Mặt dù tuyết đã rơi, nhưng ánh mặt trời cũng đã ló dạng sau nhiều ngày ẩn nấp.
Những bông tuyết trắng phao tiếp nhận nguồn năng ấy rồi liên tục khúc xạ, phản chiếu ánh sáng rực rỡ khắp muôn nơi, làm cả khu rừng đông trong như không còn lạnh lẽo nữa. Rừng Hoàng Hôn như lột xác hoàn toàn, đón nhận một mãnh màu tươi mới mà xoá tan sự âm u tĩnh mịch của ngày hôm qua.
Trên một mãnh đất trống trắng xoá, hai bóng hình xinh đẹp bất động bốn mắt đối nhau - một thì hắc ám, tiêu sái - một thì lạnh lùng, cao quí - Hai con người tưởng như hoàn toàn đối lập này như lại hoà làm một vào thời khắc hiện tại. Thời gian giữa họ dường như ngưng lại, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Bịch, bịch.
Cho đến khi có tiếng bước chân phá vỡ:
"Grao, graoo" . Tiểu Băng Băng mặt mày hớn hỡ, chạy đến dưới chân Lý Diệu Hoàng.
Lý Diệu Hoàng giật bắn người hoàn hồn, ngồi xuống bế bé lên, giọng có tí lo lắng trách mắng:
"Ngươi chạy đi đâu dạ, sao không nói với ta một tiếng? Lỡ bị người bắt thì sao?". Nói tới đây mới cảm thấy không ổn, nàng vội nhìn qua thiếu nữ gầy gò cao quí trước mặt:
"Ách, ý ta không phải nói ngươi."
Giờ phút này Tần Hạ Băng cũng đã hoàn hồn lại mà phủi sạch sẽ quần áo, khi quay người lại thì hình ảnh tiểu bạch miêu cuối đầu ủ rủ khiến nàng không khỏi nhíu chặt mày, hai tay quàng ngực, chất giọng lạnh lùng nhưng lại vu vương thanh thuốc phản phất truyền ra:
"Ngươi quá lười, không chăm sóc tốt linh sủng, để nó gặp nguy hiểm xong lại còn trách cứ. Thật tội nghiệp cho nó có người chủ như ngươi."
Lý Diệu Hoàng đứng bật dậy, bực tức cãi lại: "Gì chứ hả. Ngươi sao biết ta lười, ta mỗi ngày đều chăm sóc rất tốt cho Băng Băng nha."
Băng Băng?
Tần Hạ Băng cong môi nhẹ nhàng, lộ ra một nụ cười không có độ ấm, bắt đầu nhàn nhạt liệt kê chứng cớ:
"Ngươi ngủ trong giờ luyện đan suốt 5 năm liên tục."
Lý Diệu Hoàng hất cao cằm tự hào: "Đó không phải lười mà là làm việc thông minh nha. Luyện đan nhưng toàn học lý thuyết thì học cũng như không, chi bằng ngủ để tiết kiệm năng lượng."
Tần Hạ Băng tiếp tục tựa tiếu phi tiếu: "Vậy giờ còn luyện khí? Rõ ràng là có giờ thực hành, ngươi vẫn chỉ lo ngủ."
Lý Diệu Hoàng cằm càng ngẩng cao, càng tự thêm hào: "Rèn khí gì mà toàn trộn hợp kim với định hình khuôn. Quá dễ, ta đều biết làm. Hơn nữa còn thực hành tự do, không có tính cạnh tranh cho nên lựa chọn khôn ngoan là tiết kiệm năng lượng."
Tần Hạ Băng mắt thâm thuý tiếp tục nhìn thiếu nữ hắc ám: "Vậy còn giờ tỉ đấu, lúc đó sao không thấy ngươi lên đài?"
Lý Diệu Hoàng vẫn không có chút nào chột dạ mà hỏi ngược lại đối phương: "Đó là điều phối thích hợp ngươi biết không? Đánh thắng mấy tên đó cũng không được cộng điểm thăng bật, chưa kể lỡ bị thương còn phải tốn linh thạch mua đan dược, phí công vô ích. Mà ngươi cũng có lên đài đâu, còn dám nói ta?"
"Vì bọn họ quá yếu, không đủ đỡ ta hai chiêu". Tần Hạ Băng nhàn nhạt đáp lời, nhưng lại làm Lý Diệu Hoàng nghẹn họng không phản bác được, lời nói tuy kiêu ngạo nhưng thật đúng là như vậy a~.
