Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 113: Gặp lại sau

439 0 2 0

"Ách". Cửu nữ đang cùng đi vào căn nhà gỗ thì Trác Dịu Xuân bất ngờ dừng lại, nàng nhìn sang Tần Hạ Băng với vẻ mặt cực kì ngoài ý muốn:

 

"Bên ngoài có người đến."

 

Tần Hạ Băng hai mày cũng nhíu lại, nhưng nàng không nói gì mà chỉ nhìn sang Lý Diệu Hoàng.

 

Lý Diệu Hoàng phất nhẹ tay áo, tuy nàng không biết gì nhưng cũng hiểu được bầu không khí quái lạ rõ ràng này.

 

Chíu. Cửu nữ xuất hiện tại căn phòng bên ngoài lần nữa, ngoài cửa liền có giọng nói truyền vào:

 

"Thuộc hạ Tần Sa, đến đây để đón tam tiểu thư."

 

Thuộc hạ? Tam tiểu thư? Cường giả như vậy mà lại cuối đầu trước Tần Hạ Băng!! Lý Diệu Hoàng mở to mắt kinh hải, tuy nàng không nhìn thấy mặt cũng như tu vi nhưng linh lực khiếp người ba động từ giọng nói của đối phương cũng đủ để nàng có thể cảm nhận được Tần Sa này tu vi còn cao hơn Trác Dịu Xuân!! Nhưng tiếng động bên ngoài vẫn chưa dừng lại.

 

"Tại hạ Dương Thành Long, được lệnh tới đây hộ tống Tần cô nương."

 

Thành Long? Lý Diệu Hoàng bất giác nhíu chặt mày, là kẻ 6 năm trước Tần nhị tỉ - Tần Xuân Hân nhắc đến? Anh trai Dương Hoàng Long, kim người hâm mộ của.... Nàng bổng cảm thấy lòng mình như có cái gì quặn quẹo nhoi nhói, lại một cảm giác xa lạ khác làm Lý Diệu Hoàng khó chịu.

 

"Các ngươi đợi ở bên ngoài một chút". Tần Hạ Băng nhàn nhạt nói vọng ra rồi tay liền đưa lên truyền âm phù vẫn đang chớp tắc inh ỏi từ khi Trác Dịu Xuân thu lại kết giới:

 

"Chị ba, chuyện này là sao?"

 

Một giọng nói êm ả, vui tươi, rưng rỡn lập tức hồi âm: 

 

"Ai da~, Băng Băng lạnh lùng v"

 

"Chị có thể vào đề chính được không?"

 

Quan hệ hai người này thật không tốt lên chút thật sao hả? Kết cấu cuộc thoại không đổi chút nào làm Lý Diệu Hoàng không khỏi nhớ đến lần đầu mình gặp Tần Xuân Hân 6 năm trước.

 

"Xuỳ, Băng Băng keo kiệt. Mah, em đang ở thành Lưu Linh phải không nha? Nếu chuyện ở đó xong rồi thì có một chuyện gấp cần em giải quyết... Em có chắc là muốn chị nói"

 

"Không cần". Tần Hạ Băng dư quang khoé mắt xuất hiện một vóc người hững hờ nên nàng gấp gáp trả lời.

 

Tần Xuân Hân như đã đoán được trước, lúc này liền làm giọng bất ngờ:

 

"Thật là Diệu Hoàng đang ở đó hả, Diệu Hoàng, chị tìm em thật" 

 

"Tạm biệt". Tần Hạ Băng quyết đoán cắt liên lạc bằng một giọng nhàn nhạt.

 

Quá lạnh lùng rồi, mah, cũng mai, Lý Diệu Hoàng thật không muốn va đụng với vị chị ba bức người kia quá nhiều, nhưng tâm trạng của nàng lúc này lại không vui vẻ tí nào.

