Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 9: Đêm trong rừng Hoàng Hôn

691 0 2 0

Tuy nói sơn cốc này tương đối kín đáo nhưng động tỉnh của bầy Dã điềm hầu là đủ huyên náo, dù có kết giới cách âm tự nhiên đi nữa cũng khó lòng yên tâm, để phòng ngừa vạn nhất, Lý Diệu Hoàng lập tức cắm đầu chạy xa, hướng thẳng thành Nguyệt Hồi.

 

Một đường thuận lợi chạy được nữa ngày, nàng băng qua 3 trạm kiểm soát của triều đình nhờ lệnh bài của Lý phủ thì trời cũng nhá nhem tối, các nàng quyết định dừng chân nghĩ ngơi, giờ phút này bộ ba đang ở một vách đá bắt đầu "chia của".

 

À không, chỉ có Lý Diệu Hoàng và Phượng Tiểu Tịch phân chia chiến lợi phẩm mà thôi.

 

Vào đêm, rừng Hoàng Hôn khắp nơi đều là một mãnh tối tăm, chỉ thỉnh thoảng rõ ràng vài tia sáng từ ánh nhìn lạnh lùng của yêu thú đang tiến hành buổi săn đêm, lại cộng thêm nhiệt độ giá rét của trời đông, khu rừng như hình thành một cổ không khí lạnh lẽo, hắc ám, dễ khiến cho người ta có cảm giác mình có thể bị nơi đây nuốt chửng mãi mãi.

 

Âm u, quái gở là thế, nhưng không phải nơi nơi đều bị bóng tối nuốt chửng, những tia sáng yếu ớt vẫn le lói chiếu rọi giữa vệt đen hùng vĩ, như níu kéo cái gì, một ngọn lửa nho nhỏ nằm trên đỉnh núi đang lập loè liên tục, liu riu cháy xém nhưng kiên cường không tắt, sưởi ấm cho cả vách đá đơn xơ, cứ như nó là đang bất khuất xua đi bầu không khí hắc ám của cả khu rừng, bảo vệ một đường sinh cơ duy nhất cho cánh rừng tịch mịch, bảo vệ một chút ấm áp the thẻ lén lút đang chập chờ.

 

Vì bản chất của thế giới này luôn khiến lòng người lạnh căm, ngay cả kế cận đóm lửa đang kiên cường lúc này cũng vẫn tồn tại sự lạnh lẽo, một thiếu nữ trường bào toàn đen ngồi ngay đối diện ngọn lửa phập phòng, nhưng khí chất lười biến, hắc ám cứ làm nàng như hoà làm một thể với khu rừng - cũng chỉ có nơi đươc ánh lửa hất vào mới cảm nhận được sức sống.

 

May thay khung cảnh này lại vừa có thêm hai điểm chấm phá rực rỡ, khối tròn nho nhỏ trắng tinh bên cạnh thiếu nữ toát ra một màu hoạt náu, cục bông trắng nhỏ xinh xinh thoăn thoắt mê say đến híp hai mắt càng quét khắp con song nha trư đã chín óng vàng ươm trên đất, khiến cho nơi đây thêm phần vui nhộn, bổ sung một lí do chẳng thể không hiện hữu.

 

Khối cam cam kế cận tuy chỉ bất động nhưng tầng lông tơ mỏng manh quanh nó lại cứ lang rực ánh lửa ra xung quanh, lại cộng thêm 3 chiếc lông vũ tinh xảo bên đầu được khung cảnh tôn sùng kiêu xa và quả mộng đỏ rực bị mỏ gà ngậm chặc thêm điểm nhấn, thật không quá khi nói sự rực rỡ loá mắt của tiểu gà tây rụn lông là ngọn đuốc dẫn đường cho ánh sáng chen ngang cái lạnh đang bủa vây 3 sinh linh nhỏ bé.

 

 Sau khi luyện hoá xong quả kim ô thứ 15, coi như bù đắp phần nào lượng linh lực hôm nay hao tổn, Phượng Tiểu Tịch mở mắt lần nữa, ném cho Lý Diệu Hoàng bên cạnh một cái gì đó, thản nhiên nói một chữ: "Nè!"