Tần Hạ Băng thấy thái độ này của nàng lại nhếch môi, thừa thắng xong lên: "Dù là không cộng điểm nhưng khi giao đấu cũng có thể kích thích tiềm năng bản thân để tiến giai. Ngươi lười như vậy, thảo nào hai năm tu vi vẫn luyện khí 7 tầng, không tiến lên thêm tí nào."
Xuỳ, đánh với bọn công tử tiểu thư đó mà cũng đòi kích thích với cả tiến giai. Lý Diệu Hoàng bỉu môi thầm khinh bỉ trong lòng nhưng cũng biết là mình đuối lý, nàng liền dơ cao Băng Băng lên trước mặt nói sang chuyện khác:
"Dù sao ta cũng không lười biếng mà không chăm sóc Băng Băng, không tin ngươi hỏi Băng Băng đi."
Nói tới đây bổng nhớ tới tiếng mèo kêu lúc nãy, nàng rụt cổ thều thào:
"Lúc nãy tiếng mèo kêu không"
"Ta không nghe thấy gì cả". Tần Hạ Băng mặt lạnh chen lời.
"Không phải, thật có"
"Không nghe gì hết."
Nhìn ánh mắt đối phương như muốn nói: 'Ngươi nói tiếp chủ đề này, ta cho ngươi chết không toàn thay', Lý Diệu Hoàng cả người mồ hôi lạnh, quyết đoán mà an phận im lặng.
Lúc này bổng có tiếng nữ hài vọng lại từ xa: "Diệu Hoàng, thì ra ngươi ở đây". Huỳnh Giao trường bào đỏ rực phi thân từ cánh rừng lao đến:
"Vừa thức dậy đã không thấy ngươi và Văn thúc thúc nên bọn ta chia nhau tìm. Ngươi thấy Văn thúc thúc ở đâu không dạ?"
Đợi nàng rơi xuống cạnh mình, Lý Diệu Hoàng lắc đầu đầu chậm rãi trả lời:
"Văn tiền bối đã đi 'trại', ngài ấy kêu ta chuyển lời là kêu ngươi chơi đấu giá vui vẻ."
Tần Hạ Băng sau hơn hai tháng không gặp lại bất ngờ thấy một thiếu nữ ma tộc 14 tuổi thực lực không tầm thường lại thân thiết với Lý Diệu Hoàng như vậy, làm sao có thể không kinh ngạc?
Huỳnh Giao nghe đến chứ trại đã bỉu môi không thôi, một tay đấm một tay chưởng vào nhau tiếc hận:
"Ai da, thúc thúc lại trốn rồi. À chắc là đang cố gắng, cố gắng bắt mấy con rùa đen". Lúc này mới để ý đến Tần Hạ Băng xinh đẹp ở đối diện, Huỳnh Giao liền nhìn qua Lý Diệu Hoàng:
"Vị này là..?"
Lý Diệu Hoàng cười đáp:
"Vị này là....", tới đây nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ, nàng chớp chớp mắt quay sang Tần Hạ Băng hỏi ngược lại:
"Ta với ngươi quan hệ là gì?"
Tần Hạ Băng nghiên đầu như suy nghĩ giây lát rồi cực kì nghiêm túc đối diện Lý Diệu Hoàng:
"Người đứng đầu và người đứng cuối lớp?"
Lý Diệu Hoàng: "Cái lớp đó bây giờ giải tán lâu rồi!"
Tần Hạ Băng: "Học sinh ưu tú nhất trường và học sinh đội bảng xếp hạng?"
Lý Diệu Hoàng: "Giờ ta tốt nghiệp rồi, làm lại từ đầu, không tính!”
Tần Hạ Băng: "Ngươi có dám chắc học viện tiếp theo không giống vậy?"
Lý Diệu Hoàng: "Nè, ngươi muốn kiếm chuyện phải không?"
Tần Hạ Băng: "Từ nãy giờ ta luôn nói sự thật."
"Ngươi..". Lý Diệu Hoàng tức giận nâng tay chỉ hướng Tần Hạ Băng, nhưng chỉ cắn chặt môi mà không nói được gì.
"Ta làm sao?". Tần Hạ Băng cũng không chịu thua kém, đi lên phía trước một bước nhìn lại đối phương.
