Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 120: Ẩn Vân thành

436 0 1 0

Ánh sáng mặt trời lấp lánh xuyên qua những tán cây, Băng Băng, A Ngao, Lý Diệu Hoàng đồng loạt cung kính ôm quyền và khuỵu chân trước:

 

"Cảm ơn cô đã chỉ điểm trong thời gian qua/ Graooo."

 

"Không cần khách sáo, đại lễ cũng đủ hậu rồi". Trác Dịu Xuân mỉm cười đưa tay quơ quơ chiếc nhẫn trữ vật Nhan Hồng Anh đưa nàng mấy ngày trước, mấy trăm bụi vạn năm chủ dược của luyện khí đan và trúc cơ đan, nhiêu đây đủ nuôi Tuyết Tinh học viện hơn trăm năm rồi nha.

 

"A". Lý Diệu Hoàng sựt nhớ cái gì lại lấy ra thêm ba nhẫn trữ vật nữa đưa cho Nhan Hồng Anh:

 

"Đây là chủ dược của thối thể đan, hai cô bảo quản rồi đưa cho nhóm thầy cô Kỳ Minh, Liễu Sương giùm em. Còn chủ tài Nguyên Anh đan để đây nhiều cũng không làm gì."

 

Vì Lý Diệu Hoàng mấy hôm nay chỉ tập trung tập luyện làm quen với ám hệ linh khí nên chưa có thời gian hái linh dược. Phần chủ dược kim đan đan của mình và trúc cơ, luyện khí đan đều là do Nhan Hồng Anh đích thân hái. Tối qua nàng mới rãnh rỗi dùng thần thức điều khiển Bách Tướng để soạn ra thêm một số lễ vật.

 

"Không uổng công mấy tên đó thỉnh thoảng là nhắc tới em". Trác Dịu Xuân mỉm cười hài lòng, đúng là không nuôi uổng cơm, chắc chỉ có Lý phú bà đây mới đưa được nhiều đại lễ tới vậy, mah, cả đám rất nhanh cũng sẽ gặp lại lần nữa.

 

"Đây là công pháp luyện thể Phật tộc?". Nhan Hồng Anh đưa thần thức kiểm tra nhẫn trữ vật còn lại thì thấy gần vạn bông hoa trắng bình dị và ba cuốn ngọc giãn nằm trên đó nên không khỏi thắc mắc.

 

"Khoe khoan". Bạch Vân cùng Phượng Tiểu Tịch đứng một bên cùng đồng thanh.

 

"Ách". Lý Diệu Hoàng có chút ngại ngùng gãi gãi đầu: 

 

"Tối hôm qua ta lo chơi quá nên quên á, các ngươi cũng đâu phải người ngoài đâu."

 

Thật ra nàng định đưa công pháp này cho Nhan Hồng Anh từ lâu rồi, nếu hỏi nàng ai trong nhóm có khả năng luyện thành công 'Ngã Vô Không kinh' nhất thì Lý Diệu Hoàng sẽ không trả lời Tần Hạ Băng mà chính là Nhan Hồng Anh. 

 

Vì người cô thân yêu thông tuệ hơn người, lại là luyện đan sư, tuy không có Kim hệ linh căn nhưng nếu dựa vào một vạn đoá Mạn Đà hoa nàng đưa cho để nghiên cứu luyện ra đan dược hổ trợ, cộng với sự sáng tạo được cả Đại Tinh đại vực công nhận thì cho dù không luyện được công pháp luyện thể Phật tộc nhưng Hoa Hồng trắng chắc chắn cũng có thể dựa vào nó để nâng cao thực lực bản thân lần nữa.

 

Lại nói hai cô trò này làm gì còn có hai từ Khách Sáo, Nhan Hồng Anh trực tiếp nhào lại khoát vai Lý Diệu Hoàng mà môi tắm tắc không thôi:

 

"Cho mượn 100 cực phẩm linh thạch mà thu lại được 10000 cái thành trì, chậc, chậc, em làm cô cảm thấy tội lỗi quá nha."

