Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 139: Lời nói

411 0 1 0

"Nè, về sau, ngươi có thể cho ta giúp một tay được không?"

 

Một câu hỏi có vẻ như rất bình thường, nhưng lại làm Tần Hạ Băng mở to hai mắt như không thể tin được, một cảm giác xa lạ lần đầu mãnh liệt đến mức hiện hữu rõ ràng trong tim nàng, vì nàng cũng rất hiểu đối phương nên biết rõ mức độ quan trọng và sức nặng của câu nói này.

 

Khi một kẻ kiệm lời và lười biếng chủ động yêu cầu nhận một trách nhiệm thì họ đã dùng hết lòng dũng cảm của mình.

 

Nhưng cũng vì vậy mà Tần Hạ Băng biết được mình nên lập tức từ chối đối phương, sẽ có bao nhiêu nguy hiểm khi chống lại tứ đại thế gia, còn cả thế lực bí ẩn đứng sau họ nữa, sẽ có bao nhiêu khổ đau khi phải chống lại chủng tộc của mình, căn bản là không thể, những gánh nặng này không nên bó buộc thêm người nào nữa, đặc biệt là một con người luôn khao khát tự do như Lý Diệu Hoàng, muốn tốt cho đối phương nàng bắt buộc phải nhẫn tâm lạnh lùng như thường lệ.

 

Nhưng Tần Hạ Băng lại không tài nào thốt lên lời nói dịu dàng nào như điều mình nên làm kia, cảm giác mãnh liệt trong tim cứ như một dòng mật ngọt chảy dài chặn ngay thanh quản, ánh mắt chất chứa vô hạn dịu dàng đối diện lại cứ như một chất độc dần thẩm thấu làm nàng mê luyến đến ngu muội mất đi toàn bộ dũng khí mỏng manh.

 

Nàng lần đầu tiên trong đời căm ghét bản thân mình đến vậy, cả thân người cứ như bị hai cổ cảm giác dằng xé đau đớn, nhưng Tần Hạ Băng lại nhất mực kìm chế, nàng không dám để cho cơ thể mình run rẩy hay nhíu mày hoặc chỉ siết tay!

 

Vì nàng biết thiếu nữ hững hờ bên dưới sẽ chạy mất nếu phát giác nàng như vậy, nàng cũng biết mình không có nhiều thời gian, nếu kéo dài quá lâu kẻ nhát gan nhạy cảm kia lại sẽ chủ động nở một nụ cười giả dối rồi trốn đi, không biết bao lâu hay có xuất hiện lần nữa không.

 

Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng đang thật sự tham gia một cuộc đua nguy hiểm, liệu khao khát mãnh liệt sau 6 năm chia cắt sẽ cạn hết mà thổi bay ngọn đèn khát vọng của Lý Diệu Hoàng trước hay những lưỡi dao băng sắt nhọn đã xuyên qua tim từ lâu sẽ giúp Tần Hạ Băng kịp thời phá vỡ bức tường an toàn mà nàng dựng nên?

 

Ánh mặt trời đỏ ao vĩ đại đã gần khuất dạng.

 

Và trước giây phút ánh bình minh thân thiết với cả hai biến mất.

 

"Ùm..". Tần Hạ Băng quyết định lần đầu tiên ích kỷ trong đời: 

 

"Xem như đó là yêu cầu ta đáp trả ngươi."

 

.....

 

Con đường ánh sáng đỏ rực dưới mặt đất đã hoàn toàn tan biến sau đường chân trời, để lại màn đêm tối tăm làm thanh băng kiếm một lưỡi trên tay Tần Hạ Băng càng thêm rực rỡ.

 

Những tia sáng băng lam mờ ảo lượng lờ soi sáng cho hai bóng hình xinh đẹp, như một con đường dẫn dắt cho hai thiếu nữ cảm nhận sự hiện hữu của nhau, vì họ lúc này chẳng dám nhìn thẳng vào đối phương nữa... 

 

(lu bu ).

 

Enng~. Tần Hạ Băng chăm chú dán mắt, đưa tay lướt nhẹ trên hoa văn rừng hoa dọc lưỡi kiếm.

 

Sau một lúc nàng đã hoàn hồn và nhớ lại mọi chuyện khi nãy, Tần Hạ Băng ngẩng đầu nhìn người kia lần nữa, ngữ điệu vẫn còn đôi chút yếu nhược như đang thì thào:

 

"Ngươi có thể cho ta biết thêm một chút về thanh kiếm này?"

 

Ngay thời khắc lần đầu tiên chạm vào nó, Tần Hạ Băng cảm giác như thanh linh kiếm này sinh ra vì nàng vậy, hiểu rõ nàng còn hơn bản thân mình, chỉ một đường kiếm đã giải quyết vô số vấn đề khó khăn mà nàng trằn trọc từ rất lâu.