 

Lý Diệu Hoàng vội vàng đặt thịt trên tay xuống đỡ lấy, chỉ nhìn lướt qua mắt nàng cũng lấp lánh theo, trên tay nàng hiện giờ là một khối vầng sáng vàng tươi bị hai đường đồ án phù văn đỏ ao bên trên bao lại theo hình chữ X, như là đang bị phong ấn nhưng lại khiến tay nàng sờ mãi không thôi, mắt chăm chú không rời, được một lúc Lý Diệu Hoàng mới ngẩng đầu thắc mắc:

 

"Đây là?". Tuy đã đoán ra được vài phần nhưng nàng vẫn cười giả ngu.

 

Phượng Tiểu Tịch cho nàng một ánh mắt khinh bỉ rồi xa xăm nhìn đốm lửa nhỏ, giọng trầm ngâm:

 

"Chúng ta đoán đúng... Sơn cốc kia của bọn Dã điềm hầu là một pháp trận do tự nhiên tạo thành, dùng hoả linh khí của mấy ngàn cây kim ô quả để phong ấn nhằm dễ dàng hấp thu thứ trên tay ngươi - Thuần Kim tinh hoa, cũng là thứ con mãng xà kia nhắm đến". Nói tới đây giọng nàng có thêm chút bi thán:

 

"Nhưng khổ nổi Dã điềm hầu là dã thú thuộc tính kim, tuy có thể hấp thu vô thức năng lượng 'Thuần kim tinh hoa' toát ra trong không khí, nhưng vẫn bị hoả linh khí của kim ô quả bù trừ hết. Kết quả là cả bầy hầu tử gần như không được gì, chỉ trừ con hắc hầu kia là tiếp xúc trực tiếp thuần kim năng lượng nên dần tiến hóa."

 

Tới đây, Phượng Tiểu Tịch nhớ ra điều gì lại nhìn sang Lý Diệu Hoàng:

 

"Ngươi còn giữ thi thể con Hắc hầu kia phải không? Tuy nó chỉ là ác thú trúc cơ trung kì nhưng khung xương đã tiếp xúc trực tiếp nhiều năm nên sẽ dễ dàng hấp thu 'Thuần kim tinh hoa' hơn luyện tài kim hệ khác. Ngươi dùng xương cốt của nó rèn thành vũ khí, dựa vào mồi lửa dần dần nới lỏng phong ấn là có thể dễ dàng dẫn 'Thuần kim tinh hoa' vào để tăng cấp."

 

Lý Diệu Hoàng nghe tới mồi lửa thì vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, mắt cũng sáng như sao trời, nhưng khổ nổi mắt nàng càng chân lật lại càng u oán, Phượng Tiểu Tịch lần thứ n bị hù doạ giật mình trong ngày. Nhưng ngay sau đó Lý Diệu Hoàng lại có điều băn khoăn nghiêng đầu:

 

"Tại sao phải dẫn hết vào vũ khí dạ, ta trực tiếp hấp thu tăng lên tu vi không được hả?"

 

"Được, nếu ngươi đầu thay kiếp khác, thành thiên linh căng Kim thuộc tính làm lại từ đầu.... Còn không thì ngươi đợi thêm mấy vạn năm nữa, khi nào gôm đủ Tinh thuần tinh hoa của Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ 4 thuộc tính còn lại rồi hấp thu một lần". 

 

Phượng Tiểu Tịch khinh bỉ một hơi dài, Lý Diệu Hoàng "Ách" lên một tiếng ngượng ngùng, đôi khi nàng thật cảm thấy nha đầu này cũng không thông minh như mình tưởng, liền lên tiếng tiếp tục giải thích:

 

"Ngươi có biết Thuần thuộc tính tinh hoa là chí bảo vạn năm, chỉ thể gặp không thể cầu không? Khi nãy ta phải tiêu hao 3/4 linh lực với 10 trái kim ô quả mới phong ấn được nó đó. Ngươi dẫn hết 'Thuần kim tinh hoa' vào khung xương không cần thêm vật gì, ít nhất vũ khí cũng lên tới Cực Phẩm Hoá Thần pháp bảo!"

