Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 134: Nhìn

501 0 0 0

Khinh Phù tử y kiêu sa, uy nghiêm đứng trên cao đại điện, chậm rải nghiêm trang giải thích:

 

"Công pháp trấn sơn Mật Vân đỉnh dang xưng: Ngũ âm công. Bao gồm ba cảnh giới: Thanh, Địa, Thiên. 

 

Ngọc giản 'Cảm Thanh Phổ' trên tay ngươi là công pháp của tầng đầu tiên, nhưng truyền thừa mấy vạn năm chưa một ai có thể luyện tới đại thành. Cả ta cũng chỉ luyện tới tầng 3, không thể ứng dụng vào thực chiến nên hiệu dụng vẫn là một ẩn số." 

 

Lý Diệu Hoàng vẫn cung kính đứng bên dưới, nghe Khinh Phù nói xong thì có một số giả thuyết, qua vạn năm thì Ngũ âm công thật sự đã bị thất truyền, trong tông môn chỉ còn lại một phần của bộ cơ bản đầu tiên, nhưng phần cơ bản này cũng chỉ còn lại ba quyển và cách tu luyện từ đó đã bắt đầu lệch lạc, mấy vạn năm không ai luyện thành từ đó mà ra.

 

Việc trước mắt Lý Diệu Hoàng có thể làm là lo hai quyển 'Địa' và 'Thiên' đã có tung tích, nàng tiếp tục đánh liều một lần nữa:

 

"Thứ lỗi cho Hắc Diệp bạo gan, hai vị tiền bối có thể cho phép đệ tử xem qua hai quyển công pháp 'Thiên' và 'Địa' ?"

 

Chỉ là mới gặp mặt, lai lịch chưa điều tra rõ, trung tâm chưa chắc chắn, dù là thiên tài có tìm năng tương lai gánh vác tông môn thì yêu cầu giao cả 'trấn sơn chi bảo' là thật sự quá đáng. 

 

Tuy biết rõ nhưng Lý Diệu Hoàng chỉ nghiêm trang cuối sát đầu, không một lời hứa hẹn hảo nguyền lấy lòng, chỉ dùng một tấm chân tâm đánh giá ngược lại tông môn. 'Miễu Vân tông thật rất không tệ' - nàng lấy bài học đầu tiên được các vị sư huynh sư tỷ Quang Ha chỉ dạy làm cơ sở cho ván cược này.

 

Hành động này vẻ ngoài thật rất kiêu ngạo, nhưng bất ngờ lại rất hợp 'khẩu vị' của Khuynh Phù và Phương Lan, đồng loại luôn rất dễ dàng nhận ra và hiểu rõ cách nghĩ của nhau, ải này chính là như vậy, liệu sẽ mâu thuẫn vạn năm hay chỉ qua một khắc lại có nhau suốt đời? Đặc cược rất lớn.

 

Khuynh Phù và Phương Lan bốn mắt nhìn nhau mỉm cười, thật rất thú vị, đây đã là màn thứ hai chỉ trong hai năm, có thêm năm nha đầu này làm bạn làm trò thì khát vọng về hình ảnh Miễu Vân tông trong tâm khảm của hai nàng sẽ có thêm rất nhiều hi vọng.

 

Phương Lan gật đầu, Khuynh Phù phất nhẹ tay áo, thêm một ngọc giãn in hình chữ 'Địa' nâu sẫm xuất hiện trên tay Lý Diệu Hoàng. Giọng nói êm tai uy nghiêm của Khuynh Phù lại vang vọng khắp Linh Phong đại điện:

 

"Đó là 'Cảm Địa phổ', ngươi cứ giữ lấy từ từ nghiên cứu. 

 

Còn về 'Cảm Thiên Phổ' cả ta qua 400 năm cũng chưa thấy tận mắt lần nào. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ dùng hết sức mình đem nó ra ngoài sáng ở 'Tỉ đấu đài' một năm sau. 

 

Khi đó hãy dùng tất cả thực lực của ngươi, cho ta, cho tả hộ pháp, cho toàn bộ Miễu Vân tông, toàn bộ Ẩn Vân thành biết được Hắc Diệp thật sự là ai!"

 

Lý Diệu Hoàng nhếch môi đứng dậy, ngẩng cao đầu nhìn lên hai bóng hình xinh đẹp trên bật thang cao nhất, gật đầu nở một nụ cười rạng rỡ:

 

"Nhất định, chưởng môn, tả hộ pháp."

 

Tiếp theo không cần một lời một chữ dư thừa nào nữa.

 

Khuynh Phù quay về tư phòng trưởng môn luyện hóa nguyên thần nãy giờ vẫn ngồi quan sát vòng 3. 

