Tần Hạ Băng lam y phiêu dật, chầm chậm uy nghi sải bước chắn trước Lý Diệu Hoàng và Dương Tiểu Ly, giọng không cảm xúc:
"Ta có thể giữ chân họ một lúc, ngươi mau tranh thủ."
Lý Diệu Hoàng thấy dáng vẻ tự tin của người trước mặt thì không khỏi dơ lên ngón tay cái thầm khen - không hổ là thiên tài đệ nhất nhân tộc, nàng mới tới không có thời gian chuẩn bị thôi, nhưng Tần Hạ Băng ở đây từ trước chắc chắn đã làm cái gì.
Cũng biết lúc này không phải là lúc nên thất thần vì ai kia quá xinh đẹp, nàng liền gật đầu đồng ý: "Được". Rồi tụ sẵn linh khí, chờ đợi thời cơ bung lực.
Trong lúc đối phương trầm trồ thì Tần Hạ Băng đã ấn xong pháp quyết, tập trung linh lực hoàn tất.
Nàng lúc này chậm rãi đưa một tay lên cao.
Vù, Vù,... Băng lam linh khí nhàn nhạt không biết từ đầu xuất hiện uyển chuyển như du long quấn quanh Tần Hạ Băng, rồi sau đó Vù Vù Vù,... ào ạt ùa ra cộng hưởng với những mãnh băng bị sáu tên hắc y nhân phá huỷ lúc trước tạo thành một màng sương khiết hờ hững, bao bộc cả vùng chiến trận.
Tần Hạ Băng mắt rực lam sắc, quát khẽ:
"Hàn ngọc chưởng pháp, Không chi băng châm."
Tầng sương mù mỏng manh theo tốc độ đồ án trận pháp bên dưới mặt đất phát sáng mà nhanh như chớp bổng dưng ngưng thành chục ngàn mũi kim băng li ti sắc nhọn.
vụt vụt vụt vụt vụt vụt...., Băng Châm như vũ bảo gào thét đâm tới tới bảy tên hắc y nhân và Cung Lệ Ngọc.
Nói thì chậm nhưng động tác của Tần Hạ Băng chỉ trong tích tắt, sáu tên hắc y nhân chỉ mới phát giác mắt hơi mờ vì hơi nước thì đã cảm thấy vô số băng châm bắn thẳng về phía mình.
Toàn bộ tạm dừng tấn công tam nữ, tập trung linh lực quanh người phòng ngự.
Xẹt~. Lý Diệu Hoàng phong linh lực bùng nổ dưới chân như biến thành một cơn gió đen quỷ dị bay thẳng tới chiến trường vung lên linh xích.
Rẹt. "Ám Linh Xích" dài ngoằn xẹt tới hút lấy Huỳnh Giao trong tích tắc kẻ địch để lộ sơ hở.
Bạch Vân cũng phản ứng rất nhanh, nàng đã dơ cao "Nhiễu Linh Trượng" hoàn thiện trận pháp lúc nãy chưa chuẩn bị xong. Mỹ nhân bạch y chỉ còn lại vô số tàn ảnh quỷ dị mà tiếp cận níu vai Lục Linh - đang khổ sở vì bị vây công,
Bạch Vân chỉ nói một chữ "Đi" rồi đã kéo nàng quay về hậu tuyến.
Keng keng keng keng.. Sáu tên hắc y nhân cũng không phải hạng vừa, chỉ trong tích tắc là chém văng toàn bộ băng châm.
Mắt thấy tứ nữ đang rút lui chúng sao có thể bỏ qua, vội vã bùng nổ linh lực dưới chân truy sát.
Tần Hạ Băng liền một chưởng thẳng xuống mặt đất.
Vụt, Vụt, Vụt,... Băng châm vỡ nát theo chưởng pháp biến thành chục hình bóng mờ nhạt vải băng từ đất đâm lên cuốn lấy sáu tên hắc y nhân, thành công giữ chân đại địch, kéo thêm thời gian cho tam nữ rút lui.