Huỳnh Giao đứng một bên bị bỏ mặc, từ nãy giờ hết nhìn thiếu nữ hắc ám rồi lại nhìn thiếu nữ lạnh lùng, mặt ngu ngơ qua lại xem hai đối thủ trời sinh cãi nhau mà cũng đang nghiên nghiên đầu như đang suy nghĩ cái gì, nàng lúc này bổng cười phá lên vổ tay vui vẻ:
“Bộp bộp bộp”, "Hahaha, hai ngươi thật thân thiết quá."
"Mới không có!". Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng cùng quay sang Huỳnh Giao đồng thanh lớn tiếng rồi lại xoay về trừng mắt đối phương.
Giây lát lại "Hứ" một cái quay sang chỗ khác, hai thiếu nữ không thèm để ý tới người đối diện nữa.
Huỳnh Giao che miệng cười: "Lại còn trối, còn đồng thanh nữa."
Lý Diệu Hoàng, Tần Hạ Băng lại đồng thanh:
"Đã nói không có". Lại "Hứ" một cái nữa, tiếp tục không thèm để ý đối phương.
Nhịn cười ho nhẹ một tiếng, Huỳnh Giao nhìn Tần Hạ Băng cười đến ngây ngô, bắt đầu làm quen:
"Ùmm... Nếu ngươi đã là bằng hữu của Diệu Hoàng,"
"Ai là bằng hữu của nàng (dạ)?"Lại đồng thanh lần nữa.
Huỳnh Giao cũng không để ý bị cắt ngang lời vẫn tiếp tục: "thì cũng là bằng hữu của ta nha. Ta tên Huỳnh Giao cũng là bằng hữu của Diệu Hoàng nè, hân hạnh gặp mặt ngươi."
Tần Hạ Băng nghe vậy liền xoay người sang Lý Diệu Hoàng, hai tay quàng ngực, đảo mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới như đang đánh giá cái gì, giọng cực kì mỉa mai:
"Hể~, thật không ngờ ngươi cũng có bằng hữu."
"Ta không muốn nghe lời đó từ ngươi đâu!!"
Tần Hạ Băng cũng không nói tiếp với Lý Diệu Hoàng, quay sang Huỳnh Giao lịch sự chào hỏi:
"Ta tên Tần Hạ Băng,....... học chung học viện cũ với nàng. Cũng rất hân hạnh gặp mặt ngươi."
Huỳnh Giao nở một nụ cười ngây ngô đáp lại:
"Thì ra là học chung học viện cũ hả". Dứt câu nàng như nghĩ tới cái gì, bổng bất ngờ nhảy lùi ra sau chỉ về phía hai người kia lớn tiếng:
"Hai ngươi cũng sắp vô học Tuyết Tinh học viện đúng không?"
Tần Hạ Băng chỉ gật nhẹ đầu. Lý Diệu Hoàng lại tìm ra manh mối:
"Ùm, ngươi cũng sắp học Tuyết Tinh học viện?". Mặc dù nói chuyện cả đêm nhưng hai người các nàng thật không có ai muốn nói tới chuyện học.
Huỳnh Giao ngây ngô gật đầu vui mừng đáp: "Đúng nha, đúng nha. Vậy cùng đi chung nha, quá đông vui luôn!!"
Lý Diệu Hoàng vốn là định cùng Huỳnh Giao đi tới thành Nguyệt Hồi nên chỉ đứng một bên sờ sờ Tiểu Băng Băng nãy giờ vẫn không ai để ý, không nói gì.
Tần Hạ Băng xưa nay luôn đọc lai đọc vãng, nhưng nguyên nhân chính là bởi mọi người xung quanh. Cũng không phải không thích hay tỏ ra thanh cao gì, nhưng nàng vẫn chưa tiếp xúc Huỳnh Giao nhiều lắm, không đủ tin tưởng, đang định từ chối thì tầm mắt vì hành động của ai kia bổng xuất hiện Tiểu Băng Băng, lòng nhanh chóng suy nghĩ lại, Tần Hạ Băng nở một nụ cười lịch thiệp:
"Cũng tiện đường, không sao."
Lý Diệu Hoàng liền giựt mình, mới để ý dư quan khoé mắt đối phương cứ lén nhìn Băng Băng, nàng như chợt hiểu điều gì, lòng giật giật:
Chắc chắn là Tần Hạ Băng giả tiếng mèo kêu!!!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)