 

Phương Lan xé rách không gian đưa Lý Diệu Hoàng trở về Thanh Vân lâu.

 

Khi Phương Lan vừa khuất bóng sau cổng không gian, Âu Dương Như Ngọc liền lao lại nắm chặc tay áo Lý Diệu Hoàng, làm khuôn mặt mèo con lo lắng:

 

"Có chuyện gì vậy? Ngươi không sao chứ?"

 

Đây đã lần thứ ba trong ngày nàng ta có hành động quan tâm hơi quá, Lý Diệu Hoàng cảm thấy rất kì quái, nhưng xung quanh còn có Bạch Vân, Niệm Lương, A Phong, bốn vị thầy cô đang từ xa nhìn lại quan tâm và hàng ngàn tu sĩ khắp cả tầng 5 đưa ánh mắt dò xét nhìn nàng chằm chằm, Lý Diệu Hoàng đành không hỏi gì thêm, nở một nụ cười tươi tắn giả tạo khác nhấp môi ra thành tiếng:

 

"Ta không sao, tả hộ pháp chỉ là đặc biệt khuyên ta không nên kiêu ngạo, nếu chỉ vì vào được tông môn mà lơ là, không cố gắng tu luyện thì cũng chỉ lãng phí thời gian."

 

"Tả hộ pháp thật rất anh minh". Liễu Lệ Vy liền thay lời mấy ngàn tu sĩ đã xoay lưng không quan tâm nữa:

 

"Ngươi không nên uổng phí tâm trí quí báu của tiền bối, tu tiên giới rất nguy hiểm, lần sau sẽ không có Như Ngọc và Phương Phương thứ hai giúp ngươi nữa đâu". Còn đây là lời của nàng.

 

Sao Lý Diệu Hoàng cảm thấy quá bình thường vậy? Tình cảnh quá quen thuộc, nàng vội vã truyền âm dỗ ngọt khuyên nhũ Bạch Vân đừng bật lại, còn bên ngoài thì lễ phép ôm quyền tạ lễ với Liễu Lệ Vy: 

 

"Đa tạ cô nương quan tâm."

 

"H-hả". Liễu Lệ Vy đang khoanh hai tay hùng hổ thì dựt bắn người về sau, kinh ngạc mở to mắt nhìn Lý Diệu Hoàng giọng lắp bắp:

 

"N... Đừng có tự tiện nói bừa, ai quan tâm ngươi, ta chỉ.. chỉ là thấy ngươi ảnh hưởng đến Như Ngọc và Phương Phươn". Tới đây nàng bổng "A" lớn một tiếng, quay trở về vẻ hùng hổ:

 

"Ngươi là cố tình dẻo miệng để kéo Như Ngọc và Phương Phương ở chung tiểu viện bảo vệ ngươi phải không? Hừ, đừng có mơ!!"

 

Quá nhiều điều bất ngờ thú vị, Lý Diệu Hoàng nhìn qua Bạch Vân thì thấy nàng ta còn kinh ngạc hơn nàng, đến nổi đã hả há hốc mồm luôn rồi, không hỏi được gì nữa. 

 

Âu Dương Như Ngọc lúc này lại làm mặt có lỗi, ngữ điệu yếu xiều thì thào nhìn Liễu Lệ Vy, Tả Bang, Dương Hoàng Long:

 

"Xin lỗi ngươi nha Vy Vy, ta không thể ở chung tiểu viện với các ngươi được."

 

"Tại sao?". Bộ tứ thế gia không khỏi bất ngờ, Liễu Lệ Vy rất khó hiểu nhíu chặc mày: 

 

"Nguoi"

 

"Ngươi yên tâm đi". Âu Dương Như Ngọc vội vã thêm lời: "Chỉ là không ở chung tiểu viện thôi, nhưng những buổi tu luyện, làm nhiệm vụ ta vẫn sẽ làm cùng các ngươi."

 

"Nhưng tại sao? Có phải...". Liễu Lệ Vy không dễ dàng buôn tha như vậy, tiếp tục ép hỏi Âu Dương Như Ngọc. 

 

Niệm Lương nhân cơ hội đó truyền âm giải thích với Lý Diệu Hoàng một số điều:

 

"Mỗi một đệ tử mỗi tháng đều phải hoàn thành một ít nhiệm vụ cho tông môn, nhưng chúng ta đã có rất nhiều 'Cất Linh', mười - hai mươi năm nữa ngồi không cũng không ảnh hưởng gì."