 

"Vậy lần sau em cố gắng đi thêm vài chuyến, tiểu Hồng cũng cố gắng thêm vài năm nha". Trác Dịu Xuân che miệng cười khúc khích, hai cô trò quíu người đến chân cũng run lẩy bẩy. 

 

Nhưng nàng không giỡn lâu đã bắt đầu lên tiếng lần nữa: "Được rồi, thời gian không còn sớm, mai là đã bắt đầu thí luyện chiêu đồ, cứ bay thẳng hướng Tây, mấy em nhanh chân một chút đi đăng ký đi."

 

Trác Dịu Xuân khi nói đã đưa tay xé rách không gian, bên kia cánh cổng lại là một khu rừng rậm rạp đầy sương mù, đúng với cái tên Ảo Vân.

 

Lý Diệu Hoàng gật nhẹ đầu rồi nhìn qua thất nữ, sau khi cẩn thận đưa các nàng về tiểu thế giới nàng lại chào từ biệt Nhan Hồng Anh và Trác Dịu Xuân thêm lần nữa, rồi mới sánh vai cùng Niệm Lương và A Phong bước qua vết nứt không gian tiến nhập 50 dặm bên ngoài thành Ảo Vân.

 

Phi kiếm thêm nữa canh giờ dưới màn sương mù dày đặt, trước mắt Lý Diệu Hoàng lúc này là một bức tường thành đá tảng to lớn trọc trời đầy uy nghi.

 

Bên trên cánh cửa thành oai hùng là một tấm biển lớn với hai chữ "Ảo Vân" - vàng rực ẩn ẩn kiếm ý tinh dịu và phép tắc khiếp người, như là muốn cảnh báo cho những kẻ có ý đồ bất chính trước khi vào thành.

 

Đứng bên dưới đợi một lúc vẫn chưa thấy Âu Dương Như Ngọc trả lời truyền âm phù, Niệm Lương hồng phục nền nã, mỉm cười nhẹ nhàng tiến lại đưa mười hạ phẩm linh thạch cho một thối thể kì thủ vệ thành:

 

"Quan đại ca, đây là thuế vào thành."

 

Nhưng hắn lại lắc đầu rồi trả lại nàng bốn viên: 

 

"Phí mỗi người chỉ có hai viên, ngươi cằm lại."

 

Đáp lại ánh mắt ghét bỏ rõ ràng của đối phương, Niệm Lương nhăn mặt như vô cùng ấy nấy vội vàng cầm lại linh thạch:

 

"Thật có lỗi, chúng ta lần đầu đến đây để tham gia khảo hạch vào môn phái, nên chưa biết rõ qui tắc ở thành Ảo Vân, xin quan đại ca đừng hiểu lầm."

 

Thái độ túng quẩn sợ sệt của mỹ nhân lập tức làm tên thủ vệ thành thay đổi thái độ 360 độ mà vội vã lấp bắp:

 

"K-không sao.... Các ngươi đến đăng ký vào Miễu Vân tông phải không?"

 

Niệm Lương tuy trong lòng cười thầm, nhưng bên ngoài vẫn làm vẻ rụt rè e lệ: "Ùm.. Vì đường xá xa xôi nên tận hôm nay bọn ta mới đến được đây... không biết còn đăng ký kịp không?"

 

"Kịp thì có kịp...". Thủ vệ thành nam tử nói tới đây thì trầm ngâm, giây lát sau hắn nhìn qua đồng đội kế bên: 

 

"Ngươi liên lạc A Phủ, kêu hắn đến thay ca giùm ta, ta dẫn mấy sư muội đi báo danh."

 

"Được, ngươi đừng để lạc đường làm trễ việc của mấy sư muội đó."

 

"Hừ, ngươi mới lạc đường."