 

Nói tới đây nàng lại nhớ tới cái gì nên lại chuyển giọng khuyên nhủ:

 

"Ngươi từ từ mà để binh khí hấp thu, không nên quá tham lam. Tuy nhìn bề ngoài là cấp thấp binh khí, nhưng khung xương của con Hắc Hầu kia tiếp xúc Thuần kim tinh hoa nhiều năm như vậy cũng không phải vật bình thường, có thể nói là đồng cấp vô địch. Đừng để nâng cấp quá nhanh mà không có khả năng bảo vệ, lúc đó bị cướp, khóc cũng không ra nước mắt. Đúng rồi, trừ cái thuẫn kia ra chỉ thấy ngươi xài kiếm với dao găm nhưng rất ít, ngươi chủ tu binh khí gì?"

 

Bạn nhỏ quan tâm như vậy thì Lý Diệu Hoàng tất nhiên là ấm áp trong lòng, nên nàng rất thành thật trả lời:

 

"Ta không định chủ tu binh khí nào hết á. Xài càng nhiều càng nhiều càng tốt, thích vũ khí nào thì lấy ra chém đối phương, bặc, bặc, bặc". Nói câu cuối nàng thật là đưa tay ra chém lên không khí.

 

"Hả?". Phượng Tiểu Tịch thật chưa tiếp thu nổi, mặt nhìn đối phương cũng đến ngu ra rồi.

 

"Ùmm". Lý Diệu Hoàng có chút ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, đáp lại ánh nhìn đối phương chậm rải giải thích:

 

"Ùm... Là như vậy nè, ngươi không thấy chỉ dùng một món binh khí không phải rất hạn chế sao. Khi cần dùng nhiều lực thì lập tức lấy búa ra bổ, khi cần phòng thủ thì lấy khiên đỡ, khi muốn ám sát thì phóng phi châm, khi đánh tới chết sống thì lấy đao ra liều mạng với đối thủ. Không có hạn chế nào hết luôn, thoải mái tự do. Dù gì ta cũng là luyện khí sư, lo gì mà không có nhiều vũ khí mà dùng."

 

Phượng Tiểu Tịch nghe hết thì không khỏi đưa mắt nhìn sang Băng Băng đang sượt sượt trong lòng Lý Diệu Hoàng, nếu như là bạch miêu nói vậy chắc chắn Tiểu Tịch là sẽ cười đến rụn răng rồi giáo huấn cho bé một hồi, nhưng Lý Diệu Hoàng là một phạm trù khác. Tính tình, suy nghĩ của nàng rất khác biệt, nhưng cũng nhờ lối suy nghĩ đặc biệt ấy chỉ có những điều chỉ có nàng mới có thể làm được. 

 

Tu luyện, thực chiến theo đường lối chính thống chắc chắn sẽ không hợp với nàng, nàng như một cánh chim vậy, chỉ có bầu trời to lớn, chỉ có nơi không có xiềng xích ràn buộc, chỉ có nơi có tuyệt đối tự do mới có thể toả sáng rực rỡ nhất. Cách mà nàng ngũ linh căng lại dùng phong hệ linh khí - biến dị linh căn một cách suất thần nhập hoá là bằng chứng rõ ràng nhất.

 

Nghĩ tới đây, hình như lại phát hiện thêm điều gì, Phượng Tiểu Tịch không khỏi thắc mắc:

 

"Ngươi thật sự rất thích dùng Phong hệ nha, có nguyên nhân đặc biệt gì không?."

 

"Nhanh á, đánh không lại ngươi có thể chạy, hơn nữa muốn giết người lại cực kì dễ dàng."

 

Lý Diệu Hoàng ung dung đáp như không có chuyện gì làm Phượng Tiểu Tịch bật cười thành tiếng:

 

"Hahaha, tiểu hỗn thế nữ ma vương như ngươi cũng sợ bị người nuốt, hahaha."

 

Có cần cười vui vẻ tới vậy không? Lý Diệu Hoàng bỉu môi u oán: "Bộ ta muốn sao? Dù gì cũng là hàng thật giá thật ngũ linh căn có được hay không? Gần hai năm không tiến giai rồi". Nói xong liền tiếp cắn một miếng thịt lớn cho đỡ tức.

 

Phượng Tiểu Tịch cười đến khoái chí rồi mới phát hiện vấn đề. 14 tuổi luyện khí tầng 7 đối với ngũ linh căn cũng là bình thường, nhưng 2 năm không tiến giai, hai quả kim ô hai tháng nay thì không nói, quan trọng nhất là cộng với sự thông minh của Lý Diệu Hoàng thì chyện này lại trở thành không bình thường.

