Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 94: Quen mặt?

432 0 2 0

XẸeet~~. Cự hầu một đấm chia nữa thân đại mãng khổng lồ trên không trung.

 

Ầm, ầm,... Cả hai cơ thể khổng lồ cùng xé nát không khí rơi xuống mặt đất hang động, bụi bay đầy trời.

 

Qua giây lát bóng hình kim hầu dần tan biến trong màn khối đen, để lại một thiếu nữ hững hờ hắc phục, tóc buộc đuôi ngựa mồ hôi lả chả, một tay chống lấy "Song Ngã" ngồi quỳ trên đất.

 

Lý Diệu Hoàng hít thở thật sâu vài hơi rồi chuyển sang tỉnh toạ, lấy ra hai viên hạ phẩm linh thạch dùng "Đêm tiên vong" luyện hoá bổ sung thức hải đã cạn kiệt linh lực.

 

Nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng cuộc chiến khi nãy vô cùng nguy hiểm, nếu không phải nhờ "Song Ngã" được truy rèn, uẩn dưỡng trong thuần kim tinh hoa và kim quang phật pháp nên dễ dàng cắt xuyên qua lớp vẫy đá của thổ hệ kim đan yêu xà để gây ra thương tích, thì cho dù đại mãng có đứng yên cho A Ngao dùng Ám Vong hoả đốt một ngày một đêm thì nó cùng lắm thì kiệt sức, chứ đừng nói là vong mạng.

 

Mặc dù vậy nhưng cũng phải cộng thêm tốc độ của "Yến Phong" và Lý Diệu Hoàng bức bách cơ thể mình đến cực hạn, thậm chí luyện thành luôn Sứ giả pháp thân tầng 14 trong những phút ngắn ngủi sinh tử chiến ấy thì kì tích này mới có thể xảy ra.

 

Qua một lúc Lý Diệu Hoàng mở mắt ra lần nữa, thiếu nữ dễ thương đang ở cạnh liền lên tiếng quan tâm:

 

"Ngươi không sao chứ?"

 

Lý Diệu Hoàng thấy A Ngao chẳng những cho nàng ta lại gần mình mà còn thông dông nhắm mắt nằm ở kia thì có chút bất ngờ. Nhưng khi thấy vẻ mặt lo lắng của thiếu nữ thì nàng liền lắc đầu khẻ mỉm cười: 

 

"Ta không sao". Tuy vậy nhưng chỉ mới gặp mặt, Lý Diệu Hoàng chuyển mục tiêu sang "Song Ngã" bên dưới mặt đất.

 

Nàng mới đưa tay định cầm lên lau chùi thì thiếu nữ dễ thương lại bất ngờ: "A" lớn một tiếng thất thố rồi vội vã bịch miệng, nàng rụt cổ cười hì hì giọng nhỏ nhẹ, cẩn thận hỏi:

 

"Hì hì, hai thanh rựa này thật đặc biệt á, ngươi có thể cho ta mượn xem một chút được không?"

 

"Được, cầm lấy", Lý Diệu Hoàng thấy dù gì mình cũng còn phải dọn dẹp xác đại mãng nên liền cẩn thận đưa "Song Ngã" cho thiếu nữ dễ thương rồi đạp lên phi kiếm bay đi.

 

Eengg~. Thiếu nữ dễ thương vừa cầm lên thì "Song Ngã" ngân dài một tiếng làm nàng nuốt một ngụm nước bọt, mở to mắt phân tích hai thanh rựa ngân sắc.

 

Hai thanh đều dài 85 rộng 50 cm, hai lưỡi trước sau sắc bén kinh người, đầu nhọn hoắt đằng đằng sát khí, lưỡi cung tròn hoàn hảo không thừa không thiếu, tay cầm êm tay không dài không ngắn, hoàn toàn không có một chi tiết dư thừa nào để phục vụ việc "đẹp mắt", hình dạng này chắc chắn chỉ dùng với một mục đích: Đánh nhau. 

 

Hơn nữa còn là tỉ lệ vàng cho người cao 1m8 đánh nhau.

 

Còn về vật liệu thì nhìn màu sắc của lưỡi là có thể thấy được cả hai thanh đều được rèn cùng bằng một loại hợp kim 6 giai, thật là một cách pha trộn độc đáo, cư nhiên có thể dùng khung xương trúc cơ trung kì yêu thú mà trộn được kim loại sắc bén như thế này.