Cung Lệ Ngọc lúc nãy có mấy phần bất ngờ vì những lời nói của Lý Diệu Hoàng và thái độ của Dương Tiểu Ly, sau lại phẩn nộ khôn cùng nhưng mắt thấy đồng bọn chiếm thượng phong - chẳng mấy chóc là có thể đánh bại tam nữ Huỳnh Giao, nên nàng quyết định đứng yên quan sát chờ lúc sau trao đổi con tin, nào ngờ mình còn chưa tìm được thế phục kích thì đã bị một nha đầu 14 tuổi tấn công.
Giờ phút này Cung Lệ Ngọc cả người bị vải băng mờ nhạt quấn lấy bất động, mắt thấy Lý Diệu Hoàng sắp kéo lại Huỳnh Giao thì càng thêm gấp rút.
Miệng khẽ nhấp nháy vài cái thì bổng nhiên toàn bộ vải băng trên người nứt toạc, Cung Lệ Ngọc nhanh như chớp đã xuất hiện kế cận, một chưởng thẳng tới Lý Diệu Hoàng, ý định bắt làm con tin.
Lý Diệu Hoàng đang tiếp tục kéo lại Huỳnh Giao không thể ứng phó được, Đùng, qua hai chiêu nàng đã bị Cung Lệ Ngọc chưởng văng ra sau, nhưng cũng không dính thương nặng.
Được thế, Cung Lệ Ngọc tiếp tục lao lên đưa tay bắt lấy Lý Diệu Hoàng.
Vụt. Một mũi tên bất ngờ bắn tới ngay mi tâm, bắt buộc nàng lách người né tránh dừng lại thế tấn công.
Vụt, vụt, vụt,.. Lục Linh đã ở tuyến sau tiếp tục kéo cung bắn tới mưa tên hổ trợ.
Lý Diệu Hoàng lúc ngã nhào trên đất vẫn luôn tiếp tục kéo lại Huỳnh Giao, giờ đây nhân cơ hội Lục Linh tạo khoảng trống đã kế sát người ngốc tử, cả hai nhanh chóng đã gần tụ hợp với tứ nữ.
Ánh mắt Cung Lệ Ngọc chợt loé lên âm tàn rồi vụt tắt, giọng như cầu khẩn quát lên:
"Tiểu Ly đừng đi! Con nỡ nhẫn tâm bỏ rơi mẹ sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Tiểu Ly lúc này đã không thể che dấu được sự bi thương, Lý Diệu Hoàng phân tâm, chậm rãi tiến đến đặt tay lên vai cô bé, trìu mến nhưng không kém phần nghiêm túc hỏi một câu quan trọng:
"Muội muốn làm gì?"
Nhìn phản ứng nhanh chóng lấy lại quyết tâm của Dương Tiểu Ly mà Tần Hạ Băng không khỏi ngưỡng mộ, ngay sau khi Lý Diệu Hoàng nói xong, Dương Tiểu Ly liền úp mặt xuống vai Lục Linh giọng nức nỡ:
"Muội muốn gặp lại cha."
Cung Lệ Ngọc lại chẳng thèm quan tâm Tiểu Ly trả lời ra sao, trước khi con mình dứt lời tay đã một chưởng đánh tới Lý Diệu Hoàng, quát lớn:
"Kẻ lắm chuyện!"
Đối mặt chưởng ảnh quá mạnh mẽ so với trúc cơ tầng 8 tu sĩ, Lý Diệu Hoàng mặt không biến sắc đưa "Song nha thuẫn" bên tay rồi biến thành địa xà.
ẦM. Bóng hình cự mãng một đuôi quật nát chưởng ảnh.
Cung Lệ Ngọc trợn lớn mắt kinh hãi, chưởng vừa nãy nàng đã kết hợp cả bí thuật của hang đá, lòng dấy lên một nghi ngờ liền kiểm tra lại bên eo thì nàng liền phát hiện mẫu tử ngọc bội mà mình dùng để định vị Dương Tiểu Ly từ trước đến giờ đã biến mất!!!
Lý Diệu Hoàng trước đó chưa từng rời mắt khỏi Cung Lệ Ngọc, mai mắn đối phương lại chọn nàng tấn công, nên tương kế tựu kế mà ăn một chưởng để cướp lấy ngọc bội.
Hành động liều mình đó này như đã đụng phải điểm giới hạn của Cung Lệ Ngọc, sát tâm đã hiện rõ trong mắt, nàng môi gấp rút niệm cái gì sau đó quát lớn:
"Các Ngươi Chết Đi Cho Ta!"
Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm... Sau tiếng quát đầy căm phẫn của nàng, cả hang đá run động. Mặt đất, tường đá bốn phương tám hướng nứt toạc, vết nứt lan ra chóng mặt.
Sáu tên hắc y nhân nhờ đó phá nát lớp vải băng đã mềm yếu rất nhiều trên cơ thể rồi lao thẳng lên, tuy còn ở xa nhưng tay đã vung chưởng ảnh về phía lục nữ.
Đùng, đùng, đùng, đùng...
Liên tục dùng "Song nha thuẫn" biến thành địa xà chống đỡ từng cơn sóng chưởng ảnh bạo ngược của kẻ địch, Lý Diệu Hoàng mắt thấy địch nhân đang ngày càng gần mặc dù Lục Linh đã hết sức vương cung thì thật không suy nghĩ ra giải pháp nào.
Ầm. Đang trong lúc nàng tưởng như phải liều mạng lần nữa thì cả hang đá lại đột nhiên tự phân tách địa hình.
Đùng đùng đùng,... Tường đá dâng lên khắp nơi, mặt đất di chuyển búa xua như sao xẹt, vô tình chia cắt cả nhóm và bảy tên địch nhân ra xa.
Bọn chúng thấy thế thì tăng mạnh thế công chưởng lên, nhưng chưởng ảnh không bị tường đá chặn lại thì cũng bị đuôi cự xà quật nát, khoảng cách với ngũ nữ ngày một xa.
Ầm. Lý Diệu Hoàng thành công chống đỡ thế công toàn lực cuối cùng của kẻ địch trước khi khuất dạng, nhưng hiện tại khoảng cách giữa bản thân cùng Tần Hạ Băng cũng ngày một xa tứ nữ.
Nàng nhanh trí tay nắm chặc "Ám Linh Xích" quấn lấy người kế cạnh, rồi ném mạnh Phượng Tiểu Tịch qua cho tứ nữ, chỉ hét lớn được một câu:
"Nhờ ngươi bảo vệ các nàng Nhược Kê!"
Rồi trời đất quay cuồng, Lý Diệu Hoàng hôn mê bất tỉnh.
---
Không biết qua bao lâu, Lý Diệu Hoàng bị xúc cảm mềm mại trong lòng ngực làm tỉnh lại lần nữa.
Đôi mày nhíu chặt khó chịu mở ra, nàng ngày càng rõ ràn khuôn mặt gầy gò tinh xảo của một thiếu nữ 14 đang gần sát mặt mình!
Mặc dù có vừa mới tỉnh lại nên chưa tỉnh táo hoàn toàn, nhưng có đánh chết Lý Diệu Hoàng cũng biết là Tần Hạ Băng đang hai mắt nhắm nghiền nằm sát cạnh mình!!
Hơn nữa cả hai còn bị "Ám Linh Xích" quấn lấy, hai cơ thể mềm mại đang buộc chặc - dính sát vào nhau, tay nàng còn đặt ngay hông đối phương, mặt hai nàng lại kế cận đối diện nhau - khoảng cách chưa tới một gang tay!!!!
Càng nghĩ, hương thơm dễ chịu, xúc cảm mềm mại trong lòng ngực lại càng thêm chân thật, mặt Lý Diệu Hoàng đã bị huyết sắc chiếm lấn hoàn toàn, hơi thở ngày một dồn dập, tim lúc này cũng như muốn nhảy ra ngoài.
Bị cảm giác xa lạ làm cho hoảng loạn, Lý Diệu Hoàng cố gắng níu giữ một tia thanh minh đung đưa thân mình cố tìm mắt xích để cởi trói cho cả hai.
Nhưng không biết là do hơi thở nóng rực cứ vi vu phả lướt trên mặt, hay là cử động gấp gáp của người kia làm cho hai cơ thể mềm mại vô tình cọ sát vào nhau mà lúc này Tần Hạ Băng chợt mở mắt!
Nàng cả người vô lực vì linh lực cạn kiệt, vừa mới tỉnh lại thì phát hiện đôi mắt cá chết quen thuộc của người kia đang gần sát mà trừng lớn hoảng sợ nhìn về mình.
Hai thiếu nữ cứ thế trừng lớn mắt nhìn nhau một lúc lâu...