 

"A". Lý Diệu Hoàng sau câu trả lời của Tần Hạ Băng lúc nãy thì mừng như điên, nhưng chỉ qua giây lát thì nàng bổng ngượng chín mặt.

 

Cuối đầu cắn răng nghiến lại nhưng nàng chỉ dám vui vẻ cười thầm và suy nghĩ bân quơ, chứ không muốn đào sâu thêm nguyên do nào nữa, hiện tại đi đến mức này đã là giới hạn và là nơi xa nhất Lý Diệu Hoàng có thể đến. 

 

Nghe câu hỏi đầu tiên của Tần Hạ Băng sau khi nhận công việc thì nàng A lên bất ngờ rồi ho khan vài cái lấy giọng:

 

"Um, um...". Mới bắt đầu giải thích, nhưng ngữ điệu từ từ mới rõ ràng hơn:

 

"Thanh kiếm này có hai lưỡi một chui:

 

Lưỡi sắc bén là ta sử dụng 'kỹ thuật rèn cấp tốc biến sắc' cô Kì Minh chỉ điểm để điều khiển 'Cung Ly hoả' đung cấp tốc Sắc Khiết thép luyện tài - 6 giai băng hệ ở Băng Tích đầm, sao cho nó sắc bén nhất có thể.

 

Lưỡi thứ hai là ta lấy ra Động Tích nhũ - cũng 6 giai ở Băng Tích đầm nhưng lại rất cứng rắn, dùng "Ám Vong hoả" dần dà nén nó lại sao cho mật độ của nó khắn khít hoàn toàn...

 

Chui kiếm là dùng viên "Lam tinh châu" cô Kỳ Minh tặng ngươi lúc trước làm chủ tài đặt lên một hợp kim băng hệ ta tự, Ách"

 

Nói tới đây bổng thấy mày Tần Hạ Băng khẽ nhíu, Lý Diệu Hoàng biết đối phương cũng rất có tạo nghệ với luyện khí thuật nên không giải thích sơ bộ nữa mà bắt đầu dùng ngữ điệu của người trong nghề từ từ cắt nghĩa:

 

"Tất nhiên hai phần trước ta đều lọc tạp chất, là...

........

.........

.......

 

Rồi sau đó vừa dùng những phù ấn băng hệ đặc biệt ép ba phần của kiếm lại, vừa nhỏ từ từ từng giọt dung dịch khi nãy ta luyện chế để lọc tạp chất là hoàn thành.

 

Thành phẩm là một thanh kiếm chỉ có một lưỡi là có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của đối thủ, rất thích hợp với ngươi."

 

Lúc biết người dùng hai kiếm ý là Tần Hạ Băng thì Lý Diệu Hoàng đã có ý tưởng trong đầu.

 

Vì là một thiên tài nên chẳng làm gì cả nhưng Tần Hạ Băng luôn bị người xung quanh ghen ghét. Vì hoàn cảnh đưa đẩy nên từ khi chưa hiểu chuyện nàng đã phải đứng giữa những lựa chọn nan giải. Nàng lại quá chính nghĩa nên không chấp nhận bất công hay hèn nhát bỏ chạy, nên Tần Hạ Băng sẽ luôn đứng lên phản kháng. 

 

Nhưng ai đáng hạ thủ, ai không đáng hạ thủ luôn là điều nàng canh cánh trong lòng như việc nghĩa phụ nghĩa mẫu vậy, hại một người vô tội là không thể chấp nhận được với một người bất khuất như Tần Hạ Băng. 

 

Hai kiếm ý từ đó sinh ra, hay nói đúng hơn nó căn nguyên chỉ là một. Nhưng vì lề lối, qui chuẩn của thế gian kìm hãm nên phải tách ra.

 

Nhưng, ai nói kiếm phải có hai lưỡi, ai nói người dùng kiếm phải uyển chuyển "quân tử" là một người "sống thông minh"? Lý Diệu Hoàng không thể chấp nhận những điều này.

 

Tần Hạ Băng không cuối đầu chấp nhận sự thật là sai sao? Không, cho dù nàng có chấp nhận nương tay chỉ lưỡi kiếm vững chắc cho kẻ địch và hướng lưỡi kiếm sắc bén về phần mình thì đó cũng là lựa chọn của nàng, nàng không làm gì sai cả, cho dù có chấp nhận nguy hiểm hay ngu ngốc thì đó cũng chính là Nàng!