 

Lý Diệu Hoàng đêm hôm qua đã đưa toàn bộ số 'Cất Linh' và hơn 1000 vật phẩm nhiệm vụ thu thập được ở rừng Tỉnh U cho Niệm Lương dễ hành sự, lúc này nàng 'A' một tiếng nhớ đến chính sự:

 

"Ngươi có thể giúp điều tra thông tin hai quyển Âm công 'Cảm Tâm phổ' và 'Cảm Thân phổ' được không? Hai quyển này là 'Trấn sơn chi bảo' của Mật Vân đỉnh thất truyền vạn năm trước, khả năng cao là đã đổi tên, rất khó điều tra á. Nhưng lại rất quan trọng với Lam Quỳ, nếu tìm được thì mua luôn nha, số 'Cất Linh' không đủ cứ nói, ta sẽ làm thêm nhiệm vụ là được." 

 

"Ùm". Niệm Lương có chút trầm ngâm: 

 

"Nếu đã vậy ta sẽ cố hết sức, nhưng nếu thất truyền lâu như vậy thì cần rất nhiều thời gian... Nhanh nhất có thể là một tháng sau mới xong."

 

Một tháng? Lý Diệu Hoàng vì hoàn toàn tin tưởng Niệm Lương nên trừng lớn mắt kinh hãi với nàng ta, cho nàng 1 2 năm gì đó cũng chưa chắc có tự tin điều tra ra nha, Thần Buôn!!! Lý Diệu Hoàng hớn hở gật đầu liên tục như gà mổ thóc: 

 

"Ùm, ùm, nhờ ngươi nha."

 

Thấy vị bằng hữu yêu nghiệt thiên tài của mình cũng có lúc ngây ngô như vậy thì Niệm Lương không khỏi che miệng cười khẽ, thật ra điều làm khó nàng chỉ ở chổ điều tra sách sử không bị phát hiện mà thôi, đã giới hạn phạm vi ở bảo vật Mật Vân đỉnh thì việc truy lùng không quá khó khăn.

 

Liễu Lệ Vy hỏi cố một chút thì Bạch Vân hoàng hồn, nàng có vẻ như tức giận hay sao mà còn hùng hổ hơn xưa, nói tới Liễu Lệ Vy thật sự rút kiếm ra, cũng mai nhờ Âu Dương Như Ngọc và Lý Diệu Hoàng mỗi người ôm một bên mới không xảy ra ẩu đã.

 

Âu Dương Như Ngọc nhờ đó khi bế mạt có thể theo sau Bạch Vân, tiến tới nơi được truy lùng gắt gao nhất Mật Vân đỉnh - khu tiểu viện của Tứ Hậu.

 

A Phong vì ngại ngùng nên bị tống ở bên ngoài 5 dặm nên khi đến chỉ có bốn người các nàng phi kiếm tiến vào trong. 

 

Lý Diệu Hoàng nhìn sơ một vòng căn tiểu viện này ngoài lớn hơn và có trận pháp bảo hộ mạnh hơn một chút thì cũng không khác gì với căn tiểu viện ở Phi Long học viện khi xưa nàng ở cùng Tần Hạ Băng, xung quanh cây cối xanh mướt, bên phải là một sân đấu tập, bên trái là một máy hiên nhỏ có bàn đá để uống trà.

 

Bạch Vân bắt đầu đưa tay chỉ từ trái sang phải ra bốn phía giới thiệu: 

 

"Đây là phòng của ta, Tiểu Lục, A Giao ngốc, Đông Đông... Và của ngươi."

 

Lý Diệu Hoàng nghe có tên mình thì cảm động không thôi nhưng khi thấy tay của Bạch Vân chỉ vào một xó như phòng củi của Lý gia thì tuột hết cảm xúc. Giọng nói hầm hừ của Bạch Vân lại truyền đến:

 

"Hừ, ai mượn ngươi là kẻ thất hứa."

 

"Ách, ta xin lỗi, ta"

 

"Cá chết, mau đưa ta ra". Một giọng nữ hài chanh chua cắt ngang, nàng liền điều khiển Bách Tướng thả ra Phượng Tiểu Tịch. 

 

Vù. Chu tước kiêu sa ba đuôi chói sáng xuất hiện giữa tiểu viện nhỏ, Tiểu Tịch đập cánh quay một vòng rồi lập tức phân phó:

 

"Căn tiểu viện này quá nhỏ, đập lại xây thêm phòng mới được. Môn phái chắc chắn tôn trọng quyền riêng tư đi, chỉ cần bài một chút pháp trận cấp cao là được."

 

Tuy nhờ Âu Dương Vũ mà trên giấy tờ nhóm bốn người các nàng được sắp xếp một căn tiểu viện gần đây, nhưng tất nhiên là mọi người sẽ ưu tiên ở chung rồi. Mà tiểu thế giới tuy được cải tạo nên môi trường tu luyện rất tốt nhưng ở lâu cũng quá tù túng, không có lợi cho việc tiến giai.