 

Niệm Lương nhếch môi đắc ý với Lý Diệu Hoàng một cái rồi nhanh như chớp quay về thành thiếu nữ e lệ:

 

"Thì ra là sư huynh, xin đa tạ hai sư huynh giúp đỡ. Sư muội tên chỉ có hai chữ Niệm Lương, chẳng hay sưng hô..."

 

.........

 

Mọi chuyện kế tiếp diễn ra vô cùng thuận lợi, Lý Diệu Hoàng vừa dơ cao ngón tay cái cho Niệm Lương, vừa đi theo cố gắng ghi nhớ những thông tin nàng ta dò hỏi được từ vị sự huynh thật thà này.

 

Lại nói một chút về thành Ẩn Vân, tuy bốn phía xung quanh bị một màn sương mù dày đặt bao quanh, nên tưởng như thành trì sẽ rất ít dân cư sinh sống mà chỉ tập trung vào Miễu Vân tông như suy nghĩ của Lý Diệu Hoàng và Niệm Lương, nhưng bên trong thành Ẩn Vân lại hoàn toàn trái ngược, mà nên nói đây là một đất nước thì đúng hơn.

 

Dân cư, phàm nhân, tu sĩ vô cùng đông đút, có thể lên tới tới 150 vạn người trải đều sinh sống ở hàng vạn con phố kinh doanh cực kì đặc sắc, bán đủ loại ẩm thực, hàng hoá, đan dược khác nhau và vô số dịch vụ mà Lý Diệu Hoàng lần đầu nghe tới.

 

Thật là quá biết hưởng thụ rồi, lướt qua những con phố sầm uất tráng lệ, Lý Diệu Hoàng như trải qua ngày đến thành Nguyệt Hồi lần nữa.

 

Nàng choáng ngợp với mức sống dư dã ở nơi đây cũng như càng thêm khắc sâu cuộc sống của phàm nhân ở Nhật Tinh vực cực khổ như thế nào, nhưng đó là lựa chọn của họ, họ đã chọn sống trong "hạnh phúc riêng mình" thì nàng cũng chẳng thể làm gì cả. 

 

Thêm hai lần truyền tống trận thì chỉ qua một lúc các nàng đã tới nơi.

 

Đứng dưới chân Miễu Vân sơn, ngọn núi khổng lồ huyền bí nằm ngay vị trí trung tâm thành Ẩn Vân, sư huynh thủ vệ đưa ra một lệnh bài. 

 

Hai thủ sơn đệ tử trúc cơ kì liền thi quyền mời các nàng tiến vào truyền tống trận thứ ba.

 

Đặt thêm một hạ phẩm linh thạch vào tâm trận pháp, không gian xung quanh liền vặn vẹo, một cột sáng xong thiên bắn lên từ truyền tống trận.

 

Lý Diệu Hoàng dịch chuyển đến một thảo nguyên rộng lớn không thấy điểm cuối, cây cỏ tươi tốt, chim muông vui hót réo vang, bầu trời trong vắc inh hình bóng lờ mờ của bảy ngọn núi trọc trời.

 

Đúng là môn phái đứng thứ ba trong khu vực tự trị, cảm nhận rõ ràng mức độ nồng động của linh lực xung quanh Lý Diệu Hoàng không khỏi thốt lên, tuy vẫn còn thua xa tiểu thế giới trong Bách tướng nhưng mật độ linh lực nơi đây ít nhất cũng phải dày gấp 8 lần so với bên ngoài!

 

Nếu đặt cả hai lên bàn cân thì Miễu Vân sơn so với tiểu thế giới của nàng lại giống như trời và vực vậy, vì bách tướng cùng lắm chỉ có thể chứa nổi một vạn người, còn nơi đây ít nhất cũng giúp mấy chục triệu tu sĩ cùng một lúc tu luyện trong môi trường tuyệt vời đến như vậy, chênh lệch không thể đông đếm.  

