xuất hiện một sợi dây liên kết hoả hệ linh lực mỏng yếu di chuyển chậm chạm, làm Lý Diệu Hoàng thất vọng không thôi.

 

Ngồi suy tư gần 2 canh giờ nàng cũng không dám dùng Cung Ly hoả hay Đêm tiên vong để đẩy nhanh tốc độ của việc chuyển tiếp linh lực của Linh Liên vì quá nguy hiểm, mắt thấy canh giờ cũng đã đến, Lý Diệu Hoàng chỉ đành thở dài một cái rồi dứt thần thức ra ngoài.

 

Sau khi một lần nữa dọn dẹp tất cả dấu vết, Lý Diệu Hoàng liền theo như dự tính từ trước mà điều tra tình huống hiện tại rồi tính tiếp.

 

Nàng kích hoạt "Miêu Linh trác" trên cổ tay che dấu khí tức, chân dậm mạnh một cái, mặt đất liền bổng dưng mềm nhũng như nước rồi nhấn chìm cả người nàng xuống.

 

Đây là chiêu thức chiếm tiện nghi thứ 3 mà nàng hối lộ Dương Bạch Trì - "Hài thổ hành".

 

Tuy tên là vậy nhưng cũng như "Đêm tiên vong" và "Hoàn Linh thủ", với đẳng cấp của Lý Diệu Hoàng hiện tại chỉ tu luyện chiêu thức tới tầng thứ nhất, nên nó chỉ giúp nàng đứng bên dưới mặt đất mà chưa thể tự do di chuyển.

 

Bất quá nàng lúc này cũng chỉ cần như vậy là đủ. Càng chìm càng sâu, đến khi cảm thấy đã ra ngoài phạm vi ngăn cách của kết giới từ căn phòng thì mới dừng lại.

 

Lý Diệu Hoàng đứng bên dưới mặt đất, nhắm mắt phóng thích cực hạn thần thức cường đại của mình quét một vòng lên trên 300 trăm trượng quanh phòng để định vị kẻ địch đang theo dõi bên trên, và ngay lập tức nàng biết tình huống của mình hiện tại nguy hiểm như thế nào.

 

(1 trượng = 4m)

 

Hơn 300 tu sĩ quần áo hỗn tạp đang ẩn nấp xung quanh, bao vây bán kính 200 trượng xung quanh phòng nàng. 

 

Tuy nàng không biết bọn họ có mục đích gì vì trên người đa số không có sát khí, nhưng Lý Diệu Hoàng vì bảo đảm chắc chắn an toàn nên lập tức quyết định tìm đường chốn đi, mà cách đơn giản nhất bây giờ là dùng vũ lực, tấn công bất ngờ.

 

Nàng lập tức trồi lại lên mặt đất, triệu hồi thanh phi kiếm của Linh Lung tiên sinh vừa mới mua, dùng máu kí khế ước.

 

Lý Diệu Hoàng đạp lên 'Yến Phong', vận chuyển phong linh lực xuống phi kiếm.

 

VỤT. Nàng lập tức lơ lững rồi bay vụt phá cửa ra ngoài!

 

VÉO. Bổng nhiên thấy một tia sáng gì đó từ phòng Lý Diệu Hoàng xẹt ra thẳng lên trời cao, hơn 300 tu sĩ bên ngoài bị tốc độ chóng mặt kia làm bất ngờ hoảng hốt trong chóc lát rồi lập tức phản ứng, 

 

Vù vù vù. Mấy mươi chiêu thức nào là cầu lửa, đại thạch, dao đá, kiếm khí,.. đồng loạt bắn lên cao, đón đầu hướng bay của Lý Diệu Hoàng bắn tới.

 

Nhưng chỉ có mấy mươi, phần đông tu sĩ chỉ là tế xuất phi hành khí đuổi theo, thậm chí còn có người vì lấy lòng nàng mà còn lớn tiếng ngăn lại những kẻ đang tấn công.