 

Cộng thêm cả A Ngao, Băng Băng, Lam Quỳ và Nguyệt Tiễn hươu sẽ tỉnh lại trong tương lai thì căn tiểu viện này cần ít nhất thêm 8 căn phòng nữa.

 

Niệm Lương chọn phòng kế Lục Linh để tiện cho việc "tham khảo" thêm về linh dược nên cùng ở chung dãy phòng phía Đông với Nguyệt Tiễn Hươu và Huỳnh Giao. 

 

Tiếp theo là phòng của A Ngao, Lý Diệu Hoàng, Lam Quỳ ở kế bên hướng Bắc. 

 

Hướng Tây được Bạch Vân và Tiểu Tịch bá đạo độc chiếm. 

 

Dãy cuối cùng hướng Nam lần lượt là phòng của Băng Băng, Tần Hạ Băng và Âu Dương Như Ngọc.

 

Đều là tu sĩ nên việc mở rộng tiểu viện rất nhanh, đợi khi Niệm Lương sắp xếp cho A Phong xong quay về thì Bạch Vân và Phượng Tiểu Tịch cũng đã nâng cấp xong pháp trận. 

 

Cả bọn chỉ trừ Lục Linh đang bế quan luyện hoá "Hoả Lâm trùng" thì liền từ tiểu thế giới ùa ra ngoài trầm trồ đi xem phòng riêng của mình. 

 

A Ngao và Lam Quỳ là hai người đặc biệt vui vẻ nhất mà cười trộm không thôi.

 

Xem xong thì lại bài thịt nướng ra nhậu nhẹt tỷ thí làm thơ một phen rồi ai về phòng nấy an giấc sau một tháng trời rồng rã và bao năm tinh thần mệt mỏi.

 

Bịch, bịch.

 

"Aaa." 

 

Lý Diệu Hoàng vừa đóng cửa phòng đã xà thẳng vào chiếc nệm êm ái mà mình nhớ mong 6 năm nay. 

 

"Cuối cùng cũng được ngủ một giấc". Xem xét thấy tình hình Lục Linh vẫn ổn thì nàng nói thầm, hạnh phúc nhắm dần hai mắt...

---

 

Nữa canh giờ sau.

 

"Aizz". Lý Diệu Hoàng cứ tưởng mình sẽ chìm vào giấc mộng nhanh như sao xẹt, nào ngờ lăng qua lộn lại một tiếng đồng hồ vẫn không thể nhắm mắt.

 

Nàng từ bỏ, kiểm tra tình hình Lục Linh lần nữa rồi đẩy cửa phòng bước ra hành lang.

 

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không mà đối diện phòng nàng lúc này là phòng của Tần Hạ Băng, đập vào mắt của Lý Diệu Hoàng lúc này là một cảm giác hỗn loạn kì lạ và ba chữ ngắn gọn "Ta bận rồi" của chủ nhân căn phòng trước mặt nói qua truyền âm phù vừa nãy.

 

Lý Diệu Hoàng thẩn thờ bất động, trong lòng lại là vô số cảm xúc ngỗng ngan khó chịu cùng bao kí ức mà ánh trăng tinh nghịch đang chiếu sáng gợi về. 

 

Nàng thật nhớ đêm gió lạnh trên khoan thuyền bình yên khi đó, thật nhớ những lần đi bậy đi bạ mà luôn vô tình bắt gặp một người, và nàng thật nhớ nụ cười nhẹ nhõm trên gương mặt Tần Hạ Băng...

 

Bị khát vọng mạnh mẽ dày xé, Lý Diệu Hoàng không thể đứng yên được nữa, không cần biết hoặc không có can đảm khai phá lòng mình để tìm ra lí do thật sự, nàng chỉ biết lúc này mình rất muốn và chỉ có thể làm một cái gì đó. Nàng cầm chặc nhẫn trữ vật chứa luyện tài Băng Hệ của Tần Hạ Băng.

 

Nhìn vào danh sách được người kia chu đáo chuẩn bị từ trước một lúc thì Lý Diệu Hoàng lại nhăn mày.

 

Luyện tài tuy rất đa dạng cấp bậc cũng như chủng loại, rất nhiều thứ có thể luyện thành 'một bộ' nhưng chỉ mới uẩn dưỡng trong vườn linh dược vạn năm một tháng nay, chưa đủ thành thục nên không thích hợp với cách luyện khí lợi hại nhất của nàng.

 

Dù có luyện ra trang bị cũng chỉ có thể sánh bằng trình độ của tiểu nha đầu sáu năm về trước, Lý Diệu Hoàng không thể chấp nhận sự không hoàn hảo cho trường hợp này.

 

Nàng phải nâng cao trình độ luyện khí của mình một lần nữa.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16