 

Thậm chí là còn chừa thêm hai ba khoảng trống một cách hoàn hảo và có thêm vài phong ấn bên trên để kìm lại phẩm giai, bằng không dựa vào độ ngân của lưỡi rựa vừa nãy thì nếu thêm khắc một chút là chắc chắn hai thanh rựa đặc sắc này có thể lên tăng lên đến một hai cái đại giai!!

 

Tuy vậy hai thanh rựa này đã là đồng cấp vô địch, thật là đồ tốt, hai món binh khí gian lận, rõ ràng là được rèn riêng cho một người sử dụng.

 

Thiếu nữ dễ thương nghĩ tới đây thì cũng vừa lúc thấy Lý Diệu Hoàng quay lại, nàng liền vội vã xoay qua hỏi: 

 

"Ngươi có thể cho ta biết hai thanh rựa này là do vị đại sư nào rèn được không?"

 

Lý Diệu Hoàng đang đút cho A Ngao ăn thì ngẩng đầu thấy hai mắt thiếu nữ dễ thương đã lấp lánh tinh quang rồi nên không khỏi ngại ngùng gãi gãi đầu: 

 

"Hai thanh rựa này tên là "Song Ngã", là do ta rèn. Nhưng đại sư thì không dám nhận đâu", nàng nói tới đây thì triệu hồi Yến Phong cầm lên tay: 

 

"Ngươi mới là đại sư, Linh Lung đại sư."

 

Nhưng dường như không quan tâm nàng nói gì, Lý Diệu Hoàng dứt câu đầu thì thiếu nữ dễ thương đã lao lên nắm sằm hai tay nàng đầy súc động:

 

"Tốt quá rồi, ta có đối thủ rồi.. Ngươi còn binh khí nào không, mau lên, mau lên, chúng ta cùng trao đổi vũ khí xem một chút đi. Mà đừng gọi đại sư đại sư gì hết, chúng ta bằng cấp độ á, ta lên Âu Dương Như Ngọc á, ta còn chưa biết tên ngươi á."

 

"Ách, được được, ngươi trước buôn tay ta mới lấy ra được". Tuy Lý Diệu Hoàng không đau chút nào nhưng thấy hai tay người đối diện đã vì siết chặc tay mình mà trắng lại luôn rồi nên vội lên tiếng.

 

Đợi khi đối phương ngượng ngùng rút tay lại thì nàng liền triệu hồi một thanh thương uy vũ phát ra ùng ùng hoả khí và một chiếc vòng tay tinh xảo toát ra bạc ngàn phong hệ linh khí, tay đưa cao cả hai rồi giới thiệu:

 

"Đây, thanh thương này tên Ân Tịch, vòng tay này tên Miêu Linh, còn ta tên Lý Diệu Hoàng."

 

Âu Dương Như Ngọc nghe hai câu đầu còn gật đầu liên tục dán đôi mắt lấp lánh của mình lên hai thanh binh khí tuyệt luân, nhưng đến khi nghe cái tên "Lý Diệu Hoàng" thì nàng lập tức sửng người, rồi ngẩng đầu mở to mắt hết cỡ nhìn chằm chằm thiếu nữ vẻ ngoài xinh đẹp hờ hững đối diện. 

 

Hai mắt bổng chốc ươn ướt, khụt khịt mũi xong lại ngẩng người ra như hiểu ra điều gì rồi Âu Dương Như Ngọc bắt nhanh lấy tay Lý Diệu Hoàng, quay đầu đạp lên phi kiếm: 

 

"Nhanh lên, dấu vết đánh nhau nơi này quá lợi hại, chúng ta mau rời khỏi nơi này, phải nhanh mới được á."

 

Lý Diệu Hoàng thật bị cảm xúc thay đổi còn nhanh hơn sao xẹt của đối phương làm cho ngu rồi, nhưng nàng ta kéo mãi không được rồi quay đầu đưa đôi mắt tiểu miêu đáng thương nhìn mình thì nàng chỉ đành ngoắc ngoắc kêu A Ngao quay lại rồi khổ sở phi kiếm theo sau đối phương.

 

Sau mười lăm phút phi kiếm và 2 phút cuối đầu trầm mặt, đứng ở một vách hang đỡ tan nát hơn một chút, Âu Dương Như Ngọc làm mặt nghiêm túc xoay sang Lý Diệu Hoảng cẩn thận hỏi:

 

"Điều ngươi muốn nhờ ta lúc nãy có liên quan đến Vy.. Lệ Vy phải không?"