Hồi thần một chút mà cũng vì xúc cảm mềm mại trong lòng ngực làm cho Tần Hạ Băng biết rõ tình huống hiện tại.
Nhưng không biết còn đỡ, khi đã rõ tường thì nàng càng thêm bấn loạn, mặt đỏ như máu mà vùng vằng người lung tung, ma sát dễ chịu còn hơn lúc nãy.
Lý Diệu Hoàng thật đã vượt quá sức chịu đựng, vội đến lắp bắp: "Ng-ngươi chờ ch-chút, đ-đừng vội cử động d-để ta tìm mắt xích"
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng hai thiếu nữ cũng tách được nhau ra.
Cả hai đang đứng quay lưng về đối phương giữa một hang động hùng vĩ, nhưng quần áo đã sửa đến chỉnh chu sạch sẽ vẫn không thấy dấu hiệu hai nàng làm xong...
Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, Lý Diệu Hoàng ho khan một cái, bắt đầu lên tiếng, nhưng cũng không dám quay lại nhìn người kia:
"Ùm, ùm... Chúng ta đi nhìn xung quanh một chút đi."
"Được". Tần Hạ Băng nghe vậy liền cố làm như thản nhiên trả lời, nhưng giọng nói yếu ớt đã phản bội lại nàng.
Cả hai không hẹn mà cùng không nói gì, lập tức bước thẳng phía trước, tách nhau ra, không ai dám quay lại nhìn đối phương.
Sau một hồi loanh quanh, Lý Diệu Hoàng đã nắm được bản thân đang ở chỉ là một hang động lớn không thấy điểm cuối, không còn thông tin gì khác, kể cả bản đồ và nhẫn không gian mà nàng cố tình để lại làm chỗ dựa cũng không thể dùng được.
Tìm mãi không được gì và cũng sợ đi xa quá thất lạc người kia, Lý Diệu Hoàng thở dài một cái rồi quay lại vị trí cũ chờ đợi, sẵn tiện suy luận thêm về nơi này.
Phía bên kia tình huống Tần Hạ Băng cũng tương tự, nhưng khi mới về tới thì nàng đã thấy người kia ở sẵn từ trước, hai tay chống cằm mà nghiên qua lắc lại rất ung dung tiêu sái.
Càng nhìn Tần Hà Băng càng nhịn không được, giọng lạnh lùng truyền tới: "Ngươi có thể siêng năng một chút được không? Ngươi cứ như vậy tới khi nào mới rời khỏi đây được?"
Lý Diệu Hoàng nghe vậy liền oan ức quay sang người kia phản bác: "Ta chỉ mới quay lại. Hơn nữa đôi khi không phải cứ đi lòng vòng là làm việc, ngồi một chỗ suy nghĩ cũng là làm việc mà. Đúng, đây là làm việc thông minh, quan trọng là hiệu suất làm việc có được hay không?"
Tần Hạ Băng vẫn tiếp tục nhìn người kia như tội phạm: "Ngươi quả thật rất giỏi nguỵ biện. Vậy hiệu suất làm việc của người đâu?"
“Ùm-ùm”. Lý Diệu Hoàng có tí chột dạ mà ho khan vài cái, tuy biết đuối lý nhưng nàng vẫn không muốn thua người kia liền nói sang chuyện khác:
"Ta đây, ta rất lợi hại nha!"
Tần Hạ Băng cũng không muốn chịu thua liền nêu ra dẫn chứng: "Ngươi có lợi hại cũng không đánh lại ta. Chứng tỏ cách làm việc của ngươi không có hiệu suất."
"Ai mạnh hơn ai còn chưa biết được nha". Nói tới đây Lý Diệu Hoàng lại sực nhớ điều gì mà đổi giọng nghi vấn:
"Dụ của Tiểu Ly tính sao đây hả? Hoà?". Cả hai đều có công lớn hơn tại một số thời điểm, nếu so sánh ai hơn ai thì quá khập khiễng luôn.
Tần Hạ Băng tự so sánh một chút, rồi như cũng sực nhớ ra điều gì quan trọng mà giọng có tí ngập ngừng:
"Hoà cũng đươc.... Chỉ có điều.. cả h-hai đều phải làm cho n-nhau một việc."
"Hả?" . Lý Diệu Hoàng lập tức khó hiểu hỏi lại.