 

Thanh kiếm trên tay này sẽ giúp Tần Hạ Băng phá nát gông cùm xiềng xích ấy, phá nát mọi trật tự áp đặt của xã hội, một thanh kiếm được rèn chỉ vì một người, một thanh kiếm được rèn để giúp cô gái thiện lương này là chính mình, để giúp cô gái cố chấp này giữ vững một ý niệm!!!

 

Nghĩ tới đây, Lý Diệu Hoàng môi nhấp nhấy thốt ra một âm thanh dịu dàng:

 

"Thanh kiếm này tên là Nhất Niệm."

 

"Hay cho cái tên Nhất Niệm". Cử chỉ lướt tay của Tần Hạ Băng trên thanh băng kiếm càng thêm ân cần, tuy Lý Diệu Hoàng chưa từng giải thích hay nói ra những lời như rót mật vào tai kia nhưng xúc cảm từ Nhất Niệm truyền tới cũng đủ giúp nàng hiểu rõ đối phương, đủ để hai kẻ cô độc ít nói chẳng cần lời cũng có thể chạm tới và làm nhau ấm áp.

 

Một thanh kiếm chưa từng hiện hữu, một thanh kiếm được trui rèn đến mức có thể truyền tải quá nhiều cảm xúc.

 

"Thật không ngờ ngươi có thể rèn được một thanh kiếm tốt đến như vậy". Một tia bực dọc vì cảm thấy thua kém đối phương làm Tần Hạ Băng không khỏi thốt lên, tới đây nàng bất ngờ ngẩng đầu nhìn Lý Diệu Hoàng:

 

"Nhưng ngươi lại quá lãng phí tài năng, bằng không sẽ đạt được rất nhiều thành tựu."

 

Ngươi đang khen hay chê ta vậy hả? Lý Diệu Hoàng cảm thấy có chút khó chịu, nàng liền ưỡn bộ ngực đã nảy nỡ khác xưa của mình mà tự hào:

 

"Ai nói không có thành tựu, ta được tận thiên đạo công nhận đó!!"

 

"Vậy 'Tinh Minh lôi kiếp' gần đây là ngươi dẫn động?". Tần Hạ Băng bổng nhớ lại lí do làm nàng buồn phiền đi ngắm hoàng hôn.

 

"Không, là hai lần mới đúng."

 

Lý Diệu Hoàng tự hào tế xuất 'Song Nha thuẫn' đưa lên trước người.

 

Song Nha giờ đây vẻ ngoài đã chỉnh chu hơn rất nhiều, tất cả các phần hư hại trước kia đã được thay thế bởi một lớp vẫy nâu bóng loáng, hai hàng răn xung quanh mặt khiên hình thất giác trong đều vô cùng sắc bén, đặc biệt là bốn chiếc răng nanh xoay quanh viên nội đơn đen láy ở trung tâm thật sự quá nổi trội, kích thước cũng lớn hơn để phù hợp với vóc người hiện tại của Lý Diệu Hoàng, phẩm chất lại lên đến tận trung phẩm Nguyên Anh pháp khí!!

 

Vì quá quen thuộc với Song Nha nên Tần Hạ Băng thật không tránh khỏi bất ngờ trong mắt.

 

Lý Diệu Hoàng càng tự hào hơn, đưa tay xoa xoa 'Song Nha':

 

"Lần đầu là Song Nha dẫn động đó nha. Lần hai là..."

 

Tới đây Lý Diệu Hoàng nhìn 'Nhất Niệm' đỏ mặt yểu xiều:

 

"Lần hai là Nhất Niệm á... Ta cũng biết tại sao vừa rèn xong nó liền dẫn động lôi kiếp rồi... thay đổi cả khí tức luôn..."

 

Nhất Niệm mặt dù chỉ là linh khí nhưng từ hai ngày trước khí tức trên người nó đã gần như tương đồng với Tần Hạ Băng mặt dù cả hai chỉ mới gặp lần đầu hôm nay. 

 

Thật ra trong sách sử cũng đã ghi lại một số trường hợp tương tự, hiện tượng này được "Hàn Lâm Khí Phôi" - hiệp hội rèn binh có niên đại gần 10 vạn năm giải thích là do cả một quá trình dài, từ khi chưa bắt đầu luyện chế thì luyện khí sư đã bắt đầu nghiền ngẫm, suy tư về thanh binh khí mà họ rèn, và thanh binh khí khi được rèn có độ tương dung cực cao với phong cách của luyện khí sư đó, từ đó mà cả hai có liên kết cực kì mật thiết.

 

Đúng vậy, đó chỉ là binh khí họ tự rèn cho mình, chứ không phải giống như Lý Diệu Hoàng...

 

Lý Diệu Hoàng là rèn Nhất Niệm cho Tần Hạ Băng, đồng nghĩa với cả quá trình trước đó nữa nàng đã luôn tâm tâm niệm niệm ai kia...