 

Tần Hạ Băng sau một tiếng khẽ thở dài trong lòng, lúc này đã quay người đối diện bát nữ:

 

"Thật có lỗi, ta có chuyện phải đi". Tới đây chính nàng cũng không biết đầu mình lại vô thức nhếch về phía người kia một chút: 

 

"Gặp lại sau."

 

Tần Hạ Băng xoay người bước chân cao quí tới cửa phòng.

 

Bóng lưng gầy gò vẫn cô lãnh đang dần xa trong mắt làm lòng Lý Diệu Hoàng như thắt lại, nàng theo bản năng bước tới một bước giọng gấp gáp:

 

"Bọn ta không thể theo ngươi được sao?"

 

Tần Hạ Băng dừng bước sựng người, nhưng chỉ qua tích tắc sau đã nghiên đầu nhìn Lý Diệu Hoàng mỉm cười: 

 

"Không cần, chuyện này các ngươi tốt nhất không nên liên quan”. Thiếu nữ cao quí lại đơn độc xoay người dần xa.

 

Không nên liên quan là sao? Ánh mắt quen thuộc nhưng lúc này lại dịu dàng tới lạ thường đã khuất mất sao máy tóc vàng óng của Tần Hạ Băng làm Lý Diệu Hoàng rất khó chịu, rất.. đau, mắt nàng theo đó chăm chú nhìn về hai cánh cửa đang mở ra.

 

Tần Hạ Băng vừa đẩy cửa thì một nam tử tu vi thối thể tầng 7, tuấn tú, nho nhã, hoàng bào liền vội tiếp cận cười tươi như hoa chào hỏi, mày Lý Diệu Hoàng càng nhíu chặt, một nam tử tuấn lãnh lam phục khác lại chen chân vào khung hình nhỏ bé, hắn gật đầu hướng Trác Dịu Xuân cùng Nhan Hồng Anh rồi phất tay.

 

Ầm. Hai đánh cửa phòng đống sầm lại.

 

Khi nàng đưa thần thức nhìn ra thì bọn họ đã hoàn toàn biến mất, Lý Diệu Hoàng chỉ có thể cuối đầu nhăn mặt trầm ngâm không ai biết là đang nghĩ cái gì...

 

Thất nữ nãy giờ đứng phía sau để mọi chuyện vào mắt.

 

Xem ra là trắc trở địa vị... Niệm Lương đã biết giờ đây mình có thể làm gì, nàng thầm ra quyết định.

 

"Ai da, Vân Trung liên minh có biết mình quá lu bu không? Không biết là lần này Đông Đông đi 1 hay 2 tuần gì nữa mới về ha". Bạch Vân từ sau lớn tiếng nói bân quơ, hai tai Lý Diệu Hoàng liền dựng đứng lên.

 

"Làm nhiệm vụ bình thường thôi mà, về môn phái là có thể gặp lại thôi."

 

Tứ nữ lần nữa kinh ngạc nhìn qua ngốc tử Huỳnh Giao vẻ mặt vẫn đang ngây ngô, nhưng cơ hội đã đến Lục Linh rất nhanh thêm lời:

 

"A, đúng rồi Diệu Hoàng, ngươi cùng chúng ta về Miễu Vân Tông luôn không?"

 

"Miễu Vân Tông? Là môn phái xếp hạng ba ở ba khu vực tự trị?". Lý Diệu Hoàng ngẩng đầu quay người lại, mấy năm nay mục tiêu của nàng chỉ là quay về thực hiện những lời hứa kia với các nàng, giờ đây nghe lại hai chữ "môn phái", trí nhớ khi xưa chuẩn bị trước để nghĩ hưu sớm lại ùa về.

 

"Ùm, tình cờ mấy ngày nữa lại có đợt thí luyện chiêu đồ á, dựa vào khả năng của ngươi hiện tại chắc chắn là không vấn đề gì đâu". Lục Linh tất nhiên đầy nhiệt tình.

