Lý Diệu Hoàng sau khi bỏ chạy cũng không quay về phòng, nàng đầu tiên là đi một vòng quanh thành Nguyệt Hồi, nhưng chẳng biết đi đâu nên chân cứ vô thức bước tới đến khi trời tối thì mua vài vò rượu trở về.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống, Lý Diệu Hoàng ngồi sâu trong góc ở lầu ngắm trăng uống rượu, đôi mắt cá chết lặp loè trong bóng tối, chăm chú quan sát những bông tuyết xinh đẹp trên nền đất ngoài mái hiên.
Bổng có tiếng bước chân tới gần, lần này nàng là người mở lời trước:
"Cô thật biết cách hưởng thụ, nơi ngắm trăng cũng xây đẹp đến như vậy."
"Nhà này là cô mua giá rẻ, chủ nhà trước xây sẵn. Hơn nữa ngồi trong góc kia làm sao mà thấy trăng mà biết có đẹp hay không?"
Nhan Hồng Anh không biết từ đâu quăng cho Lý Diệu Hoàng một vò rượu khác mà xuất hiện ngoài hiên, vô tư xinh đẹp với ánh trăng giải thích, nhưng không biết Lý Diệu Hoàng đang nhíu mày nhìn những bông tuyết vỡ nát dưới chân nàng, rồi uống một ngụm rượu, mới giọng nhàn nhạt trêu ghẹo:
"Hể~, quả thật là phú bà nha. Nhưng cô đừng hại em, em còn đang bế quan, một tí Trác viện trưởng tìm tới đây, nàng không nỡ lột da cô thôi nhưng em thì có đó, bị lột da làm sao bế quan được?"
"Uống rượu giải sầu? Tình hình thế nào rồi?". Đứng ngoài hiên với gương mặt tinh xảo được ánh trăng hất vào mà trở nên hoàn mỹ, Nhan Hồng Anh khẽ cười nhưng lại không phụ hoạ đùa giỡn lên, mà lại nhếch môi hỏi một chuyện khác.
Lý Diệu Hoàng uống thêm một ngụm rượu nữa, mới lắc lắc đầu trả lời:
"Em chỉ biết thêm có năm loại thuộc tính trong không khí, vòng tuần hoàn kinh mạch, tỉ lệ pha trộn biến dị thuộc tính nhưng chưa nghĩ ra phương pháp tu luyện nào, lại điều khiển linh khí không đủ tốt.."
"Hổ~~, em quả thật rất thông minh. Nhưng tình hình thế nào rồi?"
Nhan Hồng Anh nhếch mắt tán dương nhưng lại làm Lý Diệu Hoàng khó hiểu mà lập tức hỏi ngược lại:
"Hả?"
Lúc này, Nhan Hồng Anh bắt đầu đi tới bên nàng, đôi môi mỉm cười chậm rải nhấp nháy:
"Tình hình em và Tần Hạ Băng thế nào rồi?"
Lý Diệu Hoàng đối mặt ánh mắt thâm thuý của người cô thì cuối đầu li nhi: "Em không biết trả lời như thế nào."
Nhan Hồng Anh đã ngồi xuống cạnh nàng, nhìn ra ngoài mái hiên mà giọng nhàn nhạt bân quơ:
"Đáng ra em không nên mua thêm công pháp của ma tộc, yêu tộc làm gì. Nhân tộc nên tu luyện công pháp của nhân tộc mới đúng."
Lý Diệu Hoàng hiểu thâm ý trong lời nói của Nhan Hồng Anh, nhìn bề ngoài thì nàng như đang giả dối, đang cố trốn chạy cảm xúc của mình giống như nhân tộc, nhưng nàng không phải, Lý Diệu Hoàng nhíu chặt mày nhìn qua Nhan Hồng Anh:
"Em không phải là không dám đối mặt. Ai mà không có bí mật không thể cho ai biết được?
Nếu em tìm hiểu về Tần Hạ Băng quá nhiều mà không may làm bí mật của nàng lộ ra, khiến nàng bị người đuổi giết thì làm sao bây giờ?
Em không thể ích kỷ như vậy được!!!"
