Những làng khói lam sắc linh khí cô đặc - bạc ngàn ùa ra từ khe hở trên hộp gỗ, thành công làm tất cả mọi người trong phòng trừng lớn mắt kinh hải, riêng Bách thúc kiến thức rộng lúc này lắp bắp sợ hải thành tiếng:
"L-là.. là linh khí của linh dược, i-ít nhất cũng phải trên bô-bốn vạn năm!!!"
"Cái Gì???". Tất cả mọi người đồng thanh lớn tiếng rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía Lý Diệu Hoàng.
"Là năm vạn năm Đông tinh thảo". Đáp lại sự kinh hoảng của mọi người là giọng nói nhàn nhạt như không có gì đặc biệt của thiếu nữ hững hờ, Lý Diệu Hoàng còn tiếp tục làm như phẫn nộ bước nhanh tới bàn:
"Mấy người các ngươi lu bu quá, ta đi đây."
Phùng Lâm hoàn toàn hoảng loạn mà nhào người trước ý định ôm nàng lại.
Lý Diệu Hoàng thấy thế khẽ nhếch môi, xoay người một cước nhẹ nhàng giăng ngang.
"Đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng". Phùng Lâm - trúc cơ đại viên mãng bị đá bay đụng nát 6 cánh cửa văng ra khỏi phòng.
"Ngươi làm gì vậy hả?". Lý Diệu Hoàng còn tiếp tục vô lại nhíu mày, hai tay quàng ngực làm giọng giận dữ.
"Thiếu Chủ!!!". Hai tên tuỳ tùng lớn tiếng thất thanh, vội vã chạy ra đón đỡ đại thiếu gia.
Phùng Lâm hai tay ôm ngực, cố gượng dậy nhưng vài lần chỉ vô lực ngã xổng xoài, lúc này được thế dựa vào bọn chúng đứng lên, miệng toàn máu tươi, vẫn ho sặc sụa nhưng phải hướng Lý Diệu Hoàng tạ lỗi:
"Khụ,.. t-tiên tử.. khụ, khụ,... xin bớt giận... bọn ta lập tức sẽ.. khụ, khụ, khụ.."
Thấy chủ tử đã thật sắp chết rồi thì hai tên tuỳ tùng cũng mếu máu thêm lời:
"Tiên tử xin bớt giận, bọn tiểu nhân sẽ nhanh chóng hoàn thành giao dịch."
"Đúng vậy tiên tử, bọn tiểu nhân lập tức sẽ định cái giá tốt nhất cho người."
Hình ảnh đáng thương của vị thiếu chủ ngạo mạng phút trước làm Lý Diệu Hoàng bàng hoàng không thôi, nàng biết mình vừa tiến 5 cái tiểu giai nên đã cố hết sức kìm lực, nào ngờ từ chỉ muốn làm bẩn đồ Phùng Lâm một chút mà trở thành đá đối phương chỉ còn nữa cái mạng như vậy, thật đáng sợ nha, xem ra nàng phải nhanh chóng củng cố tu vi một chút thôi.
Tuy vậy nhưng đã lỡ vào vai, Lý Diệu Hoàng cũng biết lúc này mình nhất định phải tiếp tục cường thế, nên nàng không xin lỗi mà chỉ chấp nhận thoả thuận:
"Được, mau lẹ một chút, có phải giảm giá gấp đôi không?". Nói tới đây nàng lại nhìn sang một tên tuỳ tùng:
"Ngươi mau chuẩn bị cho ta một căn phòng yên tỉnh và vài món thịt ngon một chút."
"Dạ, dạ". Tên tuỳ tùng nói xong liếc mắt ra hiệu cho tên còn lại vào lấy hộp gỗ của Lý Diệu Hoàng, rồi cẩn thận đỡ Phùng Lâm dẫn đường cho nàng đi đến một căn phòng khác.
Nam tử mặt góc cạnh thấy vậy thì định nói gì, nhưng Niệm Lương liền mỉm cười mà xoè tay làm dấu mời hướng căn phòng nguyên vẹn đối diện:
"Mời hai vị vào trong, chúng ta tiếp tục bàn bạc."
"Aizz". Nam tử mặt góc cạnh mặc dù rất tức giận, nhưng khổ chủ đã nhân nhượng nên hắn chỉ đành thờ dài rồi liếc xéo khinh bỉ Lý Diệu Hoàng một cái mới chịu quay trở về phòng.