 

"Đúng đúng, ngươi lợi hại như vậy Diệu Hoàng, hì hì, sau này ta có thể tìm ngươi tỉ thí dài dài nha". Huỳnh Giao thì cười đến ngây ngô.

 

"Ngươi còn nợ đồ chưa trả đó". Bạch Vân không muốn bị tên này chiếm tiện nghi nữa.

 

"Ngươi đã quá tuổi rồi, muốn làm nhà tài trợ cho Tuyết Tinh học viện thì được". Trác Viện trưởng mỉm cười dịu dàng, tài sản hai người bọn nàng cộng lại cũng chưa chắc bằng tên học trò hụt này. 

 

Tên nàng đã nổi như vậy thì chắc Lý phủ không thể về, Lý Diệu Hoàng thật không có dự định gì đặc biệt, lúc này thứ níu chặt lấy nàng chỉ là lời hứa chưa thực hiện cùng khao khát kì lạ sinh ra 6 năm về trước.. chắc bây giờ lại thêm ba chữ "Gặp lại sau" và ánh mắt lúc nãy... 

 

Nên thật không cần suy nghĩ nhiều, dù là có muốn ăn no chờ chết thì cũng cần đến Miễu Vân tông nha, Lý Diệu Hoàng liền hào sảng gật mạnh đầu:

 

"Được, ta sẽ cùng các ngươi về Miễu Vân tông". Nhưng tới đây nàng lại dựt người nhìn qua Niệm Lương:

 

"Ngươi thì sao?". Ban đầu giao ước của cả hai chỉ là đưa Niệm Lương rời khỏi Hỗn Nguyên Vực.

 

Niệm Lương lòng ấm áp, lại nếu theo lí trí thì lúc này nàng chưa có vốn để quật khởi cũng như chưa nắm bắt được tình hình chung của Nguyệt Dạ vực, nếu theo tình cảm thì những cô gái trước mặt đây đã không thể thay thế với nàng, còn chưa tính thỏa thuận làm việc ba năm, Niệm Lương liền nhếch môi cười khẽ:

 

"Vĩnh gia và Phùng Linh các chưa chắc đã dễ dàng bỏ qua như vậy, Niệm Lương chân yếu tay mềm mong tiểu thư cho phép theo sau bên người. Niệm Lương xin lấy thân báo"

 

"Ngươi có thể đừng giỡn kiểu đó nữa được không hả?". Lý Diệu Hoàng hét lớn, Niệm Lương che miệng cười thỏa mãn, nhưng ngươi kia vẫn chưa dừng lại:

 

"Với đừng gọi ta tiểu thư gì nữa."

 

Niệm Lương bổng sựng người trong giây phút đó, trong mắt là một mỹ nhân hờ hững đang bỉu môi quay đầu sang hướng khác, nàng cuối đầu xì cười li nhi:

 

"Diệu Hoàng."

 

Lý Diệu Hoàng khoanh hai tay gật gù: "Đúng, đúng."

 

"Còn ta tên Huỳnh Giao á, cứ gọi ta là Giao Giao hay A Giao là được rồi."

 

"Ta là Lục Linh, rất vui gặp ngươi nha Niệm Lương."

 

"Hừ, tên ngươi khó đặt quá, chưa nghĩ ra, cứ gọi ta là Bạch Vân."

 

Tam nữ cũng liền làm quen, Niệm Lương bất ngờ rồi cười đến hai mắt híp híp lại:

 

"Lục Linh, Huỳnh Giao, Bạch Vân."

 

"Các ngươi đông vui quá, không được, ta cũng phải vào Miễu Vân tông!". Âu Dương Như Ngọc nãy giờ bị lãng quên phùn má quyết định rồi vội vã chạy đi, nhưng khi chân trước bước khỏi cửa phòng nàng bổng quay đầu lại dịu dàng nhìn Lý Diệu Hoàng vẫn đang bất ngờ rồi mới tăng hết tốc lực với nụ cười mỉm trên môi.