 

"Ùm". Lý Diệu Hoàng với mừng rỡ cùng khó hiểu mà gật mạnh đầu, rồi câu nói tiếp theo của Âu Dương Như Ngọc liền trả lời thắt mắt của nàng:

 

"Sáu năm trước Lâm Vân cốc biệt tích đã làm chấn động cả ba khu vực tự trị cùng bốn chủng tộc. Tuy mấy năm nay đã dần lắng xuống nhưng tên của ngươi khoảng thời gian trước vô cùng nổi tiếng luôn đó, thậm chí còn được đúc tượng tưởng niệm ở nhà ngươi, Lý Phủ, thành Thừa Thiên."

 

Nói tới đây lại thấy Lý Diệu Hoàng đa đỏ mặt mà cười khổ, Âu Dương Như Ngọc cũng che miệng cười khẽ tinh nghịch giải thích:

 

"Hì, oai phong lắm đó nha. Cho nên đó, nếu ngươi đột ngột bình an quay trở lại thì sẽ kéo theo rất nhiều chuyện luôn á". Rồi nàng lại chuyển giọng ngập ngừng: 

 

"Vy vy tuy là người tốt, nhưng nàng cũng là người của tứ đại thế gia.... um...". Nói tới đây lại gượng cười: 

 

"Ngươi cứ lén theo ta về nhà, cha ta sẽ giúp ngươi truyền tống đến nơi của bốn người các nàng."

 

Lý Diệu Hoàng hoàn toàn hiểu được những gì Âu Dương Như Ngọc nói, nhưng cũng vì nàng ta nói quá có lí, quá quan tâm nàng và vì quá nhiều biểu cảm cùng nụ cười gượng kia làm Lý Diệu Hoàng có quá nhiều thắc mắc.

 

Nhưng khi nàng đang định ngu si hỏi 'Tại sao ngươi lại tốt với ta như vậy' một lần nữa thì lại bị cắt ngang.

 

vèo, vèo,...

 

"Như Ngọc, ngươi ở đâu?". Một giọng nữ tử chanh chua từ xa vọng lại.

 

"Tiểu thư, chúng ta ở đây, người có nghe thấy bọn ta không?". Một giọng nam hối hả vang đến.

 

Âu Dương Như Ngọc hốt hoảng đẩy "Ân Tịch" cùng "Miêu Linh" lại người đối phương rồi đứng che trước Lý Diệu Hoàng.

 

"Ngươi mau trốn đi, phòng ngừa vạn nhất."

 

Nhưng nàng lùn hơn Lý Diệu Hoàng gần nữa cái đầu nên làm sao hành động khả ái này có thể che mắt năm người vừa mới tới đang mừng rỡ lao lại phía nàng.

 

"Ngươi không có sao phải không Như Ngọc?". Liễu Lệ Vy vừa tiếp đất đã vội vã nắm chặc hai vai Âu Dương Như Ngọc quay qua quay lại kiểm tra.

 

"Hồng Ngọc ngươi không sao rồi!!"

 

Còn Bách Thúc và Khoai Lang thì trực tiếp quỳ xuống đất khấu đầu:

 

"Xin tiểu thư xử tội Dũng Lang."

 

Khoai Lang nói xong Khang thúc liền rưng rưng: "Người có tội là ta, vì đã tin nhầm tiểu nhân, nếu tiểu thư có chuyện gì thì"

 

Âu Dương Như Ngọc liền khôm người xuống ngăn lại: "Là ta quá cố chấp mà vội vàng tin lời Kim thúc, không phải lỗi của Khang thúc đâu."

 

"Aizz". Dương Hoàng Long ở đằng sau thở dài nhìn xa xăm: 

 

"Chúng ta cũng có một phần lỗi, khi ở Tịnh Hà trấn đã thấy có vấn đề nhưng lại không dứt khoát". Tới đây Liễu Lệ Vy lại ngăn lại:

 

"Do khi tình thế cấp bách thôi, không phải lỗi của ngươi, hơn nữa cũng nhờ ngươi phát hiện dấu hiệu thổ thuật từ cái hố của tên Kim Đinh chết tiệt kia sao? Không phải bây giờ Như Ngọc không sao rồi sao?"

 

"Không phải, ta...". Dương Hoàng Long cuối thấp lắc đầu vài cái đau khổ rồi ngẩng đầu nhìn Âu Dương Như Ngọc, định tiếp tục nhận lỗi thì bổng phát hiện phía sau nàng ta có thêm một bóng người xa lạ:

 

"Vị công tử này là?"