Nhan Hồng Anh quay về phía nàng, tiếp tục nhàn nhạt hỏi:
"Vậy là em đang sợ mong muốn của em làm hại đến Tần Hạ Băng?", rồi lại thấy Lý Diệu Hoàng chỉ gật nhẹ đầu không nói, làm ánh mắt Nhan Hồng Anh lúc này chuyển sang dịu dàng, đưa tay sờ đầu cô học trò, nhẹ nhàng dạy bảo:
"Em quả thật rất tốt bụng, lại suy nghĩ quá nhiều. Nhưng em biết không, trên đời này các sinh linh luôn tổn thương lẫn nhau, tổn thương cả người bên cạnh mà họ không hề hay biết. Ngày nào em còn sống thì chắc chắn sẽ làm hại người khác."
Nói tới đây Nhan Hồng Anh nhếch môi cười:
"Nhưng thứ đó không phải là thứ em nên quan tâm. Như cô đã nói, thứ em nên quan tâm là tại sao em lại cảm thấy mình ích kỷ.
Hay nói một cách khác là tại sao em lại cảm thấy mình làm hại Tần Hạ Băng là ích kỷ?
Tại sao bốn tên hắc y nhân cũng là sinh linh nhưng khi em giết họ lại không cảm thấy mình ích kỷ? Tại sao em giành cung làm Dương Càn mất mặt em cũng không cảm thấy mình ích kỷ?"
Lý Diệu Hoàng im lặng tập trung nghe từng câu từng chữ, nhưng nàng thật sự nghĩ không ra thâm ý trong câu hỏi của đối phương, nên chỉ chọn câu trả lời ích kỷ nhất mà li nhi trong miệng:
"Vì giết bọn họ cô cho em đồ tốt?"
"Phốc, hahaha..... Em đúng là biết cách làm người khác không thích mình quá nhiều". Nhan Hồng Anh bật cười một câu rồi gương mặt xinh đẹp lại trở về vẻ dịu dàng nhưng đầy nghiêm túc:
"Em cảm thấy mình ích kỷ khi làm hại Tần Hạ Băng vì nàng quan trọng với em.
Hắc y nhân không quan trọng với em, nên khi họ đau khổ vì bị em làm hại, em thậm chí không đủ quan tâm để nhìn tận mắt, em không đủ tình cảm để để điều đó trong lòng, nên vì vậy em không cảm thấy mình ích kỷ.
Nhưng Tần Hạ Băng quan trọng với em, nên khi nàng bị tổn thương vì em muốn hiểu thêm về nàng, thì em lại nhìn thấy được, khắc sâu trong tâm can và thấu cảm để rồi cảm thấy mình là một kẻ ích kỷ."
Tới đây nàng lại cẩn thận nhấn mạnh:
"Nên có thể nói, trong mắt em, nếu Tần Hạ Băng hay Huỳnh Giao, hay bất cứ người nào không quan trọng với em thì họ sẽ không bao giờ bị tổn thương."
Rồi Nhan Hồng Anh đưa ra kết luận:
"Ngày nào Tần Hạ Băng còn quan trọng với em, em còn nhìn thấy, còn quan tâm nàng thì hành động của em sẽ luôn làm tổn thương Tần Hạ Băng."
Nói tới đây, Nhan Hồng Anh xa xăm nhìn bầu trời đêm đầy tuyết như là đang nói về một cái gì đó rất xa xôi trong quá khứ:
"Câu hỏi mà em nên hỏi phải là:
Em sẽ tiếp tục để Tần Hạ Băng quan trọng với mình hay không?
Hoặc là em có sẵn sàng rời bỏ nàng để lòng mình thanh thản hay không?
Chứ không phải là nên làm thế nào để mình không tổn thương nàng, vì điều đó là không thể....".
Rồi nàng đưa ánh mắt dịu dàng nhìn Lý Diệu Hoàng:
"Thế, em sẽ làm gì?"
Lý Diệu Hoàng nhìn những bông tuyết bị đè nát trên nền đất ngoài hiên mà hiểu rõ tất cả, cũng giống như những bông tuyết kia vậy, cô Hồng Anh không quan tâm tới chúng vì vậy huỷ hoại chúng mà không hề hay biết, còn nàng thì vẫn luôn ngắm nhìn nên đã khó chịu khi thấy chúng bị dẫm đạp lên.
Tuyết vẫn sẽ tan, vẫn sẽ bị phá huỷ, chỉ là ta có chịu nhìn vào sự thật và đối mặt với chúng hay không. Nếu ta đối mặt.
Nghĩ tới đây, Lý Diệu Hoàng hoà trộn hoàn hảo ngũ hành linh khí tạo ra băng thuộc tính thuần khiết, một chưởng nhẹ nhàng vào đống tuyết đã vỡ tan kia.