Bách thúc cùng nam tử nhỏ con cũng bỏ qua cho nàng mà liền theo sau.
Riêng Niệm Lương đợi ba người bọn hắn quay người lại thì mới ánh mắt thâm thuý mà nhìn bóng lưng hờ hững đang dần xa.
Còn ác nhân của chúng ta sau khi đến một căn phòng khác thì không khách sáo chút nào kêu thêm chục món ăn cùng mấy bình rượu, tiêu sái một mình ngồi trên một chiếc bàn lớn ăn uống một hồi bọn Phùng Lâm mới định giá xong mà tiến lại đưa nàng giấy chứng nhận.
Lý Diệu Hoàng liếc thấy con số 100 cực phẩm linh thạch trên phần giá cũng không bất ngờ, vì thứ nhất đây chỉ là số linh thạch mà Phùng Linh các thoả thuận đưa trước cho tu sĩ trước khi đấu giá kết thúc, thứ hai con số này thật không nhỏ chút nào.
Còn nhớ món nợ trăm năm của nàng là một bộ đồ nghề tốt nhất cho luyện khí sư giá 100 cực phẩm linh thạch. Chỉ 100 cực phẩm linh thạch đã có thể giúp nàng không biết bao nhiêu việc trong những năm luyện khí này.
Nào là khuôn cát định hình đủ cứng cáp để chịu được sự phá hoại nghịch thiên của cung ly hoả và lôi điện tích luỹ vạn năm, vô cấc nước có thể làm nguội hợp kim khi đã nung nóng nhanh chóng nhưng vẫn giữ linh lực thuộc tính trong luyện tài không bị thất thoát và có khả năng tự lọc tạp chất; kìm, rìu, bàn kê,.... Lý Diệu Hoàng cảm thấy quá nhiều thứ, quá xứng đáng cho 100 cực phẩm linh thạch này.
Vì vậy thậm chí còn chưa tính đến việc cực phẩm linh thạch trên tân đại thế giới lúc này hiếm lại càng hiếm hơn thì nàng cũng rất hài lòng về cái giá của một cây 5 vạn năm Đông tinh thảo lại bằng với toàn bộ mười mấy món đồ nghề quan trọng của nàng.
Lòng hài lòng là vậy, nhưng ngoài mặt Lý Diệu Hoàng vẫn làm mặt hững hờ:
"Giá này cũng được nhưng... ta muốn có thêm một số điều kiện."
Phùng Lâm nghe vậy thì trong lòng lửa giận lại trào dâng, từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa ai dám đánh hắn, dù là giờ tỉ đấu ở học viện cũng chưa từng, nhưng nữ nhân cao lãnh trước mặt này mới gặp lần đầu đã đá cho hắn chỉ còn nữa cái mạng mà còn bình yên vô sự cũng đành thôi, hắn lúc này còn phải khúm núm cuối đầu đầu trước mặt đại địch là sao trời, thật là làm cho cả thế giới quan của hắn lung lay mà.
Nhưng Phùng Lâm cũng là thiếu chủ của Phùng Linh các nên hiểu được giá trị của cây linh dược vạn năm này, 6 năm về trước "Lâm Vân cốc" đột nhiên tuyệt tích đã làm ảnh hưởng đến đấu giá hội định kì cũng như nguồn hàng do tán tu cung cấp, dẫn đến doanh thu của các chuỗi cửa hàng lớn ảnh hưởng rất nhiều, nên những năm gần đây bọn họ bắt đầu mở rộng phạm vi hoạt động, kéo đến Phong Linh thành ngày càng nhiều, tuy Phùng Linh các nhờ căn cơ đủ sâu nên vẫn giữ vững được vị thế, nhưng nếu cứ kéo dài thế này chắc chắn vị trí thương hiệu số một sẽ bị lung lay.
Vì vậy Phùng Linh các lúc này cần một cái gì đó đột biến, một cú hích thật sự để làm bàn đạp khẳng định thương hiệu, chứng minh cho tất cả mọi người là Phùng Linh các vẫn còn có thể phát triển đi lên, tương lai sẽ không thua kém gì so với Vân Long các hay Bách Mạch gia trang.