 

Nàng còn chưa đi? Âu Dương Như Ngọc hốt hoảng xoay người, Công tử?, thì mới phát hiện điểm không đúng, khi hoàn toàn quay ra sau thì nàng liền ngỡ ngàng chợt hiểu.

 

Trước mặt Âu Dương Như Ngọc lúc này là một nam tử cao ráo, trường phục toàn đen, gương mặt tuấn lãnh nhưng cặp mắt hờ hững lại không thay đổi chút nào.

 

Lại cộng thêm máy tóc buộc đuôi ngựa dài sọc đằng sau thì tuy vẻ ngoài không thể nhận ra nhưng bầu không khí xung quanh Lý Diệu Hoàng chẳng xê xích nhiều lắm.

 

"Ta tên Hạ Hạ, khi nãy cùng Như Ngọc tiểu thư đồng nạn tương liên nên mới cùng nhau ở đây."

 

"Phốc, hì hì hì...". Âu Dương Như Ngọc che môi bật cười, nàng ta cải trang cũng phải hắc ám như vậy mới chịu nha, nhưng vai lại bất ngờ bị níu mạnh lại phía sau. 

 

Liễu Lệ Vy bước lên chắn trước người Âu Dương Như Ngọc, nhíu mày đưa mắt lên xuống xem xét Lý Diệu Hoàng:

 

"Tại sao ngươi cười, hắn nói là thật?"

 

Cảm thấy áp lực từ bầu không khí, Âu Dương Như Ngọc liền xua tay mỉm cười bước tới thân mật khoát vai nam tử hắc ám:

 

"Là thật đó, chẳng những là thế, người mua Yến Phong, với giải vây cho ta lúc còn trong mê trận cũng là hắn luôn đó, chẳng những đánh nhau rất lợi hại còn là một luyện khí đại sư đó nha. Ta cười chỉ vì hắn tự nhiên nói năng rườm rà quá, gì mà đồng nạn tương liền, phốc, hì hì hì"

 

"Hể, lợi hại lắm sao?". Liễu Lệ Vy như thường thệ tương dương thẳng thắn:

 

"Tu vi trúc cơ tầng 4 thì khi nãy cầm chân được mấy chiêu của con đại mãng kia? A, đúng rồi, con đại mãng với Kim Đinh sao rồi?"

 

"Nói ra thật hỗ thẹn, khi nãy ta nhân cơ hội con đại mãng kia đánh nhau với một cường giả nào đó thì liền dẫn theo Như Ngọc phi kiếm trốn thoát, đến giờ vẫn ẩn nấp ở đây, 30 phút trước cả hang đá bổng chốc yên tỉnh trở lại."

 

Lần này vì sợ để lộ sơ hở nên Lý Diệu Hoàng dành trả lời trước. Nhưng lời nói khiêm tốn của nàng chỉ làm cho Liễu Lệ Vy có tí thất vọng nhưng giọng nói cùng thái độ kiêu căng bên ngoài của nàng ta lại giống như là đang khinh bỉ hơn:

 

"Thì ra là chạy nhanh thôi sao, mà bảo vệ được Như Ngọc là tốt rồi."

 

"Không phải, hắn thật rất lợi hại thiệt mà". Âu Dương Như Ngọc hai má phùn lên đáng yêu mà không hài lòng.

 

Liễu Lệ Vy nhờ vậy có chút hi vọng bước tới một bước:

 

"Vậy đỡ của ta một chiêu", nói xong liền tế xuất linh kiếm đâm thẳng lên.

 

Một cơn lốc lửa liền bay thẳng tới Lý Diệu Hoàng làm nàng cười khổ không thôi.

 

Tay lập tức tế xuất Miêu Linh, đùng đùng đùng, một kết giới gió xoay vòng quanh thân Lý Diệu Hoàng ngăn chặn bão lửa xâm nhập rồi VÙu, đánh tan hoả diễm kinh người của đối thủ.

 

Liễu Lệ Vy thấy chiêu thức 6 thành công lực của mình dễ dàng bị một trúc cơ tầng 4 phá như vậy thì thật rất bất ngờ, nhưng lại làm nàng càng hăng máu quát to: 

 

"Không tệ, nhưng muốn đủ tiêu chuẩn thì đỡ của ta thêm chiêu nữa."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16