Những bông tuyết bị phá huỷ trên nền đất tiếp nhận thuần Băng linh khí hoàn toàn khôi phục mà phát sáng lam sắc bay lên, lơ lửng trên không trung, rồi lại khéo léo kéo nhau hạ xuống trên mặt đất xếp thành một chữ "Băng".
Đúng vậy, nếu ta dối lòng, tự lừa dối bản thân thì chúng sẽ mãi mãi vỡ nát. Nhưng nếu ta đối mặt, dù có vô tình làm chúng tổn thương, miễn là ta đủ chú ý vẫn có thể giúp chúng phục hồi, thậm chí còn xinh đẹp hơn trước!
Nghĩ tới đây, Lý Diệu Hoàng hoàn toàn thông suốt mà như được lột xác, cả người nhẹ nhàng, nàng đứng bật dậy, lần đầu tiên ôm quyền với Nhan Hồng Anh:
"Cảm ơn cô chỉ điểm, em xin đi trước". Rồi trực tiếp nhảy từ lầu 10 xuống, vận dụng thuần phong linh khí dưới chân, đạp không mà hạ xuống mặt đất an toàn, lao thẳng về phía khu vực sân bãi.
Nhan Hồng Anh thấy nàng gấp đến không đợi được như vậy thì chỉ nhắm mắt lắc lắc đầu mà nhếch môi tươi cười hài lòng, nhưng ngay thời khắc đó, một giọng nữ không có độ ấm vang lên:
"Ngươi ở đây rồi Tiểu Hồng."
Nhan Hồng Anh nghe tiếng Trác Dịu Xuân thì hoảng sợ tới nổi bật dậy lui nhanh về phía sau, nhưng tu vi quá chênh lệch, khi nàng tiếp đất đã thấy cơ thể mình bị khoá chặt không thể cử động, mà Trác Dịu Xuân đang dựa cả người vào lòng nàng, ngón tay lại nhẹ nhàng lướt trên chiếc cằm đầy anh khí, giọng nói đầy ma mị:
"Có phải là ta quá dễ dãi với Tiểu Hồng rồi phải không? Sao làm việc xong lại không về?"
Nhan Hồng Anh nuốt một ngụm nước bọt, mở miệng giải thích chỉ nói được một chữ: "Ta" thì đã bị Trác Dịu Xuân ngăn lại:
"Lần này nhất định Tiểu Hồng phải chịu phạt nha."
Trác Dịu Xuân vừa dứt câu thì hắc ám linh lực xuất hiện bốn phương tám hướng làm Nhan Hồng Anh bất lực, nhắm hai mắt lại chịu trận, nhưng đợi một lúc thì nàng chỉ cảm thấy trên mặt là một đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại, cùng một mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc nhưng luôn làm nàng mê luyến thoang thoảng bên sống mũi.
Trác Dịu Xuân dời môi ra khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Hồng Anh, ôm eo, tựa đầu lên vai nàng, nhỏ giọng thều thào:
"Tiểu Hồng thì rất đáng giận, nhưng cô Nhan thì rất đáng ngưỡng mộ. Tiểu Hồng nhỏ bé, loi nhoi ngày nào cũng theo sau ta giờ đã lớn rồi, không những xinh đẹp, tu vi cao, còn là một giáo viên xuất sắc."
Trác Dịu Xuân đưa đôi mắt lo âu nhìn lên Nhan Hồng Anh, uỷ mị như một thiếu nữ đôi mươi, nào đâu còn giống một hoá thần kì cường giả mà giọng đầy quẩn bách:
"Ngươi sẽ không chê ta lớn hơn ngươi quá nhiều mà bỏ rơi ta chứ, Tiểu Hồng?"
"Không bao giờ!" Nhan Hồng Anh thấy đôi mắt đầy lo lắng của mỹ nhân sao còn có thể bình tỉnh thông dông như thường ngày? Vội đến không kịp lập tức trả lời:
"Dịu Nhi, nàng tin ta, ta cả đời này chỉ yêu một mình nàng. Nếu nàng không tin, ta thề v"
Lời thể son sắc của Nhan Hồng Anh đã bị đôi môi mềm mại ngọt ngào của Trác Dịu Xuân chặn lại, nhưng lần này không chỉ đơn giản như vậy, Trác Dịu Xuân không dừng lại mà tiếp tục tấn công, hết đưa chiếc lưỡi mềm mại uyển chuyển như linh xà quét quanh môi dưới Nhan Hồng Anh khiêu khích rồi mút nhẹ nhàng cánh môi nhỏ nhắn kia thưởng thức tư vị, thỉnh thoảng lại khẽ cắn lấy nó cho thoả cơn khát.