 

Thông thường chỉ có 2 nguyên nhân: tâm kết hoặc phương pháp tu luyện không thích hợp.

 

Tâm ma thì luyện khí 7 giai lên 8 giai chắc chắn cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ còn phương pháp tu luyện.

 

Nghĩ tới đây, nàng chợt nhớ đến mình chỉ nhìn thấy Lý Diệu Hoàng đánh nhau và luyện hóa kim ô quả, chưa từng thấy Lý Diệu Hoàng ngồi tu luyện bình thường bao giờ, ngữ điệu Phượng Tiểu Tịch có chút gấp gáp:

 

"Ngươi tu luyện công pháp gì đưa cho ta xem thử."

 

Lý Diệu Hoàng cảm thấy điều khác biệt trong giọng nói của cô bạn nhỏ thì cũng gấp gáp theo lấy ra hai miếng ngọc giãn.

 

Dùng linh lực tiếp lấy hai quyển ngọc giản, Phượng Tiểu Tịch màu lông toả sáng dưới ánh lửa phập phòng. Chỉ mới vừa thả thần thức vào trong thấy bìa hai quyển sách nàng liền quay sang nhìn Lý Diệu Hoàng chăm chú như là đang chờ đợi cái gì đó.

 

"Hả?". Lý Diệu Hoàng cũng khó hiểu hỏi ngược lại.

 

"Hết rồi sao?". Phượng Tiểu Tịch biết có nghi vấn.

 

Lý Diệu Hoàng gật đầu: "Công pháp tu luyện thì hết rồi."

 

Ánh mắt đồng bạn thành thật đến ngây ngô, Phượng Tiểu Tịch không khỏi trầm ngâm thêm một chút, qua một lát mới mở lời lần nữa:

 

"Ngươi lấy hết sách ngọc giãn đưa cho ta xem chút."

 

Lý Diệu Hoàng liền gật đầu lấy thêm ra mười mấy cái ngọc giãn khác cho nàng, xong lại tiếp tục chơi với tiểu Băng Băng trong thời gian chờ đợi.

 

Đưa linh thức vào từng ngọc giãn, Phượng Tiểu Tịch mới tin Lý Diệu Hoàng thật không hiểu lầm mà đã lấy ra tất cả công pháp, nhưng vấn đề là chỉ có hai quyển công pháp tu luyện - một quyển là tầng dưới chót trung cấp kim hệ công pháp, còn một quyển còn tệ hơn trung cấp không tới thuỷ hệ công pháp, thật không ổn chút nào.

 

"Hai quyển công pháp này ngươi lấy ở đâu?"

 

Lý Diệu Hoàng nhìn mắt đoán tình, liền bị lây sang nghiêm túc ngồi ngây ngắn trả lời:

 

"Quyển thuỷ thuộc tính là ta được đưa ở học viện cũ sau khi trắc nghiệm linh căn, còn kim hệ là cha mẹ đưa cho ta khi ta còn nhỏ."

 

Phượng Tiểu Tịch chỉ gật đầu "Ùm" một tiếng tỏ ý mình hiểu rồi tiếp tục trầm ngâm lựa lời.

 

Một lát sau nàng mới dùng tốc độ chậm rãi, nói từng thanh từng chữ rõ ràng:

 

"Ngươi có từng nghĩ đến công pháp tu luyện thật chất là cái gì hay không? Tại sao lại phân chia ra thuộc tính hệ công pháp?"

 

Lý Diệu Hoàng vừa nghe Tiểu Tịch hỏi vừa cuối đầu suy nghĩ, thanh âm đối phương như đã giúp nàng chạm đến một bức màn vô hình nào đó mình luôn tìm kiếm. Chỉ giây lát sau nàng đã ngẫn ra, mừng rỡ làm hai mắt lại tăng thêm độ doạ người, miệng cười vui vẻ như nhặt được bảo vội nói:

 

"Công pháp tu luyện thật chất chỉ là phương pháp tu luyện để thành tiên đắc đạo do tiền nhân nghĩ ra, thể chất từng người khác nhau phù hợp với thuộc tính tu luyện cũng khác nhau, nên từ đó sinh ra công pháp riêng cho từng thuộc tính. Vậy ngũ linh căn cũng có công pháp tu luyện riêng thích hợp cho riêng mình đúng không?"