 

"Chậc, chậc, đúng là cô trò mà". Trác Dịu Xuân lại không quên truyền âm làm nũng rồi mới bi ai thay cho trưởng môn Miễu Vân tông. Nhớ năm xưa mình bị Âu Dương Vũ chất vấn, buộc cam kết chăm sóc tốt cho con gái hắn 3 canh giờ một ngày trong nữa tháng liên tục nha.

 

------------------------------

 

Két. Lý Diệu Hoàng mở cửa thư phòng, thiếu đi Tần Hạ Băng và Âu Dương Như Ngọc - thất nữ quay lại tiểu thế giới lần nữa, nàng chỉ tay về mấy kệ sách:

 

"Mấy ngọc giãn này là thư tịch về đan thuật của Bạch Trì tiền bối để lại á."

 

Lục Linh, Nhan Hồng Anh tiến lại cầm đại một ngọc giãn. Chỉ mới đưa thần thức nhìn sơ trong tích tắc hai nàng liền kinh hãi dứt ra bốn mắt nhìn nhau nhưng lại không ai nói gì, Niệm Lương lại là người lên tiếng:

 

"Những y thuật trong đây rất quí hiếm sao?"

 

"Là ghi chép các công dụng bị thất truyền của nhiều loại linh dược, cuốn ta vừa đọc lại vài loại có 2 - 4 giai linh thảo nhưng lại có thể luyện được đan dược cấp 6 7 á”. Lục Linh lựa lời một chút nhưng hai mắt vẫn sáng lóa kích động, đâu chỉ quí hiếm, phải nói báu vật vô giá mới đúng, mới ngọc giãn đầu đã vậy, kêu nàng đọc những ngọc giãn này thay ăn ngủ cũng được luôn!!

 

“Thật?”. Niệm Lương nghe vậy cũng kích động không kém nhưng là theo một hướng khác: 

 

"Vậy quá tốt rồi, ngươi có thể tổng kết cho ta một danh sách được không? Đầu tiên sẽ thu mua viện rộng tích trữ, rồi dần dần luyện ra đan dược bán với giá thấp hơn 1 thành kiếm một mớ, sau đó đợi đến khi thời cơ chính mùi sẽ lang tin tăng giá, nhất định sẽ cá chép vượt long môn, một lần quật khởi!!!"

 

Đây là môi trường kiếm tiền trong mơ - nắm giữ độc quyền một mặt hàng ăn khách, nói cho dễ hiểu là muốn chơi như thế nào thì chơi thì thử hỏi làm sao Niệm Lương có thể không kích động tới nói một hơi dài đây? 

 

Nàng nói xong lại nhìn sang Lý Diệu Hoàng, muốn cũng cố địa vị thì trước tiên phải cần rất nhiều tài chính, giờ nàng có tự tin trong 35, không, chỉ cần 30 năm nhất định sẽ giúp vị bằng hữu kì lạ này có đủ lượng tài sản cần thiết.

 

Lý Diệu Hoàng não chạy một hơi rồi mới ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Niệm Lương, thật nghĩ quá nhanh đi, đúng là thần buông!! 

 

Còn Bạch Vân chuyên chiếm tiện nghi lúc này thì kích động tới nổi nhào lại câu cổ Niệm Lương:

 

"Ngươi thật lợi hại quá, chúng ta sắp giàu rồi biết không, giờ cứ gọi ngươi là Thần Thần nhaa, hahahahaha…"

 

Ách, Thần Thần? Niệm Lương xưa nay thân chinh bách chiến, giúp Phùng Linh các giải quyết không biết bao nhiêu vấn đề nan giải hơn một kế hoạch cơ bản như thế này, nhưng nàng lại chưa bao giờ được ai khen ngợi như vậy, Niệm Lương đỏ mặt ngại ngùng cố làm giọng bình tỉnh:

 

"Đ-đó chỉ là hướng đi, còn khi vào guồng thì còn rất nhiều chuyện để nói.. Trước chúng ta phải kiểm tra kỹ một vòng cái đã."