Lập đi lập lại khoãng vài lần, Nhan Hồng Anh đã bị Trác Dịu Xuân ép sát vào góc tường, gương mặt xinh đẹp đã đỏ bừng, hai chân mềm nhũn vô lực, đã chấp nhận số phận mà đang chờ đợi chiếc lưỡi thơm tho kia tiếp tục tiến công, thì tiếng cười khúc khích của Trác Dịu Xuân vang lên:
"Nhưng tội của Tiểu Hồng vẫn còn!". Trác Dịu Xuân đã dừng lại thế công chỉ dựa sát vào lòng đối phương, làm Nhan Hông Anh bị lố đà vô cùng quẩn bách, đầy uỷ khuất mà nhìn người trong ngực. Nếu không phải vẫn còn bị không gian giam cầm thì nàng đã nhào tới tấn công rồi, tình thế lúc này chỉ có thể van xin:
"Dịu Nhi..."
Trác Dịu Xuân rất hài lòng mà đưa tay lên môi cười khẽ, xé rách không gian, đưa cả hai về tiểu viện.
Không biết mình đã bỏ qua khung cảnh hương diễm như thế nào, Lý Diệu Hoàng một mạch chạy như điên đến khu vực sân bãi, rồi bất ngờ thẩn thờ vì bóng hình hiu quạnh trên bầu trời đêm.
Tần Hạ Băng như tiên nữ giáng trần, chân nhẹ nhàng sải từng nhịp trên không trung, mái tóc vàng nhạt dưới ánh trăng càng thêm kinh diễm, tuyết trên bầu trời vẫn hoà hợp với tầng băng lam lượn lờ quanh thân, nhưng lúc này dưới màn đêm Tần Hạ Băng lại càng thêm chói mắt trong con ngươi của Lý Diệu Hoàng.
Nhưng tiên thiên bước thêm ba bước nữa thì bổng hụt chân rơi xuống.
Lý Diệu Hoàng kinh hải, không kịp suy nghĩ nhiều liền theo bản năng lao lên hét lớn:
"Cẩn thận!!"
Nào ngờ Tần Hạ Băng mới rơi được nữa đường đã tế xuất phi kiếm nhàn nhạt lơ lững trên không trung.
Lý Diệu Hoàng quê một dố, chỉ đành một chưởng mang theo phong linh lực thuần tuý theo hướng ngược lại làm mất quán tính, xoay người tiếp đất thì lại đối diện ánh mắt của Tần Hạ Băng.
Hai nàng lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau, mỗi người có suy nghĩ riêng.
Tần Hạ Băng thì khó hiểu, bất ngờ, nhưng lại có một tia vui vẻ.
Lý Diệu Hoàng thì hoảng sợ, nàng không biết mình tự nhiên chạy lại đây làm gì, chỉ biết là lúc nãy mình chỉ muốn gặp Tần Hạ Băng ngay lập tức. Nhưng mà gặp rồi thì giờ nói gì trời, xin lỗi thì lý do nghe ám mụi lắm, sau này bị chọc chết luôn!!
Lý Diệu Hoàng nghĩ mãi không ra, nên sau một hồi im lặng, Tần Hạ Băng mở lời hỏi trước:
"Ngươi đến đây làm gì?"
Lý Diệu Hoàng lại chột dạ "Ách" một tiếng rồi nói sang chuyện khác:
"Ngươi có vẻ tu luyện không được thuận lợi lắm."
"Ngươi cũng vẫn chỉ luyện khí tầng 7, cách ta 6 tiểu cảnh giới". Tần Hạ Băng nhíu mày khơi màu cuộc chiến, khi nãy chưởng kia là dùng thuần phong linh khí, chắc chắn kẻ này đến đây để khoe khoan.
Lý Diệu Hoàng không hiểu gì lại "Ách" một tiếng nữa:
"Ta chỉ hỏi thăm thôi mà, ngươi sao lại tức giận? Ngươi tu luyện không"
"Không tốt thì sao? Ngươi cũng 2 năm đâu có tiến giai? Ngươi tới đây khoe khoan cái gì?". Tần Hạ Băng đã đáp xuống mặt đất, như không nhìn thấy vẻ mặt ngờ nghệch của đối phương mà lập tức chặn lời.