 

Riêng Lý Diệu Hoàng lần đầu phi kiếm nên chưa quen mà có tí chệch choạc ngửa nghiêng trên không trung làm chậm tốc độ di chuyển.

 

Tuy vậy nhưng thanh phi kiếm này quả thật đáng tiền, mũi kiếm tam giác đặc biệt toát ra thêm phong linh lực sắc bén dễ dàng xé toạt không khí mà tăng nhanh tốc độ giúp nàng vẫn đủ nhanh để bay xuyên qua, bỏ lại mấy mươi đòn tấn công ập đến phía sau.

 

Đùng đùng đùng... Mấy chục chiêu thức không trúng mục tiêu chỉ lao thẳng vào nhau rồi nổ tung, để lại một chùm khói đen mù mịt tại trời cao.

 

Lý Diệu Hoàng đang xiêu quẹo trên phi kiếm thầm than khổ thì để ý thấy điều đó mà nảy ra sáng kiến, lập tức đổi hướng phi kiếm, Xẹt, nàng bay thẳng vào trung tâm làng khối đen!

 

'Miêu Linh trác' trên cổ tay lúc này bùng nổ năng lượng, phong hệ linh lực từ đó xoay chuyển, lấy 'Miêu Linh' làm trung tâm điên cuồng hút lại bụi mù xung quanh để lấy đà rồi trong tích tắt ùa ra như bão vũ!

 

Khói mù theo đó như nổ tung tràng khắp khuôn viên mấy chục dặm rồi hoà tan vào không khí biến mất trong tích tắc.

 

Hơn 300 tu sĩ đứng bên dưới chỉ thấy Lý Diệu Hoàng bay thẳng vào đám khối mù, màn khối đen lập tức nén lại theo dạng tròn rồi nổ tung đem theo bụi lóc mù mịt đập thẳng vào mặt bọn họ với tốc độ chóng mặt.

 

Tuy không thể đụng trúng bọn họ vì màn linh lực phòng hộ quanh người nhưng do tốc độ sóng bụi quá nhanh nên làm cả bọn giật mình trong giây lát đó, khi mở mắt ra lần nữa thì phát hiện nữ nhân mình đang theo dõi mà còn chưa nhìn rõ khuôn mặt đã trực tiếp bốc hơi, ngay cả khí tức cũng không còn. 

 

Cả đám theo đó bàng hoàng dáo dát nhìn xung quanh một lát rồi náo loạn tản ra đi tìm, giúp ai kia đang ẩn núp trong đám đông nhờ 'Bách tướng' và 'Vô diện' dễ dàng đi theo trốn thoát.

 

Lý Diệu Hoàng giả trang thành một nam tử bình thường hắc phục theo sau bảy tán tu tự truy tìm mình một lúc rồi tìm cớ tách ra.

 

Nhưng do lúc này không thể sử dụng phi kiếm và không biết đường ra nên nàng liền quay về khu vực cho khách, ý định dựa theo đường cũ ra ngoài.

 

Khéo léo len lỏi trong góc tối mà di chuyển, Lý Diệu Hoàng đi đến một con đường vắng vẻ thì bất ngờ lại đối diện một trong hai tên tuỳ tùng ban sáng của Phùng Lâm cũng đang núp trong bụi.

 

Do quá đột ngột nên cả hai trong giây lát bất động sựng người bốn mắt nhìn nhau, nhưng truyền âm phù trên tay thanh niên bổng có tín hiệu, hắn nhờ đó hoàn hồn định nói cái gì:

 

"B"

 

Vụt.

 

Lý Diệu Hoàng phất tay ném phong châm cho ngất xỉu, rồi nàng nhanh tay nhanh chân xà người trên đất đỡ lấy đầu thanh niên để không tạo tiếng động, còn truyền âm phù vẫn phát ra giọng nói của Phùng Lâm:

 

"rõ hết rồi phải không. Con tiện nhân kia nghĩ ngày mai mẹ ta sẽ cho ả đi? Quá ngây thơ rồi!"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16