Tần Hạ Băng trong lòng có chút ngại ngùng nhưng liền lấy lại vẻ bình thản:
"Điều kiện của ta là ngươi giúp ta rèn binh khí từ vật liệu lúc trước ở thành Thừa Thiên mua được. Nếu vì hoà mà bỏ qua thì ta tự luyện chế sẽ không tốt bằng ngươi."
Lý Diệu Hoàng ban đầu có chút bất ngờ, sau thì trong lòng cứ như có một tản đá lớn được gỡ xuống, không hiểu vì sao lại vui vẻ lạ thường. Nhưng nàng vẫn có điều không hiểu:
"Không phải ngươi không công nhận trình độ luyện khí của ta sao?"
Tần Hạ Băng lập tức lấy lại hoàn toàn sự lạnh lùng, hai tay quàng ngực giọng không cảm xúc:
"Ta chỉ nói là ngươi lười biếng mà lãng phí tài năng. Chưa bao giờ nói ngươi luyện khí không tốt. Ngươi có chấp nhận điều kiện? Bù lại ta sẽ làm cho n-ngươi một việc."
Không hiểu sao cuộc trao đổi này làm Lý Diệu Hoàng có cảm giác mình được tiện nghi lớn, lòng vui vẻ không thôi. Khi nghe tới quyền lợi kia trong đầu nàng liền có một suy nghĩ, nhưng không chắc bèn nhìn đối phương thật sâu, ngữ điệu cực kì cẩn thận:
"Có phải là việc gì cũng được?". Nói tới đây thì cảm thấy lời nói của mình vô cùng ám muội, nàng "Ách" một tiếng, lúng túng đỏ mặt vội thêm lời:
"Ách, ý ta không phải là mấy chuyện kia, ta". Nói tới đây lại cảm thấy chỉ làm cho bầu không khí càng thêm lúng túng, Lý Diệu Hoàng chỉ đành thẹn thùng ngưng lại, cuối đầu.
Bị thái độ lúng túng của đối phương lây sang mà mặt nhiễm một tầng sương đỏ, Tần Hạ Băng im lặng một chút rồi khẽ nhìn đối phương gật nhẹ đầu, li nhi:
"Ngươi có yêu cầu gì?"
Lý Diệu Hoàng từ bỏ ngại ngùng, sau một lúc chọn từ, nàng chậm rãi, nghiêm cẩn nhấp môi:
"Ngươi có thể nói cho ta biết vấn đề vấn đề giữa ngươi và gia đình được không?"
Tần Hạ Băng thật không khỏi bất ngờ, nhưng ánh mắt quen thuộc kia giờ đây có một tia sợ hải nhưng cũng không kém phần nghiêm túc, nàng liền chọn không hỏi gì thêm.
Sau không lâu trầm ngâm suy tư, Tần Hạ Băng đưa ánh mắt xa xăm có thêm một tia sầu khổ thường thấy hướng về đường chân trời thênh than của hang đá, ngữ điệu chậm rãi nhưng không thể che dấu sự ưu thương:
"Cha mẹ ruột ta là dòng chính của Tần Gia, cũng là người sáng lập Vân Trung liên minh.
Mười ba năm về trước họ lại bị Tần Gia trục xuất và bức chết.
Nhưng điều đó vẫn là bí mật, trên bề ngoài ta vẫn là người của Tần Gia, nên từ khi chưa hiểu chuyện ta đã được đưa cho nghĩa phụ, nghĩa mẫu nuôi dưỡng.
Họ rất tốt với ta, nên ta không biết nên làm sao nữa."
Lý Diệu Hoàng cuối đầu âm trầm đã hiểu vẫn đề:
Cha, mẹ ruột Tần Hạ Băng mất quá sớm nên nàng ta không có quá nhiều cảm giác với họ.
Người mà nàng có tình cảm lại là cha mẹ nuôi, những người của Tần Gia.
Vì vậy tình cảm đó làm Tần Hạ Băng cảm thấy mình bị dày xé giữa ý muốn bản thân và máu mũ ruột thịt, rất giống với tình cảnh của Dương Tiểu Ly.
Nhưng, có một điều không đúng.