 

Cả thư phòng chia thành ba khu ngọc giản, nội dung mỗi khu lần lượt là:

 

Phương pháp kinh nghiệm luyện đan.

 

Kết cấu cơ thể và cách chửa một số loại thương thế của một số chủng tộc.

 

Còn khu nhiều nhất cũng là khu ngọc giãn các nàng vừa xem - khu thông tin linh dược, bao gồm nơi tìm kiếm, đặc tính, hiệu dụng cũng như cách trồng của vô số chủng loại linh dược khác nhau.

 

Riêng khu thứ ba sơ lượt khoảng ba vạn ngọc giản, chỉ mới nhìn 1 cái ngọc giản thì đóa hoa hồng trắng niềm tự hào của Lâm Phương các - Nhan Hồng Anh đã thấy hai loại linh dược nàng chưa bao giờ đọc qua và mấy chục công dụng của các loại linh dược thường gặp mà nàng không biết.

 

Số lượng kiến thức thật sự đủ khổng lồ, chưa kể chắc chắn sẽ có những thứ vô cùng phức tạp, Lý Diệu Hoàng liền nhìn qua Nhan Hồng Anh:

 

"Chúng ta trước tiên tập trung thống kê những thứ có thể dùng để kiếm linh thạch trong phần linh dược đi, còn hai phần kia em giữ lại cũng không làm gì, cô đem về Lâm Phương các từ từ xem". Lục Linh cũng là người của Lâm Phương các nên không cần lo cô bạn nhỏ ham mà không được.

 

Sư phụ chắc chắn sẽ thích mê rồi bế quan một hai năm gì đó nghiên cứu cho mà xem, hai cô trò này lại làm gì còn khách sáo nữa, Nhan Hồng Anh liền khoát vai Lý Diệu Hoàng: 

 

"Vậy đa tạ Lý phú bà trước nha", rồi nàng lén lút truyền âm: 

 

"Vậy mấy ngày nay cô giúp mấy em thống kê một chút."

 

Trác Dịu Xuân mỉm cười mềm mại đến ra nước từ phía sau nhìn lại, hai cô trò hít một khí lạnh mà mồ hôi trên trán lả chả.

 

"A". Lúc này Lục Linh bổng nhiên buông ngọc giản trên tay xuống hốt hoảng la lên: 

 

"Huốt giờ cho Gạc nhỏ tắm rồi."

 

Gạc nhỏ? Lý Diệu Hoàng còn chưa thắc mắc xong đã thấy Lục Linh triệu hồi cẩn thận hai tay nâng lên một con nai non lông nâu nhỏ xíu chỉ bằng lòng bàn tay, đang uốn người nhắm nghiền hai mắt, trên đùi lại có một hoa văn trăng lưỡi liềm!! 

 

Đây không lẽ là con Nguyên Anh Nguyệt Tiễn hươu năm đó?? Sao giờ lại dễ thương dữ vậy!!!

 

"A". Lục Linh tự đánh chán mình một cái, thu lại Dực Sinh hoả trên tay nhìn qua Lý Diệu Hoàng: 

 

"Ngươi có thể cho Gạc nhỏ một viên Tịnh Thiếu đan được không? Tuy sau mấy năm uẩn dưỡng nàng đã khoẻ hơn rất nhiều nhưng không hiểu sao mãi vẫn chưa tỉnh."

 

Lý Diệu Hoàng liền gật đầu: "Ùm", rồi lấy ra một viên Tịnh Thiếu đan.

 

"Tịnh Thiếu đan cũng không thể chửa được thương thế của nó”. Một giọng nữ hài chanh chua truyền tới.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16