 

Phượng Tiểu Tịch chỉ gật đầu một cái rồi tiếp tục hỏi:

 

"Có một vị cao nhân thượng cổ cũng là ngũ linh căn, để lại phương pháp tu luyện của mình chỉ nói 4 chữ: Ngũ Hành Quy Nhất. Ngươi nghĩ sao?"

 

Lý Diệu Hoàng lúc này đã thả tiểu Băng Băng xuống, vừa đi quanh đốm lửa vừa nói ra suy nghĩ của mình mà không cần suy xét như là đang suy luận:

 

"Ngũ hành qui nhất. Ngũ hành... Qui nhất..... Nếu muốn qui nhất thì đầu tiên phải có ngũ hành, vậy ý của ngươi là ta phải tụ tập hết 5 loại công pháp của 5 thuộc tính rồi sao đó kết hợp chúng lại?". Câu cuối thì xoay người lại kích động chỉ ngón trỏ hướng Phượng Tiểu Tinh như muốn chứng thật.

 

"Có thể nói vậy". Phượng Tiểu Tinh tạm chấp nhận rồi giải thích thêm:

 

"Ngũ linh căn thông thường tiền kì tu luyện sẽ rất chậm, nhưng sau khi nguyên anh hình thành, tức có nghĩa ngũ hành đã qui nhất thành công thì đường đi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với thiên linh căn, song linh căn.

 

Nguyên do là vì tiền kì đa số thiên linh căn tu sĩ sẽ được chú tâm tài bồi, có thể nói chỉ là dựa vào thể chất và đại lượng tài nguyên tu luyện, tuy tốc độ tiến giai nguyên anh kì cực kì nhanh chóng nhưng đối với ngũ hành, thiên địa không cảm nhận đủ sâu sắc, khi đã nguyên anh kì thì phải làm ngược lại là Nhất sinh ngũ hành, lúc này chỉ có thể dựa vào ngộ tính của ngươi, bảo bối đương thế không có khả năng dễ dàng bù đắp. Đó cũng là vì sau tiến giai quá nhanh, căn cơ không đủ là vậy. Cũng là vì sau trúc cơ kì được đánh giá là giai đoạn quan trọng nhất trong tu luyện.

 

Mà ngũ linh căn khi đã sinh ra nguyên anh thì với ngũ hành đã nắm bắt tương đối vững vàng, nên sau đó sẽ dễ dành hơn thiên linh căn, song linh căn là điều tất nhiên. Nhưng cũng không có gì có thể chắc chắn, cũng có thể có thiên linh căn, song linh căn tu sĩ ngộ tính cao, vẫn có thể thuận lợi tiến giai sau khi tu vi đạt tới nguyên anh kì. Cũng vẫn có thể ngũ linh căn tu sĩ sau khi tu vi đạt tới nguyên anh kì tiến giai vẫn chậm như trước."

 

Lý Diệu Hoàng chăm chú vểnh tai lắng nghe, chỉ sợ là mình bỏ sót cái gì, đợi Phượng Tiểu Tịch nói xong thì bật cười:

 

"Cũng có thể ngược lại nha.... Như ngũ linh căn tiền kì tiến giai nhanh không kém thiên linh căng chẳng hạn?"

 

Phượng Tiểu Tịch cũng nàng bị làm cho phì cười, lúc sau lại lấy lại sự nghiêm túc, thật sâu nhìn Lý Diệu Hoàng:

 

"Cũng có thể đi, đại đạo ba ngàn, tiểu đạo vô số. Ngươi nên nhớ kỹ, những điều lúc nãy chỉ là điều mà ta biết, là điều mà tiền nhân nghĩ. Nó đơn giản chỉ là một con đường tu luyện, con đường đó cũng có thể không phải con đường thích hợp với ngươi, ngươi cũng có thể tự mở ra con đường thuộc về mình."

 

Lý Diệu Hoàng sửng người, mắt mở to như đã khai sáng điều gì, lát sau nàng lại đàng hoàng trịnh trọng gật đầu tỏ vẻ mình đã thụ giáo, đi về chỗ ngồi nhìn tiểu Băng Băng chạy vòng quanh đùa giỡn, tiếp tục suy tư một lúc mới hỏi lần nữa:

 

"Nhưng phẩm chất của công pháp chênh lệch, lại không phải do một cùng một người nghĩ ra, kết hợp lại tu luyện bậy bạ tẩu hoả nhập ma rồi sao?."