 

Chắc điểm mấu chốt để tạo ra một môi trường tu luyện lý tưởng không phải chỉ nằm ở thiên tài địa bảo uẩn dưỡng mà còn cả ở phong thuỷ thuật của pháp trận học vấn.

 

Mah, dù có đoán được thì với trình độ trận pháp của mình, Lý Diệu Hoàng cũng không thể làm gì được, nên nàng lúc này hướng sự chú ý sang vị sư huynh đang bắt đầu giải thích về Miễu Vân tông:

 

"Miễu Vân tông chúng ta năm nay có hơn 50 vạn đệ tử, chia nhau sống ở 7 ngọn núi, một sơn và 6 đỉnh:

 

Đầu tiên Miễu Thanh sơn: là nơi ở của chưởng môn Khinh Phù và các vị trưởng lão đức cao vọng trọng của bổn môn. Chuyên xử lí giấy tờ và sự vụ, nếu các ngươi có thiên phú về mặt này thì không cần tu vi cao hay chiến lực mạnh cũng vẫn có thể mỗi tháng nhận chế độ tài nguyên cấp bậc trưởng lão, 1 thượng phẩm linh thạch một tháng."

 

Đại môn phái có khác, tận 1 cực phẩm linh thạch, Lý Diệu Hoàng nhìn sang Niệm Lương, đây đúng là sở trường của cô bạn thần buôn, nhưng đáng tiếc cho Miễu Vân tông vì đã mất đi một nhân tài.

 

Vị sư huynh kia vẫn tiếp tục:

 

"Còn nếu các ngươi có tài năng khác vẫn có nơi để đến:

 

Hanh Phương đỉnh - chuyên về luyện đan thuật.

 

Táng Song đỉnh - chuyên về pháp trận.

 

Phôi Khang đỉnh - chuyên về rèn khí."

 

Vị sư huynh này thật là đủ thân thiện:

 

"Tuy không vào nhưng các ngươi cũng nên biết về bốn phong chuyên về chiến lực còn lại:

 

Hắc Thuỷ đỉnh: nổi tiếng với những thuật pháp cao minh và khả năng dùng phù ảo diệu.

 

Anh Lôi đỉnh: nhận tất cả tu sĩ sử dụng mọi loại binh khí trừ kiếm, có bí pháp riêng cho từng loại nhưng nổi tiếng nhất vẫn là đao pháp và lôi hệ chiêu thức."

 

Hể~, thật là đủ đa dạng, nhất định phải tới hai nơi này xem một vòng mới được nha. Lý Diệu Hoàng thầm quyết định.

 

"Hoàng Phong đỉnh: chỉ nhận kiếm tu, công pháp thiên về tốc độ... Họ đang giữ danh xưng đứng đầu trong cả bốn phong."

 

Lý Diệu Hoàng không hiểu sao khi sư huynh tốt bụng khi nói về Hoàng Phong đỉnh này nét mặt lại đặc biệt khó chịu.

 

"Còn lại là Mật Vân đỉnh, chuyên về trận pháp và âm công, nhưng trăm năm trở lại đây đã mất dần xu thế, long xà hỗn loạn, không có công pháp chuyên dạy nữa.. Mọi người vẫn hay nói đùa bọn họ dạy là tạp công. 

 

Tuy mấy năm nay nhờ sự xuất hiện của Tứ Hậu mà dành lại không ít mặt mũi nhưng Mật Vân đỉnh vẫn giữ vai trò chính là nơi đến của những đồng môn không có thiên phú cao, nhưng lại có đạo tâm thiện lương và cố gắng trong tu luyện."

 

Tứ Hậu? Không lẽ là các nàng? Chắc không phải đi, có hơi quá đi. Lý Diệu Hoàng vẫn chưa biết gì, nhưng Niệm Lương liền hỏi:

 

"Tứ Hậu là sao vậy sư huynh?"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16