 

Để rồi khi rèn được nàng lại xấu hổ trằn trọc hai ngày không dám quay về đối mặt, để rồi tìm đến hoàng hôn giải sầu và hiện tại Lý Diệu Hoàng đang dán mắt vào 'Song Nha' với gương mặt đỏ như máu, cố nói sang chuyện khác là đây:

 

"Nhưng cũng không đúng nha... Chắc phải có thêm nguyên nhân đi". Vừa nói bân quơ Lý Diệu Hoàng vừa đưa tay gõ gõ mặt 'Song Nha'.

 

Tần Hạ Băng rõ ràng cử động nãy giờ của đối phương thì lúc này lại thêm một nụ cười chân thật không tự chủ xuất hiện trên gương mặt gầy gò tinh xảo của nàng.

 

Nhưng bổng một luồng khí tức xanh lam quen thuộc từ mặt Song Nha lờ ra theo động tác của Lý Diệu Hoàng!!! Nàng hốt hoảng, lại nhìn cử động đối phương có lẽ là không để ý đến điều kì lạ này, Tần Hạ Băng lập tức chỉnh đốn tinh thần, tuyệt đối không để người kia biết được 6 năm này mình gần như ngày nào cũng lấy kỷ vật của nàng ta ra xem được, liền cố lạnh giọng vội vã nói lại chủ đề cũ:

 

"Ta đã nói ngươi nên chăm chỉ hơn, đừng lười như vậy thì không chừng bây giờ đã giải thích được chuyện này rồi."

 

Lý Diệu Hoàng liền ngẩng đầu, đã bị thu hút sự chú ý, tuy giờ đây đã không còn ngồi ngắm mây trời được nữa, nhưng nàng vẫn muốn cũng cố hình ảnh của mình với Tần Hạ Băng:

 

"Đã nói đó là làm việc thông minh có được hay không? Ta không lười biếng chỉ là tìm kiếm cảm hứng với ý tưởng để tăng hiệu suất làm việc với tiết kiệm năng lượng thôi có được hay không?

 

Phù, Tần Hạ Băng sau cái thở dài thầm kín thì vẫn không chấp nhận cách biện hộ này, nàng bắt đầu khoanh hai tay trước ngực, giọng nhàn nhạt:

 

"Cách làm của ngươi quá không ổn định, lỡ như cứ mãi không ra được ý tưởng thì sao? Theo ta dù vẫn còn mong lung nhưng trước hết vẫn nên bắt tay vào luyện khí trước đã, sau khi đúc kết đủ kinh nghiệm thì ý tưởng và cảm hứng sẽ xuất hiện, như vậy thì khả năng thành công sẽ tăng lên rất nhiều."

 

Lý Diệu Hoàng khoát tay phản đối:

 

"Như vậy sẽ rất lãng phí luyện tài với thời gian, năng lượng nữa!"

 

Tần Hạ Băng tiếp tục nhếch môi nhàn nhạt cãi lên:

 

"Không liên quan đến luyện tài, ngươi có thể trích ra một phần nhỏ để làm thí nghiệm trước. Hơn nữa trong quá trình làm thí nghiệm thì không chừng...."

 

.......

 

Vẫn là một cuộc cãi vã, nhưng những cuộc cãi nhau thẳng thắn này lại giúp hai thiếu nữ chẳng có gì giống nhau càng thêm cũng cố đức tin của bản thân, cũng như hấu hiểu thêm về người đối diện. 

 

Và vẫn như thường lệ, cả hai đều không biết mình đang thay đổi qua lời nói của đối phương, họ lắng nghe, trân trọng, suy ngẫm và vô thức biến dạng để trở nên hoàn hảo hơn vì suy nghĩ của người kia. 

 

Tuy chỉ thay đổi từng chút, từng chút một, nhưng Lý Diệu Hoàng và Tần Hạ Băng đang ngày một tương dung cùng nhau.

 

Nhưng chắc có lẽ chặn đường này vẫn còn dài, vì họ là những kẻ tham lam và cố chấp nên hiểm nguy và rắc rối sẽ không ngừng ập tới.

 

Và ngay lúc này đây là một tia sét xé trời.

 

ẦM.

 

'Tinh Minh lôi kiếp' lần thứ 4 xuất hiện trên một tiểu viện ở Phôi Khang đỉnh, nơi cửa phòng của Âu Dương Như Ngọc vừa mở ra.

 

Góc hì hì:

 

Kiếm một lưỡi là katana á.

 

Relationship road nè:

 

Chương 15 - 19 - 27  - 38 - 41 - 44 - 55 - 64 - 71 - 104 - 139.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16