 

Phượng Tiểu Tịch rất hài lòng, nhưng có lẽ hôm nay như thế là đủ, nàng không trả lời mà chất giọng lại trở về vẻ nữ hài đanh đá hướng Lý Diệu Hoàng ra yêu cầu:

 

"Ai nói ngươi tu luyện công pháp của 5 người khác nhau? Mau đưa kim ô quả cho bổn bảo bảo, ngươi chuẩn bị linh thạch đi, vào thành sẽ đi đấu giá trường 1 chuyến."

 

Nghe tới đấu giá trường, Lý Diệu Hoàng mừng rỡ mà lòng thầm tung hô: "Mồi lửa a, mồi lửa a", tay đã lập tức hào sản chuyển ít ỏi 120 mấy kim ô quả lúc trước tuỳ tiện hái được cho Phượng Tiểu Tịch, rồi bắt đầu chuẩn bị cho đấu giá hội, nhìn vào nhẫn trữ vật điểm danh từng món tài sản:

 

Song Nha Thuẫn - "Không thể bán!"

 

5 bình thuốc sức, 5 bình thuốc trị thương, 10 bình phục hồi đan tất cả đều là nhất giai. Thịt của 10 con song nha trư, 3 lọ ớt, 1 lọ nước tương, 7 bộ hắc bàu, 3 cái mũ trùm, một cái phi kiếm trúc cơ hạ phẩm, một cây linh kiếm trúc cơ trung phẩm cướp từ Hoàng Dục lân trước, 20 30 nhẫn trữ vật trống không, 2 miếng ngọc bội ẩn nặc khí trúc cơ kì phong hệ và luyện khí đỉnh phong tất cả thuộc tính - "Có bán cũng không ai thèm mua."

 

Xác của một con Dã điềm hầu lông đen, cao 2m5, sắp bị luyện thành một đôi lưỡi liềm và một viên màu vàng bị phong ấn cũng sắp dung hết vào đôi liềm đó - "Ngu gì mà bán!"

 

Một cây dao găm, một thanh kiếm, một cây đao, một cây đại rìu hai lưỡi, một cây thương, một mãnh vải trắng hai đầu buộc hai cây dao nhỏ, 20 30 cây phi đao - "Tất cả đều là phàm phẩm không có giá trị kinh tế"

 

Thứ giá trị là có, hơn 10 loại kim loại cấp 3,4 mỗi loại gần 2 kg; một ít 5 giai loại của thổ hệ, kim hệ nhưng đồ nghề cũng không thể bán a, trời đánh a. Lại nhìn qua linh thạch.

 

Lý Diệu Hoàng là loại người cực kì lười biến. Lười tới nổi cửa phòng cũng không muốn ra, luyện tài đều là học viện nhận tiền của cha mẹ rồi phát cho, nên vì vậy nàng không bao giờ có cơ hội lãng phí linh thạch.

 

Lý gia từ ngày nàng 5 tuổi đi đến học viện cũ, mỗi tháng cho nàng 20 trung phẩm linh thạch, bằng với đãi ngộ của một trưởng lão trong tu tiên phái tầm trung. Nàng tích góp qua từng năm, đến nay đã được hơn 3000 trung phẩm linh thạch, tương đương 30 thượng phẩm linh thạch, từ Hoàng Dục có thêm 30 linh thạch trung phẩm.

 

"Đồ có thể trao đổi chỉ có 3030 trung phẩm linh thạch. Tương đương 3 cực phẩm linh thạch và 30000 hạ phẩm linh thạch. Chỉ hi vọng là đủ đi :(."

 

Không biết Lý Diệu Hoàng đang lo lắng điều gì, Phượng Tiểu Tịch vẫn đang mân mê ngọc bội trữ vật mà ngân nga: "5000 quả kim ô a, 5000 quả kim ô a, ....."

 

Buổi tối cứ thế trôi qua, đốm lửa nhỏ đêm qua cũng đã vụt tắt theo nhiệt độ giá lạnh, nhưng những làng khói lượng lờ bên dưới lớp tro tàn lại nhàn nhạt thổi về ánh bình minh vừa ló dạng, tạo thành một con đường cắt ngang qua mãnh rừng âm u và sưởi ấm ba thân thể nhỏ bé nằm cuộn vào nhau trên vách đá rừng Hoàng Hôn.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16