Cũng vì vậy mà mấy tháng nay cha mẹ hắn mới buôn ba bên ngoài tìm kiếm, kết giao thêm những mối hàng lớn để chuẩn bị cho cuộc đấu giá tối nay. Vất vả là thế nhưng cũng có chút thành tựu, nếu giờ lại có thêm cây năm vạn năm Đông tinh thảo này chắc chắn uy tín của Phùng Linh các sẽ như hổ thêm cánh, như phượng hoàng hồi sinh mà thống trị việc buôn bán của Phong Linh thành thêm vài năm nữa.
Nên lúc này cho dù trong lòng Phùng Lâm có muốn phanh thay xẻ thịt Lý Diệu Hoàng, bên ngoài hắn vẫn phải cười tươi hoa mà vội vàng gật đầu chấp thuận.
"Xin tiên tữ cứ nói, miễn là tại hạ có thể làm được, chắc chắn sẽ lên núi"
Lý Diệu Hoàng đưa tay lên ngăn lại:
"Cái đó thì không cần, ta chỉ cần ba việc đơn giản. Thứ nhất, ngươi chuẩn bị cho ta một căn phòng kín đáo, tuyệt đối không được cho ai đến làm phiền với đưa thêm vài món đặc sản tới đó.
Thứ hai, ta muốn một ngọc giản ghi chi tiết về tất cả các vật phẩm sẽ bán đấu giá vào tối nay.
Thứ ba, ngươi đưa ta trước 1 vạn hạ phẩm và 1 vạn trung phẩm linh thạch, ta có việc dùng gấp."
"Đây là linh thạch thưa tiên tử". Phùng Lâm thầm thở phào nhẹ nhõm, mừng còn không kịp nên hắn không nhiều lời mà lập tức hào sản đưa Lý Diệu Hoàng một nhẫn trữ vật.
"Phòng và thức ăn sẽ có ngay, tất nhiên sẽ không tính phí. Còn thông tin chi tiết vật phẩm đấu giá chắc là cần chút thời gian thu thập."
"Tối bắt đầu đấu giá đưa ta cũng được, nhưng phải tỉ mỉ một chút". Lý Diệu Hoàng đưa tay nhận lấy nhẫn trữ vật rồi phất tay thu gôm toàn bộ thức ăn thừa trên bàn, Phùng Lâm thấy thế liền đích thân đưa nàng đến một căn phòng rộng rãi khác.
Đợi tất cả bọn họ lui ra ngoài, Lý Diệu Hoàng dùng thần thức cường đại vì tu luyện công pháp phật tộc và nói chuyện với binh khí qua ngày của mình quét kỹ lưỡng năm vòng từng ngóc ngách của cả căn phòng.
Nhưng nàng không tự phụ vì thần thức của mình giờ đây còn mạnh hơn A Ngao, Lý Diệu Hoàng vẫn bài thêm 5, 6 cái kết giới đảm bảo an toàn mới lần nữa nở một nụ cười giảo hoạt, thu toàn bộ thức ăn mới và cả bản thân mình vào tiểu thế giới trong "Bách Tướng".
Lý Diệu Hoàng một thân phàm phục toàn đen xuất hiện trên thung lũng xanh mướt trồng đầy linh dược, vừa mới mở mắt ra lần nữa nàng liền chạy đến hướng một con hắc kì lân cao 2m đang cuối đầu ăn ngốn nghiến như hổ đói trên sàn nhà gỗ.
"A Ngao, ta có thêm đồ ăn cho ngươi nè!"
Nàng vừa dứt lời đã có thêm ba mươi mấy món ăn khác nhau xuất hiện trước mặt A Ngao, làm A Ngao hai mắt sáng lên mà hớn hỡ tăng nhanh tốc độ càn quét thức ăn.
Tiểu khả ăn đến không còn chút nữ tính hay phong thái của 9 giai vương thì Lý Diệu Hoàng biết mình đã thành công được một nữa, nàng liền lấy ra 1 vạn trung phẩm linh thạch đưa vào trữ vật linh ngọc trên cỗ A Ngao mà cười hắc hắc:
"Giờ đã có linh thạch rồi, ngươi có thể hấp thu để tăng lên tu vi. Phải mạnh lên một chút mới có thể tự do đi lại ăn thật nhiều thứ chứ. Ngươi ăn xong chúng ta tiếp tục tu luyện, không được làm biến nha."
"Ùm, làm luôn đi, đánh một chút cho có sức ăn tiếp!!"