Nghĩ tới đây, Lý Diệu Hoàng ngẩng đầu, ánh mắt chân thành cứ như người trước mặt đang sở hữu mọi thứ từ nàng, tuy biết mình có phần sổ sàng nhưng nàng rất muốn nói ra:
"Tình cảm của ngươi với nghĩa phụ, nghĩa mẫu đâu có mâu thuẫn đến ngươi sẽ như thế nào với Tần Gia."
Tần Hạ Băng vội vã ngẩng đầu mở to mắt nhìn lên Lý Diệu Hoàng, nàng sửng người, chợt thông suốt như người mù tìm được đường ra trong cõi mộng.
Đúng vậy, nghĩa phụ nghĩa mẫu là nghĩa phụ nghĩa mẫu, Tần gia là Tần gia, nàng yêu thương họ là sự thật, không việc gì phải lừa dối bản thân mình!
Kể cả khi có chống lại Tần gia, nàng vẫn có thể bảo vệ hai người họ!
Nghĩ tới đây Tần Hạ Băng bổng cả người nhẹ nhõm, hai mắt nhìn Lý Diệu Hoàng như sáng rỡ phát lam quang, môi lại vô thức nhếch lên tạo thành một vòng cung viên mãn, ngữ điệu có chút ngây ngô:
"Ngươi quả thật sẽ luôn làm những thứ này."
Trong mắt lại là một nụ cười chân thật xuất hiện trên khuôn mặt gầy gò cao quí, Lý Diệu Hoàng không khỏi ngây người, tim lại bất giác loạn nhịp, như kẻ đói lần đầu tiên được thưởng thức hương vị của thịt chín, khát vọng được nhìn thấy gương mặt không gánh nặng của Tần Hạ Băng lại ngày một mãnh liệt trong tim.
Cảm giác được một khao khát bất thường được sinh ra, Lý Diệu Hoàng lại bất chợt đỏ mặt, quay mặt sang hướng khác che dấu, miệng lầm bầm chủ đề khác như là đang đánh lạc hướng:
"Ta không hay nói những thứ này."
Tần Hạ Băng không hiểu mình bị làm sao mà cũng vì phản ứng của đối phương nên đảo mắt, đỏ mặt, môi mỏng nhấp li nhi:
"Ngươi luôn nói. Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thì đã vậy."
Lý Diệu Hoàng bổng có điều có điều hiếu kì, nàng liền giọng nghi vấn hỏi:
"Lần đầu tiên?"
"Đúng vậy, lần... ngươi không nhớ?". Tần Hạ Băng ban đầu còn vui vẻ, sau lại nhíu mày truy vấn.
Chân mày khẻ nhíu của người đối diện làm Lý Diệu Hoàng không hiểu vì sao chột dạ mà "Ách" một tiếng ngu ngốc giải thích:
"Vì chúng ta gặp nhau nhiều lần quá nên ta không nhớ rõ là lần nào, ngươi có thể nói lại cho ta lần đó được không?"
Tần Hạ Băng mày càng nhíu chặt, giọng không cảm xúc, xoay người sang chỗ khác:
"Không nói."
Lý Diệu Hoàng cảm giác như mình đã phạm đại tội tài trời gì đó mà khổ sở không thôi, giây lát gấp gáp nàng đã nghĩ ra cách lấy công chuộc tội:
"Chỉ là lần đó thôi, ta nhớ có lần gặp ngươi khi ngươi đang đánh cờ một mình nữa đó."
"Đó là vì học viện cũ kì nghệ quá kém. Ngươi cũng có lần phải ra sông giặt mùng mềnh vì bị quản lí quên lãng". Tần Hạ Băng liền bị thu hút sự chú ý.
"Tự giặt cũng là tập luyện cho mấy năm sau đó thôi. Ngươi cũng có lần dùng nghệ để xoá vết bẩn". Lý Diệu Hoàng không chịu thua kém.
Tần Hạ Băng có chút khó chịu vội hỏi: "Ngươi đã biết sau không nhắc ta? Còn ngươi thì sao, có lần còn trốn trong góc mai ngược y phục."
"Mới vừa lại đã thấy ngươi làm xong rồi á. Ngươi cũng từng lén vẽ thứ gì lên thân cây thấy ta lại rồi phi tan". Lý Diệu Hoàng nhếch môi cười kể chuyện tiếp theo.