"Ngươi làm gì nói tu vi ta hoài vậy, ta thật sự không có tới đây khoe khoan có được hay không?". Lý Diệu Hoàng cũng đã dần mất kiên nhẫn.
Tần Hạ Băng vẫn không chấp nhận, khoanh hai tay trước ngực nhàn nhạt hỏi:
"Vậy đêm hôm ngươi tới đây làm gì, Băng Băng cũng đã về lâu rồi?"
Lý Diệu Hoàng lại tiếp tục "Ách" rồi không nói được gì, Tần Hạ Băng thấy thế liền tấn công:
"Ngươi rõ ràng ỷ có được tí thành tích tu luyện rồi tới đây khoe khoan." Cũng không biết tại ai mà nàng không tập trung tu luyện được. Vế sau nàng lại không nói.
"Tần Hạ Băng ngươi đủ rồi nha, trước giờ ta có nhiều thứ tốt có bao giờ khoe khoan đâu?". Lý Diệu Hoàng đã không nhịn nổi nữa.
Tần Hạ Băng tiếp tục khoanh hai tay trước ngực, nhìn Lý Diệu Hoàng như là tội phạm đang minh oan cho mình: "Nói nghe thử xem".
Lý Diệu Hoàng ưỡn ngực lập tức tự hào:
"Ta có hai bạn nhỏ là Bạch Hổ và Chu Tước nè."
Tần Hạ Băng nhẹ nhàng phản bác:
"Nhưng hai nàng là thần thú, làm sao mà ngươi dám khoe ai? Hơn nữa còn là khế ước song phương. Không tính."
Lý Diệu Hoàng liền lập tức tế xuất ra "song nha thuẫn": "Ta tự mình rèn được 'Song nha thuẫn'."
Tần Hạ Băng nhếch môi phản bác: "Đó là ngươi nhờ Phượng Tiểu Tịch làm bị thương đại mãng trước, sau còn dùng lửa của nàng để rèn ra. Không tính."
Rõ ràng là ta một mình giết cự mãng, nhưng nàng quả thật dùng lửa của Tiểu Tịch để luyện, không thể phản bác được, Lý Diệu Hoàng liền lấy ra "thuần kim tinh hoa":
"Ta có vạn năm chí bảo thuần kim tinh hoa đây nè."
Tần Hạ Băng nhìn hai đường phong ấn màu đỏ trong giây lát rồi nói:
"Đó cũng là Phượng Tiểu Tịch dùng năng lực phong ấn giúp ngươi. Không tính."
Lý Diệu Hoàng lập tức lấy ra xác của hắc hầu: "Con yêu đại hầu này là ta tự giết, trên gần một đại cảnh giới đó nha, tuy chỉ là trúc cơ trung kì nhưng tương lai có thể rén thành thối thể cực phẩm binh khí."
Tần Hạ Băng nhàn nhạt tiếp tục phản bác:
"Đầu tiên là ngươi vẫn chưa luyện chế được thành công thối thể binh khí nên không tính. Thứ hai, Phượng Tiểu Tịch nói với ta là ngươi nhân lúc nó mất kiểm soát mới hạ thủ được, nếu ta đoán không sai, nó là bị lấy mất "thuần kim tinh hoa" nên mới mất đi khả năng tự vệ. Công lớn nhất cũng thuộc về Phượng Tiểu Tịch. Nên cũng không tính."
Lý Diệu Hoàng nắm được vấn đề, lập tức nói:
"Ta kiến thức về luyện khí nhiều".
"Nhưng ngươi vì lười biếng mà không phát huy hết tiềm năng. Không tính."
"Ta có phương pháp làm việc thông minh".
"Đó là ngươi tự nói, ta gọi đó là lười biếng. Không tính."
"Ta thông minh tuyệt đỉnh, tài trí tựa yêu."
"Nhưng ngươi lại đứng cuối bảng xếp hạng ở học viện. Không tính."
"Ta có phong cách đặc thù độc đáo."
"Đó là do ngươi sinh ra mắt quá xấu, chỉ có thể mặt đồ như vậy. Hơn nữa thân hình ngươi rất đáng thương. Không tính"
"Thân hình ngươi có hơn ta đâu? Ta có em gái rất khả ái nha, nàng còn ngưỡng mộ ta đó."
"Phượng Tiểu Tịch nói đó là do nàng ngưỡng mộ lầm. Không tính."