Cũng không biết là vì lời nói của Lý Diệu Hoàng quá thuyết phục hay là vì lần đầu được ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy mà A Ngao bị đam mê ăn uống kích thích, nàng hăng máu liền hoá thành một cơn gió đen nhanh như chớp xuất hiện ở khu vực sân bãi gần căn nhà.
Miệng gặm hấp thu hoàn toàn một viên trung phẩm linh thạch, uống một viên đen đan dược đen ngồm, hắc kì lân gầm lớn "Gừuuuu" một tiếng hùng hổ như đang thách thức.
Lớp lân vẫy cứng cáp cự thú lúc này lại lượng lờ một màn sương dày đặc ám hệ thuộc tính làm Lý Diệu Hoàng biết là có điều gì đó, nàng liền uống hai viên trúc cơ đan, vận chuyển linh lực trong thức hải bao bộc tay, phi thân một quyền thẳng tới A Ngao.
"Graooo". Hắc kì lân tiếp tục gầm lên một tiếng kinh thiên lao tới. Năm vuốt ưng sắc bén dơ cao tràn lên một màn sương đen rồi ngưng thực thành hắc ảnh cự vuốt với sức lực trăm ngưu vồ thẳng xuống ngay một quyền xoắn vặn vẹo không khí của Lý Diệu Hoàng.
Đùng. Quyền vuốt va chạm, nhưng Lý Diệu Hoàng lại bất ngờ dễ dàng bị đánh bay vút ra nền đất.
Nằm la liệt trong hố sâu do mình mới tạo ra, nàng lúc này mới rõ ràng tu vi của A Ngao đã là thối thể đỉnh phong, tuy toàn bộ sức mạnh của A Ngao khi được giải phóng tu vi làm nàng có chút ngoài ý muốn nhưng ý cười trên môi Lý Diệu Hoàng lại chỉ càng sâu.
Nàng lập tức lấy ra hai viên hạ phẩm linh thạch, vận dụng ám hệ hấp công "Đêm tiên vong" - 1 trong 5 chiêu thức chiếm tiện nghi do Dương Bạch Trì truyền dại lúc trước, ám hệ linh khí đen ngồm tuông ra hai tay chỉ trong chớp mắt đã hấp thu cạn sạch hai viên linh thạch.
Nàng vội vã buôn chúng ra, tay nhanh như chớp đan lại kết ấn vận dụng chiêu thức thứ hai "Hoàn Linh thủ", tầng linh khí trong bàn tay lúc này đã chuyển sang lục sắc, lượng linh lực trù phú cả hai viên linh thạch giây trước tức khắc cũng biến thành mộc hệ chi khí, theo từng ấn tay lan toả khắp cơ thể chửa trị thương thế.
Hai chiêu thức cấp bậc thiên giai vừa giúp nàng tiết kiệm đan dược, lại chỉ trong tích tắt đã chửa trị hoàn toàn ngoại thương của Lý Diệu Hoàng. Vù. Nàng đứng bậc dậy, lần này toàn lực vận chuyển công pháp phật tộc cường hoá tối đa cơ thể.
Ngay khắc đó, Lý Diệu Hoàng bổng cảm nhận cơ thể ập đến một cơn khát vô bờ, thứ làm nàng thèm khát bất ngờ lại chính là chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đoá hoa trắng bình dị nằm bên trong túi trữ vật!!!
Ầm. A Ngao lố đà dừng lại không kịp thế công, Lý Diệu Hoàng văng ra nằm trên một hố to khác, miệng đầy máu tươi nhưng lần này nàng không chửa thương ngay mà vội vã lấy ra một bông hoa trắng, vận chuyển công pháp phật tộc luyện hoá.
Quả nhiên một luồng sức mạnh cường đại nhanh chóng lan ra khắp cả người, tu vi luyện thể của nàng cứ như đang uống đan dược hỗ trợ mà tăng lên nhanh chóng!
Còn chưa hết, nàng dứt ra thì liền cảm nhận được luồng năng lượng khổng lồ vừa bị mình rút đi nhưng dường như không làm đoá hoa trắng trên tay có bất kì ảnh hưởng gì!!
Lý Diệu Hoàng không thể che dấu được kinh hỉ trong mắt mà tiếp tục tế xuất hai viên hạ phẩm linh thạch chửa thương rồi lại lần nữa vận dụng công pháp Phật tộc "Như Lai tạng kinh - Sứ giả pháp thân tầng thứ 10".
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)