"Còn ngươi thì sao, ngươi cũng từng lén đi bỏ phần ăn không hết trong trường". Tần Hạ Băng cười đáp trả nàng.
"Ngươi cũng từng tự mình đánh nhau luyện chưởng pháp!"
"Ngươi cũng từng dùng hai thanh kiếm để tự kĩ diễn trận!"
"Ngươi cũng ở đó? Nhưng ngươi cũng từng viết mười bản thư pháp rồi tự mình chấm điểm!"
"Đó là vì ta muốn thử nhiều nét chữ khác nhau. Ngươi có lần còn tự tập thắt nơ bướm nhưng lại thất bại nên bỏ qua!"
Từ nụ cười trên môi đã thêm chân mày nhíu chặt, từ những lời ôn lại tuổi thơ đã trở thành chiến trường. Nhưng chiến trường này lại làm cho kỷ niệm 9 năm lướt qua nhau của vị hai "chiến tướng" chợt ùa về.
Họ lại bất chợt nhận ra, mình hiểu rõ đối phương hơn suy nghĩ, và họ, cũng gần nhau hơn trong tưởng tượng của mình.
Lý Diệu Hoàng nghe vậy có phần xấu hổ, nhưng nàng càng không muốn chịu thua:
"Còn ngươi thì sao, ngươi còn được người hẹn ra tỏ tình nữa á."
Tần Hạ Băng có chút ngoài ý muốn:
"Ngươi cũng ở đó?". Nhưng nhìn thấy vẽ mặt có phần đắc ý của đối phương, nàng lại không muốn chịu lép vế:
"Chỉ có một lần đó thôi, ta biết ngươi không ai ngó ngàn nhưng cũng đừng ganh tị, bọn họ rất phiền."
Lý Diệu Hoàng lập tức tự hào ưỡn ngực phản bác: "Ngươi làm sao biết được ta không có người nào tỏ tình?"
"Ngươi có?". Tần Hạ Băng tức khắc chân mày bất giác nhíu chặc hơn, giọng vô thức không cảm xúc - truy vấn.
Lý Diệu Hoàng không hiểu vì sao lúc này mình lại có cảm giác rất chột dạ, nàng liền có chút vội vã giải thích:
"Là khi ta bốn tuổi A Ngưu, A Lực trong xóm thôi."
Tần Hạ Băng bất giác thở nhẹ ra, nhưng sau đó lại vì hành động của mình mà mặt đỏ tay hồng, và còn làm cho mặt người đối diện mặt cũng nhiễm huyết sương theo, không gian lại không còn tiếng nói…
Bầu không khí yên ắng lúc này làm Tần Hạ Băng cảm thấy mình đang thua Lý Diệu Hoàng, người hiếu thắng như nàng không thể chấp nhận cảm giác bại trận này được, qua giây lát lấy lại bình tỉnh thì nàng mặt vẫn nhiễm huyết sắc nhưng giọng cố bình thản:
"Trí nhớ của ngươi đúng là rất tốt, nhưng đáng tiếc ngươi lại quên một số chuyện quan trọng."
Quả nhiên Lý Diệu Hoàng liền bị đánh lạc hướng, nàng gãy gãy đầu ngập ngừng:
"Không hiểu vì sao ta lại quên nữa". Sau lại làm giọng năng nỉ:
"Ngươi có thể nói lại cho ta được không?"
Tần Hạ Băng chỉ cười khẽ trong lòng, nhưng còn chưa kịp trả lời thì không gian xung quanh lại một lần nữa biến dạng rồi tan biến.
Khi nhận ra thì Lý Diệu Hoàng cùng Tần Hạ Băng đã thấy sáu người nhóm Bạch Vân ở phía xa.
Lý Diệu Hoàng còn chưa kịp định thần thì đã thấy Tần Hạ Băng lướt qua người nàng chạy về phía trước, bên tai lại có một giọng nói êm tai truyền tới:
"Lần tới ta sẽ nói cho ngươi."
Nhìn đôi môi mỏng khẽ nhếch của thiếu nữ tinh nghịch đang xa dần, Lý Diệu Hoàng không khỏi trong lòng gào thét:
Tần Hạ Băng sao có thể đáng yêu như vậy?
Nhưng lúc này, có rất nhiều thứ mà họ phải đối mặt.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)