Lý Diệu Hoàng đã tức đến bể phổi, lòng mắng Tiểu Tịch ba ngàn tiếng, sao đi kể hết việc của mình cho người này vậy trời, nhưng điều đó lại làm nàng cực kì không phục đến nổi bực tức nói bừa:
"Không được, ngươi biết quá nhiều thứ về ta. Ngươi phải nói một thứ cho ta biết mới công bằng."
"Ngươi muốn biết cái gì?". Đối phương vô lí làm lẫy như vậy nhưng Tần Hạ Băng cũng không hiểu vì sao mà qua giây lát nàng lại chấp nhấp nhận yêu cầu vô lí này.
"Thật?". Lý Diệu Hoàng còn đang hối hận tự xỉ vã mình vì một phút ngu ngốc mất kiểm soát thì nàng liền thay đổi hoàn toàn mà cả kinh trừng lớn mắt mắt.
Tần Hạ Băng tuy có chút bối rối nhưng vẫn gật đầu.
Lý Diệu Hoàng thật là choáng ván luôn rồi, nhưng nàng cũng có rất nhiều thứ muốn biết, liền hỏi câu quan trọng nhất:
"Ngươi có nghĩa phụ, nghĩa mẫu?"
Tần Hạ Băng nhìn nàng trầm ngâm trong giây lát, rồi đưa mắt hướng lên ánh trăng đang toả sáng giữa trời đông, giọng xa xăm:
"Từ khi ta một tuổi cha mẹ đã qua đời. Nghĩa phụ, nghĩa mẫu là người đã chăm sóc ta từ lúc đó."
"Họ có tốt với ngươi?". Lý Diệu Hoàng theo bản năng gấp gáp hỏi thêm.
Tần Hạ Băng vẫn tiếp tục nhìn đêm đen, môi bất giác lại khẽ nhếch thành một nụ cười dịu dàng:
"Họ là người tốt, đối sử rất tốt với ta."
Phù, Lý Diệu Hoàng trong lòng chỉ mới thở ra nhẹ nhõm, giọng nói đắc ý của Tần Hạ Băng lúc này lại vang lên:
"Ngươi nợ ta một câu."
"Ngươi lừa ta!!!!". Lý Diệu Hoàng sốc đến nổi như rống lên.
Tần Hạ Băng càng đắc ý hơn, giọng nhàn nhạt:
"Thì sao? Ngươi có tiếp tục không? Hay là chấp nhận mình tới đây khoe khoan?"
Lý Diệu Hoàng gần như đã nói hết ưu điểm của mình, kể cả em gái cũng kể ra rồi, nữ nhân này tuy nói chuyện rất vô lý nhưng nàng lại không thể phản bác được, chỉ đành liều một phen:
"Ta tu vi tuy luyện khí tầng 7. Nhưng kỹ xảo chiến đấu điêu luyện, chiến lực cao, đồng cảnh giới vô địch."
Lấy việc tu vi thấp làm cớ để nâng cao hiệu ứng mình chiến lực cao, vô địch cùng cảnh giới. Không thể phủ nhận câu nói này nha.
Tần Hạ Băng cũng đâu phải dễ thắng như vậy? Lập tức có cách ứng phó:
"Còn nói mình không khoe khoan. Mah, thật ra ngươi vô địch đồng cảnh giới thì sao? Cũng đâu có đánh lại ta."
Lý Diệu Hoàng phục rồi, vậy cũng chuyển thành cùng tuổi được, nhưng sao có thể chịu thua, nàng lập tức mạnh miệng:
"Chắc không á, chúng ta chưa đánh thử lần nào."
Tần Hạ Băng cười nhạt một cái, nhìn nàng đưa thư khiêu chiến:
"Muốn biết cũng không khó, 15 ngày sau gặp ở đây."
Lý Diệu Hoàng cũng không sợ hãi nhân tộc đệ nhất thiên tài mà trừng lại nàng:
"Được, không gặp không về!"
Tần Hạ Băng cũng tiến lên một bước, đáp ứng:
"Được."
Hai người trừng nhau một chút, rồi "Hứ" đối phương, đường ai nấy đi.
Tần Hạ Băng tiếp tục tu luyện chiêu thức mới.
Lý Diệu Hoàng chạy thẳng đến phòng của Tiểu Tịch lần nữa.
Hai cô gái chẳng có gì giống nhau, nhưng giờ phút này dưới vầng trăng sáng, trên gương mặt đều ánh lên một nụ cười chân thật.
Góc hỏi ý:
Chương 38,5: Trác Dịu Xuân x Nhan Hồng Anh [H nặng] xem trên bhttvn.com nhaaaaaa.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)